Sáng sớm, ánh mặt trời xán lạn không chút keo kiệt vì mảnh đất này mà phủ thêm một tầng kim sa, khiến thiên nhiên tươi đẹp hơn.

Tại đáy vực, theo khe núi, nước khoan khoái, róc rách từ thượng du đổ xuống tạo thành một dòng suối trong xanh, mang theo không biết bao nhiêu là cánh hoa cùng với hơi thở của núi rừng.

Tùy ý ngồi trên một tảng đá, Tiêu Lăng Nguyệt, lúc này đã thay sang một thân kimono màu lam nhạt, khóe miệng nhàn nhạt ý cười, đang ngắm nhìn phong cảnh núi rừng.

Ngẫu nhiên sẽ có một chú cá tung mình nhảy lên, tạo nên vô số những bọt nước, sau đó lại trả về cho không gian sự tĩnh lặng.

Hơi hơi nghiêng đầu nhìn cách đó không xa, một tuyết y nam yêu đứng bên dòng suối ngửa đầu nhìn trời. Tâm tình thật tốt, ý cười trên mặt nàng càng thêm rõ ràng, đôi mắt đen thâm thúy mang theo nhàn nhạt ôn nhu.

Một buổi sáng yên tĩnh tuyệt vời…

Thân ảnh cao lớn tùy ý đứng đó, một thân y phục hoa lệ, mái tóc bạch ngân theo gió tung bay, cái cằm thanh gọn tạo nên độ cong hoàn mỹ, thần thái kiên định, ngạo nghễ như một vị thần. Rõ ràng đây là thời loạn, nhưng hắn đứng đó, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất cao quý, lại tạo cho người ta cảm giác thong dong như đang vân du tứ hải, ngắm nhìn thiên địa.

Đúng là có những người trời sinh đã định sẵn là vương giả, năng lực hơn hẳn kẻ khác, mọi vấn đề phát sinh đều có thể giải quyết trong tầm tay.

Chú ý tới tầm mắt của nàng, Sesshoumarru hơi hơi cúi đầu, đôi mắt vàng vốn lạnh lùng, trong suốt không tiêu cự nhìn đối phương lại ánh lên ý cười, trở nên nhu hòa hơn. Hai đạo ánh mắt nhìn nhau trong yên lặng. Không một lời nói, không một hành động, phảng phất cả đất trời chỉ còn tồn tại hai người. Nhưng người trong cuộc lại không hề biết rằng không khí xung quanh họ đã thay đổi, nhu tình lặng lẽ lan tỏa.

“Sesshoumaru đại nhân, Lăng Nguyệt tỷ tỷ, bọn muội đã trởi lại…” Hai tay đầy đồ ăn, tiểu cô nương vui vẻ chạy về phía bọn họ, cũng đánh vỡ bầu không khí hài hòa, ấm áp đó.

“Sesshoumaru đại nhân, giúp tiểu nhân với…” Mồ hôi ướt đẫm, tiểu yêu cố sống cố chết cầm cương lôi kéo thế nhưng hắc mã lại không chịu ngoan ngoãn bước đi, không khỏi cất cao giọng cầu cứu.

Hô ~ hô ~ thật là mệt! Lần trước cũng là bổn đại gia đi tìm quần áo, lần này lại là bổn đại gia đi tìm ngựa, lần sau không biết chừng còn muốn tìm cái gì nữa đây? Thực không rõ vì sao đại nhân nhà hắn lại muốn mang theo nữ nhân phiền phức này!

“Ha… ha…” Nhìn tiểu yêu đang “chiến đấu” với con ngựa của mình, Tiêu Lăng Nguyệt cười ra tiếng: “Tiểu Bạch!”

Nghe được âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc, hắc mã cao hứng hí lên một tiếng, mặc kệ dây cương đang bị tiểu yêu cầm kéo, cất vó chạy về phía nàng.

Tiểu yêu xém chút nữa thì ngã lăn, nhanh chóng bỏ tay, nhìn bóng con ngựa ngạo mạn kia, không khỏi cảm thấy chán nản. Không phải chỉ là một con ngựa sao, dám xem thường bổn đại gia, hừ, cẩn thận có một ngày ta làm thịt ngươi luôn!

Nhưng mà… Bắt gặp một cái liếc mắt tùy ý của chủ nhân nhà nó, nó không khỏi rùng mình một cái. Này… địa vị hiện tại của nó có phải còn không bằng một con ngựa hay không?

“Đại nhân… Sesshoumaru đại nhân, tiểu nhân nhất mực trung thành mà!” Tiểu yêu không cam lòng vội chạy tới trước mặt tuyết y nam yêu, vươn ba cái ngón tay ngắn cũn cỡn mà kéo góc áo chủ nhân nhà nó, mắt rưng rưng, ủy khuất lên tiếng.

Đối mặt với biểu hiện kỳ quái của tùy tùng, tuyết y nam yêu nhíu mày không kiên nhẫn, đôi mắt lạnh lùng buông xuống liếc qua tiểu yêu một cái: “Ầm ĩ!”

Thanh âm lạnh lẽo bộc lộ ra một cỗ sát khí, làm tiểu yêu nhận ra bản thân mình vừa làm một việc ngu xuẩn, mồ hôi lạnh ứa ra, vội thối lui sang một bên. “Tiểu nhân… tiểu nhân sai lầm rồi!”

“Ha… ha…” Trong không gian, một tiếng cười thoải mái theo gió truyền đi, khiến cho gió tựa hồ cũng mang theo một hương vị khoan khoái. Thật là một đôi chủ tớ thú vị!

“Này, ngươi cười cái gì?” Bị tiếng cười của nàng dẫn đi sự chú ý của chủ nhân, tiểu yêu tức giận vọt thẳng lên não, nhảy tới trước mặt Tiêu Lăng Nguyệt, giơ giơ ngón tay nhỏ của mình mà la lên: “Đều là tại ngươi, đồ nhân loại hèn mọn! Nếu không phải tại ngươi, chủ nhân sẽ không cần phải ngốc ở chỗ này lâu như thế! Ngươi vẫn nên nhanh chút rời đi đi, đỡ phải liên lụy đến chúng ta!”

“Ah?” Buông bàn tay đang che miệng xuống, ý cười trong mắt Tiêu Lăng Nguyệt dần dần hóa hư vô. “Là vậy sao? Ta sẽ nhanh chóng rời đi thôi…” Tuy rằng lời tiểu yêu nói cũng không phải dễ nghe, nhưng đúng thật là như vậy!

“Jaken đại nhân, sao ngài lại đuổi Lăng Nguyệt tỷ tỷ? Sesshoumaru đại nhân cái gì cũng chưa nói mà!” Thả mấy cành củi trong tay xuống, Rin biểu hiện mờ mịt nhìn tiểu yêu. Lăng Nguyệt tỷ tỷ là Sesshoumaru đại nhân đích thân ôm theo cơ mà!

“…” Trời ơi! Trời ơi! Nó lại sai lầm rồi! Nó không nên nói lung tung. Chủ nhân, thỉnh ngài không cần phóng sát khí với nó, nó muốn động cũng không thể động đậy được rồi!

“Ào ào”. Mấy con cá bật lên khỏi mặt nước, tạo ra âm thanh xua đi bầu không khí ngưng trọng. m thanh của nước tan đi, để lại một mảnh yên tĩnh. Vỗ vỗ tuấn mã trấn an, Tiêu Lăng Nguyệt cười yếu ớt mở miệng.

“Rin, để tỷ tỷ giúp ngươi.” Được ăn mà không cần phải trả tiền, nàng thật đúng là không quen.

“Không cần đâu, thương thế của tỷ còn chưa có lành, để Rin làm được rồi.” Tiểu cô nương liên tục lắc đầu, động tác nhanh nhẹn nhặt mấy nhánh cây khô xếp thành một đống.

“Jaken đại nhân, mau tới đốt lửa đi!”

“Thật là, vì sao bổn đại gia luôn phải làm những việc như này…” Tránh thoát được một kiếp, tiểu yêu mặc dù miệng lẩm bẩm đầy bất mãn, nhưng vẫn giơ trượng đầu người lên. Một đám lửa từ miệng trượng lão nhân phun ra, nháy mắt, mấy cành củi khô bốc cháy hừng hực.

“Oa, Jaken đại nhân thật là lợi hại!” Tiểu cô nương bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, phấn khích vỗ tay.

“Hừ! Đó là do bổn đại gia ta là một đại yêu quái lợi hại!” Thấy tiểu cô nương ngưỡng mộ, tiểu yêu không khỏi đắc ý.

Xem ra Rin và ếch nhỏ phối hợp rất ăn ý, Tiêu Lăng Nguyệt cũng không kiên trì muốn giúp nữa. Có một đôi dở hơi như vậy bên cạnh, Sesshoumaru sẽ không nhàm chán nữa.

Lại quay sang nhìn tuyết y nam yêu, Tiêu Lăng Nguyệt cho chút mê mang.

Rõ ràng biết không nên có nhiều ràng buộc. Rõ ràng vẫn luôn nhắc nhở bản thân hãy là một vị khách qua đường mà thôi. Thế nhưng, trên đời này khó khống chế nhất vẫn là tâm.

Sesshoumaru… Rốt cuộc ngươi có ma lực gì mà khiến cho ta một lần lại một lần quên đi ước nguyện ban đầu? Vì sao ta luôn bình tĩnh, nhưng đối mặt với những vấn đề liên quan đến ngươi, ta lại trở nên hồ đồ.

Ta… Rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt đây?

Tiêu Lăng Nguyệt không hề biết rằng, vấn đề mà nàng đang đau đầu kỳ thực cũng đang quấy nhiễu đại yêu quái thuần huyết vĩ đại của chúng ta!

Một khắc kia, tâm đã động, hạt tình đã bén rễ, ai cũng không có khả năng ngăn cản… Nếu ngay cả tình yêu cũng có thể khống chế được, vậy đó đâu còn là tình yêu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play