Cậu đầu tiên gõ cửa nhà Lăng Mặc, lập tức nghe thấy tiếng nói của Trần Ly: “Ai đó?”
“Chào dì, cháu là bạn học của Lăng Mặc, tên là Mạc Tiểu Bắc!”
Trần Ly vừa nghe cái tên này liền nhớ con trai mình có nói thằng nhóc này là cùng một giuộc với Lăng Mặc, nhất thời sắc mặt bà ta xấu đi.
Bây giờ bà ta không dám gây phiền phức cho Lăng Mặc nữa, nhưng cũng không thể ngó lơ Lăng Mặc và bạn học của y bắt nạt Lý Viễn Hàng. Hơn nữa lúc này Lăng Mặc đang đi giặt quần áo nên không có nghe thấy.
“Lăng Mặc hiện tại không được khỏe trong người, ngày khác cháy hãy đến.”
Lúc này, người đàn ông hàng xóm tan ca về nhà, nhìn Mạc Tiểu Bắc đúng trước cửa nói chuyện, không khỏi nhíu mày.
Lần trước giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng tới đây cũng đã gặp người đàn ông này.
“Người nhà này cũng ngộ thiệt, sao lại để con nít đứng ngoài cửa mà nói chuyện chứ, mở cái cửa cũng khó vậy à?”
Khúc Quân quay đầu cười lễ phép với đối phương, tiếp tục nhìn cánh cửa hỏi: “Lăng Mặc có bị bệnh nghiêm trọng không ạ?”
“Cháu à, cháu về giùm dì đi! Lăng Mặc đang phát sốt, không tiện nói chuyện với cháu đâu!”
Cảm thấy Trần Ly đang khó chịu, Khúc Quân sờ cằm, chắc chắn Lý Viễn Hàng có nói bóng nói gió gì đó nên Trần Ly mới không muốn cậu qua lại với Lăng Mặc. Nhưng cậu phải đưa cơm cho Lăng Mặc, Khúc Quân không tin Lăng Mặc ăn tối rồi.
Cậu nhìn lướt qua tầng lầu quyết định đánh cược một phen.
Khúc Quân đi lên cầu thang lên trên tầng lầu ở trên nhà Lăng Mặc rồi lễ phép gõ cửa: “Có ai ở nhà không ạ?”
Cửa liền mở ra, đó chính là người đàn ông mới vừa rồi tan ca đi ngang qua Khúc Quân.
“Có chuyện gì?”
“Chào chú, cháu muốn mượn cửa sổ nhà chú một lát, xem thử có thể đưa đồ ăn cho bạn cháu được không. Dì của bạn ấy nói bạn ấy bị bệnh, lại không cho cháu vào thăm bệnh...”
Vóc dáng béo tròn rất dễ dàng khiến người ta tin tưởng, đặc biệt là người đàn ông này đã chính tai nghe người phụ nữ Trần Ly đó nói đứa trẻ tên Lăng Mặc bị bệnh. Cũng không thấy người phụ nữ đó mở cửa để nói chuyện với nhóc mập này, thái độ của người phụ nữ đó thật là làm người ta cảm thấy khó chịu.
“Được, cháu vào đi. Cháu có biết bạn học mình ở chỗ nào không?”
“Dạ cháu biết, cảm ơn chú nhiều. Chú có sợi dây không cho cháu mượn? Vậy thì cháu có thể thả hộp giữ ấm xuống.”
Người đàn ông kia lập tức biết Khúc Quân muốn làm gì.
“Được, để chú đi lấy cho cháu. Trên ban công có cây phơi đồ, cháu có thể dùng nó gõ cửa sổ nhà bạn cháu.”
“Chú thật tốt!”
Lăng Mặc nghe tiếng gõ cửa sổ thì nghiêng đầu ra xem, liền thấy Khúc Quân dựa người vào ban công ở tầng trên nhà mình cười ngây ngô, đôi mắt sáng lấp lánh trong màn đêm.
“Sao cậu lại ở đó vậy?” Lăng Mặc nhỏ giọng nói.
“Mẹ tớ kêu tớ đưa cơm cho cậu, nhưng dì cậu lại không cho tớ vào.”
Lăng Mặc nhíu mày, lập tức đoán được Trần Ly nghĩ gì, nhỏ giọng nói: “Lại thiếu đánh.”
Lúc này người đàn ông đi đến cầm theo một sợi dây và một cái giỏ đựng, Khúc Quân nhìn thấy liền cười tươi như hoa.
Khi còn bé cậu cũng hay làm như vậy. Nếu như ở tầng lầu không cao, để khỏi mắc công đi lên đi xuống, cậu buộc sợi dây vào cái giỏ hoặc cái xô, lúc đồ đạc lên xuống thì rất là tiện lợi.
Khúc Quân bỏ hộp giữ ấm vào trong giỏ, người đàn ông giúp cậu thả cái giỏ từ từ Xuống, tiện thể nói: “Bên trong đựng nhiều thức ăn quá nhỉ!”
Khúc Quân gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ cháu sợ Lăng Mặc ăn không no...”
Người đàn ông lập tức nhớ lại ngày đó nghe hai cô giáo đứng ngoài cửa nhà Trần Ly nói gì mà rõ ràng phòng của Lý Viễn Hàng có thể để vừa một cái giường tầng cho hai đứa nhỏ ở chung với nhau
Vì đây là căn hộ nên diện tích và cách bài trí của tầng trên và dưới giống nhau như đúc, ở ngay tại vị trí này trong nhà của người đàn ông là kho chứa đồ, hắn cảm thấy tiếc nên đã đổi thành phòng đọc sách nhỏ.
Không gian nhỏ như vậy thì sao một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn có thể sống thoải mái được chứ!
Lăng Mặc nhận được hộp giữ ấm rồi ‘cảm ơn’ một tiếng, phất tay ý bảo rút giỏ về, lúc này Khúc Quân mới kéo dây lên.
“Chú ơi, cảm ơn chú nhiều lắm. Không biết chú họ gì?”
“Chú họ Khương.”
“Chú Khương, chú đúng là người tốt!”
Chú Khương cười: “Như vậy đi, lần sau nếu người phụ nữ ở tầng dưới không cho cháu vào thăm bạn thì cứ qua nhà chú, chú giúp cháu đưa đồ cho bạn.”
“Cảm ơn chú nhiều lắm! Tạm biệt chú!”
Lúc đi xuống lầu, Khúc Quân đúng lúc chạm mặt Lương Như, cậu lập tức kể hết lại Trần Ly đã nói gì cho Lương Như nghe.
Lương Như nghe xong liền hừ một tiếng, sau đó sờ đầu Khúc Quân khen: “Tốt lắm, hôm nay con ứng xử rất tốt.”
Nhìn bộ dáng thật thà của con trai mình, đúng là làm khó nhóc hao chất xám đưa đồ cho Lăng Mặc a.
Nhiệm vụ của cậu là tiếp cận Lăng Mặc, đạt được sự tín nhiệm của y rồi từ đó dẫn dắt y tin rằng thế giới mà y đang sống chỉ là hư cấu do tiềm thức của y tạo ra. Nhưng Trần Ly cấm cửa cậu chính là trở ngại tiến trình nhiệm vụ của cậu.
Không được, không được. Người như thế sao có thể không tô điểm chút màu sắc cho bà ta được chứ? Nếu không sẽ nghẹn một bụng tức mất!
Khúc Quân níu tay áo của Lương Như, nũng nịu nói: “Mẹ~~~”
“Chuyện gì?”
“Chúng ta có nên gọi điện thoại báo một tiếng với cô Hoàng chủ nhiệm lớp con không? Cô Hoàng đã dặn nếu Lăng Mặc có chuyện gì thì phải báo cho cô biết ngay.” Khúc Quân thành thật nói.
Đây cũng là một lời nhắc nhở cho Lương Như.
Dù sao cô cũng là phụ huynh của học sinh khác, bây giờ mà đường đột chạy đến nhà Trần Ly nói muốn gặp Lăng Mặc thì không được thích hợp cho lắm. Nhưng nếu là cô giáo Hoàng đi thăm nhà học sinh thì chính là một chuyện cực kỳ bình thường.
Vì vậy nửa tiếng sau cô giáo Hoàng đã đạp xe tới nhà Trần Ly vì nghe nói Lăng Mặc bị bệnh nặng.
“Cô giáo Hoàng? Sao cô lại tới vậy? Có phải Viễn Hàng nhà tôi lại gây chuyện ở trường nữa?”
“Không phải, là tôi nghe phụ huynh của học sinh khác phản ánh, nói là Lăng Mặc bị bệnh, hơn nữa còn rất là nghiêm trọng. Tôi không yên tâm lắm nên mới đặc biệt tới đây xem thử!”
Trên mặt Trần Ly liền lộ ra vẻ lúng túng.
Bà ta viện cớ đại nhưng không ngờ lại bị tưởng thật, còn thỉnh cả giáo viên chủ nhiệm tới tận nhà!
Cái thằng ranh Mạc Tiểu Bắc thích chõ mũi vào chuyện người khác này!
Trần Ly cười nói: “Chuyện này... Chắc là có hiểu lầm gì rồi. Lăng Mặc còn đang làm bài tập ở trong phòng mà.”
“Phải không? Tôi có thể thăm em ấy một lát được chứ?” Cô giáo Hoàng vẫn không yên tâm.
“Được, mời cô vào. Hiệu trưởng Lâm và cô nói là phòng học của cháu nó đơn sơ quá nên chúng tôi quyết định sửa sang lại cho cháu. Có điều cha mấy đứa không thể trở về nhà nhanh được, mà tôi thì là phụ nữ chân yếu tay mềm, cho nên vẫn để cháu nó ở tạm như cũ. Xin cô Hoàng đừng hiểu lầm tôi.”
Trần Ly gõ cửa phòng Lăng Mặc, cô Hoàng thấy Lăng Mặc vẫn khỏe mạnh lành lặn đứng đó, không hề có dấu hiệu bị bệnh nào nên an tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Em ăn cơm tối chưa?”
Vì không có phơi quần áo nên có thể thấy rõ toàn bộ căn phòng, cô Hoàng liếc mắt liền thấy trên bàn học Lăng Mặc có để một hộp giữ ấm.
“Dạ rồi.” Lăng Mặc gật đầu.
Cô giáo Hoàng nhìn Trần Ly nghi ngờ nói: “Sao mà... Lăng Mặc lại dùng hộp giữ ấm để ăn cơm vậy?”
Trần Ly liền biến sắc, lập tức kéo Lăng Mặc tới, hai tay nắm lấy bả vai của y, làm bộ gần gũi nói: “Bởi vì hôm nay Tiểu Mặc về hơi trễ nên tôi đã để cơm vào hộp giữ ấm cho cháu nó, để ăn khỏi nguội!”
Trần Ly dùng sức bóp bả vai Lăng Mặc, ý bảo cấm y nói lung tung. Lăng Mặc cúi đầu cười khẽ, đáng tiếc Trần Ly không nhìn thấy.
“Mặc dù trước đây cô đối xử với Lăng Mặc... Thôi bỏ qua đi, bây giờ cũng đã đỡ hơn trước nhiều.”
“Giờ đã trễ rồi, hay là cô Hoàng mau về sớm đi, ngày mai còn phải lên lớp nữa.”
“Được, tôi xin phép về trước. Lăng Mặc, có chuyện gì mai hãy nói với cô.”
Trần Ly xấu hổ cười, bà ta tiễn cô giáo Hoàng tới cửa, còn hàn huyên đôi câu.
“Mọi người cuối cùng cũng nấu ăn cho em ấy.”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi về sau còn làm tốt hơn nữa!”
Ngay lúc đó, ở tầng trên chợt mở cửa ra, giọng nói của một người đàn ông truyền tới: “Cô giáo, cô đang nói đến đứa bé đang ở trong nhà kho chứa đồ kia à?”
Cô giáo Hoàng nghe thấy liền ngẩng đầu lên: “Đúng ạ, đó là học sinh của tôi, tên là Lăng Mặc.”
“Nếu thế thì tôi không thể không lên tiếng về vị phụ huynh của nhà này. Để cho con nít ở trong nhà kho thì cũng được đi, nhưng mà bạn học của đứa bé đến tìm, phụ huynh nhà này lại nhốt con người ta ở ngoài, hé cửa một chút cũng không, nói rằng đứa bé tên Lăng Mặc kia bị bệnh nặng, đuổi cậu nhóc kia về. Kết quả là bạn học của Lăng Mặc lo lắng nên qua nhà tôi, nhờ tôi thả hộp đựng thức ăn xuống cho nhóc ấy!”
Sắc mặt của Trần Ly liền đen thui.
Cô giáo Hoàng kinh ngạc nhìn bà ta nói: “Không thể nào? Chẳng phải cô nói đó là thức ăn cô để dành cho Lăng Mặc sao? Tại sao lại biến thành của bạn học đưa cho rồi?”
Trần Ly lập tức gân cổ cãi lại: “Này anh kia, có phải anh đã hiểu làm gì không? Hay là nghe lộn?”
“Tôi làm sao mà nghe lầm được. Bạn học kia của Lăng Mặc chính là qua ban công nhà tôi thả hộp giữ ấm xuống! Nhóc ấy lo lắng bạn học buổi tối không có cơm ăn!”
Trên mặt cô Hoàng lộ rõ sự tức giận.
Trần Ly lập tức nhận ra tình huống không ổn, hấp tấp nói: “Thưa anh, chúng ta ngày thường không có giao tiếp gì nhiều, nếu như anh không biết rõ tình huống thì đừng có nói bậy!”
“Tôi nói bậy? Nếu không tin thì cứ gọi cậu nhóc mập đó tới đối chứng, cộng thêm cậu bé Lăng Mặc kia nữa, đúng dịp tôi cũng cho cô hay, tôi là một nhà báo đấy! Mặc dù các người chưa tới mức động tay động chân bạo lực với con nít nhưng đối xử lạnh nhạt xa cách và thiên vị như thế chẳng phải cũng là bạo lực gia đình đó sao?”
“Nhà... báo...”
Lăng Mặc đứng sau lưng Trần Ly, nhàn nhạt mỉm cười nhìn bóng lưng của bà ta.
Tác giả có lời muốn nói: DAY 15.
Khúc Quân: Mọi người ai cũng nói anh vừa thông minh vừa độc, tại sao không đuổi cả nhà bà dì kia ra khỏi nhà mình?
Lăng Mặc: Lúc chưa có gặp cậu thì cũng trù tính như thế. Nhưng sau khi gặp cậu rồi tôi không định làm vậy nữa.
Khúc Quân: Tại sao?
Lăng Mặc: Nếu tôi xử đẹp cả nhà đó rồi cậu lấy đâu ra cơ hội chạy tới xoát tồn tại? Nếu xử đẹp cả nhà đó rồi thì tôi làm sao tranh thủ đáng thương và nhận sự đồng tình của cậu? Nếu lấy lại được nhà rồi thì tôi lấy lý do gì để ngủ chung một giường với cậu?
Khúc Quân: ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT