Lam Phượng Hoàng bấy giờ mới chịu nhảy xuống ngựa, tiến tới nhìn qua bên con suối. Lạc Hư kéo con ngựa lại gần một gốc cây ven bờ buộc dây giữ nó lại đấy khi nào khát nước nó có thể tự uống. Xong xuôi hắn phi thân qua bên kia hồ quan sát căn nhà ấy. Lam Phượng Hoàng cũng qua chỗ hắn hỏi chuyện
“Sao huynh không gõ cửa. À phải rồi, ta quên mất huynh không biết tiếng Hán”
Lam Phượng Hoàng đập cửa liên hồi nhưng không có ai trả lời, tức mình cô ta phá khóa cửa tiến vào bên trong luôn. Khung cảnh bên trong khiến Lam Phượng Hoàng phải trợn to mắt lên mà nhìn. Thấy cô ta cứ đứng như trời trồng trước cánh cửa Lạc Hư mới tiến lại xem có chuyện gì. Ngay cả hắn cũng bất ngờ tới mức phải thốt lên
“Thật hay đùa vậy”
Lam Phượng Hoàng vỗ vai hắn
“Đúng là kho báu giữa chốn rừng hoang. Coi như hôm nay huynh và ta vớ bở rồi”
Bên trong giống một kho chứa hơn là nhà cho người ở. Thứ mà hai người họ bất ngờ khi trông thấy là hàng loạt những hũ rượu được đặt ngay ngắn xếp chồng lên nhau rất gọn gàng. Đối với những người sống trong giang hồ như họ rượu ngon còn quý gấp ngàn lần vàng bạc châu báu. Tìm được cả một kho rượu giữa nơi hoang vu hẻo lánh này quả thực đáng để hạnh phúc.
Lam Phượng Hoàng với lấy hai hũ rượu giơ lên cho Lạc Hư xem
“Cả Phần Tửu và Bạch Tửu đều có ở đây”
Đặt hai hũ rượu đó xuống cô ta lại ngó mấy hũ rượu lớn được để dưới cùng
“Rượu là thứ để con người ta giải sầu, hàn huyên, suy ngẫm làm sao có thể sống mà không có rượu được”
Lam Phượng Hoàng nói
“Phải rồi, nữ nhân cũng giống như những giọt rượu huynh uống vào đấy thôi. Có thể huynh không cần họ hàng ngày đều ở bên nhưng những khi cần giải sầu hay hàn huyên huynh cũng nên có một cô nương bên cạnh làm những chuyện đó”
“Huynh hiểu ra vấn đề rồi đấy. Ta nói cho huynh biết thêm nhé nữ nhân trung nguyên là tuyệt nhất đấy sau này nếu huynh có muốn tìm ý trung nhân cho mình nhất định phải tìm ở trung nguyên”
Lạc Hư đáp
“Sau này tôi sẽ tính. Cô nương mệt thì ngủ đi, tôi muốn ngồi tĩnh tâm tới sáng”
Lam Phượng Hoàng ngả lưng xuống một cách sảng khoái trút hết bao mệt nhọc. Nằm duỗi hai tay hai chân ra bỗng cô ta cảm thấy có chút lạ. Phần đất chỗ tay cô ta duỗi ra rất mềm và tươi còn phần đất đầu cô ta nằm xuống lại rất cứng. Lam Phượng Hoàng ngồi dậy kiểm tra đống đất xung quanh đó một vòng thì nhận ra đúng là đất ở đây chỗ thì cứng chỗ lại mềm rất bất thường.
“Lạc Hư cho ta mượn thanh kiếm của huynh nhé”
Lạc Hư đang tĩnh tâm cũng phải mở mắt ra nhìn cô ta
Lam Phượng Hoàng dùng thanh kiếm bới đống đất ấy lên, một lúc sau để lộ ra dưới lớp đất là một cái bình lạ. Cô ta nhấc cái bình đó lên xem xét
“Nhìn bề ngoài có vẻ giống như một hũ rượu không biết bên trong đựng gì”
Cô ta toan mở ra xem thì Lạc Hư cản lại
“Cẩn thận không khéo bên trong là hơi độc đấy”
Lam Phượng Hoàng nói
“Kẻ nào đó mà muốn hạ độc đã không giấu kín như vậy rồi, hắn phải để ngay tầm mắt chúng ta chứ”
Dứt lời cô ta mở nắp bình ra đưa lên mũi ngửi. Một hương thơm ma mị toát ra từ cái bình khiến Lam Phượng Hoàng cảm thấy như cơ thể mình khỏe hẳn lên. Cô ta đậy nắp bình lại ném cho Lạc Hư
“Huynh xem đó không phải độc đâu không khéo thứ nước này còn quý hơn cả nhâm sâm nữa”
Lam Phượng Hoàng lại lấy thanh kiếm của Lạc Hư đào bới những lớp đất cứng kia lên. Đúng như cô ta nghĩ dưới mỗi lớp đất cứng đó đều có chôn một bình như cái ban nãy. Lạc Hư trông thấy vậy liền nói
“Nếu cô nương thích thì chỉ lấy một bình thôi, họ đã mất công giấu kín như vậy chúng ta lại lấy hết thì chẳng hay chút nào”
“Huynh nói cũng đúng, vậy ta lấp lại rồi chúng ta cùng thưởng thức cái bình kia”
Sau khi lấp lại đống đất bị đào bới lên như cũ Lam Phượng Hoàng cầm lấy cái bình trên tay Lạc Hư uống thử. Thứ nước đó có chút men rượu lại lạnh toát như băng, uống một giọt cảm thấy toàn thân như tràn đầy sức sống.
Lạc Hư nghe lời cô ta nhấp thử một ngụm hắn cũng cảm thấy toàn thân mát lạnh chẳng khác gì như đang đứng giữa đại điện phái Côn Luân. Lam Phượng Hoàng thấy hắn chịu uống cô ta rất thích thú
“Thấy thế nào, có được không”
Lạc Hư nói
“Từ khi sinh ra tới giờ tôi chưa được uống thứ nước nào ngon như vậy”
Tối hôm đó họ cùng nhau hàn huyên uống cạn hũ rượu lạ rồi ngủ một giấc li bì tới sáng sớm. Nói ngủ thì chỉ có Lam Phượng Hoàng là ngủ say thôi chứ Lạc Hư lấy cớ tĩnh tâm để khỏi ngủ. Câu nam nữ thụ thụ bất tương thân hắn hiểu rõ nhất chỉ trách Lam Phượng Hoàng chẳng mảy may quan tâm đến điều này.
Khi Lam Phượng Hoàng thức dậy thì mặt trời đã lên cao. Lạc Hư đang ở bên kia con suối vuốt ve con ngựa của hắn chuẩn bị lên đường nhiều ngày tiếp. Thấy cô ta dậy hắn nói
“Không phải cô muốn tới Hành Dương sao. Mau lên đường thôi, tôi còn đi làm việc của mình nữa”
Lam Phượng Hoàng uể oải bước qua con suối với bộ dạng mệt mỏi vì mới thức dậy không may chân cô ta bước lên phải một viên đá trơn trượt khiến cô ta mất đà ngã xuống. Lạc Hư nhanh nhẹn phi thân tới đỡ lấy cô ta một cách dễ dàng. Mặt đối mặt với nam nhân Tây Vực này khiến Lam Phượng Hoàng tim đập thình thịch như gặp phải tiếng sét ái tình. Từ giây phút ấy cô ta quyết định sẽ bám theo Lạc Hư cả đời. Nếu Kế Vô Thi mà biết được điều này chắc hắn vui tới mức cùng các huynh đệ ăn uống hò hét liên tiếp hàng nhiều ngày liền.
Lạc Hư biết làm thế này không hay cho lắm liền bỏ tay ra ngay. Lam Phượng Hoàng nói đùa với hắn
“Ta thấy huynh như vậy mà không có nữ nhân nào để ý sao. Hay huynh giấu ta hả”
Lạc Hư vội tháo dây cho con ngựa
“Tôi không việc gì phải giấu ai cả. Có gì thì tôi nói vậy thôi, cô lên ngựa đi”
Lam Phượng Hoàng thích chí nhảy lên lưng ngựa, đợi cô ta yên vị hắn cũng nhảy lên phía sau. Thúc ngựa đi chậm rãi cô ta hỏi hắn
“Tôi chỉ biết huynh ấy ở trung nguyên thôi. Tôi đuổi theo huynh ấy từ Tây Vực tới đây vốn mong có thể gặp trên đường đi nhưng tiếc là không gặp”
“Vậy giờ huynh tính đi đâu tìm người ta giữa trung thổ rộng lớn này”. Lam Phượng Hoàng hét lên
“Tôi cũng chưa biết nữa nhưng không tìm thấy huynh ấy tôi không thể quay về được”. Lạc Hư đáp
Lam Phượng Hoàng thầm nhủ
“Nếu huynh ấy không tìm được người sẽ không quay về sao. Đúng là vận may ông trời ban cho mình, nhưng cầu cho huynh ấy không tìm thấy thì ác quá nếu có thể giúp huynh một tay tìm ra vị bằng hữu đó có khi mình lại trở nên tốt đẹp trong mắt người ta”