Sáng sớm, ánh mặt trời tinh nghịch chui qua từng khe hở của đại thụ, chiếu lên mặc cỏ xanh biếc. Trong rừng, hoa dại nở rộ đón gió bay phấp phới hấp dẫn những cánh bướm nhẹ nhàng vờn quanh.
Đống lửa đã sớm tàn, hai nhân loại cũng không còn bóng dáng, chỉ có độc Sesshoumaru đang ngồi trên cỏ, thần sắc bình thường nhìn phương xa.
Một thân bạch y điểm xuyết mấy cánh anh đào, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, cái đuôi lông xù vòng trên vai phải. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên mặt làm cho khuôn mặt tinh xảo, lại mang nét lạnh lùng dâng lên một tầng sắc vàng mềm mại, nhu hòa.
Trong bụi cỏ truyến đến từng trận âm thanh sàn sạt, Sesshoumaru cũng không có động tĩnh gì. Gió đã sớm truyền đến tin tức, người đến là tiểu cô nương mà tối qua đã rời đi.
Thấy hắn không có phản ứng gì, cô bé đánh bạo chậm rãi hướng tới gần, ngồi quỳ ở chân hắn dâng lên đồ ăn.
“Đã nói không cần mang đến…” Không có quay đầu, Sesshoumaru đạm bạc mở miệng, “Trên mặt sao bị thương?”
“…”
“Không muốn nói thì không cần nói.” Không có câu trả lời, hắn cũng không miễn cưỡng.
Mà tiểu cô nương nghe hắn nói, cũng giơ nửa khuôn mặt không bị thương lên cười xán lạn, giống như ánh mặt trời, tươi đẹp, không nhiễm tạp chất.
Sesshoumaru quay đầu kì quái nhìn “có cái gì mà cao hứng, ta chỉ hỏi thăm một chút.”
Hắn là yêu quái, nên không thể hiểu tâm tình của nhân loại, chính là “mùi” này hắn không chán ghét. Giống như một người khác, hơi thở tự nhiên như cơn gió mát, làm hắn không thể cự tuyệt.
Ngước mắt nhìn phía xa xa, một nữ tử cầm theo ống trúc chậm rãi đi tới, Sesshoumaru trên mặt tuy vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khi ánh mắt nàng sắp sửa bắt gặp ánh mắt của hắn, hắn lại dời tầm mắt. Thần sắc của nàng bình tĩnh, cử chỉ hành động đối với hắn quá mức tự nhiên, tự nhiên đến độ làm hắn như cảm thấy sự tồn tại của nàng là điều hiển nhiên.
Thật kì quái…Nhân loại cũng thật kì quái!
“Rin đến đó à”
Một tiếng gọi gần gũi vang lên, tiểu cô nương nhanh chóng quay đầu, buông đồ ăn mà khoan khoái co chân chạy lại đón nàng.
“Sao lại bị khi dễ ra nông nỗi này?” Hạ thấp người, Tiêu Lăng Nguyệt nhăn đôi mi thanh tú, cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt, rồi kiểm tra luôn cả thân thể cô bé, thấy không có vết thương gì nghiêm trọng mới yên lòng.
“Rin vẫn không muốn nói chuyện sao?” Bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương đang ngây ngô cười, Tiêu Lăng Nguyệt không hỏi thêm nữa, nhìn ngược về phía sau, mỗ nam yêu đang nghỉ ngơi, cả thân hình chím đắm trong nắng sớm.
Không thể không cảm thán a! Năng lực hồi phục của yêu quái đúng là làm cho nhân loại là nàng đây cảm thấy kinh dị, mới chỉ qua một đêm thôi, mà vết thương trên người hắn đã khép miệng. Hắn nằm đó, trước sau thần sắc không đổi, vẫn lạnh như băng, khí thế đạm bạc mà cao ngạo. Hắn như một vị vương giả đang nhàn nhã nằm ngắm cảnh đất trời, đâu ai nghĩ rằng mới hôm qua, toàn thân đẫm máu, bộ dạng nhếnh nhác là vị mỗ yêu đang ở trước mắt đây.
Sesshoumaru hắn, có thể nói không chỉ năng lực mà lẫn tâm đều mạnh mẽ, cứng rắn! Dưới tình huống bị đả kích sâu sắc như thế, hắn vẫn như cũ, có thể bảo trì thái độ thanh lãnh, không nhìn ra hỉ nộ.
Nghe hắn trả lời, nàng cũng không kiên trì nữa, đưa cho tiểu cô nương vài quả dại, nàng ngồi xuống đất hưởng thụ bữa sáng của bản thân.
Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, tiểu cô nương mới đứng lên chạy về thôn. Tiêu Lăng Nguyệt nhìn theo bóng Rin đi xa, cảm khái. Không bao lâu sau, vận mệnh của cô bé sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệnh đất…
Trên thảm cỏ ở bìa rừng, một tiểu yêu lục sắc đang ngồi trên yêu thú hai đầu, dùng ba cái ngón tay ngắn cũn của mình mà ngắt từng cánh hoa.
“Thử đao… Không thử đao… Thử đao… Không thử đao… Thử đao?” Cứng ngắc người nhìn chằm chằm cánh hoa cuối cùng phiêu phiêu bay xuống, hai mắt cá vàng của tiểu yêu trào ra hai dòng suối.