Tiết học cuối cùng của buổi sáng là môn toán của cô Đinh.
Bắt đầu giờ học sẽ là sửa bài tập đại số của ngày hôm qua.
“Hôm nay, cô mời hai bạn lên bảng sửa bài toán cuối cùng của bài tập về nhà.”
Cô Đinh nói xong thì cả lớp đều đổ dồn về phía Lăng Mặc.
Nhưng Lăng Mặc chỉ rũ mắt xem sách giáo khoa.
“Mạc Tiểu Bắc, em lên sửa bài đi.”
Khúc Quân nghe giáo viên gọi mình là ‘Mạc Tiểu Bắc’ thì căn bản không phản ứng lại, cho đến khi bạn học ngồi sau chọt cậu một cái.
Còn Lý Viễn Hàng thì hả hê nhìn cậu, khẩu hình nói ‘Thằng béo chết bầm nhà mày tiêu rồi’.
Những bạn học khác cũng nhìn Khúc Quân với ánh mắt đồng tình.
Không ngờ cô Đình lại đi tới chỗ của Lý Viễn Hàng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nói: “Lý Viễn Hàng, em là người còn lại.”
“Ơ? Cô... Sao lại là em?” Lý Viễn Hàng trợn to mắt.
“Chẳng phải em biết làm à?”
Nghe cô Đinh nói như vậy, Lý Viễn Hàng liền nghẹn họng. Những học sinh chép bài của Lý Viễn Hàng bị giáo viên mời phụ huynh trước đó đều cười khúc khích nhìn cậu ta.
Lý Viễn Hàng kỳ kèo nửa ngày trời mới chịu lên bảng, lúc này Khúc Quân đã đứng trên bục giảng làm được nửa bài rồi.
Trong đầu Lý Viễn Hàng rất mông lung, liều mạng nhớ lại bài tập của Lăng Mặc làm như thế nào, nhưng cùng lắm chỉ nặn ra được hai ba dòng đầu.
Còn Khúc Quân thì ngược lại, Lăng Mặc đã giảng kỹ bài toán này cho cậu, bây giờ chỉ cần áp dụng công thức và suy luận là ra đáp án, cô Đinh kinh ngạc nhìn cậu làm bài một cách trôi chảy.
Cô vốn nghe nói tối qua Lăng Mặc ở lại nhà của nhóc học trò này, mà cậu thì không học giỏi đại số, thế nhưng hôm nay cậu lại biết giải bài toán khó nhất.
Cô Đình không phải là không nghĩ tới việc cậu chép bài của Lăng Mặc, nhưng cô lại không ngờ cậu có thể tự mình làm được.
Đến khi tính ra kết quả cuối cùng, Khúc Quân lại sờ sờ gáy của mình.
Tại sao cậu lại cảm thấy kết quả dường như không đúng lắm nhỉ?
Khúc Quân cầm phấn kiểm tra lại từng phần.
Khi dò đến chỗ phép tính thứ ba từ dưới đếm lên thì sau lung bỗng truyền đến tiếng ho khan nhẹ nhàng.
Đầu óc của Khúc Quân bừng sáng: A! Chính là sai ở chỗ này! Phép tính đơn giản vậy mà cũng làm sai nữa, chắc là mình quá hồi hộp rồi!
Sở Ngưng đại diện cho môn Tiếng Anh xoay đầu nhìn theo tiếng ho khan thì thấy Lăng Mặc vốn không quan tâm đến người khác nay lại đang chống cằm nhìn lên bảng đen.
Nói cho chính xác thì đang nhìn cậu nhóc béo kia.
Khi Khúc Quân viết xong đáp án cuối cùng sau khi đã kiểm tra lại, giáo viên môn Toán liền gật đầu, còn Lăng Mặc đang chống cằm nhìn thì khẽ nhếch môi, sau đó tiếp tục cúi đầu xem sách.
Trong lòng bàn tay của Khúc Quân ướt đẫm mồ hôi, trái tim bé nhỏ cũng đập liên hồi.
“Mạc Tiểu Bắc, em có thể về chỗ.” Cô Đinh gật đầu mỉm cười.
Khúc Quân nhận được ánh mắt khen thưởng của cô giáo thì liền bắn pháo bông trong lòng.
Cậu có nhìn về phía Lăng Mặc nhưng thất vọng vì thấy đối phương không quan tâm.
Haizz, kệ đi!
Ngược lại Lý Viễn Hàng vẫn còn đang loay hoay trên bục giảng, bôi tới bôi lui riết cái bảng toàn dấu tay. Cậu ta muốn nhìn lén bài giải bên kia của Khúc Quân, nhưng vì cậu chỉ mới lên bảng lần đầu nên chữ viết nhỏ xíu, căn bản không thế thấy rõ được!
Cả lớp ngồi dưới không nể mặt phát ra một tràng cười.
Lỗ tai của Lý Viễn Hàng đỏ bừng cả lên.
Trần Kiều vẫn còn ghi hận trong lòng... Hết lần này đến lần khác luôn quái gở nói: “Cậu ta chính là một kẻ yêu thích tái phạm chép bài tập của người khác.”
“Mày----” Lý Viễn Hàng quay đầu trợn mắt nhìn cậu ta.
Trần Kiều chỉ lười biếng nhìn sang chỗ khác: “Ngay cả Mạc Tiểu Bắc mà còn không bằng, còn mặt mũi đi trách người khác à?”
Hết giờ học, Khúc Quân liền chạy tới chỗ Lăng Mặc, ngốc ngốc cười một tiếng.
“Cám ơn cậu đã chỉ bài cho tớ nhé.”
Lăng Mặc không nói gì, chỉ khẽ hừ nhẹ.
“Trước đây cậu nói tớ hết thuốc chữa, nhưng cậu xem bây giờ tớ đã cải tử hoàn sinh rồi này.”
Khúc Quân mặt dày tiếp tục lắc lư trước mặt Lăng Mặc.
“Tớ sẽ lấy cái này thay cho ‘cải tử hoàn sinh’!”
Lăng Mặc ngẩng đầu nhìn lên thì liền ngây ngẩn.
Bởi vì Khúc Quân cong tay tạo thành hình trái tim đè lên cái bụng mỡ của mình, làm phần thịt chỗ đó lồi lên.
“Tớ bày tỏ tấm lòng với cậu nè!”
Lãng Mặc vươn ngón tay ra đâm nhẹ vào chính giữa trái tim đó rồi nói: “Thần kinh.”
“... Bây giờ tớ đau lòng quớ đi.”
Khúc Quân thả tay xuống rồi trở về chỗ ngồi.
Mấy giây sau, Lăng Mặc chống cằm che miệng rồi cúi đầu đọc sách.
Mà Sở Ngưng đại diện cho môn tiếng Anh luôn quan sát y, cô bé hôm nay cảm thấy y giống như đang cười vậy.
Buổi trưa, học sinh có thể ở lại trường học ăn cơm, nếu học sinh nào nhà gần trường thì có thể về nhà.
Lý Viễn Hàng có tiền, cậu ta đắc ý liếc Lăng Mặc, tối qua Lăng Mặc không về nhà mà ngủ nhờ nhà người khác, tất nhiên là Trần Ly chưa đưa tiền ăn trưa cho y.
Nhưng Lăng Mặc không thèm quan tâm.
Khúc Quân cầm chìa khóa nhà đi đến chỗ Lăng Mặc nói: “Đi, về nhà ăn cơm thôi.”
Lăng Mặc gật đầu: “Ừ, cậu về đi.”
Khúc Quân nhìn bộ dáng kia của y thì biết y lại tỏ vẻ cứng rắn ngoan cố nữa rồi.
“Nè... Cậu cũng biết là mẹ tớ trước khi đi đã nói là sẽ làm cho chúng ta một nồi thịt kho tàu bự rồi mà, cậu mà không đi... Mẹ tớ chắc chắn sẽ đau lòng, với lại tớ sẽ bị mẹ tới bắt ăn hết phần của cậu đến bể bụng luôn đó. Cậu nói cậu nỡ nhẫn tâm thế ư?”
Lăng Mặc vẫn không động đậy.
Khúc Quân lại bắt đầu nặn thịt hình trái tim trên bụng: “Cậu không đi ăn cơm, tớ sẽ tiếp tục ở đây tỏ lòng với cậu! Tỏ lòng! Tỏ lòng! Chẳng phải cậu nói tớ là thần kinh à? Tớ sẽ thần kinh phiền chết cậu lun!”
Lăng Mặc cúi đầu vươn tay nhéo khẽ trái tim thịt của Khúc Quân: “Được rồi, đừng tỏ tỏ nữa.”
Nhìn dáng vẻ cao lãnh của Lăng Mặc, Khúc Quân thầm thở dài.
“Về nhà ăn thịt chứ có phải là ăn phưn đâu, bộ cậu không vui vẻ lên tí được à?”
“Tôi vui vẻ.”
“Tớ không nhìn ra.”
“Vậy tôi không đi nữa.”
“Đừng mà, cậu nhất định phải đi!”
Về tới nhà, vừa mở cửa ra thì mùi thịt thơm phức liền phả vào mặt.
Nhìn lên bàn ăn, tui phắc...
Khoai tây hầm thịt bò, thịt kho tàu, cá kho với hạt thông...
“Mẹ, hôm nay ăn tết à?” Khúc Quân đang muốn cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu liền bị Lương Như vỗ cái chát vào mu bàn tay.
“Mau đi rửa tay!”
Vì vậy Khúc Quân và Lăng Mặc đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Khúc Quân vừa mới chà xà bông lên tay, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cậu quay đầu nói với Lăng Mặc đúng phía sau: “Đưa tay đây.”
“Chi?”
Khúc Quân quẹt một miếng xà bông lên tay y: “Xà bông dư, chia cho cậu một nửa.”
“Không cần cậu chia, gớm.”
“Tay cậu thật đẹp mắt.”
Khúc Quân híp mắt cười hì hì, cũng không để ý Lăng Mặc có tức giận hay không liền đi ra ngoài.
Lăng Mặc đứng trước bồn rửa sạch xà bông trên tay, sau đó giơ tay mình lên soi vào trong kính, nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát xem tay mình rốt cuộc đẹp chỗ nào. Thật ra thì đối với Khúc Quân mà nói, những phần tử tri thức cao cấp đều có đôi bàn tay mang theo vầng hào quang chói sáng.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Khúc Quân: “Mẹ--- Bộ mẹ không đi làm hay sao mà có thời gian làm nhiều món thế?”
“Tuần trước mẹ có tăng ca làm bù nên tuần này được nghỉ!”
“Tiêu rồi, chắc chắn mẹ sẽ nấu nhiều món mỗi ngày cho xem, con sẽ béo chết mất!”
“Có ai làm cho con ăn đâu? Là cho Lăng Mặc.”
“Rốt cuộc con là con của mẹ hay Lăng Mặc là con của mẹ vại?”
“Hừ hứ, cũng vì con là con ruột của mẹ, chứ nếu không mẹ đã quăng con ra đường từ đời nào rồi!”
Lăng Mặc lau khô tay rồi ngồi vào bàn ăn, Lương Như đã bới sẵn một tô cơm đầy cho y.
“Nhìn cháu gầy quá đi, ăn nhiều vào đi cháu!”
Lăng Mặc ngồi im tại chỗ, không nhúc nhích gì.
“Sao vậy? Cháu không thích ăn thịt kho tàu à?” Lương Như hỏi.
“Dạ không, cảm ơn dì. Đã lâu rồi không có ai gắp thức ăn cho cháu hết.”
Lăng Mặc cúi đầu cắn một miếng thịt.
Khúc Quân cũng vươn đũa ra gắp một miếng thịt, miệng nhai cơm nhồm nhoàm nói: “Vậy thì mỗi ngày cậu tới nhà tớ ăn cơm, tớ sẽ mỗi ngày gắp thức ăn cho cậu, đảm bảo cậu sẽ trở nên béo núc chắc nịch như tớ!”
“Tôi không ăn nước miếng của cậu đâu.” Lăng Mặc lành lạnh nói.
Khúc Quân suýt chút nữa quăng miếng thịt kho vào trong tô cơm của Lăng Mặc.
“Hứ! Cậu không ăn thì tớ ăn!”
Khúc Quân vừa định thả miếng thịt vào trong tô cơm của mình thì nghe Lăng Mặc lãnh đạm nói: “Không có thành ý.”
“Cho nè! Cho nè!”
Hôm nay Khúc Quân ăn chậm hơn ngày thường nhiều, bởi vì cậu biết nếu ăn quá nhanh thì sẽ càng muốn ăn nhiều, từ đó sẽ càng mập thêm. Cho nên cậu sẽ quăng nhiệm vụ ăn cho mập thây lại cho Lăng Mặc, còn cậu phải gầy xuống, phải tuốt lại vẻ đẹp trai để chọc mù mắt chóa những đứa đã gọi cậu là ‘Thằng mập chết bầm’!
Com nước xong xuôi, Lăng Mặc muốn đứng dậy giúp Lương Như dọn chén bát thì bị cô vỗ nhẹ vào vai: “Cháu trở về trường với Tiểu Bắc đi, chén bát phải ngâm một lát rồi mới rửa được.”
“Cám ơn dì.”
“Cám ơn cái gì. Buổi tối cháu cũng tới ăn cơm chứ? Dì vừa mới nghiên cứu món gà hấp nếp, dự định tối nay làm thử.”
“Dì ơi, tối nay cháu phải về nhà. Dù sao nhà của cháu cũng ở đó.”
Lương Như suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng đúng. Dù sao nơi đó cũng là nhà của cháu, nếu cháu không về xem thử thì không biết dì ruột đó của cháu còn tính giở quẻ gì đây. Hon nữa nếu cháu mà không về thì dì ruột đa đoan đó của cháu nghĩ rằng cháu không nể mặt mũi của cô ta.”
“Cám ơn dì đã hiểu cho cháu.”
“Không có gì, dì ruột bên kia của cháu còn chưa đủ trình sánh với dì đâu. Tốt nhất là cháu nên đem vài bộ quần áo tới đây đi. Nếu bọn họ làm cháu không thoải mái thì cứ tới đây ở.”
Khúc Quân biết, Lăng Mặc sẽ không dễ dàng biểu lộ tình cảm của mình, nhưng đối với người mà y thực sự quan tâm, y sẽ đánh cược cả mạng sống để bảo vệ họ.
Tác giả có lời muốn nói: DAY 12
Lăng Mặc: Cậu sẽ không gầy thành tia chớp nổi đâu.
Khúc Quân: Tại sao?
Lăng Mặc: Nếu gầy thì sẽ không làm được trái tim thịt nữa.
Khúc Quân: Chẳng phải anh nói tui làm trò đó là bị thần kinh à?
Lăng Mặc:... Tôi chỉ thích cậu thần kinh.
Khúc Quân: Giề? Mới vừa rồi gió thổi lớn quá, tiểu gia nghe không có rõ.
Lăng Mặc: Tôi chỉ thích cảm giác nuôi heo!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT