Kỷ Huyên nhanh chóng
chạy sang phòng Tư Ngôn, anh ta đờ người ra khi nhìn thấy Tư Ngôn đang
run bắn, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hơi thở có chút thất
thường, nhưng lập tức anh ta lấy lại trạng thái bình thường. Kỷ Huyên đi vào trong phòng tắm, rồi vào phòng ngủ, phòng khách, tất cả mọi chỗ anh ta đều kiểm tra một lượt, rồi ngồi xuống bên cạnh Tư Ngôn: "Chắc là chỉ có trong phòng tắm thôi".
Mặt Tư Ngôn trở nên trắng bệch, cô nhớ ra có thể chiếc máy quay đã quay lại được thời điểm cô không mảnh vải
che thân. Chắc chắn có kẻ cố tình lên kế hoạch, nhưng kẻ đó rốt cuộc có
mục đích gì? Cô tự thấy mình chưa từng đắc tội với ai.
Kỷ Huyên
không biết phải an ủi cô thế nào, đành lấy chiếc áo khoác mà cô vắt bên
cạnh giúp cô khoác lên người, rồi nói: "Chắc chắn sẽ tra ra được hắn là
ai thôi, tạm thời cô đừng lo lắng gì cả".
Tư Ngôn muốn nói gì đó, nhưng nước mắt lập tức trào ra: "Tôi phải làm gì đây...".
"Đêm nay cô ngủ bên phòng tôi đi." Kỷ Huyên sợ cô hiểu lầm, bèn nói thêm một câu: "Tôi ngủ ở sofa, còn giường thì dành cho cô".
Tư Ngôn nhìn Kỷ Huyên trong dáng vẻ đầy thành ý, sau khi lưỡng lự vài giây cô gật gật đầu, sau đó kéo chiếc áo khoác che lại cơ thể rồi đứng dậy.
Hai người vừa ra khỏi cửa, chưa bước thêm bước nào thì tại hành lang vắng
vẻ yên ắng bất ngờ vang lên tiếng gọi khe khẽ: "Tư Ngôn?".
Tư Ngôn lập tức sững người, thậm chí cô không có đủ dũng khí để quay đầu lại.
Nhưng Kỳ Dục đã chủ động tiến tới gần, nắm nhanh lấy cánh tay cô rồi kéo cô
rời xa vòng tay của Kỷ Huyên. Nhưng cũng chính bởi như vậy, anh nhìn
thấy tất cả những gì bên trong chiếc áo khoác mà cô chưa kịp kéo khóa
lên, đôi vai để trần và đơn độc chiếc khăn tắm quấn che đi phần ngực.
"Tư Ngôn?" Kỳ Dục chau mày, hy vọng cô có thể cho anh một câu trả lời. Vì
mãi không gọi được điện thoại cho cô, nên anh mới tranh thủ thời gian
đến Ô Trình tìm cô. Nhưng ai ngờ, chào đón anh lại là cảnh bạn gái anh
chỉ quấn trên mình một chiếc khăn tắm rồi cùng với một người đàn ông vào phòng trong khách sạn! Tư Ngôn vẫn cúi đầu không nhìn anh.
Sự im lặng của cô càng khiến Kỳ Dục tức giận, bàn tay đang nắm cánh tay cô siết mạnh hơn.
Kỷ Huyên không chấp nhận được cảnh đó, anh ta định giải thích thì Tư Ngôn
bất ngờ ngước mặt lên, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc
khác thường, cô dằn từng chữ nói một cách nghiêm túc: "Đây chính là
những gì mà anh nhìn thấy, em không còn gì để nói".
Giống như Kỳ
Dục, Kỷ Huyên kinh ngạc nhìn Tư Ngôn, anh ta không tin nổi cô lại có thể nói những câu làm ô uế chính bản thân mình như vậy.
Kỳ Dục thở
hắt một hơi, con tim anh như ngừng đập: "Tư Ngôn, đừng gây chuyện nữa".
Đến lúc này, anh vẫn hy vọng Tư Ngôn đang đùa anh.
"Em không gây chuyện." Tư Ngôn lắc lắc đầu. "Kỳ Dục, anh cũng không có lỗi gì cả."
Đôi mắt anh căng ra nhìn chằm chằm vào cô, mong muốn nhìn thấy chút do dự
trong đôi mắt đối phương, nhưng thời gian càng lâu, ánh mắt cô càng thêm kiên định. Anh choáng váng, điều này thật không thể tin nổi, nhưng anh
không thể mặc kệ việc cô và Kỷ Huyên ở bên nhau, đặc biệt lại trong tình thế cô ăn mặc tiết kiệm thế này. "Dù thế nào đi nữa, thì hãy đi theo
anh." Kỳ Dục rít răng nói, anh nắm lấy tay cô định kéo cô đi.
Thực sự Tư Ngôn không muốn ở cạnh anh lúc này, bởi cô sợ bản thân mình không kìm nén nổi mà ôm lấy anh khóc nức nở, để rồi sau đó nói hết ra tất cả
những nỗi tủi hờn và chua xót vẫn chất chứa trong lòng. Cô nghiêng đầu
cầu xin sự trợ giúp từ phía Kỷ Huyên, hy vọng anh ta giải cứu cho cô.
Kỷ Huyên không hiểu rõ suy nghĩ của Tư Ngôn, anh ta do dự trong giây lát,
cuối cùng không bỏ qua được ánh mắt đáng thương của cô, Kỷ Huyên bước
rộng lên phía trước, nắm lấy cánh tay kia của Tư Ngôn. Hai người đàn ông đối diện với nhau, Tư Ngôn bị kẹp ở giữa.
Kỷ Huyên rướn mày, mỉm cười nhìn Kỳ Dục: "Hình như cô ấy không muốn đi cùng anh".
Sự phẫn nộ trong Kỳ Dục trào dâng: "Tôi cũng sẽ không để cô ấy đi với anh".
"Ok, sao cũng được." Kỷ Huyên cười, dẩu môi hướng về phía Tư Ngôn: "Vậy anh
hỏi cô ấy, xem cô ấy có chịu đi với anh không. Nếu cô ấy nói chịu, thì
tôi cũng chẳng cản". Bất giác Kỷ Huyên như thấy mình trở thành một công
cụ, có điều, anh ta cam tâm tình nguyện làm công cụ này, còn gì sảng
khoái hơn khi nhìn thấy dáng vẻ tức tối của Kỳ Dục.
Tư Ngôn cúi
đầu, cô hít một hơi thật sâu rồi ngước lên, cô nhìn thẳng vào Kỳ Dục:
"Anh buông tay ra, em không đi với anh đâu. Em muốn ở cùng Kỷ Huyên".
"Em muốn ở bên cạnh hắn?" Kỳ Dục nghiến răng gằn từng chữ, anh trực tiếp bỏ qua một chữ ở giữa.
Tư Ngôn mím chặt môi, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh đến thấu xương của anh, cô chỉ gật mạnh đầu.
Kỳ Dục bỗng nhiên cười, anh buông thõng tay cô ra, chưa bao giờ anh cười
như vậy, nụ cười bất lực và đau khổ: "Được được được...".
Anh nói liên tiếp ba chữ "được", rồi thu lại nụ cười. "Tôi hiểu rồi, Tư Ngôn,
cô thật ác." Nói xong, không nhìn cô thêm một lần nào nữa, quay người
bước đi.
Trên hành lang vắng lặng, tiếng bước chân bỏ đi của anh nhỏ nhỏ phát ra từ tấm thảm lót sàn.
Tư Ngôn có cảm giác như ai đó vừa moi sống tim gan cô, ngay cả cơ hội cất
lên tiếng kêu đau đớn cũng không có. Cô há hốc miệng, tay cô đưa lên như muốn gọi anh, nhưng giọng nói ứ lại nơi cổ họng. Cô nấc nghẹn không
thốt thành tiếng, chỉ còn lại hai hàng lệ dài từ từ lăn xuống má.
Kỷ Huyên bước đến gần cô, đưa tay nắm lấy tay cô, cái nắm thật chặt, dường như anh muốn truyền chút ấm áp sang bàn tay đang lạnh giá của cô.
Tư Ngôn muốn quay đầu cười với Kỷ Huyên, nhưng cô không sao cười nổi, ngay cả những cái co giật nơi khóe miệng cũng trở nên thật khó khăn.
Kỷ Huyên giơ cánh tay còn lại lên, vừa cười vừa gõ nhẹ vào trán cô: "Không cười được thì đừng cười nữa, thấy lạnh lắm phải không? Vào phòng đi!".
Nói rồi anh ta giúp cô khoác lại chiếc áo, rồi dẫn cô vào trong phòng
của mình.
Trước khi bước vào trong, Tư Ngôn không nén nổi mà quay đầu nhìn về phía sau, nhưng Kỳ Dục đã không ở đó nữa, hành lang dài
dằng dặc ấy càng trở nên yên tĩnh.
Kỳ Dục vốn mong muốn có một
buổi tối thật đẹp cùng với Tư Ngôn, nhưng anh đâu có ngờ lại phải chứng
kiến cảnh tượng ấy, để rồi được tận tai nghe chính xác từng từ Tư Ngôn
nói rằng muốn bên cạnh một người đàn ông khác, buổi tối hôm nay tồi tệ,
cực kỳ tồi tệ. Trước kia anh luôn cho rằng mình sẽ không bị tình cảm chi phối, nhưng giờ đây mới biết, hóa ra là vì anh vẫn chưa gặp được đúng
người. Giờ đây, người mà anh cho là đúng ấy lại nói với anh rằng, cô
không cần anh nữa.
Không một chút báo trước, thậm chí cách đây
không lâu họ vẫn còn làm chuyện đó cả đêm với nhau, cô còn ôm lấy eo
anh, không ngừng ghé sát tai anh nói lời yêu. Anh bỗng nhiên cười hắt
ra, hóa ra cái gọi là tình yêu lại không vượt qua được thử thách như
vậy. Chỉ vì một người con gái mà anh lại khiến mình bạc nhược đến mức độ này, thì quả thật anh quá coi thường mình.
Bước ra khỏi khách sạn, anh không biết đi về đâu. Do dự một lúc, anh quyết định vào một quán rượu gần đó.
Ngồi trong quầy rượu, anh uống một hơi hết mấy ly rượu, rượu như nước lọc
trôi tuột vào bụng, rồi anh tiếp tục ra hiệu cho nhân viên pha rượu rót
thêm.
Hết ly này đến ly khác được rót đầy, anh uống từng ly từng
ly mà không biết mệt. Cho đến khi có người bước đên khẽ vỗ vai anh, một
giọng nói đầy bất ngờ vang lên: "Kỳ Dục, hóa ra anh ở đây sao?".
Kỳ Dục đặt ly rượu xuống, chau mày nghiêng đầu sang nhìn, anh nhận ra Cảnh Dao đang đứng cạnh anh đầy bất ngờ.
Cảnh Dao rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh: "Trùng khớp quá, chắc anh đến đây có việc?".
"Hình như tôi không bắt buộc phải cho cô biết." Kỳ Dục nói giọng lạnh lùng, cũng chẳng thèm liếc nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh.
Sắc mặt dữ tợn xuất hiện trên khuôn mặt được trang điểm đẹp của Cảnh Dao,
nhưng nó biến mất rất nhanh. Cô cười thật tươi ra hiệu cho người pha
rượu rót cho cô một ly, rồi quay sang Kỳ Dục khẽ giọng nói: "Được, nếu
không phải là việc gì vui vẻ, thì hãy nâng ly giải sầu thôi". Cô cầm ly
rượu khẽ chạm vào ly rượu trên tay Kỳ Dục, rồi uống một hơi cạn ly rượu, uống xong vẫn chưa thấy Kỳ Dục động đậy gì, cô cố ý lắc lắc chiếc ly
không: "Anh không uống à?".
Tâm trạng Kỳ Dục vốn không vui, lại
được cô ta tiếp sức, anh lại uống hết ly này tới ly khác như lúc nãy,
Cảnh Dao chỉ thi thoảng uống cùng anh một ly, cô ta khanh khách cười,
đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào gò má càng lúc càng đỏ hồng của anh, cứ
thế cô ta cười càng lúc càng tươi.
Kỳ Dục vốn không biết giới hạn cực điểm khiến mình say là gì, nhưng hôm nay anh đã biết được, bởi khi
uống đến ly cuối cùng anh đã hoàn toàn mất đi tri giác, thậm chí anh còn chẳng biết là ai đã dìu anh đi, chỉ biết rằng luôn có một đôi tay nhỏ
nhắn mềm mại cứ vuốt ve lên ngực anh. Cái cảm giác đó, bất giác làm anh
nhớ tới giây phút Tư Ngôn nằm dưới thân thể anh, cô cũng đưa đôi tay nhỏ bé mềm mại vuốt ve ngực anh, tim anh bỗng đập loạn nhịp, rồi bất ngờ
nắm lấy bàn tay đang tác oai tác quái trước ngực mình.
Cảnh Dao cười tít mắt, cô ta dìu anh nằm lên chiếc giường trong khách sạn, rồi chầm chậm lột bỏ quần áo ngoài của anh.
Kỳ Dục mắt vẫn nhắm nghiền, lúc này anh chỉ có cảm giác có người đang cởi
quần áo mình, và trong vô thức anh nghĩ đến Tư Ngôn, anh nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần, cảm nhận cơ thể mềm mại của cô đổ rạp trên ngực anh,
rồi anh bỗng rên rỉ: "Tư Ngôn, em đến rồi à?".
Cảnh Dao chẳng hề
để ý đến cái tên đó, cô ta chỉ cười, rồi ngả người lên ngực anh, các
ngón tay chậm rãi mân mê ngực anh theo kiểu hình vòng tròn: "Vâng". Cô
ta thì thầm đáp lại.
"Em đừng đi nữa nhé." Kỳ Dục ôm cô ta chặt hơn. "Anh không muốn em đi với bất kỳ người đàn ông nào khác."
"Vâng." Thứ giọng mềm mượt kia lại cất lên. "Em không đi, sau này em sẽ không đi đâu cả."
Trên miệng Kỳ Dục nở một nụ cười, đúng lúc Cảnh Dao ngước đầu lên, cô ta như ngây ngất bởi nụ cười ấy, từ trước đến giờ cô ta chưa từng thấy nụ cười nào của anh dịu dàng, lôi cuốn đến vậy, Tư Ngôn thật sự có ảnh hưởng
không nhỏ đến anh. Nghĩ thế Cảnh Dao nghiến răng căm hận.
Lúc Kỳ
Dục tỉnh dậy, anh chỉ thấy toàn thân ê ẩm, đưa tay day day hai bên huyệt thái dương đang đau nhức, đồng thời có cảm giác lành lạnh nơi cánh tay. Lúc này mới nhận ra hóa ra anh không mặc gì trên người. Ngẩn người ra
một lúc, anh không sao nhớ nổi chuyện gì xảy ra đêm qua sau khi anh uống say.
Đột nhiên anh mở to mắt, chưa kịp trở người thì một cánh
tay mềm mại vươn tới vòng qua chiếc eo trần của anh. Anh cứng người, bởi anh nhận ra ngay người phụ nữ đó không phải là Tư Ngôn.
Anh
không hề có cảm giác mình đã thả sức đêm qua, nhưng quần áo của anh thực sự đã bị lột ra hết. Kỳ Dục bất giác cảm thấy khó chịu, anh mạnh tay
đẩy cánh tay kia ra, lật một bên chăn lên thì nhìn thấy một gương mặt
hoàn toàn xa lạ đang lim dim mắt ngủ, anh chau mày quát lớn: "Sao cô lại ở đây được?".
Cảnh Dao dụi dụi mắt, rồi chậm rãi mấp máy cặp môi đỏ, lẩm bẩm thật nhỏ: "Cái gì mà sao tôi lại ở đây, đây là phòng của
tôi mà". Nói rồi, cô ta mở mắt, chớp chớp vài cái, rồi cười: "Không phải là anh đã quên mất tối qua xảy ra chuyện gì rồi chứ?".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT