- À, thì là.............- Hắn chưa nói hết câu thì đã.............
- Chị Ngọc chứ ai nữa, không cần nhìn cũng biết- Nhỏ Phương chen vào. Hắn lườm Phương 1 cái làm con nhỏ im re hết dám nói nữa.
- Ngọc hả, vậy con đi đi- Bà Hoa vừa nói vừa cười
- Vâng ạ- Nói rồi hắn ra lấy xe đi luôn.
Ở quán cà phê, 1 cô gái có khuôn mặt xinh xắn đang ngồi nhìn lên bầu trời, đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm, bầu trời đầy sao trông thật đẹp nhưng làm cho nó có cảm giác như đang nhớ về ai đó nhưng không thể nào nhớ được.
- Cô gọi tôi ra đây có gì không? - Hắn bước vào nói. Bây giờ mọi ánh mắt đều hướng về phía nó và hắn
- Ngồi đi- Nó lạnh lùng nói, đôi mắt vẫn nhìn lên bầu trời. 2 người im lặng nhìn nhau không nói gì cả
- Cô gọi tôi ra đây để ngồi đây thôi sao- Hắn gắt
- Không- Nó nói, bây giờ mới quay qua nhìn hắn- Chị tôi...................... thích anh- Nó cố nói ra từng chữ nhưng tim quặng đau
- Thì sao- Hắn quay qua nhìn nó, ánh mắt vẫn bình thường, điều này thật ra hắn đã nhận ra từ lâu, nhưng thật sự hắn chẳng có cảm xúc gì với Huyền cả
- Tôi không muốn làm chị tôi buồn, nên..............- Nó ngập ngừng, e ngại
- Nên muốn tôi làm cho Huyền vui trước khi cô ấy ra đi đúng không?- Hắn nói, thật ra ca phẩu thuật thành công nhưng không có nghĩa là cô sẽ không xảy ra chuyện gì, cô có thể sống được nữa không thì phải xem bản thân cô thôi, nhưng tỉ lệ rất thấp, chưa được 5%
Nó quay qua nhìn hắn, không biết tại sao làm vậy cô lại đau lắm nhưng hắn không nhận ra điều đó, nó khẽ gật đầu.
- Giúp tôi được không?- Nó nhìn hắn
- Xin lỗi nhưng tôi không thể- Hắn nói rồi đứng dậy- Vì tôi đã yêu người khác rồi
- Là Hằng sao, anh.........vẫn...còn yêu cô ấy- Nó nói từng chữ, nước mắt sắp tuông ra và hắn cũng biết
- Không, Hằng mãi là người tôi yêu nhưng cô ấy đã không còn ở đây nữa, bây giờ tôi đã yêu 1 người khác- Hắn nói rồi bước đi
Nó bước về nhà rồi đi thẳng lên phòng không để ý mẹ với chị nó đang ngồi ở đó
- Mẹ, để con lên xem thử Ngọc thế nào?- Huyền bước theo nó
Thật ra nó làm vậy là đúng hay sai kia chứ, hắn nói hắn yêu người khác rồi thật ra là ai kia chứ, là nó sao, không, không phải nó đâu, với lại nó biết rất rõ rằng trong tim nó đã có hình bóng của 1 ai đó dù nó không biết người đó là ai. Đầu nó bây giờ cứ như muốn nổ tung
- Ngọc, chị có chuyện muốn nói- Chị nó từ ngoài bước vào
- Đừng buồn, em không cần phải giúp cho chị đâu, hạnh phúc của chị, chị tự nắm bắt được- Huyền nói, đôi mắt nhìn qua phía khác để tránh ánh mắt của nó- Thật ra, lúc nãy chị lên phòng và biết ai đó đã xem sổ nhật kí của chị, chị biết đó là em nên đã đi theo em và nghe tất cả. Chị biết người anh ấy yêu là em không phải chị. Hạnh phúc của mình thì phải tự nắm bắt đi nhé -Nói rồi chị nó đi ra ngoài để lại nó với 1 đống câu hỏi và đêm nay chắc nó sẽ không ngủ được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT