_ Hắt…. ắt… xì….

Nó mở cửa vào nhà.

_ Hắt….xì….

3 thằng bạn hình như cũng cảm lạnh giống nó.

_ Mày đi đâu cả đêm vậy - Nguyên lo lắng nhìn nó

_ Tao đi qua thằng bạn chơi chút ah’ mà.

Hổ bưx mình.

_ Sướng quá ha. Vậy mà làm cả đêm qua tụi tao mất công đi tìm. Bịnh hết cả lũ rồi nè.

Nó mỉm cười nhìn ba thằng anh em. Thì ra tụi này cảm lạnh vì cả đêm qua đi tìm nó.

_ Hj`, xin lỗi nghen. Để tao dẫn tụi mày đi ăn bún riêu bồi thường nghen.

_ Hủ tiếu nữa - Nguyên lên giá

_ Càfe nữa - Phong lên thêm

Hổ cũng hok chịu thua.

_ Bida nữa đó.

Mặt nó bùn thiu.

_ Tội tao chứ tụi bây. Tao chưa…. trúng số mà.

3 thằng đóng mặt ngầu liền.

_ Cái j`… ý kiến nữa hả. Mún tụi tao thêm món bia hơi nữa hok.

_ Thui, thui….. Đi thì đi, có j` tao… trả góp cũng được.

4 đứa đến “công ty” tận lúc 8h, hôm nay chủ nhật mà. Nhưng nhỏ đứng ngoài cổng chờ từ lúc 7h cơ…. Cô bé ngập ngừng khi nó đến.

_ Hôm qua anh về sớm chứ.

Nó toét miệng cười thật tươi.

_ Sớm. Tui về sớm còn hơn nhỏ nữa kìa.

Hối hận tan biến. Cô bé mỉm cười chìa tay đưa nó 1 hộp dán kín.

_ Của anh nà… Hôm qua mua tặng anh đó.

Hơi bất ngờ… Nó cầm lấy đưa lên tai lắc lắc.

_ Cái j` đây.

_ Mở ra thì bit…

Tay mở hộp quà, mắt lom lom nhìn nhỏ. “Hối lộ” j` đây…

_ Sợi j` xấu hoắc zậy nè - nó cầm dây chuyền trên tay mà nheo nheo liếc nhỏ

_ Hứ… Xấu nữa chứ. Dễ thương quá trời. Em cũng có nè.

Cô bé ngẩng cổ cho nó xem…… Kì vậy, sợi của nhỏ cũng là 1 hột đá màu xanh lam hình giọt nước giống nó thui mà. Nhưng sao nhỏ đeo nhìn xinh quá chừng, còn nó cầm giọt nước trên tay mà thấy xấu xí quá hà.

_ Đẹp hem…

_ Đẹp…

_ Vậy đeo vào đi…

_ Nhưng sao giống nhau quá vậy… Hem chơi đụng hàng đâu.

Nhỏ hơi nhíu mày.

_ Đụng điếc j`. Anh chê thì trả đây.

_ Hem…. Đâu…. đâu có chê đâu. Để tui đeo…

Vội vả choàng sợi dây chuyền vào cổ. Nó mỉm cười quay qua.

_ Rồi nè. Đẹp...hơn nhỏ chưa.

_ Xííí……

Cô bé chun mũi liếc nó. Nhưng mà thấy nó đeo cũng đẹp đó, cái mặt nhìn cô hồn zậy mà đeo vào cũng dể thương ghê….

_ Ah` quên mất… - nhỏ sực nhớ - chút đưa em tới trường nghen.

_ Nay chủ nhật mà. Bị… phạt lao động hả.

_ Hứ… Em mà hư vậy sao. Chút người ta lên diễn văn nghệ chứ bộ.

_ Xạo… nhỏ mà diễn được cái j`.

_ Đừng khinh thường em nghen. Chút em hát đơn ca đó.

Liếc mắt qua nhỏ. Nó chép miệng.

_ Oh`… nhỏ ca bài… Lan và Điệp chứ j`. Nhìn mặt là thấy cải lương rồi.

_ Cải lương nè…..

Nhỏ véo 1 cái đau thấu trời. Nó hít hà xoa xoa cánh tay, nhăn nhó đưa cô bé đến trường… nhỏ này nhéo đau quá đi.

Xe dừng trước cổng. Vệ sĩ đưa “ca sĩ” vào. Sân trường lúc này náo nhiệt lắm, công tử tiểu thơ nào cũng rực rỡ đồ đẹp, đồ hot…. Nhưng mà kệ… Nó đâu có thèm nhìn đâu, đối với nó thì chỉ có nhỏ mới là chính hiệu dễ thương nè. Tóc cột cao hơi nghiêng, đôi mắt đen thui với hàng mi cao vút, áo sơ mi trắng tinh, chiếc váy caro ngang đầu gối…. Tụi kon trai mà nhìn nhỏ thì chỉ có lé mắt lun, còn tụi con gái thì cứ phải gọi là “ước j` được như cô ấy”… hehe.

Nó khoái chí đi thật sát nhỏ để chọc quê tụi kon trai chơi…. Ban đầu nhỏ cũng hem để ý, nhưng mà cứ thấy người ta chỉ chỏ j` mình hoài nên chột dạ quay qua xem sao. Bắt gặp nó đang tí ta tí tởn đi kế bên. Cô bé hết hồn đẩy nó ra xa xa 1 chút.

_ Anh làm trò j` zậy, sao tự nhiên đi sát rạt em zậy.

_ Oh`… thì….. tui là vệ sĩ mà. Phải theo bảo vệ cho nhỏ chứ.

_ Xạo quá đi… Hôm nay anh sao zậy. Bình thường có zụ này đâu.

_ Thì tại…tại bữa nay đông người quá. Tui sợ có… lính bắn tỉa trà trộn đâu đây, nên phải “canh chừng” chứ.

_ Thui hem cần đâu. Anh lùi xa xa chút nữa đi. Người ta hiểu lầm kìa, mắc cỡ lắm …

_ Kệ đi…. “Mặc kệ người ta nói”.

Nhỏ đẩy nó xa thêm chút nữa.

_ Thui mà, làm ơn đi.

Nó lùi lại 1 bước.

_ Được chưa.

_ Thêm chút nữa.

Lùi 2 bước.

_ Chút nữa….

Lùi 3 bước.

_ Nữa….

Lại lùi.

_ Thêm tí nữa đi…

Hem thèm lùi, nó bưx quá đứng im cho nhỏ đi trước lun…. Tự nhiên mới được đi gần làm “bạn trai” nhỏ có 1 xíu, zậy mà cái lũ nhìu chiện kia lại chỉ chỏ tùm lum làm… “chia cắt đôi ta”…. Dễ giận thiệt.

Đi 1 quãng dài hok thấy ai dòm ngó bàn tán nữa, nhỏ hơi an tâm. Nhưng mà đến khi quay đầu thì nhỏ thấy… “bất an” lại ngay..... Coi kìa, 4- 5 đứa kon gái đang xúm xa xúm xít bu quanh nó “cò cưa”. 1 kon pé… “đề pa” trước

_ Anh j` ơi, anh học lớp nào vậy.

_ Oh`… oh`.. tui học…học trên kia kìa.

Nó chỉ hươu nai đại lên lầu.

_ Vậy là anh học 12 hả. Mà anh đi 1 mình thui ah` - Kon pé thứ 2 “tip chiêu”

Động đến… “vết thương lòng”, nó…. “bồi hồi tâm sự”.

_ Oh`… lúc nãy thì có 2 mình, nhưng mà giờ tui phải đi 1 mình.

Mấy kon pé còn lại khoái khoái.

_ Vậy thì hay quá, tụi em còn 1 ghế trống hàng đầu nè. Anh đi với tụi em đi.

_ Đúng rồi, anh đi 1 mình chắc bùn lắm.

_ Tụi em có mua nhìu khoai tây, bắp rang lắm nè.

Nhỏ nghe vậy mà hết hồn, hối hả quay lại chổ nó ngay. Nguy hiểm quá… “nhok” này khờ lắm, dễ bị tụi kia “bắt cóc” lắm, phải “bắt” lại ngay mới được.

Mặc cho mấy đứa kia ngạc nhiên nhìn theo, mặc cho nó quay lại tiếc nuối nhìn bịch đồ ăn to đùng… nhỏ cầm tay nó kéo đi.

_ Cấm anh đi lung tung đó… Anh phải đi kế bên em nghe chưa.

Áh… đâu mà hay quá vậy nè. Nó khoái chí ra mặt, nhưng mà còn giả bộ nhại lại giọng nhỏ.

_ “Hôm nay nhỏ sao vậy. Bình thường có zụ này đâu”.

_ Kệ em…

_ Nhưng mà “Người ta hiểu lầm kìa….mắc cỡ lắm”.

_ Ồn ào… Cấm nói nhìu.

Hj`, nó hem dám nói nhìu nữa. Đút tay zô túi sóng bước với nhỏ vào hội trường. Ngồi xuống hai ghế hàng đầu, nó với nhỏ dư sức làm… ban giám khảo ấy chứ.

Chương trình bắt đầu ngay sau khi ông thầy hiệu trưởng lên phát biểu “lí do dự buổi lễ ngày hôm nay”, mọi người vỗ tay rào rào…. Nhưng mà ngồi được 1 lúc nó chán quá, hát hò j` dở ẹc, hay ho j` đâu chứ. Quay qua trái, thấy nhỏ đang chăm chú theo dõi sân khấu hem thèm cói chuyện j` hết, nó càng chán hơn. Quay qua phải, tự nhiên nó sáng mắt liền…. Nhẹ nhẹ lượm cục giấy dưới đất, nó chọi cái độp vào đầu thằng phía trên bên phải. Ngay lập tức thằng này quay lại hậm hực nhìn đứa ngồi sau.

_ Mún gây sự hả.

Thằng nhok ngồi bên phải nó chẳng hỉu j` hết, ngơ ngơ ngác ngác.

_ Hả…. j` vậy… ai gây sự…

Thằng ngồi trên tức tối.

_ Mày chứ ai, sao lại chọi tao hả.

_ Tao đâu có, tao có làm j` đâu.

_ Còn chối ah`. Ko mày thì ai.

Nó lơ lơ giả bộ chăm chú ngó lên sân khấu. Chờ đến lúc hai thằng “ngu” kia cãi lộn đến lúc quyết liệt nhất, thì nó nhè nhẹ thò tay qua…. bốc liền hai bịch khoai tây của thằng kế bên…. Lưu manh hết sức.

_ Nè - đưa cho nhỏ 1 bịch - của nhỏ đó.

Cô bé ngạc nhiên.

_ Đâu ra vậy.

_ Tui mới… “sắm”.

Cầm lấy gói khoai tây, nhỏ với nó vừa ăn vừa xem văn nghệ tip. Đến khi hết sạch thì thấy 2 đứa kia cũng sắp sửa đánh nhau tới nơi. Nó…. “bất bình”.

_ Nè, tụi bây ồn ào zậy sao người khác xem được hả. Im lặng coi.

Hai thằng quay sang… thấy mặt mũi nó ngầu quá, lại thêm xung quanh người ta đang nhăn mặt nhìn tụi nó cãi vả… Hậm hực ngồi xuống, 1 thằng mất… 2 gói khoai, 1 thằng ăn cục giấy, zậy mà còn bị mang tiếng quậy phá. Còn nó thì vừa ăn cướp vừa la làng mà lại được xem là người lịch sự, bit can ngăn người khác…….. Cuộc đời thiệt là “bất công”.

Rồi thì cũng đến tiết mục của nhỏ. Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu. Nó khều nhỏ.

_ Ráng lên nghen…. cải lương thì phải ca cho thiệt mùi zô.

_ Chọc nè….

Cô bé bước lên sân khấu sau khi đạp giò nó 1 cái đau điếng….. Rồi nhỏ hát, rồi nó đắm đuối nhìn lên…. Nhỏ hát hay ghê, mặc dù nó…. hem hỉu j` hết. Nhỏ hát tiếng anh mà, nhưng hem sao, nó vẫn thấy hay,đối với nó thì nhỏ có hát tiếng….. Campuchia cũng duyệt lun….

Bài hát kết thúc. Nó ôm bó bông to đùng lên tặng nhỏ, để lại sau lưng… thêm 2 đứa nữa bắt đầu cãi nhau…. Thằng này “nghề” quá.

Phía cuối hội trường, 1 người lặng lẽ nhìn lên nó với nhỏ rồi quay bước đi ra…. Hình như là Trang……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play