Tan học, Lăng Mặc đeo cặp sách lên lưng, tiêu sái rời đi, nhìn bộ dáng kia trông có vẻ không có ý định chờ Khúc Quân.
“Không đợi cũng chẳng đi chậm. Chân cậu dài thế tớ đi theo cậu mệt bở hơi tai nè!”
Khúc Quân hừ hừ, đeo cặp đi ra khỏi cổng trường.
Bên ngoài trường học có một cửa hàng nhỏ có bán đồ ăn vặt, đồ dùng cũ và sách nữa.
Khúc Quân đi tới cửa hàng nhỏ đó, ở cửa chính có đặt một cái tivi đời cũ, hiện đang chiếu «Slam Dunk», đúng lúc Hanamichi Sakuragi làm một cú úp rổ ngoạn mục, trong nháy mắt các học sinh vây quanh xem liền khẽ tung hô.
Khúc Quân cậu nhớ phim hoạt hình này nha! Nhưng thời gian chiếu phim khá là kẹt, hết phim ngay khi học sinh tan học về nhà, cùng lắm thì chỉ có thể coi được năm phút cuối, thậm chí Khúc Quân chỉ còn nghe được nhạc cuối phim.
Không ngờ có thể coi được ở chỗ này.
Ông chủ cửa hàng không quên mời chào làm ăn: “Có muốn mua bò khô cay không? Có muốn mua kem không? Không mua thì đừng có xúm tụm ở đây!”
Đám học sinh chỉ có thể đứng xa xa rướn cổ xem phim, nhưng rốt cuộc phải tiếc nuối về nhà sớm, nếu không sẽ bị ăn mắng.
Khúc Quân có tiền tiêu vặt, cậu đưa ông chủ năm đồng mua một bọc hạt hướng dương rang mùi bơ, ông chủ liền đặt một cái ghế xếp cho cậu ngồi xem phim.
Khúc Quân đang xem chăm chú thì chợt nghe một âm thanh lạnh lẽo truyền đến từ trên đỉnh đầu.
“Cậu không về nhà mà ngồi ở đây xem phim hoạt hình, coi chừng mẹ cậu cho cậu mềm xương.”
Khúc Quân ngẩng đầu lên thì thấy viền cằm xinh đẹp của Lăng Mặc.
“Mềm xương thì mềm xương, tớ đây da dày thịt béo, cóc sợ.”
Khúc Quân nghĩ một chút rồi nói thêm: “Chẳng phải cậu đã đi rồi à? Sao lại trở về đây?”
Lăng Mặc không nói gì, chẳng qua là đút túi khốc khốc đứng xem tivi, làm cho mấy bạn nữ nán lại xem đều nhìn chằm chằm y.
Khúc Quân quay đầu lại, vươn tay dựt dựt ống tay áo của Lăng Mặc: “Sở Ngưng đang nhìn cậu kìa!”
“Cậu không nhìn Sở Ngưng thì sao biết Sở Ngưng nhìn tôi?”
Lăng Mặc vẫn nhìn tivi nói.
Khúc Quân không có vấn đề gì, dù sao ai thích Lăng Mặc cũng chả liên quan gì đến cậu, tên này chính là một viên đậu đồng cứng cứng khó đập, nấu không chín ninh không nhừ.
“Ý khoan... Chẳng lẽ cậu quay ngược về đây là đợi tớ?”
Khúc Quân ngẩng đầu hỏi.
Nếu giả thuyết này đúng, Khúc Quân cậu sẽ kích động nhảy tưng tưng lên.
Đồng đội của Khúc Quân đã từng nói, người này từ trước đến giờ luôn băng lãnh như vậy, nhưng chỉ cần cho chút ánh sáng mặt trời thì sẽ trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Lăng Mặc vẫn không trả lời cậu, chỉ chỉ một nhân vật đẹp trai hơn người đang khí thế ào ạt tung một cú ném ba điểm trên tivi hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Nhân vật này mà cậu cũng không biết á? Sao cậu làm các bạn nữ vui vẻ được vậy? Kaede Rukawa đó chèn!”
“Tại sao tôi phải làm các bạn nữ vui vẻ?” Lăng Mặc đứng đút túi hỏi lại.
Khúc Quân nghẹn họng, trong lòng thầm phất tay.
“Tớ biết, là các bạn nữ làm cậu vui vẻ.”
Khúc Quân tiếp tục tập trung tinh thần xem ti vi.
Lăng Mặc chậm rãi cúi đầu xuống, từ góc nhìn của y vừa vặn nhìn thấy chóp mũi của Khúc Quân, còn có hàng mi cong vút, khẽ rung động theo từng cái chớp mắt của Khúc Quân, tựa như đang phe phẩy hô hấp.
“Này.” Lăng Mặc gọi nhẹ một tiếng.
“Hm?” Khúc Quân vẫn nhìn chằm chằm tivi, không quay đầu nhìn Lăng Mặc.
Khúc Quân vốn nặng ký nên chỉ dám ngồi ở mép ghế, Lăng Mặc chỉ cần đạp một cái, Khúc Quân sẽ mất thăng bằng và cái ghế xếp nhỏ... ngã xuống.
Khúc Quân ngồi bệt dưới đất, mặt đầy vẻ vô tội ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc: “Sao cậu đạp tớ!”
“Có gì hay mà xem? Cậu thích ai?”
Khúc Quân bất đắc dĩ thở dài, cậu cũng không biết Lăng Mặc muốn gì, nhưng đây là mục tiêu đối tượng của cậu, nên cậu không dám đánh người ta a!
“Đương nhiên là Kaede Rukawa rồi! Cậu có tin là tớ chỉ cần gầy xuống là có thể đẹp trai giống y chang Kaede Rukawa không!”
“Cậu bị thần kinh à? Nữ không thích đi thích nam.” Giọng nói của Lăng Mặc nghe đều đều, nhưng Khúc Quân khó hiểu cảm thấy có chút ấm áp.
Hạt hướng dương cũng rơi rải đầy đất, Khúc Quân nhặt hạt hướng dương và cả vỏ hạt lên, dựng lại cái ghế xếp rồi tiếp tục xem tivi.
Lăng Mặc không nghe thấy Khúc Quân trả lời, nhìn lại thì thấy Khúc Quân đang tiếp tục nhìn chằm chằm tivi, trên màn hình chiếu một bóng người bật nhảy mạnh mẽ lên không trung thực hiện một cú úp rổ.
Lăng Mặc vươn ngón tay kẹp lấy một cái vỏ hạt hướng dương trong tay Khúc Quân lên xem thử, phát hiện một đầu hạt bị cắn bung ra, giống như là đang há miệng vậy, nhưng phần ruột bên trong đã không còn.
Y lại cầm một cái vỏ khác lên xem thì thấy vẫn giống như vậy.
Rốt cuộc cũng hết phim, Khúc Quân vẫn chưa thỏa mãn liếm miệng: “Nè, nếu là cậu thì cậu sẽ thích Kaede Rukawa hay là Akira Sendoh?”
“Akira Sendoh là ai?”
“Là nhân vật có quả đầu dựng đứng ấy.”
“Vậy thì tôi thích cậu, mau cắn hạt hướng dương cho tôi.”
Lăng Mặc chỉ chỉ lòng bàn tay của Khúc Quân nói.
Nghe nửa câu đầu, Khúc Quân cảm thấy trái tim mình như bị bắn trúng, khiếp sợ không thôi, còn khi nghe nửa câu còn lại thì giống như cả bầu trời rớt đập mặt xuống đáy vực vậy, nát be nát bét.
Đúng là tàu lượn siêu tốc mà.
“Cậu tự mình cắn đi chứ!”
“Không biết. Cậu không cắn thì thôi.”
Lăng Mặc xoay người rời đi.
“Tớ ăn sạch rồi, lấy đâu ra mà cắn cho cậu!”
Khúc Quân đuổi theo sát Lăng Mặc, cậu không dám đi gần y, sợ Lăng Mặc chê người cậu đầy mùi mồ hôi khó chịu.
Hai người không nói gì, Khúc Quân đi sau nhìn bóng lưng của Lăng Mặc, cậu hoàn toàn không biết người này đang nghĩ gì.
Đến ngã tư đường, Khúc Quân níu lại vạt áo của Lăng Mặc, đúng lúc đèn xanh sáng lên, Lăng Mặc cũng đã bước nửa bước ra nhưng liền rút về.
“Cậu thật sự không về nhà tớ à?” Khúc Quân hỏi.
“Không.”
“Nếu cậu trở về đó thì Lý Viễn Hàng sẽ tố cáo bậy.”
“Tố cáo thì sao?” Lăng Mặc nghiêng mặt hỏi lại.
“Được rồi. Ngày mai gặp, cung kính tiễn đưa.”
Trải qua mấy hiệp, Khúc Quân cũng biết Lăng Mặc là một tên mặt trắng bụng đen, không ai có thể chiếm tiện nghi của y được.
Lăng Mặc đi sang bên kia đường, dừng bước quay đầu lại thì thấy bóng lưng của Khúc Quân.
Chỉ thấy cậu nhảy cẫng lên, tiếc là hai chân chỉ nhích được chút khỏi mặt đất, nhưng động tác của hai cánh tay mô phỏng lại cú ném rổ ba điểm rất chi là tiêu sái.
Khi hai chân chạm đất, Khúc Quân lại tiếp tục đi về phía trước, quẹo vào tiểu khu nhà mình.
Khúc Quân cầm giữ cái quần đồng phục hơi rộng của mình, khoảng thời gian này cậu luôn đi theo Lăng Mặc, có lẽ là do cất công đuổi theo người ta hoài nên lưng quần đã rộng ra!
Lăng Mặc quay đầu lại, đi bộ khoảng mười phút thì về tới nhà.
Khi y mở cửa ra thì thấy Trần Ly đang ngồi trên ghế sofa, còn Lý Viễn Hàng thì đắc ý liếc y một cái rồi đi về phòng mình.
“Tiểu Mặc đã về rồi? Ăn gì chưa?” Trần Ly làm bộ cười khanh khách.
“Chưa ăn.”
“À... Con chưa ăn à? Viễn Hàng nói con ở chung nhà với bạn học, còn tưởng rằng con ăn cơm ở nhà người ta luôn rồi nên dì không có chừa phần cơm cho con.”
“Con không cần ăn cơm đâu dì, con không có đói bụng.”
Lăng Mặc nói xong liền xoay người về phòng.
Trần Ly do dự một lát rồi lên tiếng: “Viễn Hàng nói hôm nay con làm mất sách giáo khoa, giáo viên lại nghĩ lầm cuốn sách đó là của con, phạt nó đứng nguyên cả tiết học. Lúc tan học Viễn Hàng phải đi lục thùng rác tìm sách giáo khoa, trên người thúi rình mùi rác, cũng khóc sưng cả mắt.”
Trần Ly ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra đang ám chỉ Lăng Mặc lúc đó cố ý hãm hại Lý Viễn Hàng.
Lăng Mặc xoay người lại, từng bước từng bước đi về phía Trần Ly. Trong khoảng thời gian này y nhổ giò cao lên không ít, quần đồng phục cũng đã ngắn vượt cả mắt cá chân, so với Trần Ly còn cao hơn nửa cái đầu.
“Thưa dì, dì hẳn biết rõ trong lòng là ai đúng ai sai. Dì vì để tôi khó chịu mà chiều hư con trai mình, liệu điều đó có đáng không?”
Giọng nói của y bình đạm như thường ngày nhưng lại ẩn ẩn mang theo uy hiếp.
“Con... Sao con lại dám nói chuyện như thế với người lớn?”
“Vậy thì tôi nên nói thế nào đây?” Lăng Mặc rũ mi mắt, Trần Ly bỗng có cảm giác như sớm bị y nhìn thấu tất cả, cho dù bà ta đã thầm tính toán trong lòng thế nào, hay là sự tự ti ẩn sâu trong nội tâm của bà ta ra sao: “Tôi biết hết các người đang làm cái gì, chẳng qua là tôi ngại phiền phức nên mới không nói thôi. Dù sao dựa trên mặt pháp lý, nếu các người còn dám chọc tôi nữa thì tôi sẽ đòi về cả vốn lẫn lãi.”
Lăng Mặc nói xong liền xoay người về phòng đóng cửa lại.
Còn Trần Ly thì lui một bước về sau, tim đập thình thịch trong ngực.
Bà ta vừa mới bị Lăng Mặc hù cho kinh hồn táng đảm, trong khoảng thời gian này bà ta đã cảm nhận được tất cả mọi rắc rối mà bà ta nhận được đều là do Lăng Mặc ‘dâng tặng’ cho.
Khúc Quân vừa về tới nhà liền bị Lương Như xách lỗ tai niệm kinh hơn nửa tiếng.
Nào là ‘Chẳng phải đã kêu con đưa Lăng Mặc về nhà mình rồi sao!’, ‘Sao con lại không chịu hiểu chuyện gì hết vậy hả!’, ‘Con phải có tấm lòng yêu thương giúp đỡ bạn bè chứ!’.
Tụng đi tụng lại chỉ có mấy câu đó, Khúc Quân nghe đến sắp mòn lỗ tai luôn rồi.
“Vậy thì mẹ bỏ con gà hầm nếp này vào trong hộp giữ ấm đi rồi để con đưa cho Lăng Mặc, không phải là được sao? Con đi thỉnh cậu ta về dạy kèm cho con!”
Lương Như nghe thế thì không nói gì nữa.
“Vậy con mau đi ăn cơm đi, rồi còn phải đi gặp Lăng Mặc nữa!”
“... Mẹ là mẹ ruột của con đó ư?”
“Không phải! Con nhìn điểm toán của mình kìa, có chỗ nào giống mẹ và cha hử!”
“Dạ...”
Một nhân viên kế toán giỏi, một kiến trúc sư có danh có tiếng... Đúng là không giống...
Có điều cũng vì vậy mà tối nay Khúc Quân cũng ăn không nhiều lắm.
Cậu lấy hết sách giáo khoa ra khỏi cặp, chỉ để trong đó một quyển bài tập, sau đó bỏ hộp giữ ấm vào.
Trước khi bỏ vào, cậu không nhịn được mở ra nhìn một chút.
Hay thật, nào là gà hấp nếp, nào là thịt kho tàu, còn có cà chua nhân thịt...
“Mẹ---- Này cũng quá nhiều đi! Lăng Mặc có ăn tới ngày mai cũng không hết đâu!”
“Sao ăn không hết được! Chẳng phải còn có con ăn giúp à?”
Sao giống như nuôi gà công nghiệp vậy chèn, đạt tới cân nặng chuẩn không cần chỉnh rồi quăng lên thớt làm thịt đấy phỏng?
“Chín giờ mẹ sẽ đến nhà Lăng Mặc đón con, không vấn đề gì chứ?”
“Vâng, hẳn là không có vấn đề.”
Khúc Quân đeo cặp lên vai, thời điểm đến trước cửa nhà Lăng Mặc, cậu cảm thấy có hơi lo lắng.
Tác giả có lời muốn nói: DAY 14.
Khúc Quân: Anh đúng là không giống Kaede Rukawa, anh tương đối giống «Uchiha Sasuke» trong phim hoạt hình «Naruto»! Đều là thiếu niên thiên tài, không cha không mẹ, khổ đại cừu thâm, lớn lên trong cô độc!
Lăng Mặc: Để tôi nhìn thử. Ừ... Cậu cũng rất giống Uzumaki Naruto.
Khúc Quân: Thiệt há! Vui quá! Tương lai Naruto sau này oai phong lắm nha!
Lăng Mặc: Nhưng cậu lại không giống Naruto về khoản tương lai này.
Khúc Quân: Có chỗ nào không giống chứ?
Lăng Mặc: Thành tích không tốt, nhiệt huyết không đầu óc, lạc quan mù quáng...
Khúc Quân: Chẳng lẽ không có điểm tốt nào sao!
Lăng Mặc: Có. Naruto rất quan tâm đến Sasuke.
Khúc Quân: A?
Lãng Mặc: Sasuke có Naruto thì sẽ không còn cô đơn nữa. Giống như anh có em vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT