“Thật ra là tại bọn ta đi không cẩn thận đã làm phiền huynh. Những cũng tại huynh mà tên khốn kia nhân cơ hội bỏ ta lại đây. Nếu huynh ăn năn hối lỗi hay là cho ta đi nhờ một đoạn đi”
Nam nhân này khẽ nhăn mặt lại nhưng biết làm sao bây giờ, lỗi nhiều phần cũng là do hắn hơn nữa chỉ là cho cô ta đi nhờ một chút thôi có phải đi cùng hắn mãi đâu
“Vậy cũng được, cô định đi đâu”
Lam Phượng Hoàng vui sướng nhảy thoắt một cái lên lưng ngựa. Cô ta vờ như đang suy nghĩ
“Ta muốn tới thành…Hành Dương. À phải rồi huynh tên là gì vậy để ta còn biết đường mà xưng hô. Ta thì huynh cứ gọi là Lam cô nương đi”
Nam nhân đó nói
“Tôi tên Lạc Hư. Nhưng tôi không biết đường nào dẫn tới thành Hành Dương cả”
Lam Phượng Hoàng lẩm bẩm ‘Lạc Hư…Lạc Hư’như để nhớ cho kỹ cái tên này. Cô ta nghĩ
“Đúng là ông trời có mắt đá tên Kế Vô Thi đi chỗ khác rồi tặng lại mình vị công tử này. Ta quyết định rồi huynh sẽ trở thành vị hôn phu của ta..Lạc Hư”
Lạc Hư không thấy cô nương này trả lời lại hỏi tiếp
“Đường lối ở trung thổ tôi không biết nhiều, xin hỏi tới thành Hành Dương đi lối nào vậy”
Lam Phượng Hoàng mỉm cười khinh công lên trước mặt hắn, tay nắm chặt dây cương
“Huynh không biết đường thì để ta cưỡi ngựa cho”
Lạc Hư thầm nhủ
“Không lẽ nữ nhân trung nguyên ai cũng bạo gan như cô nương này sao”
Lam Phượng Hoàng vừa thúc ngựa đi vừa nói
“Huynh không nắm lấy dây cương không sợ ngã sao hay huynh muốn ôm lấy eo ta”
“Tôi nắm chặt dây cương rồi đây, cô nương cứ đi đi”
Lam Phượng Hoàng tỏ vẻ thích thú khi trông thấy vị công tử này e ngại như vậy. Chờ cho hắn nắm chặt dây cương rồi cô ta thúc ngựa tiến nhanh về phía trước. Bản thân Lam Phượng Hoàng cũng chẳng muốn tới Hành Dương làm gì chẳng qua khi hắn hỏi cô ta mới đành nói vậy lấy cớ đi theo hắn. Vậy nên cô ta cứ đi vòng vèo làm sao cho đường tới Hành Dương là con đường dài nhất.
Thấy trời đã về đêm, Lạc Hư nói
“Tôi đã phi ngựa nhiều ngày nhiều đêm liên tục rồi nếu hôm nay lại tiếp tục đi đêm nữa e là con ngựa này không chịu đựng được. Có thể dừng chân lại nghỉ ngơi không”
“Không biết quanh đây có nhà dân nào không nếu không chúng ta chắc phải ngủ ngoài trời rồi”
Lạc Hư nhảy xuống ngựa kéo dây cương dẫn con ngựa theo
“Thử đi xuyên qua khu rừng này xem sao. Tôi trông thấy phía xa kia có một con suối chảy qua chắc hẳn quanh đó phải có người sinh sống”
Lam Phượng Hoàng vẫn ngồi trên ngựa, cô ta được hắn kéo đi như thế này cảm thấy rất vui. Hắn đúng là mẫu nam nhân ưa thích mà Lam Phượng Hoàng tìm kiếm bấy lâu nay. Trước kia cô ta còn chán nản tới mức chẳng muốn kén chọn ai nữa chỉ cần là nam nhân chịu cưới cô ta thì cô ta đồng ý luôn ai ngờ vừa bỏ cuộc thì Lạc Hư lại xuất hiện.