Từ trước khi nó bước vào cuộc sống của Thảo thì cô đã thích Phong rồi dù vậy cô vẫn không đủ can đảm để nói và cô sợ phải đối mặt với Hà. Rồi sau đo thì nó đến chen chân vào cuộc sống của cô và cướp mất đi người cô yêu, cô buồn và đau lắm, làm sao cô có thể chịu được khi thấy người mình yêu vui vẻ với người khác. Lúc đầu thì cô cũng rất ghét nó nhưng sau đó thì cô đã học cách từ bỏ. Nhưng cô lại sơ ý để lộ sơ hở cho tụi Hà biết. Buổi sáng hôm đó, bọn nó gọi cô đến tìm mọi cách để dụ dỗ cô nhưng đều thất bại, họ vẫn không hề lay chuyển được cô vì cô biết Phong không yêu cô, cô chỉ trông chờ trong vô vọng, chiều hôm đó, cô đi dạo một mình trong công viên thì thấy nó và Phong đang vui vẻ bên nhau làm cô nhớ lại những gì bọn Hà đã nói rồi cô quyết định đi gặp họ. Thật ra cô chỉ muốn họ cách xa thôi chứ không muốn làm hại đến nó, và bọn Hà cũng hứa là sẽ không làm hại nó. Chiều hôm đó theo kế hoạch cô đưa nó đi công viên chơi, rồi cũng sắp đặt cho người con trai kia cứu cô, đồng thời Hà gọi điện cho Phong nói Phong đến công viên để nhìn thấy cảnh này.Thật sự bọn Hà chỉ nói với Thảo thế thôi còn những việc sau này thì cô hoàn toàn không biết.
Thảo thật sự rất đau đớn, tại sao lúc đó cô lại ngu ngốc như vậy tại sao lại dễ dàng tin tưởng vào bọn chúng như vậy. Chính cô đã làm cho người cô yêu đau khổ chính cô cũng đã làm cho người cô yêu đau khổ, giờ cô biết nó chưa chết cô cảm thấy vui nhưng lại cũng cảm thấy lo sợ. Nó đứng đó nhìn Thảo không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô lại như vậy
- Có chuyện gì vậy, nói mình nghe với nào- Nó bước đến bên cạnh thảo. Thảo nhìn thấy nó nước mắt cô rưng rưng
- Cậu đến đây từ khi nào vậy- Thảo kinh ngạc
- Từ khi cậu ra đây, nói mình nghe đi nào, mình biết cậu biết gì đó về quá khứ của mình, xin cậu đấy, nếu còn xem mình là bạn- Nói nói giọng có vẻ yếu đuối
- Mình................cậu không..........không giận mình chứ- Thảo tỏ rõ sự lo lắng
- Không- Nó giõng dạc nói
- Từ khi.............................-Vậy là Thảo kể lại hết mọi chuyện cho nó, phía sau Mi đứng đó nghe thấy hết mọi chuyện
- Cậu có lẽ ghét mình lắm nhỉ, nếu mình không ngốc nghếch thì cậu đâu có như ngày hôm nay, mình khờ thật đúng không, cậu có thể đánh mình, mắng mình nhưng đừng ghét bỏ mình, việc này mình đã ray rứt cả 5 năm nay rồi, không một đêm nào mình khồng mơ thấy cậu đang la hét trong mưa, không khi nào tớ ngừng nhớ về cậu, tớ đợi ngày này lâu lắm rồi, ngày tớ nói hết sự thật cho cậu biết, tớ không còn gì phải sợ nữa rồi- Nói rồi Thảo bước đi
- Cậu nghĩ cậu gây ra cho mình như vậy là xong sao, cậu muốn là bước đi vậy sao, nếu cậu còn xem mình là bạn thì đừng đi, tụi mình sẽ tiếp tục là bạn tôt của nhau nhé, đừng bao giờ lừa dối tớ như vậy nữa nha- Nó nói rồi đến ôm chặt lấy Thảo
Mi đứng ở sau đã biết hết, nó có quá khứ kinh tởn vậy sao, thật không thể tưởng tượng nổi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT