Trong phòng vẫn yên tĩnh như vậy, nó vui vẻ xếp đồ còn hắn thì ngồi đó nhìn nó.
- Bộ cô coi tôi là không khí à?- Hắn lên tiếng
- Hả, tại sao tôi lại phải nói chuyện với anh kia chứ?- Nó đáp lại
-.....................- Không nói gì cả, nó nói đúng cơ mà, tại sao nó lại phải nói chuyện với hắn cơ chứ. Hắn ngồi xuống, ngước mặt nhìn bầu trời xanh thẳm. Còn nó thì tiếp tục thu xếp quần áo, chẳng quan tâm gì tới hắn làm hắn còn bực hơn
- Tạm biệt anh nha, tôi đi đây- Nó nói chuyện với hắn mà mắt cứ gián vào con thỏ
- Cô nói chuyện với tôi hay nói chuyện với con thỏ kia vậy- Hắn nói tỏ rõ vẻ tức giận
- Dĩ nhiên là nói với anh rồi, con thỏ này dĩ nhiên tôi phải đem đi rồi, hì hì, tôi đi đây, chúng ta sẽ gặp lại dài dài- Nó nói, nhìn khuôn mặt của hắn hiện giờ trông rất buồn cười
-.........................- Lại không nói gì, chỉ nhìn theo bước chân của nó đang đi xuống cầu thang, không biết từ lúc nào, trên môi hắn hiện lên 1 nụ cười rồi vụt tắt rất nhanh.
Ở biệt thự nhà nó
- Chị thấy thế nào rồi, phẩu thuật xong chắc mệt lắm nhỉ- Nó hỏi đôi mắt đầy quan tâm rất ấm áp nhưng không thể bằng ai đó được
- À, chị không sao, chị thấy khoẻ hơn rồi em không phải lo đâu- Huyền nói đôi mắt hững hờ, không cảm xúc không giống như chị nó trước kia- Thôi chị nấu bữa tối đây
- Vâng- Nó trả lời. Nó thấy rất rõ rằng chị nó dường như đã khác trước rồi. Đôi mắt chị ấy nhìn nó không ấm áp như trước mà rất hững hờ, và Huyền như đang có tâm sự nhưng nó không muốn hỏi. Huyền bây giờ rất xa cách không giống như chị nó ngày xưa. Có phải nó đã làm gì sai làm chị nó buồn không. Đang miên man với dòng suy nghĩ chợt nó thấy trên bàn có 1 cuốn sổ của chị nó, nhưng cuốn sổ đó nó chưa thấy bao giờ. Trước giờ 2 chị em nó luôn đi mua đồ cùng nhau mà, sao nó có thể không biết được chứ
- Thôi thì cứ mở ra xem thử đi- Nói rồi nó mở ra xem rồi bất chợt cuốn sổ trên tay nó rơi xuống, chuyện này là....là thật sao:
Hôm nay là 1 ngày xấu đối với tôi, tình cờ tôi phát hiện mình bị mình bị ung thư phổi, cứ tưởng cuộc sống như vậy là vui vẻ nhưng tại sao chuyện này lại đến với tôi kia chứ, tại sao. Đến lúc này tôi mới thật sự nhận ra 1 điều rằng tôi đã yêu 1 người rồi, đó là Dương. Tôi đã thích anh ấy từ ngay lần đầu gặp mặt, nhưng đến bây giờ thì tôi nhận ra tôi đã yêu anh ấy mất rồi.. Nhưng tôi có thểnhận thấy rằng khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa. Tôi rất muốn nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy nhiều lắm nhưng tôi không thể nói ra được. Và tôi cũng cảm nhận được 1 điều rằng, anh ấy có vẻ thích em gái tôi. Tôi nhận thấy điều đó, chính lúc này, tôi thấy ghét em tôi vô cùng...............................................................................
Hôm nay là ngày tôi xuất viện, tôi cứ tưởng rằng mình sẽ không qua khỏi nhưng chính lúc nguy cấm nhất thì chính anh ấy là người giúp tôi vượt qua. Bất chợt tôi nhận ra 1 điều rằng, khi mất đi người mình yêu thì cảm giác đó đau khổ biết dường nào. Tôi nghĩ mình sẽ giành anh ấy khỏi tay em gái tôi nhưng tôi đã sai. Bây giờ tôi đã biết điều gì làm tôi hạnh phúc nhất, không phải là ở bên người ấy mà làm cho người ấy được hạnh phúc. Chúc anh sẽ tìm được hạnh phúc nhé, người em yêu. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh và luôn yêu anh. Tạm biệt tình yêu của em"
Nhẹ gấp cuốn sổ lại, nước mắt nó trào ra, rồi thốt lên:
- Chịơi- Nó nhẹ lau nước mắt rồi đi lên phòng( lúc nãy là phòng chị nó) lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi lấy xe đi luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT