Trơ mắt nhìn Naraku mang nàng biến mất. Sesshoumaru thu hồi sát khí, khuôn mặt bình tĩnh xoay người, bộ dáng cao ngạo theo hướng ngược lại với Naraku mà rời đi.
Không còn linh hồn, có đoạt lại thân xác cũng không có ý nghĩa gì.
“Sesshoumaru…” Hắn cứ thế mà đi sao?
Đại não đơn giản của mỗ bán yêu đối với hành vi của Sesshoumaru cảm thấy không hiểu và vô cùng căm giận.
“Bây giờ tính sao?” Sango cùng pháp sư Miroku tiến lên hỏi.
“Linh lực của Lăng Nguyệt tiền bối so với Kagome còn mạnh hơn, Kanna không thể khống chế được mới đúng.” Mỗ bán yêu thắc mắc.
“Xem ra là do sức mạnh của ngọc Tứ Hồn rồi.” Nhìn Sesshoumaru rời đi không chút lưu luyến, ngữ khí Miroku có chút âm trầm.
“Linh lực của vu nữ bắt nguồn từ linh hồn, không phải ai cũng giống Kagome, thân thể chứa đựng linh lực và có khả năng thanh tẩy ngọc Tứ Hồn.” Sango giải thích.
“Chúng ta còn chần chừ gì nữa, Inuyasha, chúng ta mau đuổi theo Naraku đi.” Kagome ôm ấp tâm tư thánh mẫu, thúc giục mỗ bán yêu nhanh thực hiện nghiệp lớn cứu rỗi nhân thế.
“Từ từ đã Kagome, hiện tại đuổi theo cũng vô dụng, chúng ta có lẽ nên quay về tìm Kaede bà bà cùng nghĩ biện pháp đi.” So với Kagome, Sango suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều.
“Nhưng Lăng Nguyệt tiền bối…” Cứ như vậy mà mặc kệ Lăng Nguyệt tiền bối sao? Kagome chần chừ nói.
“Yên tâm đi, người được Sesshoumaru để ý sao có thể là kẻ yếu đuối được? Hiếm có dịp nhìn thấy pháp sư Miroku tỏ ra đứng đắn, hắn sờ sờ đầu Shippou, mỉm cười nói đầy thâm ý.
Hơn nữa, kẻ cao ngạo giống như Sesshoumaru, thật sự có thể bỏ qua cho Naraku khi hắn dám làm tổn thương người bên cạnh mình sao?
Không, sẽ không!
*******
Bên trong một tòa thành tĩnh mịch, một nữ tử mặc y phục vu nữ đang lặng lẽ ngủ say. Trên lưng nàng, mảnh ngọc Tứ Hồn màu đen phát ra ánh sáng trắng mờ, mảnh ngọc đó cũng giống như linh hồn nàng lúc này, không trọn vẹn, và đã bị nhiễm bẩn.
“Mau tỉnh lại đi…” Một giọng nói tràn ngập dụ hoặc vang lên, hai mắt nàng chậm rãi mở ra. Đôi mắt đen giờ không còn vô hồn, thẫn thờ như trước mà có chút mờ mịt nhìn bóng người trước mặt.
“Ngươi… là ai?”
“Ta là Naraku.” Mỹ nam tử trả lời như vậy.
“Naraku?” Ánh mắt mê mang cuối cùng cũng có chút tiêu cự.
“Đúng, là Naraku, người mà ngươi thề sẽ luôn bảo vệ.” Đôi mắt màu đỏ như máu thâm sâu không thấy đáy, nhìn thẳng vào hai mắt nàng lên tiếng.
Trong một khu rừng rậm, có vô số địa ngục điệp mang theo vong hồn người chết, chúng hoặc xa, hoặc gần, hoặc cao, hoặc thấp, bay xung quanh vị nữ tử xinh đẹp đang nghỉ ngơi trên cành cây.
Bỗng nhiên, nàng mở mắt, ánh mắt lạnh như băng quét về một địa phương bị bóng đêm bao phủ ở phía trước.
“Kikyo tiền bối.” Một giọng nói mềm nhẹ tựa như ánh trăng chậm rãi bay tới.
“Là cô?” Nhìn người đột nhiên xuất hiện, hồn phách cơ hồ trong suốt, biểu cảm lạnh lùng của nữ tử nọ có chút biến hóa.
“Là ta, Kikyo tiền bối.” Hồn phách kia nhợt nhạt cười, trong trận gió đêm rét lạnh, giống như ngọn nến sắp tàn, lúc mờ, lúc hiện.
“Ta tìm tiền bối xin được trợ giúp.”
Khuôn mặt lạnh như băng không chút biểu cảm, Kikyo nhìn chằm chằm hồn phách trước mặt, cuối cùng nàng vẫn hỏi ra tiếng.
“Cô muốn gì?”
“Sức mạnh… cho ta mượn sức mạnh của tiền bối.”
********
Một thân ảnh ngạo nghễ lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, hắn ngẩng đầu nhìn trời, bóng dáng có chút cô tịch.
Đây là vì sao? Trên những bước đường đã đi qua, hắn vẫn luôn độc hành, vì sao giờ lại cảm thấy có chút tịch mịch?
Gió đêm gào thét, thôi bay tan tác mái tóc bạch ngân, ống tay áo trống rỗng cũng bay phần phật theo gió.
“Jaken đại nhân, Sesshomaru đại nhân đang làm gì vậy?” Ngồi xổm trong một bụi cỏ, tiểu cô nương quay sang hỏi tiểu yêu bên cạnh mình cũng đang nhìn chằm chằm bóng tuyết y nam yêu trước mắt.
“Ta làm sao mà biết được.” Từ sau khi trở về, Sesshoumaru đại nhân vẫn thường xuyên ngẩn người như thế.
“Đã nhiều ngày rồi, Sesshoumaru đại nhân hình như đang chờ đợi ai đó. Là người rất quan trọng sao?”
“Tất nhiên là thế rồi!” Nếu không thì sao đáng để Sesshoumaru đại nhân vĩ đại nhà nó phải chờ đợi.
“Jaken đại nhân, bao giờ thì Lăng Nguyệt tỷ tỷ sẽ trở về?” Im lặng một lúc, tiểu cô nương lại mở miệng hỏi.
Nhìn đôi mắt hồn nhiên mở to, tiểu yêu đột nhiên bất bình nhảy dựng lên, chỉ cái ngón tay ngắn củn của mình vào mặt cô bé.
“Ngươi… ngươi còn dám nhắc tới, nếu không phải tại ngươi, Lăng Nguyệt sao có thể…”
“Jaken!” Một tiếng quát lớn làm tiểu yêu lập tức câm miệng, mồ hôi lặng lẽ tuôn ra. Nó gào khóc trong lòng. Nó không nên nói những lời đó!
Quét mắt sang tiểu cô nương vẫn ngoan ngoãn đứng đó mờ mịt không hiểu, Sesshoumaru hờ hững xoay người.
“Rin, đi.”
“Vâng, Sesshoumaru đại nhân.” Bỏ lại tiểu yêu đang đứng ngốc tại chỗ, tiểu cô nương nhanh chân chạy theo.
Sesshoumaru đại nhân nhất định đang chờ Lăng Nguyệt tỷ tỷ, cho nên, Lăng Nguyệt tỷ tỷ, tỷ phải mau mau trở về…
Đôi hài đen nhẫm lên cỏ, từng bước kiên định, không lo lắng, không bối rối tiến về phía trước. Không cam lòng cùng với phẫn nộ đều hóa thành một sự tín nhiệm không thể phá vỡ, nàng nếu không thể tự mình đào thoát, vậy đích thân ta sẽ đón nàng trở về!
Tại thế giới cường giả vi tôn này, Sesshoumaru hắn, người kế thừa huyết thống của đại yêu quái Inu no Taishou vĩ đại hoàn toàn có quyền kiêu ngạo về thực lực của mình.
Chính hắn sẽ tự tay dùng kiếm loại bỏ những thứ dơ bẩn kia đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT