Về tới bản. Pơ Riệc dắt ngựa đi cột. Cả lũ túm tụm đứng làng xàng trước 1 căn nhà sàn. Nhỏ cười cười nhìn nó.
_ Ngồi lưng ngựa thích hơn ngồi lưng anh nhìu.
_ Hứ… - nó liếc nhỏ - … Zậy chút xin 1 kon về để mai nó đưa đi học cho.
_ Hì, giỡn thui mờ.
Phong liếc khắp xung quanh
_ Ở đây có…. ăn thịt người hông mày.
Nó phì người.
_ Ăn cái đầu mày á. Người mình mà làm như thổ dân Châu Phi á.
Vài
người trong bản trông thấy nó thì mừng rỡ chạy đến hỏi thăm tíu tít. Có
người còn ôm chầm lấy nó mà nói cười tùm lum. Cả đám tròn mắt nhìn nó
với mấy cười trong làng cười nói luôn miệng, đến khi đám đông vơi hết
Dung mới nói với nó.
_ Sao mà anh quen mấy người này vậy.
_
À… Mấy năm trước tui có đi chơi ngang đây. Đúng lúc gặp ông già làng
say rượu té chèo queo dưới núi. Tui cõng ổng về. Từ đó lâu lâu vẫn lên
chơi hoài.
Hổ khều nó.
_ Ở đây có gì chơi hông mày.
_ Câu cá, bắn chim, hái nấm…. nhiều lắm.
Nguyên khoái chí.
_ Ờ, được đó. Đi câu cá đi.
_ Không - Pơ Riệc cười cười đi tới - Đi bắn chim đi. Mình mới làm cái nỏ hay lắm.
_ Ừ, bắn chim - nó hưởng ứng - nhỏ đi hem.
Quay
lại phía sau nó tá hỏa. Thôi chết… mấy “nữ” đâu mất rồi. Vừa dợm bước
tính chạy đi tìm thì nó thấy. Ở bên vườn, 4 cô bé đang ríu rít hái nấm
với mấy kon bé trong làng. Thở phù nhẹ nhõm, nó quay lại.
_ Rồi, đi bắn chim đi.
Phong lắc đầu.
_ Tao với thằng Nguyên thích câu cá.
_ Câu cá chán òm - nó trề môi
_ Kệ.
_ Bắn chim đi - Hổ lên tiếng
_ Không - Nguyên lắc đầu
Pơ Riệc can thiệp.
_ Có sao đâu. Hai người này xuống suối câu cá. Mình đi bắn chim.
Vậy
là Phong với Nguyên được phát cho hai cái cần rồi dẫn ra suối ngồi câu.
Còn lại 3 đứa dẫn nhau lên núi. Pơ Riệc cầm chiếc nỏ gỗ cây Sơn Mu, đeo
ống tên sau lưng. Nó với Hổ hem biết chơi món này nên mượn hai cái giàn
thun mang theo. Đi một hồi đến sân chim, Hổ nhìn lên cây ổi thấy có kon
chào mào đang đậu trên cành.
_ Thấy hông mày - Hổ khều nhẹ nó
_ Thấy - nó liếm môi
_ Xử trước đi.
Nó nhẹ nhàng lắp đá kéo căng giàn thun.
_ Bốpp…
Lá ổi lả tả rơi xuống, kon chào mào bay mất tiêu.
_ Dở ẹc - Hổ trề môi
_ Mày ngon bắn coi.
_ Nhìn nè.
Hổ nói rồi lắp đá nhắm theo kon chim sâu đang đậu trên cành thông kế bên.
_ Vùùu..….
Quá xá dở luôn. Hòn đá bay đi đâu xa tít mù khơi mà kon chim cũng chẳng thèm nhúc nhíc nữa. Nó lè lưỡi.
_ Mày còn bắn còn ẹ gấp mấy lần tao.
_ Hình như cục đá của tao… bị méo - Hổ quê quê chống chế
_ Xạo mày, dở thì nói dở đi.
_ Hứ….
Hai thằng cứ thi nhau chê bai, Pơ Riệc đứng bên chỉ cười cười.
_ Để mình bắn cho.
Giơ nỏ lên, lắp tên vào rồi nhắm thật chuẩn.
_ Táchh…
Một kon chào mào rơi xuống theo tiếng bật nỏ. Nó khoái chí chạy tới lượm.
_ Ngon lành, mày thiện xạ quá.
Hổ cũng hào hứng.
_ Cỡ này thì đi lượm thêm 8 – 9… chục kon nữa rồi về.
_ Không được nhiều vậy đâu - Pơ riệc lắc đầu
_ Ờ thì… 3 – 4 chục kon nữa cũng được.
Pơ Riệc cười.
_ Chỉ khoảng hơn hai chục kon thôi.
Hổ
xịu mặt, ít xỉn zậy, zậy sao mà đủ ăn chứ… Đi lúc nữa thì chiến lợi
phẩm lên tới 9 kon. Toàn công của Pơ riệc, nó với Hổ cố lắm cũng chỉ
được 3 kon góp vào… Đang leo lên 1 sườn dốc tự nhiên nó nghe có tiếng
loạt xoạt.
_ Hình như có cái gì trong bụi cây kìa.
Hổ với Pơ Riệc quay qua nhưng chẳng thấy hay nghe tiếng gì cả.
_ Đồ xạo.
_ Thiệt mà, tao mới nghe tiếng gì mà.
_ Chắc nghe nhầm đó - Pơ Riệc kéo tay đi
Nó vẫn nghi ngờ, nhưng đứng hồi lâu chẳng có gì lạ cả nên quay lại đi tip. Vừa dợm bước thì…
_ Loạt… xoạt….
Lần này thì tiếng động to hơn, cả ba thằng đều nghe rõ ràng.
_ Cái gì vậy - Hổ lo lắng
Pơ Riệc cầm chắc cái nỏ, gắn tên lăm lăm trong tay.
_ Mình cũng không biết, để coi thử.
Nó cũng nhẹ nhàng cúi xuống lượm 1 khúc cây dưới chân. Pơ Riệc chầm chậm tiến lại bụi cây, đang tính vạch lá ra xem thì…
_ Éc… éc…..
_ Á …. Heo rừng, chạy đi….
Chú
bé miền núi hét lớn rồi quay đầu chạy thiệt nhanh, nó với Hổ hết hồn
nhìn kon heo to tổ chảng từ trong bụi nhảy ra, hai cái nanh dài thoòng
vểnh ngược lên đầy vẻ đe dọa… Ba thằng quăng luôn xâu chim cong đuôi
chạy tóe khói, ở phía sau kon heo ầm ầm rượt tới.
_ Leo lên cây đi - Pơ Riệc hét lớn
Ngay tắp lự ba bóng người phóng cái vèo lên cây. Kon heo hậm hực cày nát thảm cỏ bên dưới.
_ Hộc… giờ… hộc..hộc… giờ sao…
Nó nói trong hơi thở, Pơ Riệc lắc đầu.
_ Không biết…hộc… Kon này mình săn hụt 1 lần rồi… bữa nay mình không mang rựa… thứ này đấu tay không không lại nó đâu…
Hổ điếng người nhìn cái thân hình đồ sộ của kon heo đi tới đi lui dưới gốc cây.
_ Bắn nó đi.
_ Không ăn thua - Pơ Riệc cười méo xẹo - Da nó dày như miếng gỗ rừng, súng dân quân bắn 2 phát chưa thấm.
Nó buồn xo ngồi nhìn kon heo, đúng thiệt, cái loài này chỉ có chơi rựa hay súng săn thì may ra….
Suốt
nửa tiếng đồng hồ, ba đứa ngồi chóc ngóc trên cây, kon quái vật bên
dưới vẫn kiên nhẫn rình mồi. Đưa mắt nhìn khắp xung quanh, bên thì thông
già mọc thẳng tắp cao chót vót, bên thì khe đá sâu phải hơn 10 mét.
Nhìn tới nhìn lui 1 hồi chợt nó quay qua đứa bạn miền núi.
_ Kon này nhảy xa không.
_ Không, người ta vẫn thường đào hầm bẫy heo rừng đó thôi.
_ Ừ… ừ….
1
ý tưởng vừa lóe ra trong đầu nó, không nhảy xa hả, chết mày rồi. Hổ với
Pơ Riệc ngơ ngác nhìn nó chẳng hiểu gì cả. Hai thằng chưa kịp hỏi gì
thì đã điếng hồn, bỗng nhiên nó nhảy cái bịch xuống đất. Kon heo nghe
động chồm dậy rượt theo. Nó quay người chạy thật nhanh về phía khe đá.
Hổ la hoảng.
_ Coi chừng té…
Ăn nhằm gì, nó đã quan sát kĩ
rồi, khe đá sâu thì hơn chục mét chứ chỉ rộng tầm 2 mét rưỡi 3 mét
thôi, với đôi chân mạnh mẽ của nó thì chẳng thấm vào đâu hết… Sát tới
khe đá nó chạy chậm lại chờ kon heo rượt đến rồi… alê hấp… Nó phóng cái
vèo qua bờ bên kia, kon heo ầm ầm lao tới thẳng đà bay xuống dưới mà
không thắng kịp.
_ Rầầmm….
Tiếng lưng heo chạm tảng đá bên
dưới nghe muốn nổi da gà. Hai thằng kia vội vả nhảy xuống chạy đến. Kon
heo nằm 1 đống dưới khe, kon vật chưa chết nhưng cũng không đứng dậy
nổi.
_ Cậu liều quá - Pơ Riệc lắc đầu nhìn nó
_ Ha ha, ăn nhằm gì. Lôi đầu kon heo về đi.
Nó hớn hở cười tươi. Ba đứa hì hục bứt dây rừng leo xuống trói cổ kon heo rừng lại xỏ cây khiêng về. Nơi bờ suối.
_ Ngon lành, kon này to quá nè - Nguyên khoái chí gỡ kon cá thật to vừa dính lưỡi câu
_ Tao cũng to nè.
Phong mừng rơn gỡ kon cá trắm bỏ vào xô. Nguyên cười cười hất hàm.
_ Chút về mấy đứa kia nhìn thấy đống cá này chắc phải ganh tị lắm.
_ Chứ sao nữa - Phong háo hức
_ Nhiu đây đủ rồi đó, về đi.
_ Ừ về.
Hai thằng hí hửng xách xô cá đi 1 mạch vào bản. Vừa thấy nó với Hổ đang đứng nói chuyện với 4 cô bé kia Phong đã la to.
_ Ê, Chim tụi bây bắn được đâu.
_ Hem có - nó lắc đầu
Nguyên cười lớn.
_ Bắn dở quá chứ gì. Coi nè…
Nguyên chìa xô cá ra.
_ Thấy sao hả - Phong hất hàm
Hổ liếc mắt dòm vào rồi lắc đầu.
_ Không ăn thua.
_ Sao chứ, tụi bây hông bắn được kon nào mà còn bày đặt chảnh hả.
_ Hứ… - nó nghênh mặt - zô đây coi nè.
Dẫn cả bọn vào sân nhà già làng, nó cười toe chỉ vào kon heo đang nằm 1 đống trong sân.
_ Sao hả, cỡ này đủ chảnh hem.
Nguyên,
Phong há mỏ dòm cái cục thịt khổng lồ nằm trên sân. Mẹ ơi… cái xô cá
này giỏi lắm 4 – 5 kí chứ cái đống kia phải 7 – 8 chục kí chứ chẳng
chơi… Kinh dị quá...
_ Đâu… đâu ra vậy… - Nguyên lắp bắp
_ Bắt trong rừng chứ đâu - Hổ hếch mặt
_ Còn hông - Phong tròn mắt - Tụi tao bắt 1 kon với.
Nó nghênh mặt.
_ Hết rồi, hàng độc, đâu dễ kiếm chớ.
Nguyên
với Phong cụt hứng tiu nghỉu nét mặt. Mèng ơi… tưởng ngon lắm chứ ai dè
mấy kon cá chẳng xi nhê gì hết. Vừa lúc Pơ Riệc trong nhà đi ra.
_ Mấy bạn vào nghỉ đi rồi làm thịt kon heo uống rượu chơi.
Cả bọn lục tục vào nhà, nó đi sau kéo tay nhỏ lại.
_ Cho nhỏ nè.
Cô bé tròn xoe mắt nhìn chùm bông nó đưa.
_ Đẹp quá, đâu vậy.
_ Lúc nãy đi về tui thấy đẹp nên hái tặng nhỏ.
Cô bé nâng niu từng bông nhẹ nhàng hít hà.
_ Thơm quá.
_ Hoa rừng mà.
_ Cảm ơn anh nghen.
Nó cười toe.
_ Ơn nghĩa gì… “hun” cái đi.
_ Nói bậy nè.
Cô bé đỏ mặt véo nó 1 cái đau méo mặt… Nó suýt soa đi vào nhà, đau quá đi, tặng hoa cho rồi còn véo nữa chứ…
Buổi
trưa ngồi quây quần trong căn nhà sàn thênh thang của già làng. Ở giữa
là ngổn ngang thịt heo nướng xếp trên lá chuối với cá suối. Một ché rượu
cần thệt to đặt trước mặt lũ kon trai. Ông già vạm vỡ, tóc trắng bạc
phơ trịnh trọng hút một hơi rượu rồi quay sang nó.
_ Lâu lắm rồi mày mới lại bản đó nghe.
Nó mỉm cười.
_ Zạ, lâu nay cũng có chút việc nên….
Pơ Riệc ngồi kế bên cất tiếng.
_ Cậu ấy giỏi lắm đó già. Khỏe như cây rừng, nhanh như kon nai kon sóc. Kon heo rừng này là cậu ấy bắt đó.
_ Vậy hả, mày cũng phải học theo nó đi nghe chưa.
Nó ngồi nghe mà phổng hết cả lỗ mũi. Hehe, ăn thua gì đâu, “chuyện nhỏ” á mà…
Chuyện
trò ăn thịt uống rượu 1 hồi thì ngoài già làng ra còn lại cả lũ kon
trai say rượu nằm lăn quay ra hết cả. Rượu cần đủ tuổi có khác, nặng đô
quá xá… Bọn kon gái thì chỉ biết lắc đầu mà đi dọn dẹp, mấy cái thằng
này, yếu xìu mà ra gió…..
Phải đến chiều tối 4 thằng mới tỉnh
tỉnh dậy đi rửa mặt. Nguyên, nó, Phong bị Dung, nhỏ, Trúc dũa cho 1 trận
tèm hem. Chỉ có mỗi Hổ là đứng bùn thiu liếc Trang, sao hông có ai dũa
mình hết vậy cà….
Pơ Riệc năn nỉ ngủ lại mãi nhưng mấy cô bé cứ
một mực đòi về nên rốt cuộc phải dắt ngựa ra đưa cả lũ xuống. Tìm khắp
làng chỉ còn có 5 kon ngựa, còn bi nhiu người trong bản dắt đi làm hết
cả rồi.
Nó ngồi chung với nhỏ 1 kon nhong nhong chạy xuống trước,
Nguyên, Dung chạy sau rồi tới Phong, Trúc. Cuối cùng là Hổ và….. Pơ
Riệc, Trang nhất định không chịu ngồi chung nên Hổ phải bùn hiu qua ngồi
với Pơ Riệc. Trang cưỡi 1 mình.
Xuống đến xe.
_ Cảm ơn nghen. Khi khác mình tụi tao lại lên.
Nó vẫy tay chào Pơ Riệc. Chú bé miền núi mỉm cười vẫy tay chào lại rồi dắt ngựa chạy về.
Đưa xe ra khỏi bãi.
_ Còn sớm mà, đi chơi chút nữa đi - Nguyên liếc đồng hồ - Mới 6h.
_ Thì đi - Trang hưởng ứng
_ Đi đâu - tiếng Trúc
Nó đề nghị.
_ Khu vui chơi.
Cả bọn ký quyết định.
_ Duyệt, đi luôn.
Xe chạy thẳng đường tới khu vui chơi. Mới bước xuống xe bọn nó gặp ngay 1 đám kon gái xúm xít bu quanh vài thằng kon trai.
_ Zụ gì zậy - Phong quay qua hỏi
_ Mấy hot boy trường em á - tiếng Trang
Nó thắc mắc
_ Hot boy là gì
Nguyên bĩu môi.
_ Zậy mà cũng không biết, đồ bờm. Hot là nóng, mà boy là kon trai, gom lại là “kon trai nóng”, hiểu chưa.
Nó gật gù.
_
Ờ… Hiểu…… Nhưng mà zậy thì thằng Hổ nhà mình cũng là “kon trai nóng”
nè. Đứa nào ngu ngu chọc zô 1 cái là nó đục phù mỏ liền cho coi.
Phong gật gù.
_ Ừ… Thằng Hổ là siêu nóng luôn nè, mấy thằng kia xi nhê gì chứ. Mà sao hông có đứa nào bu zô nó hết trơn zậy.
Nguyên bày bậy.
_ Chắc tại mấy đứa kia chưa biết. Ê Hổ, mày qua dợt 1 thằng biểu diễn cho mấy đứa kia thấy mày nóng cỡ nào đi.
Hổ
thấy đám kon gái bu xúm xa xúm xít mấy đứa kia thì cũng khoái khoái.
Đâu… Thử ra oánh 1 thằng để làm “hot boy” thử coi… Xắn xắn tay áo lên
xăm xăm đi ra tính chụp đầu 1 thằng. Trang hoảng hồn kéo lại.
_ Nè, làm gì zậy. Bảo vệ bắt đầu bây giờ.
_ Làm “hot boy”.
_ Mệt ghê, người ta đẹp trai, học giỏi, kon nhà giàu có chứ đâu phải oánh lộn mà được zậy đâu.
_ Ủa… - nó ngơ ngác - … chứ hem phải nóng tính hả.
Nhỏ lắc đầu.
_ Ai nói vậy chứ, chắc phải dẫn anh đi học 1 lớp anh văn quá.
4 thằng quê 1 cục đứng im ru. Nguyên tặc lưỡi.
_ Nhà giàu, học giỏi hả. Zụ đó thì tao hông ham rồi.
_ Ừ - nó tiếc rẻ - Mà kệ chứ, hem làm được “kon trai nóng” thì làm “kon trai lạnh” vậy.
Nói
rồi nó biễu diễn màn “lạnh” liền. Kể từ đó đút tay vào túi im ru không
thèm nói chuyện với ai hết, đến cả nhỏ hỏi gì nó cũng một mực lặng im…
Lạnh mà...
Cứ tưởng nó phải “lạnh” cho đến lúc về cơ chứ, ai dè lúc bước vào cổng gặp bà soát vé.
_ Vé của cậu đâu.
_ ………….
_ Cậu đi chung với mấy người này hả.
_ ……………
_ Cậu có vé không vậy.
_ ……………..
Cái
bà này… Người ta đang “lạnh” mà cứ hỏi hỏi hoài, bựx ghê… Nó vẫn ráng
“lạnh, lạnh” chút nữa, đút tay zô túi mặt mũi lầm lầm lì lì bước qua
cổng, tưởng xong chuyện chứ ai dè bà soát vé túm áo nó lại quay vào
trong gọi lớn.
_ Có người tính chui vé nè.
Ngay lập tức 3 ông bảo vệ to như 3 ông thần đèn hấp tấp chạy ra, ông nào ông nấy xách cây ba toong dài cả mét.
_ Đâu… đâu…. Đứa nào chui vé đâu.
Nó điếng hồn.
_ Ấy… ấy…. Tui có vé mà. Tụi kia đưa vé cho tui rồi.
_ Vậy sao hồi nãy tui hỏi cậu đi chung hả thì cậu im ru vậy.
Rề rà đứng phân bua thật lâu, phải đến khi nhỏ lại kéo tay nó đi thì bà soát vé mới tin là nó đi chung. Cô bé lườm nó.
_ Lạnh nữa hem.
_ Hem.
_ Lần sau chừa nghe chưa.
_ Nghe.
Nó bối rối quá chừng. Mèng ơi… cái mụ soát vé kia nhiều chuyện quá, làm hư hết trơn màn “lạnh” của người ta rồi còn đâu.
_ Sao rồi - Hổ chọc quê - Người mặt lạnh xém ăn đòn hả.
_ Thôi nghen, tao hem giỡn nghen.
Cả bọn khoái chí nhìn cái mặt bựx bội của nó….
_ Xe đụng đi.
Trúc háo hức nhìn mấy chiếc xe điện tung nhau rầm rầm.
_ Ừ - nó mừng rơn - Cái này là nghề của chàng đó.
Không chờ tụi kia kịp phát biểu, nó chạy đi mua 1 đống vé về phát rồi nhảy tót lên chiếc xe gần đó.
_ Nhào zô - nó hí hửng - Đứa nào lên đây anh chìu.
_ Thằng láo.
Cả bọn nhìn cái mặt vênh vênh váo váo của nó mà bắt ghét, đứa nào đứa nấy hấp tấp tranh nhau lên xe hò nhau tung mình nó thôi.
_ Á…. Á…. Từng đứa thui chứ….
Nó phát hoảng nhìn nguyên một bầy cứ nhè mình nó mà đụng.
_ Rầmm….
Nguyên lắc mạnh chơi 1 phát thiệt chuẩn, nó bay cái vèo ra khỏi xe nằm chèo queo trên sân.
_ Khỉ khô, tụi bây chơi kì quá hà.
Nó nhăn nhó lồm cồm bò dậy.
_ Tao đi chơi cái khác đây.
Lếch thếch đi lòng vòng, nó bựx ghê gớm. Loạn hết rồi… Cái tụi này dám hò nhau zô chơi 1 mình mình nữa chứ, quá thể thiệt.
Đang
đi thì nó gặp trước mặt cái tụi “kon trai nóng” hồi nãy đi ngược lại,
xung quanh là đám kon gái bu kín. Hứ… hay ho gì mấy thằng này. Nó mồi
điếu thuốc kéo 1 hơi thật dài.
_ Ê, thằng kia tránh ra coi - 1 thằng trong đám hất hàm nhìn nó
Á… Mấy cái thằng này… Boy nóng chọc boy lạnh hả, nó bựx mình
_ Đường này tụi bây mua hả.
_ Ừ đó, tránh ra coi.
_ Mắc gì tao phải tránh.
_ Mày không biết tụi tao là ai hả, những người nổi tiếng nhất khu phố này đó.
_ Xììi….Tao vẫn không thích tránh.
_ A…Thằng này ngon.
Một
hòn đá bay vèo vào mặt nó…. Nghiêng người né qua 1 bên, thuận tay nó
chụp luôn hòn dá ném ngược trở lại ngay chân cái thằng… chảnh chẹ. Thằng
này co giò rú lên thảm thiết, còn tụi kon gái thì ngay lập tức lườm
sang xài xể nó.
_ Thằng kia, ở đâu ra mà láo zậy hả.
_ Dám ném đá cả anh Hoàng Trung sao.
_ Chết chắc rồi kon ơi.
Nó nghe mà muốn điên ruột.
_ Gì chứ hả, bộ thằng đó là ông nội mấy người sao mà bênh nó quá vậy. Chính nó chọi đá tui trước chứ bộ.
_ Đừng có nói nhiều - tụi “nóng” bên kia hùng hổ - mày tới số rồi.
Dứt
lời là cả lũ kon trai bên đó lập tức lao vào uýnh nó. Sẵn đang bựx, lại
thêm cái bọn hống hách này chọc khùng thêm, nó quăng áo nhảy vào oánh
luôn. Tụi công tử kia thì xi nhê gì chứ, mỗi thằng nó tặng cho 1 đấm 1
đá là bay cái vèo ra ngoài nằm 1 đống, riêng cái thằng Hoàng Trung,
Hoàng chiếc gì đó được “thưởng” thêm cái vặn tay đau điếng người rồi đột
ngột bị nhấc bổng lên quăng mạnh vào gốc cây thông gần đó.
Tụi
kon gái thét lên ầm ỉ, bảo vệ đến ngay lập tức, nó quay người chưa kịp
rút đã dính ngay 1 roi điện điếng người đổ ập xuống đất bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT