Nước chảy róc rách, gió đưa hương núi rừng thoang thoảng. Ngồi trên tảng đá bên dòng suối, Sesshoumaru tầm mắt lơ đãng dừng trên nữ tử đang chậm rãi nướng thịt thú rừng.

Khi đổi sang một thân kimono màu xanh nhạt, nàng không còn khí chất vu nữ thanh cao, cô tịch nữa, ngược lại có thêm vài phần nữ tính. Mái tóc dài đen như mực tùy ý buộc sau người, khóe miệng cong cong, mặt mày rạng rỡ toát lên sự dịu dàng. Nhưng hắn biết rõ, ánh mắt ấm áp đầy ý cười chân thật đã lặng lẽ biến mất, nàng hiện thời chỉ là cười theo quán tính mà thôi.

Rõ ràng đáy lòng cũng không muốn cười, lại vì sao phải cố tình muốn cười như thế? Nhân loại, thật sự là sinh vật mâu thuẫn!

Để một người, một yêu làm đồ ăn, Tiêu Lăng Nguyệt lại thả tâm nhìn về phương xa, trong lúc lơ đãng bắt gặp một đạo ánh mắt lạnh lùng. Nàng hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười, cầm trong tay một khối thịt nướng, nàng quơ quơ tay về phía tuyết y nam yêu: “Ăn chứ?”

Vẫn một khuôn mặt tuấn tú không biểu cảm, Sesshoumaru yên lặng nhìn nàng, liếc mắt một cái, rồi lại dời tầm mắt. Có cơn gió ngang qua, tóc mai trên trán hơi hơi rủ xuống, che đi đôi con ngươi màu vàng ẩn chút bối rối.

Hắn lại đi quan sát một con người?

Sesshoumaru hơi híp mắt, mày nhíu lại lộ ra vài phần mê mang không hiểu.

Rõ ràng chỉ là nhân loại…

Gần trưa, ánh mặt trời bắt đầu trở nên cực nóng.

Ngồi bên dòng suối, một lớn một nhỏ song song bỏ đôi chân ngọc vào trong nước, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng đạp đạp, đung đưa. Dòng nước mát mẻ, trong vắt nhìn thấy cả đáy, đôi khi còn thấy cả mấy con cá nhỏ nghịch ngợm, bơi bơi lại gần đớp đớp ngón chân của các nàng.

Thật là yên tĩnh!

Ngừng đưa chân, Tiêu Lăng Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn về một phía. Ếch nhỏ dường như sau một hồi huyên náo vừa rồi đã mệt mỏi, nằm song song với cái trượng đầu người trên lưng yêu thú khoan khoái mà tìm chu công đánh cờ. Cách đó không xa, tuyết y nam yêu ngồi khuất dưới tán cây, nhắm mắt dưỡng thần, vài sợi tóc tùy ý tản mạn bay theo gió, bất chợt đảo quanh khuôn mặt tuấn mỹ, hình ảnh trước mắt thật có sức “thôi miên”.

Bang…bang… Tim đập nhanh vài nhịp, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, mặc niệm: “Sắc tức là không, không tức là sắc. Sắc tức là không, không tức là sắc…”

Nghe thấy âm thanh lảm nhảm không rõ ở bên cạnh, tiểu cô nương quay đầu kỳ quái nhìn.

“Lăng Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy?”

“Không, không có gì.” Cảm giác được tầm mắt lạnh từ xa nhìn về phía này, Tiêu Lăng Nguyệt không dám quay đầu, sợ bị người kia phát giác ra ý tưởng của mình, mặt không tự giác ửng đỏ. Một lúc sau, nàng mới có thể trở về vẻ trấn định như trước.

Dòng suối trong xanh mang đi cái vẻ khô nóng, ánh mặt trời chiếu lên mặt nước tạo nên một dòng lấp lánh.

“Lăng Nguyệt tỷ tỷ, tỷ sẽ rời đi sao?” Chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, tiểu cô nương mở miệng hỏi.

“Ừ…” Đưa tay vuốt mái tóc đen mềm mại, nàng nhẹ nhàng đáp.

“Vì sao?” Nỗ lực trừng lớn hai con mắt, tiểu cô nương không hiểu hỏi lại, “Đi theo Sesshoumaru đại nhân không phải tốt sao? Rin thích Sesshoumaru đại nhân, cũng thích Lăng Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không cần rời đi có được không?”

“Điều này…” Tiêu Lăng Nguyệt nhất thời không biết trả lời ra sao, “Tỷ… cần phải đi tìm một người, cũng có thể là một yêu quái.”

“Lăng Nguyệt tỷ tỷ muốn đi tìm ai thế?”

“Tỷ muốn tìm Naraku”

Tiểu cô nương vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Tỷ muốn tìm Naraku? Sesshoumaru đại nhân cũng tìm Naraku. Vì sao ai cũng đều phải đi tìm hắn?”

“Ha ha, bởi vì tỷ muốn Ngọc Tứ Hồn…” Mà có thể thu thập hoàn chỉnh Ngọc Tứ Hồn, chỉ có… Naraku!

“Muội không rõ!” Mở to đôi mắt vô tội, tiểu cô nương tràn đầy hoang mang nói: “Sesshoumaru đại nhân và Lăng Nguyệt tỷ tỷ đều tìm Naraku, vậy cùng đi không phải là được sao? Vì sao tỷ lại muốn tách ra? Sesshoumaru đại nhân nhất định cũng không muốn tỷ rời đi đâu, có phải không? Quay đầu, tiểu cô nương cao giọng hỏi tuyết y nam yêu đang nghỉ ngơi.

Vậy ư? Theo tầm mắt cô bé, Tiêu Lăng Nguyệt cũng đem ánh mắt chuyển lên trên người tuyết y nam yêu.

Hắn vẫn ngồi đó, dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt vàng lạnh lùng, khuôn mặt không biểu cảm trước câu hỏi của tiểu cô nương.

Hơi hơi rũ mắt xuống, che giấu sự thất vọng nho nhỏ ở đáy lòng, nàng lại nở nụ nười vốn có. Vấn đề nhàm chán như vậy, hắn tất nhiên là khinh thường mở miệng. Ngươi… chờ mong cái gì?

Gió ấm áp thổi, vốn buồn ngủ mông lung, tiểu cô nương rốt cuộc chống đỡ không được, chậm rãi nhắm mắt. Buồn cười nhìn tiểu cô nương tựa vào mình mà ngủ, nàng nhẹ nhàng ôm cô bé lên bờ, đặt trên bãi cỏ cạnh tiểu yêu. Cô bé giật mình, môi mấp máy rì rầm mấy tiếng, lại im lặng ngủ.

“Tại sao muốn Ngọc Tứ Hồn?” Thanh âm thanh lãnh nhàn nhạt vang lên.

“Sao?” Nàng ngẩng đầu đầy nghi hoặc, nhìn về phía nam yêu.

Không có thói quen bị người khác nhìn chăm chú, Sesshoumaru hơi hơi rũ mắt, nhếch môi mỏng: “Vì sao muốn Ngọc Tứ Hồn?”

Xác định bản thân không nghe lầm, khuôn mặt vốn chỉ nhàn nhạt mỉm cười toát lên ý cười thật sâu. Hóa ra, hắn cũng không phải thờ ơ, hắn cũng quan tâm đến nàng, phải không Sesshoumaru?

“Về nhà, ta muốn về nhà…” Tiếng nói nhẹ nhàng như thanh âm gió xuân khẽ thoảng qua, ánh mắt hắn hiện lên nghi vấn. Tiêu Lăng Nguyệt lại nói: “Nhà của ta ở rất xa, rất xa, xa đến nỗi có lẽ cả đời này ta đi cũng không tới. Cho nên, Ngọc Tứ Hồn là hi vọng duy nhất…”

Không gian bỗng yên lặng thật lâu, đột nhiên vang lên một giọng nói lành lạnh: “Ngươi, không phải người thế giới này!”

“…”

Nhìn thấy rõ ràng sự khiếp sợ trong mắt đối phương, Sesshoumaru hướng ánh mắt về phía chân trời xa.

Là như vậy sao? Vì thế ánh mắt kia mới toát lên vẻ tịch mịch cùng xa cách, tựa hồ không thuộc về trần thế.

“Ha ha, Sesshoumaru là người thứ hai đoán ra được thân thế của ta đấy…” Không cần giải thích dài dòng hay tìm cớ lấp liếm, trước ánh mắt trong trẻo mà thâm thúy của hắn, cái gọi là bí mật dường như không tồn tại, mọi điều đều bị hắn nhìn thấu.

Nghe thấy nữ tử không ngừng thở dài, làm mỗ nam yêu quay đầu, đôi mắt vàng trong vắt nhìn về chiếc bóng đổ trên mặt nước.

“Ta sẽ tự tay giết Naraku!” Vậy nên đi theo hắn, nhất định có thể tìm được Ngọc Tứ Hồn.

Hắn là đang muốn nàng đừng rời đi sao? Tiêu Lăng Nguyệt cúi đầu trầm tư.

Có lẽ, trước khi trở về thế giới của mình, lưu lại kí ức tươi đẹp cũng tốt. Dù sao, thời gian nàng ở đây cũng không ngắn, chẳng lẽ không có kỉ niệm gì đáng nhớ?

Khóe môi anh đào khẽ nhếch lên, nụ cười tươi sáng hiện lên trên khuôn mặt nàng, giọng nói kia cũng không che giấu sự vui sướng của chủ nhân.

“Vậy đoạn đường này, phiền Sesshoumaru rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play