Nó đứng lặng người bên dòng sông êm đền nơi nó và Phong luôn hẹn hò ở đây, nhưng đó chỉ là quá khứ, một quá khứ thật đẹp và cô mãi mãi cũng sẽ không bao giờ quên được mãi mãi, mãi mãi là như thế. Bất chợt nó nhớ lại chuyện mà Thảo nói với nó lòng nó lại cào xé, nó quyết phải đi tìm Hà để trả hết mối thù này. Thế là nó lấy xe chạy đến nhà Hà( nhà riêng của Hà), ngôi nhà cô vẫn sang trọng như xưa, nó bước đến nhấn chuông thì có 1 người làm ra mở cửa, nó bước vào trong. Hà đang ngồi trên ghế sofa, nhâm nhi một tách trà

- Lâu quá không gặp rồi nhỉ- Nó lên tiếng, giọng lạnh như băng

- Cô.........................Nga.......cô...........cô chưa chết sao- Môi cô mấp máy nói không thành lời, cô nhìn mặt nó thấy quen lắm, cứ như là đã từng thấy nó ở đâu như chẳng nhớ

- Sao hả, ngạc nhiên lắm sao, cô sợ rồi à- Nó nói giọng chứa chất đầy đau đớn

- Cô nghĩ cô đứng trước mặt tôi thì tôi sẽ sợ cô sao, lầ rồi, 5 năm trước tôi có thể giết cô thì 5 năm sau chẳng lẽ tôi không thể- Hà nói giọng chảnh chọe

- Cô nghĩ vậy sao, tôi đã trở lại và đã không còn như xưa nữa, tôi không còn là 1 cô bé luôn bị người ta ức hiếp nữa, cô bây giờ đối với tôi chả là gì cả, chỉ cần 1 cuộc điện thoại của tôi cũng đủ làm gia đình cô phá sản- Nó cười khinh bỉ

- Cô chỉ tuỳ tiện nói vài tiếng là tôi sẽ tin sao, thật nực cười, vậy cô điện tôi xem nào- Hà cười lớn

- ...............-Thế là nó im lặng nhấc điện thoại ra rồi điện

- Sao rồi, gia đình tôi phá sản ư, có gì đâu nào, thôi đi, cô muốn đi hay đợi tôi kêu người tiễn cô- Hà vừa nói xong thì điện thoại cô reo, cô ung dung nghe điện thoại thì bất chợt điện thoại của cô rơi xuống, ngước mắt nhìn nó. Mắt cô mở to ra- Cô chính là tiểu thư của tập đoàn Kim Hoàng, Kim Hoàng Kiều Ngọc sao?

- Nhận ra tôi thì quá trễ rồi- Nó nhìn Hà cười thoả mãn rồi bước đi, Hà dường như không biết làm gì nếu ba cô biết sẽ giết cô mất, cô liền quỳ xuống chân nó cầu xin

- Tôi xin cô, đừng làm vậy với tôi mà ba tôi sẽ không tha cho tôi đâu, cô xin cô đấy, làm ơn tội nghiệp tôi đi mà- Hà khóc nức nở

- Cô còn dám mở miệng xin tôi giúp ư? Lúc trước cô đã làm gì với tôi, cô chỉ muốn ép tôi vào con đường chết, cô nói đi, cô dựa vào đâu mà xin tôi chứ, con người đáng kinh tởn như cô sao không chết luôn đi- Nó nói rồi tát vào mặt Hà mấy cái rồi bước đi. Cô bước ra khỏi nàh Hà trong lòng cô có vẻ vui sướng mà sao nước mắt cứ rơi, vui vì cuối cùng cô cũng trả được thù còn cô khóc là tại sao chứ???????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play