Cậu lập tức quay mặt sang, quả nhiên thấy Lăng Mặc đang từ từ ngồi dậy, ánh mắt hơi híp, dáng vẻ nửa tỉnh nửa ngủ của y trông rất đáng yêu và vô hại.

Lúc này Khúc Quân lại trợn mắt hắt xì một cái, Lăng Mặc nghiêng mặt nhìn sang nói: “Nước mũi chảy thò lò kìa, ghê quá đi.”

Khúc Quân đang muốn nâng cánh tay lên lau thì bị Lăng Mặc giữ lại.

“Phiền cậu lấy khăn giấy chùi đi, chẳng lẽ cậu muốn trét lên chăn sao?”

Khúc Quân mặt dày nói: “Tại chăn tớ rớt xuống giường... Buổi tối cậu cũng không lượm chăn giúp tớ...”

Lăng Mặc thả tay Khúc Quân ra, dửng dưng leo xuống giường.

“Tôi có thể bọc cậu bằng bao nilon.” Giọng nói của y lành lạnh, rất có hiệu quả làm đầu óc tỉnh táo.

“... Không cần, cậu tự giữ lấy bọc chính mình đi!”

Lăng Mặc đi tới trước phòng vệ sinh, y vừa đi vào thì đã thấy Lương Như chuẩn bị sẵn cho y bàn chải đánh răng và ly nước súc miệng.

“Cảm ơn dì.”

Khúc Quân nghe thấy giọng nói lễ phép của Lăng Mặc thì bĩu môi, cái tên này ở trước mặt cậu và Lương Như hoàn toàn là hai dáng vẻ nhau!

Đây là cái gì? Chính là hai mặt dối trá!

“Cám ơn gì chứ! Sau này thường xuyên đến ở, dì sẽ giữ lại bàn chải và ly súc miệng cho cháu.” Lương Như cười nói.

Đến khi Lăng Mặc trở về phòng ngủ của Khúc Quân để gọi cậu thì phát hiện hai cái chăn trên giường đã được xếp gọn gàng thành hai miếng đậu hũ.

Lăng Mặc đứng bên cạnh Khúc Quân, nhìn hai miếng đậu hũ kia, bỗng nhiên gọi một tiếng “Khúc Quân”.

“Hả? Có chuyện gì?” Khúc Quân quay đầu lại.

Trong nháy mắt đó, cậu mới chợt nhận ra cậu ở thế giới này tên là Mạc Tiểu Bắc, chứ không phải là Khúc Quân.

Ngày đó cậu vô tình nói sai tên nhưng không ngờ Lăng Mặc vẫn còn nhớ tới bây giờ.

“Rốt cuộc cậu tên là Khúc Quân hay là Mạc Tiểu Bắc?”

Y nhìn cậu với ánh mắt sâu không thấy đáy, nhưng lại giống như đang tiến sâu vào trong đầu Khúc Quân, nhìn rõ tất cả bí mật của cậu.

Khúc Quân lập tức nhớ lại lúc tiến vào trong đầu của Lăng Mặc, tiến sĩ Giang, người phụ trách hạng mục nói với cậu, Lăng Mặc là một người có tính cảnh giác rất cao, đây chính là nguyên nhân tại sao những tinh anh trước kia tiến vào đều thất bại hết.

“Ông nội tớ đặt cho tớ cái tên Mạc Tiểu Bắc... Bộ cậu không thấy nó rất bình thường sao? Nếu như tớ có em trai hay em gái thì chẳng lẽ gọi là Mạc Tiểu Đông, Mạc Tiểu Tây? Cho nên từ nhỏ tớ đã suy nghĩ rất nhiều cái tên cho mình, trong đó tớ thích nhất là Khúc Quân.”

“Khúc là gì? Quân là gì?” Lăng Mặc hỏi tiếp.

“Khúc trong ca khúc, chữ nhật đi đôi với chữ vân sẽ tạo thành chữ quân.”

“Có ý nghĩa gì không?”

“Không có ý nghĩa gì hết, tớ chỉ là thích hai chữ kia thôi.”

“Ngốc.” Lăng Mặc đi lướt qua người Khúc Quân, trông bộ dáng có vẻ như không quan tâm lắm.

Khúc Quân thở phào một hơi, cũng may là Lăng Mặc không có để ý.

“Này, cậu có đi đánh răng không vậy?” Lăng Mặc đúng trước cửa phòng nghiêng đầu hỏi.

“Tới liền!”

Còn quan tâm hỏi cậu có đánh răng không thì chắc chắn y không để bụng chuyện hồi nãy!

Khúc Quân rạo rực đi đánh răng.

Khi cậu ngồi vào bàn ăn thì liền trợn tròn mắt.

Bình thường Lương Như chuẩn bị bữa sáng đã rất là thịnh soạn rồi, hôm nay lại hoàn toàn chiếm hết cả cái bàn.

“Mẹ--- Mẹ đang làm tiệc tất niên à?”

“Đây là lần đầu tiên Lăng Mặc ăn sáng nhà chúng ta, dĩ nhiên là mẹ phải trổ hết tài nghệ của mình ra rồi!”

“Con ăn không nổi đâu!”

“Ai cần con ăn no chứ! Lăng Mặc mau tới ăn cho nóng nè cháu, chắc sẽ hợp khẩu vị của cháu!”

“Dì ơi, thật sự là quá nhiều... Ăn không hết sẽ lãng phí, cháu áy náy lắm.” Lăng Mặc nghiêm túc nói.

“Sẽ không lãng phí đâu, Tiểu Bắc sẽ ăn hết phần còn lại!”

Khúc Quân ngẩn người tại chỗ... Con đâu có phải là thùng rác đâu mẹ à!!

“Cứ từ từ ăn, vẫn còn sớm.” Mạc Thanh lên tiếng.

“Tiểu Bắc, con bị cảm à?”

“Dạ.” Khúc Quân tủi thân nói, lúc này mẹ mới để ý tới cậu ư?

“Tối qua mẹ tính lên xem hai đứa ngủ có nóng không, mở cửa ra thì thấy con đạp chăn nằm phơi bụng, Lăng Mặc phải đắp chăn cho con đấy. Đến khi nào con mới chịu ngủ đàng hoàng cho mẹ nhờ hả?”

“Hả?” Khúc Quân kinh ngạc nhìn Lăng Mặc.

Chẳng phải tên này nói bọc cậu bằng nilon sao? Hay là cậu ấy... Vẫn đắp chăn cho mình?

Nhưng biểu tình của Lăng Mặc vẫn lãnh đạm như thường, khiến cho Khúc Quân càng thêm nghi ngờ.

“Mẹ, mẹ nhìn lén con, lần sau con sẽ khóa cửa đi ngủ!”

“Làm như con đẹp lắm đấy, nhìn tí là chết à!” Lương Như liếc cậu.

Ăn sáng xong, Mạc Thanh liền lái xe chở Khúc Quân và Lăng Mặc đến trường.

Ở thời đại này rất hiếm người có xe.

Mạc Thanh là kiến trúc sư cao cấp, vì thường xuyên phải tới giám sát công trình nên được phát cho một chiếc Jetta.

Mạc Thanh vừa lái xe vừa nói Lăng Mặc nếu không có chuyện gì thì cứ đến ở nhà họ.

Khúc Quân thầm nghĩ trong đầu, đây chính là sống bên nhau càng lâu càng tin tưởng lẫn nhau nha! Không thể vuột mất cơ hội này được.

“Cha, cha không biết Lăng Mặc lợi hại lắm đâu! Bài nào mà con không biết thì chỉ cần Lăng Mặc giảng vài câu thôi là con liền hiểu ngay! Cha ơi, để Lăng Mặc qua ở với nhà mình luôn đi!” Khúc Quân như con nít đẩy đẩy lưng ghế của Mạc Thanh.

Mạc Thanh nở nụ cười hiếm có: “Lăng Mặc cháu nhìn kìa, Tiểu Bắc cũng thích học chung với cháu. Nếu cháu không có chuyện gì thì cứ ở lại nhà chú, để chú đỡ phải lo lắng.”

Lăng Mặc nghiêng mặt nhìn Khúc Quân, giống như muốn tỉ mỉ nhìn thấu cậu.

Khi Mạc Thanh dừng xe trước cổng trường, đi theo hai đứa nhỏ xuống xe, không ít những phụ huynh khác đều nhìn về phía họ.

Dù sao phần lớn đều là đèo xe đạp chở con đi học, mọi người ai cũng thầm đoán thân phận của Mạc Thanh.

“Cha... Sao cha cũng đi theo vậy?”

“Cha muốn đi gặp giáo viên của hai đứa để hỏi thăm chút tình huống học hành của hai đứa.”

Khúc Quân nghe thế liền suy sụp, đi theo Lăng Mặc lên cầu thang tới lớp học.

“Tớ tiêu rồi... Cô Đinh chắc chắn sẽ nói với ba chuyện tớ thi toán chỉ có 35 điểm...”

“Lần sau cậu cố gắng thi hơn 40 điểm là được.”

Lăng Mặc đút túi, thong thả đi về phía trước.

Khúc Quân dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc đã đi lên bậc thang cao trước cậu: “Hơn 40 điểm và 35 điểm, chẳng phải cũng đều ngu như nhau trong mắt cậu à?”

Lăng Mặc dừng chân, quay đầu cười nhạt nhìn cậu.

“Cậu còn biết điều này, xem ra đầu óc đã được tiến hóa.”

Giáo viên tiếng Anh đúng lúc đi ngang qua hai người, cô kinh ngạc nhìn Lăng Mặc.

Bởi vì Lăng Mặc chẳng những nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc vừa mập vừa ngu, mà còn cười với cậu?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hai người đi vào lớp để cặp sách xuống, các tổ trưởng bắt đầu thu bài tập của từng tổ viên trong tổ mình. Đây là lần đầu Khúc Quân tự tin nộp bài tập đại số của mình lên.

Có đứa chọt chọt sau lưng cậu: “Mạc Tiểu Bắc, cậu làm xong bài tập rồi à?”

“Ừ, tớ làm xong rồi.” Khúc Quân gật đầu nói.

“Woa! Bài toán cuối cùng có hơi khó! Làm đi làm lại mà cứ cảm thấy không đúng! Sao cậu tính ra hay vậy?”

“Ờm...” Khúc Quân suýt chút nữa là khai Lăng Mặc ra, nhưng chợt bắt gặp phải ánh mắt cảnh cáo của y liền lập tức đổi lời: “Ở nhà có người chỉ tớ làm.”

“Là cha của cậu hả? Sáng hôm nay tớ thấy cha của cậu lái xe chở cậu đến trường kìa!”

Khúc Quân cười một tiếng rồi không nói nữa.

Lúc Lý Viễn Hàng bước vào lớp thì liền trừng Lăng Mặc.

Lăng Mặc chỉ hờ hững liếc cậu ta một cái rồi tiếp tục chống cằm nhìn ra cửa sổ.

Khinh thường trắng trợn như thế khiến Lý Viễn Hàng càng thêm tức tối.

Tối hôm qua Lý Viễn Hàng hoàn toàn không có tâm trạng đụng đến sách vở.

Tất nhiên, cậu ta cũng chưa rờ tới bài tập đại số, nhưng hôm nay phải nộp bài cho cô. Vì vậy trước khi chuông reo vào lớp, thừa dịp tổ trưởng đi vệ sinh, Lý Viễn Hàng chạy đến chỗ ngồi sau lưng Lăng Mặc, từ phía sau nhìn lên bài tập của y, bắt đầu điên cuồng chép bài, những học sinh khác mặc dù không thoải mái nhưng cũng không dám chọc giận cậu ta.

Lý Viễn Hàng không tin vở bài tập mà Lăng Mặc sắp nộp sẽ làm sai nữa.

Khúc Quân thấy hết toàn bộ quá trình.

Cậu cảm thấy Lý Viễn Hàng đúng là mặt dày, mới hôm trước bị cô phạt vì tội chép bài của Lăng Mặc, bây giờ vẫn còn dám tái phạm?

Khúc Quân theo bản năng nhìn Lăng Mặc thì thấy đối phương vẫn bình tĩnh, đang chống cằm nhìn sách giáo khoa, nhẹ nhàng lật sang trang kế tiếp.

Vỗ vỗ cái gáy, Khúc Quân đột nhiên cảm thấy Lăng Mặc mới đúng là võ lâm cao thủ nha, giống như câu nói của đại thần Kim Dung ‘Hắn mạnh là vì hắn vốn đã mạnh. Gió mát thổi qua gò đất thấp. Hắn tung hoành vì hắn thích tung hoành. Trăng sáng dập dềnh theo sóng lớn’. (Chém :v)

Mà lúc này Mạc Thanh đang ngồi nói chuyện với chủ nhiệm lớp.

Sau khi Mạc Thành và chủ nhiệm lớp trao đổi xong chuyện học hành của con trai mình, ông liền ngỏ ý muốn chăm sóc Lăng Mặc.

Cô giáo Hoàng thở dài: “Tôi cũng muốn Lăng Mặc thỉnh cầu hủy bỏ quyền giám hộ của vợ chồng Trần Ly lắm. Nhưng khổ cái là vợ chồng bọn họ có lời di ngôn của mẹ Lăng Mặc để lại, hai là bọn họ muốn ở trong nhà của Lăng Mặc, nếu như cứng rắn chắc chắn bọn họ sẽ làm ầm ĩ lên. Thanh quan khó xử chuyện nhà, lỡ như ồn ào đến mấy tháng trời thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành của Lăng Mặc.”

“Cho nên tôi mới nhờ cô Hoàng hỗ trợ lưu ý chuyện này, nếu như có bất kỳ chuyện gì thì xin hãy báo với tôi hoặc là bà xã Lương Như của tôi, cô ấy sẽ đến trường đón Lăng Mặc. Bây giờ chúng tôi không có ưu thế, dù sao Trần Ly cũng là máu mủ của Lăng Mặc. Nếu như mọi chuyện trở nên tồi tệ, tôi sẽ thuyết phục Lăng Mặc giao quyền giám hộ cho vợ chồng chúng tôi, trong tay chúng tôi còn có bức thư tay của cha Lăng Mặc để lại, chứng minh tình hữu nghị giữa chúng tôi.”

Cô giáo Hoàng liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Mạc Thanh đeo mắt kính, mặc áo sơ mi quần tây, đây chính là bộ dáng của thành phần tri thức đương thời.

Ông nguyện ý giúp Lăng Mặc, dù chỉ là một chút thôi cũng đủ tương đối quan trọng với đứa nhỏ.

Mạc Thanh chào tạm biệt cô giáo Hoàng rồi rời đi.

Nghỉ giải lao sau tiết đầu tiên, Khúc Quân hớn hở chạy tới bàn Lăng Mặc, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không tức giận vì bị Lý Viễn Hàng chép bài tập à?”

Lăng Mặc đang chống cằm xem trước bài trong sách giáo khoa ngẩng đầu nhìn Khúc Quân.

“Gì vậy?”

Lăng Mặc hơi hất cằm, Khúc Quân liền chân chó ngồi bên cạnh Lăng Mặc, tưởng y muốn nói chuyện với mình.

“Ngay cả giáo viên dạy toán của mình mà còn không biết, chả trách cậu học không giỏi đại số.”

“Ờ...” Khúc Quân đang muốn đứng dậy rời đi thì lỗ tai bị cái gì đó quẹt nhẹ.

Khẽ lướt nhanh qua vành tai của cậu, còn điểm nhẹ một cái.

Mang theo cười nhạo, hóm hỉnh...Và cả thân thiết.

Trái tim nhỏ bé của Khúc Quân chợt run lên, cậu nhìn Lăng Mặc thì thấy đối phương đã cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bài mới.

Tác giả có lời muốn nói: DAY 11.

Khúc Quân: Hôm nay trên tivi có chiếu đoạn phim trùm thổ phỉ đùa giỡn con gái nhà lành, vươn tay nâng cằm người ta lên, ý đồ muốn phi lễ...

Lăng Mặc: Chính vì cậu cứ coi ba cái phim này nên chỉ số thông minh không được tiến bộ.

Khúc Quân: Không phải vậy, chỉ là tui cảm thấy hình ảnh kia hơi quen quen. o (> - <) o

Lăng Mặc: Ồ.

Khúc Quân: Khoan đã! Sao giống như anh đang khều khều lỗ tai của tui vậy!

Lăng Mặc: Thế à, hay để tôi khều lại để cậu xem có đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play