Tư Ngôn không bị quấy rầy quá lâu bởi sự việc đó, vì Kỳ Dục bỗng nhiên biến mất trước quảng đại quần chúng.
Một lần vô tình nói chuyện với Tô Tiểu Mạt, cô mới được biết hóa ra sau khi biết tin Kỳ Kỳ gặp nạn, sức khỏe của Lâm Mạn Văn vốn không được tốt nay càng trở nên kiệt quệ, nếu nói theo từ của Tô Tiểu Mạt, thì dường như
mỗi một ngày đều có thể là ngày cuối cùng của bà trên thế gian này.
Tư Ngôn đã không còn là Tư Ngôn của ngày trước nữa, cô không còn là Tư
Ngôn thấy căng thẳng khi phải gặp Lâm Mạn Văn như trước kia nữa, cô vẫn
là Tiêu Sênh, vẫn là con bé Tiêu Sênh từng được bà Lâm Mạn Văn yêu
thương suốt tám năm trời, được Lâm Mạn Văn tìm kiếm cả đời, nhớ thương
cả đời.
Tư Ngôn trước kia không có những ký ức của Tiêu Sênh,
nhưng bây giờ đã khác. Trước năm tám tuổi, cô từng được bà Lâm Mạn Văn
nâng niu trong vòng tay, chỉ lo cô sẽ phải chịu tủi hờn. Cô vẫn có thể
nhớ lần đầu tiên khi cô xuất hiện trước bà, trước mắt cô mọi thứ như
bừng sáng.
Dù thế nào, Tư Ngôn cũng phải đi tìm bà, nếu không cả
đời này cô sẽ phải sống trong ân hận. Bà Lâm Mạn Văn là sự tồn tại hoàn
toàn khác so với mẹ Tư Thiều, Tư Thiều chưa từng làm mẹ, vì thế bà không hiểu làm sao để đối xử với cô như một người mẹ, họ sống với nhau dường
như theo quan hệ giữa hai người bạn. Còn Lâm Mạn Văn thì khác, bà có hai người con, tình yêu của bà dành cho cô là tình yêu của người mẹ xuất
phát từ trái tim. Tư Ngôn coi bà Tư Thiều như một người bạn, còn Lâm Mạn Văn, bà là mẹ cô, là người mẹ thai nghén chín tháng mười ngày sinh ra
cô.
Cô không dám chắc có gặp Kỳ Dục tại bệnh viện không, nên cô
đứng bên ngoài bệnh viện quan sát rất lâu, mãi đến khi thấy Kỳ Dục đi
khỏi bệnh viện, cô mới dám lén lút đi vào. Lâm Mạn Văn vẫn nằm ở phòng
bệnh cũ, Tư Ngôn đứng bên ngoài phòng bệnh một lúc mới dám bước vào
trong.
Bà đang nằm ngủ, đôi mắt nhắm chặt, trong phòng bệnh chỉ
phát ra hai loại âm thanh, tiếng rì rì phát ra từ chiếc quạt hơi nước
đặt ở đầu giường, và tiếng tít tít của máy móc chứng thực bà vẫn còn
đang thở.
Tư Ngôn nhìn những đường ngoằn ngoèo hiện trên màn
hình, từ sâu trong con tim cất lên lời cầu nguyện, cô hy vọng những
đường ngoằn ngoèo ấy sẽ không bao giờ biến thành đường thẳng, cô muốn
nói với bà, cô mới là Tiêu Sênh, đứa con mà bà đã tìm kiếm bấy lâu nay
vẫn đang sống rất tốt, cô còn muốn gọi bà tiếng "mẹ" một cách tình cảm
nhất, để rồi sau đó bà sẽ ôm cô vào lòng.
Tư Ngôn di chuyển ánh
nhìn, cô nhìn vào khuôn mặt ngày càng hốc hác của bà, trong lòng bỗng
trào dâng niềm chua chát, nếu cô sớm nhớ lại tất cả, hoặc cô sớm đến
thăm bà, thì phải chăng sức khỏe của bà sẽ không tệ đến mức này?
Cô có phần oán hận bản thân, nhưng sự thực đã xảy ra rồi, muốn cứu vãn cũng đành bất lực, cô không thể quay lại ngày xưa.
Tư Ngôn khẽ thở dài, cô ngồi một bên, hai tay nắm lấy bàn tay của Lâm Mạn
Văn: "Mẹ ơi...". Cô cứ tưởng hai chữ ấy thật khó để thốt lên lời, vì dẫu sao cũng đã bao nhiêu năm trời cô chưa từng gọi, nhưng cô phát hiện
rằng hai từ đó hình như vẫn luôn gác bên nơi cửa miệng, để giờ đây cô
thốt ra dễ dàng đến vậy.
"Mẹ ơi, con là A Sênh đây, mẹ có nghe
thấy con gọi mẹ không? Con mới là A Sênh, con không nằm trên giường
bệnh, con chưa trở thành người thực vật, con đang ngồi ngay bên giường
bệnh của mẹ đây, con còn đang gọi mẹ này." Tư Ngôn lảm nhảm nói ra tất
cả những gì mà cô nhớ được từ sau năm lên tám, cho đến khi nhắc tới Kỳ
Dục, cô mới dừng lại. "Mẹ ơi, mẹ biết không, con suýt nữa đã yêu anh
đấy. Như vậy làm sao được cơ chứ, chúng con là anh em ruột, như vậy gọi
là loạn luân phải không mẹ? Vì thế con rời xa anh ấy là chính xác, mẹ
nhỉ. Thứ tình cảm đó vốn dĩ không phải là sai, đợi đến khi nào con có
thể đối diện với anh ấy bình thường được, con sẽ gọi anh ấy tiếng "anh
trai". Mẹ thử nói xem, lúc ấy anh ấy có giật mình sợ hãi không mẹ?" Nói
rồi, cô tự mình cười trước, cô cứ cười cứ cười rồi khóc nấc lên, nước
mắt rơi lên mu bàn tay của Lâm Mạn Văn, cô vội vã lau chúng đi.
Cô đã quá chuyên tâm, mà không hề để ý, có một người đã đứng bên ngoài
phòng bệnh tự lúc nào, người ấy đứng đờ người ra như khúc gỗ.
Tư
Ngôn định đặt bàn tay Lâm Mạn Văn trở lại chỗ cũ, nhưng lại nhìn thấy
ngón tay bà khẽ động đậy, mắt cô bỗng mở to nhìn chăm chăm lên khuôn mặt của Lâm Mạn Văn.
Quả nhiên một lúc sau, đôi mắt Lâm Mạn Văn bắt
đầu mở, trong giây phút nhìn thấy Tư Ngôn, nước mắt bà đã lăn ra khỏi
khóe mắt, miệng bà mấp máy, dường như muốn nói điều gì.
Tư Ngôn
rướn người giúp bà lau nước mắt, rồi chính cô lại òa khóc vì kích động,
cô nắm chặt lấy tay bà, ghé sát bà hơn rồi hỏi: "Mẹ ơi cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi". Khóe miệng Lâm Mạn Văn động đậy hiện ra rất rõ nụ cười
trên đó, rồi miệng bà lại há ra.
"Mẹ muốn nói chuyện?" Tư Ngôn hỏi. Lâm Mạn Văn gật đầu khe khẽ.
Tư Ngôn giúp bà tháo mặt nạ thở ra, rồi ghé sát tai qua nghe xem bà muốn nói gì. "Sênh..." Giọng bà yếu ớt.
"Vâng." Tư Ngôn đáp thật nhanh.
"Kỳ, Kỳ không phải là anh trai con." Giọng bà nói thật nhỏ, được vài từ rồi lại thở hổn hển.
Tư Ngôn sững người ra một lúc, rồi lại ghé tai lại nghe tiếp. "Không phải
anh ruột." Bà Lâm Mạn Văn tiếp tục nói, "Có thể, bên nhau".
"Không phải ư?" Tư Ngôn suýt kêu lên kinh ngạc, cô đưa tay bịt miệng rồi nhìn bà như không dám tin. "Có thật không? Mẹ?"
Tình trạng bà Lâm Mạn Văn lúc này không thích hợp để nói rõ tất cả mọi
chuyện trong quá khứ, Tư Ngôn đã biết được đáp án quan trọng nhất, nên
những thứ khác tạm thời không quan trọng đối với cô. Cô vỗ vỗ vào tay
mẹ, cười: "Mẹ ơi, đợi đến khi mẹ khỏe rồi chúng ta nói chuyện tiếp, mẹ
nghỉ ngơi đi mẹ." Nói rồi bất chấp sự phản đối của bà, cô lại đưa chiếc
mặt nạ ôxy chụp lên cho bà, rồi ngồi một bên mỉm cười nhìn mẹ. Lâm Mạn
Văn cũng cười, rồi lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tư Ngôn đã ở
lại quá lâu, cô biết Kỳ Dục sắp quay trở lại, nên không thể tiếp tục nán lại nữa. Cô cúi người khẽ hôn lên má bà Lâm Mạn Văn rồi đứng dậy chuẩn
bị ra về.
Ngoài cửa không có người, cũng chưa thấy Kỳ Dục quay
lại, cô thở phào một hơi, chuẩn bị tìm một thời điểm tốt để làm rõ ràng
cái tin truyền miệng cô và Kỳ Dục là anh em, rồi cô sẽ giải thích tất cả với anh sau.
Tư Ngôn cứ tưởng mình có thể trở lại vòng tay của
bà Lâm Mạn Văn một lần nữa, để nghe những việc trước kia của bà, nhưng
đâu ngờ, ngày hôm sau cô biết tin bà Lâm Mạn Văn đã qua đời trong giấc
ngủ của đêm hôm trước.
Tư Ngôn không dám tin vào tai mình, rõ ràng hôm qua cô còn nói nhiều chuyện với bà như vậy, làm sao có thể...
Hiếm hoi lắm Tư Thiều mới về nhà, vừa vào trong nhà đã nhìn thấy Tư Ngôn đang khóc nức nở trên ghế sofa.
Bà để Tư Ngôn dựa vào lòng, đợi đến khi cô khóc xong bà mới gặng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Tư Ngôn vẫn nức nở: "Mẹ con, mẹ con, không còn nữa".
"Mẹ con?" Bà Tư Thiều sững người, một lúc mới nhớ ra rằng Tư Ngôn đã nhớ
lại tất cả, và đương nhiên cô cũng đã gặp mẹ đẻ của mình rồi.
"Làm sao thế con?"
"Mẹ cũng chính là mẹ của Kỳ Dục." Tư Ngôn cắn chặt môi, nói: "Bà ốm nằm
trong viện, hôm qua con còn đi thăm bà, nói chuyện với bà, bà cười rất
dịu dàng, lúc về con còn hôn lên má bà, nói với bà con còn đến thăm bà.
Nhưng hôm nay bà đã không còn nữa...".
"Mẹ của con, là mẹ của Kỳ Dục?"
Tư Ngôn gật đầu: "Kỳ Dục là anh con".
"Anh?" Bà Tư Thiều thở hắt một hơi: "Trời, vậy các con...".
"Hôm qua, mẹ còn nói với con, Kỳ Dục không phải là anh ruột của con, nói
chúng con có thể ở bên nhau, nhưng con chưa đợi được bà kể mọi chuyện
cho con." Tư Ngôn nói rồi lại òa lên khóc. "Sau khi trở thành con gái
của bà con mới chỉ gặp bà được một lần, sao bà có thể, sao có thể..."
Tư Thiều thở dài, bà cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết vỗ vai cô an
ủi: "Nếu khóc có thể giúp con thấy tốt hơn, thì con cứ khóc đi. Con đã
đi thăm bà ấy rồi, bà ấy chắc cũng không còn gì nuối tiếc."
"Nhưng con thì có, muốn bà ôm con vỗ về con, con còn muốn bà nấu những món
thật ngon cho con, con vẫn muốn bà sẽ ở bên con suốt đời..."
"Duyên phận giữa mẹ và con cái là do trời định, Ngôn à." Tư Thiều bỗng nhiên nhớ về quá khứ, khóe mắt bỗng cay cay.
"Giữa con và mẹ cũng là có duyện phận ư?" Tư Ngôn ngước lên nhìn bà.
"Đúng vậy." Bà Tư Thiều cười. "Ông trời cướp đi một đứa con của mẹ, cho nên ông đã ban con cho mẹ."
"Mẹ còn có một người con khác?" Tư Ngôn chưa bao giờ nghe bà nhắc tới điều này.
Bà Tư Thiều gật đầu, đôi mắt hơi trùng xuống, bên trong chất chứa đầy nỗi
bi thương. Tư Ngôn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như thế của bà: "Mẹ đã
từng có con. Nhưng vừa mới ra đời, thì Chung Tấn Sở đã làm mất nó. Chắc
là giữa ta và nó không có duyên phận, dù thế nào thì ông trời cũng đã
đem con đến cho ta".
"Làm mất?" Tư Ngôn có chút khó hiểu.
"Ừ." Bà Tư Thiều tự cười mỉa. "Hồi đó Chung Tấn Sở có kẻ thù, kết quả là
không cẩn thận đã để lạc mất thằng bé. Nếu nó còn sống, chắc con cũng
phải gọi bằng anh. Thằng bé lớn hơn con ba tuổi."
"Ba tuổi..." Tư Ngôn lầm bầm nhắc lại. "Kỳ Dục cũng lớn hơn con ba tuổi đấy."
"Ồ?" Bà Tư Thiều cười. "Lẽ nào là bố mẹ con nhận nuôi Kỳ Dục?"
"Cũng có thể." Tư Ngôn khẽ mỉm cười. "Có thể đi tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không mẹ?"
Bà Tư Thiều gật gật đầu.
Nói chuyện với bà Tư Thiều một lúc, Tư Ngôn đã không còn khóc liên tục như
lúc trước nữa. Đợi tâm trạng bình ổn một chút, Tư Thiều và cô thay quần
áo đi đến tang lễ của bà Lâm Mạn Văn.
Vừa nhìn thấy thi thể bà
Lâm Mạn Văn, chân Tư Ngôn bỗng mềm nhũn, cô phải bám vào bà Tư Thiều,
khóc lên khóc xuống. Đó là mẹ của cô, nhưng cuộc gặp giữa cô với bà
chẳng qua chỉ là mấy câu nói mà thôi.
Kỳ Dục mặc bộ quần áo đen,
sắc mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng. Không chỉ có vậy, đôi mắt anh chất đầy nỗi tuyệt vọng, tất cả mọi động tác của anh hình như đã được quy
định sẵn, hoàn toàn không có chút tình cảm gì trong đó.
Khi Tư
Ngôn thắp nén nhang cho bà, Kỳ Dục nhìn cô thật sâu, rồi bặm môi quay
mặt đi. Hôm qua anh đã nghe thấy tất cả, cô là em gái anh, chính cô mới
là Tiêu Sênh, là Tiêu Sênh mà anh đã tìm suốt bấy nhiêu năm. Anh từng
không thừa nhận cô bởi cô không có mụn ruồi đen trên ngực trái, nhưng
anh không có cách nào để lừa dối chính mình, ở đó vốn có một mụn ruồi
đen, nhưng đã được thay vào đó là vết sẹo phẫu thuật rõ mồn một.
Giờ đây Kỳ Dục đã hiểu tất cả những gì Tư Ngôn đã làm, anh biết mình đã
trách nhầm cô vô tình, nhưng cũng thẳng thể làm được gì hơn nữa, cô ấy
đã cố gắng hết sức để không muốn cho anh biết quan hệ của hai người, thì anh làm sao có thể nói ra được đây, làm sao anh có thể khiến trái tim
đã tan nát của cô càng thêm đau đớn đây. Anh không cam tâm.
Giờ
đây Kỳ Dục mới hiểu hóa ra lừa dối và giấu giếm lại đau khổ đến vậy. Anh thấy đồng cảm với những hành vi trước kia của Tư Ngôn, bởi yêu quá đậm
sâu mà không dám để đối phương khó xử, tất cả mọi đau khổ đều để một
mình mình gánh chịu.
Anh có thể khẳng định một điều rằng, nếu
người biết trước là anh, thì anh cũng sẽ làm như Tư Ngôn, sẽ không nói
gì, sẽ chôn giấu sự thật tận nơi sâu kín nhất trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT