Mặt trời từ phía Đông chậm rãi dâng lên, ánh nắng ấm áp liền nhuộm đẫm toàn bộ lục địa. Trên sườn núi mênh mông, bát ngát trăm hoa khoe sắc, gió khẽ lướt qua, mang theo mùi hoa nồng đậm nhè nhẹ từng đợt, từng đợt đi phương xa.

Khác với ánh nắng tươi đẹp bên ngoài, bên trong rừng rậm không bóng người là một cảnh tượng khác.

Yêu khí đục ngầu dày đặc bao phủ khắp cánh rừng, không khí một mảnh ảm đạm, thất sắc. Yêu khí không ngừng bốc lên, những tia chớp màu tím như ẩn như hiện. Trong rừng, mọi sinh vật sống đều bị luồng tà khí nồng đậm này làm cho sợ hãi, lui về tổ, không dám nhúc nhích.

“Oành… oành…”

Nơi sâu trong rừng rậm truyền đến từng tiếng bước chân nặng nề, mỗi bước đều khiến cho mặt đất rung chuyển.

Bỗng, tiếng bước chân chợt dừng lại, tiếp đó lại truyền đến một trận tiếng gầm gừ vang dội, đủ để rung chuyển cả đất trời.

“Ô…”

“Khôi, đừng kêu nữa, thật ồn!” Ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi, nữ tử chậm rãi mở đôi con ngươi thâm thúy như biển, mang theo nhè nhẹ bất mãn, đối với quái vật xấu xí, vĩ đại trước mắt quát lớn.

Ngũ quan xinh xắn, tóc dài đen như mực, dáng người lung linh, nữ tử trước mắt thoạt nhìn tựa hồ yếu nhược vô cùng, nhưng sơn yêu bị quát mắng kia quả thực nghe lời dừng lại, không rít gào nữa, động tác chậm rãi hạ thân hình giống như quả núi nhỏ ngốc nghếch mà ngồi xuống.

Hình thể đen thui cường tráng khổng lồ, đỉnh đầu là một đôi sừng to, cái miệng rộng với răng nanh dài sắc bén, cùng với một đôi mắt trống rỗng không có tròng, chỉ có hai ngọn lửa đỏ cháy rực. Một sinh vật như thế, e rằng chỉ có thể dùng từ xấu xí, đáng sợ, tà ác mà hình dung, thế nhưng, nữ tử với khuôn mặt tú lệ kia lại không chút sợ hãi, thản nhiên đứng lên.

Một con bươm bướm với cái đuôi như sợi chỉ dài, quanh thân phát ra ánh sáng màu lam, từ phía sau sơn yêu bay tới. Đó là yêu điệp chuyên hút hồn phách con người, còn gọi với cái tên mĩ miều “Bướm địa ngục”. Từng con, từng con xuất hiện, bay về phía nàng.

Trường kiếm bên người bắt đầu rung lên như cảnh báo cho chủ nhân. Vốn muốn bay tới nhưng không hiểu vì điều gì mà yêu điệp sợ hãi, không dám tiến lên, hoặc xa, hoặc gần, cả đám cứ bay chờn vờn bên cạnh nàng, vầng sáng màu lam nhạt khiến cho khu rừng hiện lên như cảnh mộng.

Hơi hơi gợn lên đôi môi anh đào, nụ cười của nàng nhợt nhạt như ánh nắng ngày đông. Chậm rãi nâng lên cánh tay bạch ngọc, nàng nhẹ nhàng chạm lên mặt sơn yêu, mà sơn yêu kia nhìn như quái vật thập phần hung hãn nhưng lại dịu ngoan như chú cún nhỏ tùy ý nàng vuốt ve.

“Khôi, thật lâu không thấy…”

“Hưu!”

Ngay tại lúc nàng vừa dứt lời, đột nhiên truyền đến một vật xé rách không khí, tạo nên tiếng vang bén nhọn, một mũi tên sắc bén mang theo linh lực lao tới phía sau lưng sơn yêu.

Sơn yêu quá mức ngốc ngếch không kịp phản ứng, mũi tên kia đã gần ngay trước mắt, ánh sáng rọi cả không gian, Tiêu Lăng Nguyệt chỉ có thể nhanh chóng khởi động kết giới, đem mũi tên ngăn cách ở bên ngoài. Hai cỗ linh lực cường đại kịch liệu va chạm vào nhau, bộc phát ra bạch quang chói mắt, yêu vật trong rừng cả kinh, điên cuồng gào thét mà chạy loạn bốn phía.

“Vu nữ?” Thanh âm lạnh như băng không mang theo chút tình cảm nào vang lên, một khuôn mặt lãnh diễm (xinh đẹp nhưng lạnh lùng) cùng với bóng dáng xa xa chậm rãi hiện ra. Đồng dạng một thân y phục vu nữ, quanh thân nàng ta có khoảng mười con bướm địa ngục quấn quanh, trong tay còn cầm cung tên như chứng thực, mũi tên đó là từ đâu mà tới.

“Vì sao lại ngăn cản ta?”

“Nha…” Thấy rõ người tới, Tiêu Lăng Nguyệt hiểu rõ cười cười. Là Kikyo a, trách không được mà, linh lực cường đại như vậy thiếu chút nữa nàng đã ngăn cản không được rồi.

“Kikyo đại nhân, xin hãy buông tha cho sơn yêu này!” Rõ ràng là thỉnh cầu, nhưng cũng không thấy nàng có thần thái khiêm nhường.

“Ngươi biết ta?” Nhìn chằm chằm vào nữ tử đang cười yếu ớt trước mắt, đôi lông mày nhíu lại, cẩn thận hồi tưởng nhưng vẫn như cũ, nàng không biết nữ tử này.

“A, không, ta là quen với A Phong, bất quá, đối với ngài ta ngưỡng mộ đã lâu.”

Một lời khen tặng nhưng vậy theo miệng nàng nói ra, cũng không tạo nên cảm giác phản cảm, Kikyo khuôn mặt lạnh như băng thoáng có chút nhu hòa.

“Ngươi chính là người A Phong đề cập qua, Tiêu Lăng Nguyệt. Nàng nói ngươi có linh lực không thua kém ta, không nghĩ tới là thật. Bất quá, thân là vu nữ, ngươi vì sao phải cứu yêu sơn này?”

“Vì sao ư? Ha ha, ta chỉ là cho rằng trên đời này vạn vật sở dĩ tồn tại, tất nhiên có đạo lý của nó. Chúng ta không có lý do gì đuổi cùng giết tuyệt bọn chúng, không phải sao? Hơn nữa, nó cũng không ra khỏi cánh rừng rậm này…” Dừng một chút, Tiêu Lăng Nguyệt không thể không "nhắc nhở" sơn yêu đang ngửa mặt lên trời thét dài vì kinh hách, “Khôi, câm miệng, đừng ầm ĩ!”

Mặc dù không hài lòng với lời giải thích đó, nhưng thấy hành vi của nàng như vậy, Kikyo có chút ngộ ra “Sơn yêu này, là ngươi dưỡng?” Trên đời này, lại có vu nữ sử dụng yêu quái.

“A?” Đối với phán đoán của nàng ta, Tiêu Lăng Nguyệt hơi sửng sốt, rồi lập tức cười, “Không phải, ta chỉ đặt tên cho đứa nhỏ này mà thôi.” (editor: lạy hồn, đứa nhỏ này to bằng quả núi @@)

Nguyên một thế hệ yêu sơn đã bị nàng tự tay phá hủy, nàng cũng tận mắt nhìn thấy một thế hệ sơn yêu mới ra đời. Chỉ là, nàng không thể xuống tay đối với ngọn núi nhỏ không có sức chống cự này, chỉ đem nó vây hãm ở nơi này. Dù sao nó cũng chưa làm điều ác gì, không phải sao?

“Vậy ư?” Vu nữ sao lại có tâm tư bất đồng buồn cười đến vậy! Yêu quái chính là yêu quái, tà khí nặng như vậy, chắc chắn nguy hại đến những thôn làng gần đây. Ngươi vẫn là tránh đi, bằng không ngay cả ngươi ta cũng trừ bỏ!”

Lại kéo căng dây cung, một mũi tên tràn ngập linh lực vận sức chờ bắn ra, ánh mắt lạnh như băng lạnh lùng trừng nữ tử trước mặt.

Ở thời đại này, nữ nhân lựa chọn theo con đường vu nữ thì không thể tham gia tranh đấu giành quyền lợi, không có hỉ nộ ái ố, chỉ có giết và giết yêu quái, cho nên cô tịch, cho nên thanh cao, cho nên hưởng hết mọi sự kính trọng, tôn sùng của thế nhân. Có lẽ Kikyo cũng từng như vậy, thế nhưng hiện tại, nàng ta chỉ là một con rối phục sinh mang thù hận, cũng lạnh lùng đấy, cũng cao cao tại thượng đấy, nhưng cũng chỉ là hình tượng tự bản thân cố gắng dựng lên mà thôi. Haizz, đến cùng là lỗi của ai đây?

Nhận thấy có sự uy hiếp, hai đốm lửa nhỏ trong hốc mắt sơn yêu rực cháy, mà Tiêu Lăng Nguyệt vẫn như trước ‘bất vi sở động’, tùy ý để mũi tên kia nhắm ngay ngực mình, chỉ là trong đôi mắt như có ý cười lại nhè nhẹ phát ra hàn ý.

“Thật đáng thương!” Nữ nhân này đã bị tình yêu cùng thù hận che mờ hai mắt. “Nếu ta cũng dùng một mũi tên nhắm ngay tim Inuyasha, ngươi còn có thể trấn định như vậy hay không?”

Nhận thấy đối phương đột nhiên bộc phát ra sát khí lạnh thấu xương, đôi mắt Kikyo lạnh như băng thoáng có một tia khác thường, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

“Nếu ngươi dám xuống tay với Inuyasha, ta… nhất định giết ngươi!” Mũi tên mang theo linh lực mạnh mẽ như phá không mà bắn ra, thẳng tắp bay về phía nàng, găm thật sâu vào cây đại thụ phía sau, lông vũ gắn trên đuôi tên vẫn còn run rẩy không thôi cho thấy tâm tình kích động của chủ nhân.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt Tiêu Lăng Nguyệt không chút biến hóa, cho đến khi bóng lưng vu nữ cao ngạo kia dần dần biến mất trong rừng rậm, tươi cười trên mặt nàng trở nên có chút mê mang.

Cho dù đã chết, cũng muốn thủ hộ người yêu đến cùng? Chẳng lẽ… dù đối phương đã thay lòng đi chăng nữa, cũng… muốn thủ hộ đến cùng sao?

Một tình yêu say đắm như thế, đối với nàng, chưa từng yêu ai mà nói, thật là vô pháp lý giải.

Không biết, nàng… cũng sẽ có một ngày yêu như thế không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play