….. 3 ngày sau, nó vẫn chỉ đi nhong nhong trong bịnh viện. Đã mấy lần
xin về, nhưng hông biết cha nội bác sĩ nói gì mà nhỏ nhất định không cho
nó về. Buổi tối thì còn đỡ chứ buổi sáng thì mấy thằng kia đi làm, nhỏ
cũng đi học mất tiêu, nó bùn thỉu bùn thiu đi đi lại lại khắp nơi ở bịnh
viện này. Chẳng biết làm gì, nó chui ra vườn hoa bắt dế ngồi đá 1 mình.
Đá chán, lại tìm xuống căn tin uống càfê nghe nhạc, nghe hết sạch gần
chục cái đĩa lại ra vườn bắt dế…. Cuộc đời thiệt là vô vị… Đảm bảo chỉ
cần thêm mấy ngày như vậy nữa là nó được về…. Biên Hòa liền...
Sáng
ngày thứ tư, đang lủi thủi bắt dế, và sắp có… triệu chứng khùng thì ông
ta lại xuất hiện. Lặng lẽ đứng phía sau nhìn nó hò zô mấy kon dế cắn
lộn… Đốt hết cả 4 điếu thuốc rồi mà nó vẫn chưa phát hiện ra ông ta, cứ
hò hò zô zô hoài….
Đến chừng lúc chán chán, nó đứng lên phủi phủi tay và…
_ Á… á….
Hết hồn nhìn ông ta đang đứng phía sau.
_ Ông… ông… ông đứng đây khi nào vậy.
Hơi mỉm cười, ông ta nhìn bộ đồ lấm lem của nó.
_ Lâu rồi, từ khi cậu đá trận thứ hai.
Mặt nó đỏ đỏ ngượng ngùng.
_ Ờ… ờ… Ông tìm tui có gì nữa vậy.
Nét
mặt ông ta quan trọng trở lại, nhưng ánh mắt nhìn nó thì khác lắm. Đôi
mắt ấy có nét mừng có nét buồn. Nhưng có lẽ là mừng rỡ nhiều hơn, trông
ông ta tươi tắn thấy rõ.
_ Cậu xem cái này đi.
Cầm tập hồ
sơ ông ta đưa, nó lật qua lật lại xem tới xem lui. Còn ông ta thì chăm
chú nhìn từng biểu hiện trên nét mặt nó… Hồi lâu, nó lắc đầu đưa trả cho
ông ta.
_ Tui có thấy gì đâu.
Ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vẻ thất vọng, ông ta dúi lại vào tay nó.
_ Cậu đọc kĩ đi.
_ Tui đọc kĩ lắm rồi…
Ngập ngừng 1 lát nó tặc lưỡi.
_ Nhưng mà…. hông đọc được gì hết.
Rồi nó quê quê gãi đầu.
_ Tui mới biết đọc sơ sơ à, gặp mấy cái này ghi toàn cái gì cao siêu quá, hông đọc được.
Nét mặt ông ấy chợt tươi trở lại, nhưng thay vào vẻ thất vọng là nét hối hận thấy rõ, ông ta hối hận về cái gì chứ.
_ Ừ, tôi không biết, xin lỗi cậu. Đáng ra thì bây giờ cậu đã có thể là sinh viên đại học rồi đấy chứ.
_ Ông nói vậy là ý gì.
Chậm rãi nhìn thật sâu vào mắt nó, giọng ông ta run run.
_ Cậu biết cái này ghi gì không.
Nó lắc đầu, một khoảng không im lặng ngập tràn xung quanh cả hai người. Rồi giọng nói trầm trầm của ông ta nghẹn ngào.
_ Mẫu xét nghiệm AND, tôi đã nhờ bác sĩ kiểm tra. Cậu… cậu đúng là… con tôi.
Gì
chứ… Nó choáng ngợp đứng lặng yên, không hề có một cử động… Điều này nó
đã từng nghĩ nhưng nó không muốn tin, và sẽ không bao giờ nó tin như
vậy… Khi đối diện với người đàn ông sang trọng này… Nó… Nó không muốn
nhớ tới cái tu viện tuổi thơ, không muốn nhớ đến những đêm dài nằm co ro
trên ghế đá công viên, không muốn nhớ đến từng ngày no đói, và nhất là
không muốn nhớ tới cái khát vọng thời thơ ấu mà nó từng đi tìm…… Quên
rồi… Quên hết rồi… Vậy tại sao bây giờ ông ta lại nói cái điều này ra để
nó phải nhớ lại tất cả… tất cả… Trong quá khứ chỉ có toàn một màu bất
hạnh thôi…
Đôi môi mấp máy, nó nói trong hơi thở.
_ Không…. Không đúng…. Ông chỉ tưởng tượng thế thôi.
_
Đó là sự thật, từ lúc biết cậu có sợi dây cho đến lúc cầm mẫu xét
nghiệm này. Tôi đã mừng biết bao nhiêu, cậu…cậu…. CON không biết đâu....
_ Không phải….
Nó nói như hét, lắc đầu liên tục.
_
Không phải vậy… Vì tui sẽ không bao giờ nằm trước cổng tu viện và lang
thang trên từng ngõ phố nếu như… nếu như ông giàu như vậy… Ông nhầm
người rồi.
Vẫn kiên nhẫn nhìn nó, giọng ông ta trầm hơn, ấm hơn, nghẹn ngào hơn.
_ Con không hiểu đâu, tất cả đều có lí do của nó. Ta có lỗi, tất cả lỗi trong chuyện này.
_ Tất cả sao - nó thét lớn - Tất cả lỗi đều là của ông sao… Vậy mà bây giờ ông gặp tui sao…
Mắt nó đỏ hoe, nhưng nó không khóc, nó không muốn khóc… Giọng đầy uất nghẹn.
_
…Gặp sau bao ngày tui sống không nhà sao… Sau bao đêm tui co ro dưới
hiên chùa sao… Sau những lần tui bật khóc khi nhìn những đứa đồng trang
lứa nắm tay cha mẹ vòi vĩnh sao… Sau tất cả những gì tui trãi qua và bây
giờ gặp ông… Ông không hề nghèo, không hề thiếu điều kiện nuôi con như
tui vẫn thường nghĩ…
Những cái lắc đầu và một nụ cười cay nghiệt nở trên môi nó.
_
… Không phải đâu… Ông nhầm rồi… Con của ông là cậu quí tử ở nhà ấy, còn
tui chỉ là 1 thằng lang thang và tội lỗi khi dám đụng đến công tử nhà
ông thôi.
Đôi mắt đỏ hoe hoe, nhưng nó vẫn không khóc, giá như khóc được thì có lẽ nó đã khóc thật to… khóc thật nhiều… .
Còn
ông ta… Ông ta cứng rắn hơn, chỉ lặng yên nghe những điều tủi hờn của
nó… lặng yên hình dung tuổi thơ của nó…. lặng yên nhìn nó….
_ Ta có lỗi… Rồi con sẽ hiểu…. Đi… Để ta đưa con đi….
_ Tui không đi…. Sẽ không đi đâu hết…
_ Coi như cầu xin con đó…. Gặp mẹ… Con muốn gặp mẹ chứ….
Mẹ
ư… Có chứ…Muốn chứ…. Thâm tâm nó bao giờ cũng chỉ mong mỏi điều này…
Ngay từ khi đặt chân vào giới đường phố, bao giờ trong những giấc mơ của
nó cũng có hình bóng một đôi tay dang rộng ôm nó vào lòng… Nó sẽ đi
gặp. Dù có nhận hay không nhận hai người này, nó cũng muốn 1 lần trông
thấy gương mặt của đôi tay trong mơ ấy…
Không trả lời, nó chỉ bần thần bước về phía chiếc xe hơi đắt tiền của ông ta….
Giọng nói mừng rỡ, ông ta kéo tay nó đi nhanh hơn.
_ Đi… Đi với ta… Rồi con sẽ hiểu…
_ Tìm thấy chưa.
Giọng của nhỏ nghẹn ngào trước mặt Nguyên. Đáp lại câu hỏi ấy là cái lắc đầu thật buồn.
_ Không thấy. Huy động tất cả anh em ngoài chợ rồi. Gần 50 người mà cả tháng nay vẫn không có tin tức.
Một
tháng rồi… Một tháng kể từ ngày nó đột ngột biến mất… Một tháng cô bé
khóc ròng đi khắp nơi tìm nó… Một tháng tất cả bạn bè chạy ngược chạy
xuôi nhưng vẫn không được gì… Nó đi đâu chứ… Nhỏ lo lắm, bỏ cả những
buổi học, bỏ cả ăn, chỉ đi tìm, chỉ mong chờ. Chờ đến lúc nó đột ngột
xuất hiện và nhe răng cười với cô bé…
_ Có tin gì không.
Nguyên
hỏi ngay khi Hổ vói Phong hấp tấp chạy đến. Và câu trả lời vẫn là cái
lắc đầu kèm theo cái nhìn lo lắng về phía nhỏ. Cô bé trông xanh xao quá,
suy sụp quá.
_ Mọi người đang cố gắng lắm, chắc cũng sắp tìm thấy rồi.
Câu
an ủi quen thuộc của Hổ không làm nhỏ vui hơn. Cô bé lặng lẽ ngước lên
bầu trời, cô bé cầu nguyện cho nó. Trời ơi… Anh đi đâu rồi chứ, bịnh như
vậy thì đi đâu chứ, rồi anh sẽ ra sao…. Anh quay về đi….
_ Trà Huế về nghỉ đi - Phong lo lắng - Mệt lắm rồi phải không, về đi. Tụi tui sẽ tìm được mà.
Không về, phải tìm bằng được, phải tìm cho ra. Nếu không nhỏ sẽ không về…
_ Về nghỉ chút đi - Hổ lên tiếng - Nghỉ 1 lát thôi rồi tìm tiếp cũng được.
Lòng không muốn, nhưng đành gượng gập bước lên xe để Nguyên chở về… Rồi khi Nguyên đi thì sẽ trốn ra 1 mình, nhỏ nghĩ như vậy.
Và rồi nhỏ làm vậy, chiếc xe vừa lăn bánh rời khỏi nhà mình là cô bé quay ra đường lại ngay. Lững thững bước trên lề.
_ Nhỏ ….
Cô bé vừa nghe gì… vội vàng quay phắt người lại… Kia kìa, nó đang đứng đằng xa mỉm cười đưa tay vẫy vẫy cô bé.
_ Anh….
Nhỏ
mừng rỡ chạy đến, và chỉ một cái chớp mắt, nó biến mất… Ảo giác… Không
biết đã bao nhiêu lần như vậy, cô bé vui mừng rồi lại thất vọng tràn trề
chỉ sau một cái chớp mắt kể từ ngày nó biến mất…. Ừ,kể từ ngày nó biến
mất….
_ Nè. Đi chơi 1 mình nghen.
Lại là nó, nó đứng trước
mặt nhỏ với cái nón nghiêng nghiêng trên đầu và nhe răng cười… Ảo giác…
Nhỏ không muốn thất vọng nữa, cô bé đi lướt qua nó.
_ A. Lơ tui nghen.
_ Ơ…
Bàn
tay cô bé bị nó nắm kéo lại. Chớp mắt một cái, nó vẫn không biến mất.
Chớp hai cái, ba cái, nó vẫn đứng đó cầm tay cô bé nhe răng cười.
_ Đau mắt hở.
Nó cúi xuống xem mắt nhỏ rồi tặc lưỡi.
_ Ừ, đỏ hoe luôn nè. Đi về tui nhỏ thuốc cho.
Nhỏ nhìn nó, nhỏ cầm tay nó chặt hơn, rồi nhỏ gục mặt vào ngực nó, nhỏ bật khóc...
_ Anh ác lắm….
Lại
nữa rồi... Sao lúc nào gặp mình cũng khóc vậy nè, nhõng nhẽo tè luôn,
đúng là đồ… đồ kon gái... Đứng bối rối vuốt nhẹ làn tóc cô bé….. Đúng
thật là nó rồi...
_ Nè. Đừng khóc nữa. Tui có cái này cho nhỏ nè.
Khẽ đẩy nhẹ đôi vai cô bé ra, nó cầm cái ba lô giơ lên trước mặt nhỏ.
_ “Hun” cái rùi tui đưa cho.
Một thoáng đỏ mặt, và một cái véo thật mạnh của nhỏ làm nó thấy quen thuộc mà ấm lòng lắm.
Mở ba lô ra, thò tay vào bốc ra 1 nắm hạc giấy, nó giơ giơ trước mặt cô bé.
_ Đẹp không, của nhỏ hết đó.
Cô bé hơi tươi cười trở lại, đón lấy cái ba lô từ tay nó. Ơ… Hạc giấy… Nhiều quá đi….
_ Hơn 1000 kon đó. Bữa giờ nằm không buồn quá tui gấp tặng nhỏ đó.
_ Cả tháng nay anh đi đâu vậy.
Hất đầu về trung tâm thành phố, nó nói.
_ Tui đi về.
_Về….? - nhỏ tròn mắt
_ Ừ, tui về nhà.
Mắt nhỏ càng tròn xoe hơn nữa.
_ Nhà… Anh về nhà… ?
_ Ừ. Nhỏ muốn đến nhà tui chơi hem.
_ Nhà anh… ?
_ Ừ, để tui đưa nhỏ đi gặp má tui nghen. Bả đẹp lắm.
Rồi
không cần biết nhỏ có đồng ý không, nó kéo tay nhỏ đến bên chiếc xe hơi
cáu cạnh đang đậu bên đường. Gõ gõ vào cửa kính, nó hất hàm.
_ Ê Trung, mở cửa cho tao coi.
Cửa
xe bật mở, nó kéo nhỏ xuống ngồi băng sau… Từ trên ghế tài xế, 1 cái
đầu thò xuống mỉm cười với nó. Nhỏ giật mình. A… thằng nhok hot boy
trong trường, mới gặp hồi hôm đây mà. Cái đầu đó cũng chợt ngơ ngác khi
thấy nhỏ.
_ Ai vậy anh hai.
Nó cười toe với thằng nhok.
_ “Chị hai” mày đó.
Thiệt
hả… Thằng nhok hot boy trợn mắt nhìn nhỏ. Mèng ơi… chị hai nhìn xinh
quá xá đi, anh hai “gấu” thiệt…. Nhỏ thì tròn mắt nhìn anh hai, đôi má
cô bé đỏ ửng vì mắc cỡ… “ Hứ… Ai thèm chứ….”
Thằng nhok bắt đầu
lái xe đưa anh “chị” hai đi. Mặc cho “chị hai” ngơ ngác hỏi han đủ thứ,
“anh hai” chỉ im lặng buông mỗi một câu.
_ Chút tui kể cho.
Xe
lăn bánh vào căn biệt thự khổng lồ nguy nga bên đồi. Lặng lẽ dắt tay
nhỏ ra sau vườn. Dừng lại bên ngôi mộ dưới gốc cây Bằng Lăng. Trên bia
đá khắc hình một người phụ nữ trẻ đang mỉm cười e lệ, một người phụ nữ
trông thật hiền lành … Rồi nó trầm ngâm kể cho nhỏ một câu chuyện….
Một câu chuyện từ hai mươi mấy năm trước.
“Khi
đó nơi này là rừng thông bạt ngàn, kế bên gốc cây Bằng Lăng kia là nơi
hẹn hò của 1 đôi tình nhân. Người kon trai là con một của công ty lớn
nhất thành phố lúc bấy giờ. Còn người kon gái, cô chỉ là 1 trong số 5
anh chị em của một gia đình sống duy nhất dựa vào nghề làm thuê nơi
những quán ăn ngoài phố… Mặc cho gia đình cấm cản, mặc cho bạn bè xàm
tiếu đủ điều, người kon trai kiên quyết xin cưới bằng được người mình
yêu…. Cuối cùng,trãi qua một thời gian dài, dù rằng không thích người
kon gái mà gia đình thật bần hàn kia, ông chủ công ty lớn nhất cũng phải
chấp nhận cô gái dưới sức ép của cậu kon trai độc nhất….
Vậy là
gốc cây Bằng Lăng kia trở thành kỉ niệm, đôi tình nhân không còn đến đó
vào những chiều gió mát nữa. Họ đã có thành vợ chồng rồi… 1 năm sau,
công ty ấy làm ăn thua lỗ, người kon trai kiềm nước mắt để vợ ở nhà mà
ra đi tìm phương cách cứu công ty…. Người ở lại ngậm lòng nhớ người ra
đi, ngày ngày cô gái cắn răng chịu đựng những sỉ vả, những tủi hờn của
một người kon dâu bị hắt hủi nơi nhà chồng… Khi ấy cô ta đang mang thai…
Con
giun xéo lắm cũng quằn… Đến một ngày chừng như không chịu đựng được
nữa. Cô gái bỏ đi… Cô làm thuê trong từng cửa tiệm cố gắng sống cho đến
ngày sinh… Và rồi ngày ấy cũng đến, cô ta sinh một đứa kon trai. Đứa bé
không được đầy đủ như bao đứa bé khác, nó thiếu sữa, thiếu áo ấm, thiếu
nhiều thứ…. Người ra đi vẫn chưa về, người ở lại gầy yếu dần. Rồi đến 1
hôm, sau bao ngày ốm đau trên giường bệnh, tưởng chừng như không thể qua
được. Cô gái nuốt nước mắt ôm đứa con vào lòng, bẻ đôi mặt dây chuyền
mà người chồng tặng, một nửa giữ bên mình, một nửa đứa bé mang trên cổ.
Nghẹn ngào nhờ người bạn thân mang nó đến một nơi nào đó mà nó có thể
được sống bình đẳng như bao đứa trẻ khác… Khi ấy đứa bé mới 3 tháng
tuổi.
….. Ngày người kon trai mang tin vui trở về, chưa kịp mừng
rỡ đã phải nghẹn ngào nghe tin dữ. Vội vàng cố công đi tìm vợ, và cuối
cùng cũng tìm được… Cô gái may mắn thoát khỏi tử thần nhờ những người
bạn tốt bụng tận tâm chăm sóc… Nhưng tung tích của đứa trẻ thì biệt tăm,
người bạn thân mang nó đi vừa mất trong một tai nạn xe cộ… Bao lần cố
gắng tìm kiếm nhưng toàn là công dã tràng…
Sau khi sinh thêm 1 đứa kon trai nữa thì cô gái qua đời khi còn rất trẻ… Và bây giờ….. “
Nó buông một tiếng thở dài rồi mỉm cười.
_ Bây giờ cô gái ấy nằm đây. Còn người kon trai thì hình như… hình như đến công ty rồi hay sao ấy.
Quay đầu vào nhà nó hỏi to.
_ Ông già đi làm rồi phải không Trung.
Từ trong có tiếng vọng ra.
_ Dạ, ba đi từ sáng, lúc anh hai đang ngủ.
_ Ờ… - nó quay qua nhỏ cười toe - … Đúng là người kon trai đi làm mấy tiêu rồi.
Cô bé từ nãy giờ im lặng nghe nó kể, đôi mắt đã chớm rưng rưng. Quay sang nó.
_ Vậy… Vậy... Đứa bé thất lạc ấy là….
_ Là anh hai thằng Trung chứ ai.
Nó
trả lời nghe tỉnh bơ, rồi nhe răng cười. Nhỏ đứng lặng yên nhìn nó… Vậy
là cuối cùng nó đã tìm thấy mái ấm rồi… Nhưng… Nhưng còn…..
_ Còn cái… cái….
Cô bé bỏ lửng câu hỏi nhưng nó hiểu ý ngay.
_
Bịnh tật chứ gì. Ngon lành, hơn tháng nay tui nằm ở bịnh viện thành
phố. Người ta lọc máu, tẩy rửa, rồi… gì gì đó nhiều món lắm… Tốn hơn mấy
trăm chai đó nghen. Thấy nhà tui giàu hem.
Nó cười toe nhìn nhỏ. Cô bé tròn mắt nhìn nó.
_ Vậy là… Vậy là bây giờ….
_ Vậy là bây giờ dám tui sống còn dai hơn cả nhỏ đó chứ.
Trời
đất… Mấy chuyện quan trọng vậy mà sao nó nói nghe tỉnh queo vậy nè…
Sống dai hả… Ừ… Nhỏ mong nó sống lâu thật lâu lên, lâu hơn cô bé cũng
được. Cho đến khi tóc nó còn trắng hơn cả Bác Hồ càng tốt….
Nhỏ
vui kinh khủng… Cô bé như muốn nhảy lên cười thật lớn… Thật lớn ngay tại
đây vậy… Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui 1 hồi sợ nó tưởng bị khùng nên lại
thôi…. Đành…“để dành” về nhà vậy…. Sáng hôm sau, tất cả đám nhok khắp
khu chợ đều bàng hoàng trước một hiện tượng mới… Đại ca đột ngột xuất
hiện trên chiếc xe hơi cáu cạnh, bước xuống 1 cái làm đám nhok… xém xỉu.
Coi
kìa… bộ vét láng cóong nhìn oai thiệt oai nghen, đôi giày đời mới bóng
loáng soi gương vô tư luôn, tóc tai chải như ca sĩ ấy. Đã vậy còn chơi
thêm cặp kính mát quá xá oách luôn…
Đám đàn em xúm xa xúm xít đứng vòng tròn dòm ngó, tấm tắc.
_ Đại ca, anh mới trúng số hả.
_ Hay mới trúng mánh phi vụ gì đó.
_ A… Em bít rồi, bữa giờ anh mất tích là do…. đi ăn cướp phải hông.
Nó hếch mặt.
_ Bậy mày. Tao mà đi ăn cướp hả. Chẳng qua lâu nay tao hem thik chơi sang thui nghen.
Cả lũ đàn em tròn mắt. Chaj`… Ai mà dè đại ca tụi nó ngon lành vậy mà lâu nay tụi nó hông biết chứ. Oai quá đi mất...
_ Đại ca, anh mua giùm em xấp vé số này đi.
_ Báo mới nè đại ca.
_ Đánh bóng đôi giày chút nữa nghen đại ca.
_ Làm cây kẹo kéo đi đại ca.
Cả lũ xúm vào kéo áo kéo quần dụ nó mua. Ngộp thở quá xá nó hét toáng cả lên.
_ Từ từ coi. Tụi bây um sùm zậy sao tao biết. Xê xê ra chút coi. Tắt thở tới nơi rồi nè.
Đẩy thằng bên này đi, kéo thằng bên kia ra, nó muốn bở hơi tai với cái lũ này luôn.
_ Nè… - nó châm điếu thuốc - ….Tao có cái này cho tụi bây nè. Im lặng tao nói cho nghe.
Cả
lũ im phăng phắc dỏng tai lên nghe thử đàn anh nói cái gì hay ho hông
đây. Chỉ thấy nó cười cười nói năng huyên thuyên 1 hồi rồi cả đám hò reo
ầm ỉ.
Mấy hôm sau. Cả khu chợ có hiện tượng lạ, đám nhok vé số,
đánh giày, bán báo, kẹo kéo, …,….. Cả thảy hông biết làm trò gì mà rủ
nhau biến đi đâu mất tiêu hết… Chỉ tội cho mấy ông già ngồi uống càfê
suốt cả buổi mà không có báo đọc, mấy cha nội quần tây giày da thì căng
mắt tìm cả ngày vẫn không có thằng nhok ti-co-lo nào xuất hiện, những
người mong đổi đời thì lùng sục khắp phố vẫn không thấy đứa nhok nào bán
vé số hết…. Tụi nó đi đâu hết rồi cà… Biểu tình tập thể hả… Hay là rủ
nhau đi tắm biển Vũng Tàu…. Chắc hò nhau du lịch nước ngoài quá…. Khỉ
thiệt… Chẳng biết sao nữa…
Vậy thì tụi nó đi đâu… Đi đâu hả, đi
làm chứ đâu…. Làm cái gì… Làm công nhân chứ gì…. Công nhân hả… Ừ, công
nhân xí nghiệp to đàng hoàng nghe…
Dưới những tàng thông rợp bóng
trên đồi vừa xuất hiện một nhà máy mới. Nhà máy to thật to, tập trung
tất cả đám nhok nhà nghèo hoặc lang thang trong thành phố này…. Ai mở
vậy… Ai mở hả, kia kìa, sếp lớn đang đứng đó…
Ê, coi kìa… Sếp lớn
mặt mủi non choẹt, tầm 19 – 20 là cùng. Chắp tay sau lưng đi lòng vòng
xem xét, miệng chu mỏ huýt sáo nghe… dở thiệt dở. Cái nón nghiêng
nghiêng trên đầu nhìn giống… cô hồn hơn là giống ông chủ.
_ Chào đại ca.
Bọn nhok công nhân đồng thanh chào.
_ Tào lao… Hem được gọi như vậy nữa nghe chưa. Phải chào sếp nghe mới ngon.
_ Zạ… Chào sếp…
“Sếp”
khoái chí cười cười mồi một điếu jet… Là nó chứ ai nữa chứ… Nhà máy đồ
chơi này là nó mở cho tụi đàn em có công việc ổn định hơn, kiếm được
nhìu tiền hơn… Đang phì phèo điếu thuốc thì…
_ Đi thụt bi-a hông mày.
“Sếp phó” vỗ vai nó, Nguyên đó.
_ Đi thì đi - nó chiều liền - Thua cấm…. khóc nghe mày.
Hai thằng hí hửng chuẩn bị đi.
_ À… thằng Hổ với Phong đâu mày.
Nguyên nhún vai.
_ Thằng Phong thì tao hông biết, còn thằng Hổ thì trốn việc đi chơi với Trang rồi.
Á…
Cái thằng này…Đi chơi với Trang nữa cơ… Cũng dữ quá đi chứ… Hèn gì mà
bữa giờ cứ thấy nó với Trang thậm thà thậm thụt hoài… Biết ngay mà….
Nghi “từ lâu” rồi….
Đúng lúc thì chuông điện thoại reng. Nguyên thấy nó cầm máy ừ ừ ờ ờ 1 hồi rồi toe toét cười.
Mặc cho Nguyên bùn hiu nhìn theo, nó hí hửng xách xe chạy đi. Gì chứ tình yêu mà đã rủ thì phải đi ngay chứ sao…..
Bầu
trời thật trong, không gợn chút mây... Đường phố thật yên bình, không
còn những đứa trẻ giành giật nhau từng người khách qua đường… Lòng nó
thật vui, không còn những nổi niềm trong tâm trí nữa…. Và tương lai thật
sáng, tương lai đang chờ phía trước với tất cả những điều tốt lành dành
cho nó………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT