“Ô tức là tịnh, tịnh tức là ô; thiện tức là ác, ác tức là thiện; sinh là tử, tử cũng là sinh, đất có thổ địa trấn giữ, Bạch Linh sơn có cao tăng tĩnh tọa…”
Một giọng thanh thúy xướng lên bài đồng dao xưa, làm cho người nghe cảm thấy có nhiều điều đáng suy ngẫm.
“Sao cô lại đi ra ngoài?” Thanh âm lạnh lùng vang lên trong đêm, theo đó là một thân ảnh vu nữ xinh đẹp chậm rãi hiện ra, quanh thân nàng có khoảng mười con bướm địa ngục bay lượn.
“Linh hồn của ngươi còn chưa ổn định, đừng lãng phí linh lực.”
“Không sao!”
Một nữ tử toàn thân bao bọc bằng một tấm áo choàng màu đen chỉ hở ra nửa phần dưới khuôn mặt, tạo cho người khác cảm giác rất thần bí, ngồi tựa vào một gốc cây đại thụ đã héo khô khẽ mỉm cười mở miệng.
“Chỉ là cảm thấy bài đồng dao này rất có ý tứ, nên ta muốn ra ngoài để nghe rõ hơn mà thôi.”
“…” Không có đáp lời, vị vu nữ kia cũng đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống dưới tàng cây.
“Thế nào, đã nhìn thấy nhóm Inuyasha sao?”
“…”
Quả nhiên, chỉ cần liên quan đến vị kia, nàng ta mới thất thường như vậy. Đối với sự trầm mặc của đối phương, cô gái thần bí ấy quay đầu nhìn lên màn đêm đen sâu thắm.
“Kykio, cô chấp nhận như vậy ư, không cảm thấy luyến tiếc sao?” Thân xác đã không còn tồn tại, giờ chỉ là một linh hồn tạm bợ, nhưng luôn phải đối mặt với người mình yêu, hơn nữa, hắn giờ đã có người con gái khác, đau đớn như thế so với cái chết còn khó chịu hơn.
“Ta… đã chết rồi, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, ta đã không có tư cách yêu.” Vị vu nữ kia mím mím môi, nở nụ cười tự giễu.
Sai lầm ư? Hối hận ư? Tất cả đều là do số mệnh buồn cười này mà ra cả. Nên trách ai đây?
Gió đêm vù vù thổi tới. Tâm lạnh hay do gió lạnh?
“Cô xác định thân xác của mình ở ngọn núi Bạch Linh này sao?” Ở bên cạnh Naraku ư…
“Đúng, ta cảm nhận được.” Nàng hơi hơi ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt gần như trong suốt dưới mũ trùm màu đen.
Rõ ràng còn sống, nhưng lại xem chính thân thể mình đang làm những việc mà mình chán ghét, sự đời thật buồn cười…
“Bạch Linh sơn quá mức thanh tịnh, ta không thể đi vào…” Ngụ ý, cô mà tiến đến đó, ta không có biện pháp kịp thời cung cấp linh lực duy trì phần hồn phách mỏng manh của cô.
“Ta biết, cô không cần lo lắng. Tuy không có thân thể, nhưng ta không phải là một tử hồn, kết giới của Bạch Linh sơn không gây trở ngại cho ta được.”
“Nếu cô đã quyết định như vậy, thì hãy cẩn thận…” Đưa cho nữ tử thần bí kia một ống tên mang linh lực, giọng nói của Kikyo vẫn lạnh lùng nhưng trong đó đã có mấy phần thân thiết.
Đúng là một vu nữ mặt lạnh tâm nóng! Ha ha… So với lần đầu gặp mặt, Kikyo hiện tại đã có những biểu hiện đầy tính người hơn.
“Kikyo, mất đi ngươi có lẽ là tổn thất lớn nhất của Inuyasha…”
********
“Vực sâu quá nha, Jaken đại nhân!” Ngồi trên lưng yêu thú hai đầu, tiểu cô nương nhìn vực sâu hun hút bên dưới mà cảm thán.
“Phì.. phò... Tuy rằng còn cách Bạch Linh sơn khá xa, nhưng mà ta đã rất khó chịu rồi…” Gian nan chống trượng đầu người bước từng bước, tiểu yêu vừa đi vừa thở nói chuyện.
Gió núi lạnh thấu xương truyền tới, đứng bên cạnh vách núi đen, vị tuyết y nam yêu với dung mạo tuẫn mỹ mở to đôi mắt vàng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đỉnh núi xa xa ẩn hiện trong mây mù.
Địa phương này tràn ngập linh khí, không phải chỗ mà yêu quái nên đến… Ngươi đây là muốn tự sát sao Naraku…?
Nhẹ nhàng điểm mũi chân, Sesshoumaru tựa như phi ưng giương cánh, hướng tới đáy vực mà lao đi.
“A, Sesshoumaru đại nhân…” Nhìn chủ nhân đột nhiên nhảy xuống vực sâu không đáy, tiểu yêu phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Nhưng, tư thế đó của đại nhân nhà nó quá suất!
“Đi, Ah-un.” Không thèm để ý đến tiểu yêu còn đang ngẩn người, Rin thúc yêu thú đuổi theo bóng trắng sắp biến mất kia.
“Này, này, Rin, đừng bỏ ta lại!”
*********
Một luồng sáng cuối cùng còn sót lại của ánh tịch dương đã biến mất, màn đêm hắc ám lặng lẽ tới gần. Trong một căn phòng nhỏ trên Bạch Linh sơn, một đám trẻ con đang thấp thỏm lo âu lay lay một nam thanh niên nằm bất động trên sàn.
“Này, vì sao thân thể hắn còn chưa cử động, có phải tiểu quỷ đó…”
“Thụy Cốt, ngươi đang làm cái quái gì thế?” Xà Cốt túm theo một tiểu cô nương đi vào, có chút kì quái nhìn Miên Cốt cả nửa ngày vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Không phải là cái nhân cách lương thiện kia đã biến mất sao, thế nào còn chưa có phản ứng gì?
“Dài dòng!” Nam thanh niên được gọi là Thụy Cốt tức giận trừng mắt với Xà Cốt, rồi quay sang nhìn chằm chằm những đôi mắt nhỏ đang hoảng sợ.
Thật vất vả mới được sống lại, chẳng lẽ lại để cho nhân cách yếu đuối kia chiếm thân xác hay sao? Không được! Hắn là Thụy Cốt, là một trong Thất nhân bang khiến người nghe tiếng đều phải sợ vỡ mật…
“Ông, ông, ông…” Đột nhiên, âm thanh gió xoáy truyền đến, xuất hiện một chiếc lông vũ trắng lớn, ngồi trên đó là hai nữ tử xinh đẹp.
“Ồ!” Nghe được động tĩnh, Xà Cốt quay đầu, có chút không tình nguyện ra đón, “Là các ngươi sao?”
“Sesshoumaru đã đến, sao các ngươi vẫn còn ở đây?” Biến lông vũ nhỏ lại cài lên búi tóc, Kagura híp đôi mắt đỏ, có chút bất mãn hỏi.
Hừ, chỉ là bảy cái nhân loại nho nhỏ, thật sự đáng thương, đã chết rồi còn phải “sống” lại để Naraku lợi dụng! Kẻ đã chết còn không biết tự lượng sức mình, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu!
“Kagura, không được thiếu lễ phép như vậy.” Một giọng nói lạnh lẽo, lộ ra cao ngạo cùng xa cách vang lên. Theo đó là thân ảnh nữ tử mặc bộ kimono đen, viền áo thêu những cánh hoa màu hồng chậm rãi đi ra. Ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng như tuyết, dáng người yểu điệu, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm cổ, đôi mắt đen láy đầy mị hoặc. Nàng như một đóa mạn đà la từ địa ngục bước ra, xinh đẹp nhưng đầy kịch độc.
“Hừ!” Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Kagura đứng sang một bên không phản bác. Nữ nhân này so với đám trước mặt còn làm nàng chán ghét hơn.
“Lăng Nguyệt tỷ tỷ!” Tiểu cô nương bị Xà cốt túm tới nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vui mừng hô lớn.
Người kia không phải là Lăng Nguyệt tỷ tỷ mà Sesshouaru đại nhân vẫn luôn tìm kiếm sao? Thật tốt quá, Sesshoumaru đại nhân mà biết nhất định sẽ rất cao hứng!
Nhưng, đã khiến cho tiểu cô nương thất vọng rồi. Bởi vì ánh mắt nữ từ đó nhìn sang hoàn toàn là sự xa cách, lạnh lùng.
Tiểu cô nương này biết mình sao?
Cau đôi mi thanh tú, biểu cảm nàng hờ hững quét qua tiểu cô nương một cái. Biết thì đã sao, chỉ cần gây bất lợi cho Naraku đại nhân, đều phải loại bỏ!
Thân ảnh mảnh khảnh bước tới gần hơn, khuôn mặt lạnh băng mở miệng: “Trước tiên các ngươi dẫn dụ Sesshoumaru vào kết giới đi, còn tiểu quỷ này… để đó lát ta sẽ thu thập.”
“Hừ! Vì sao bọn ta phải nghe lời cô?” Trừng hai mắt, Thụy Cốt khinh thường hừ lạnh. Hắn chán ghét nhất loại người tự cho mình là thanh cao.
“Ồ, vậy sao? Xem ra các ngươi còn chưa biết thân phận của mình…”
Nữ tử đó nở nụ cười, đôi mắt đẹp hơi hơi nheo lại, một áp lực cường đại xuất hiện xung quanh nàng, “Nếu các ngươi còn muốn ở đây ba hoa… có thể thử xem…”
“Này, này, chỉ đùa thôi…” Sát khí rõ ràng như vậy, Xà Cốt kéo Thụy Cốt lui lại một bước.
“Cô gái này thật đáng sợ… Thụy Cốt, chúng ta nhanh đi thôi.” Nói thầm bên tai, Xà Cốt vội vàng lôi Thụy Cốt đang muốn phát tác tính khí, lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là rời đi.
Cô nàng kia, hình như cũng có ngọc Tứ Hồn. Sức mạnh đó thật đáng sợ, giống như bước từ địa ngục ra vậy.
*********
Sesshoumaru lần theo mùi trong không khí lưu lại mà tìm đến. Ngẩng đầu, nhìn dãy núi bị mây mù bao phủ, hắn vẫn mang khuôn mặt bình tĩnh bước tới, không lộ ra sợ hãi hay khó chịu vì kết giới thanh lọc phía trước.
Kẻ hèn yếu thì vĩnh viễn chỉ biết dùng những thủ đoạn bẩn thỉu! Cho rằng với cái bẫy nho nhỏ này thì có thể vây khốn được Sesshoumaru ta sao? Hừ, thật buồn cười…
Cho dù biết rõ đó là bẫy, nhưng đại yêu quái như hắn sẽ không vì thế mà lùi bước. Cường giả, vĩnh viễn không cần biết phía trước là cái gì đang chờ đợi họ. Kiếm trong tay, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật!
“Chờ tiểu nhân với, Sesshoumaru đại nhân.” Chống trượng đầu người, tiểu yêu gian nan bò từng bước. “Hô…hô… đây là bẫy mà, cái tên tiểu quỷ kia rõ ràng là bắt Rin đi để dụ Sesshoumaru đại nhân vào trong kết giới…”
Quái lạ! Chủ nhân nhà nó nhìn dường như không bị kết giới ảnh hưởng. Tiểu yêu kinh dị trợn to đôi mắt ếch của mình.
Sesshoumaru đại nhân không có bị kết giới thanh lọc sao? Chẳng lẽ chỉ có mỗi nó chịu thống khổ sao? Không được! Thân là tùy tùng của Sesshoumaru đại nhân, nó không thể yếu kém như vậy được!
Tin tưởng tràn đầy, tiểu yêu chống trượng đầu người, anh dũng xông tới.
Đáp lại sự dũng cảm của nó là một luồng sức mạnh giống như điện giật bao vây. Nó… không được.
Thừa nhận sự đau đớn toàn thân, đáy lòng tiểu yêu càng thêm sùng bái chủ nhân nhà mình.
Quả nhiên, chỉ có Sesshoumaru đại nhân là lợi hại nhất, rõ ràng ngài cũng là yêu quái…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT