Buổi sáng hôm đi thi, bọn nó đã dậy từ sớm để xem lại bài. Vui vẻ đi tới trường dù bọn nó thấy hơi lạ khi hôm nay không thấy bọn hắn tới đi học cùng hay Kai sang rủ. Nhưng không còn nhiều thời gian để tìm hiểu bởi sắp muộn giờ thi, cả 3 tức tốc lên em xe đạp điện iu dấu. Đang phóng tới trường, bỗng từ đâu xuất hiện 1 chiếc xe moto màu đen và 1 tên con trai ngồi trên đó đội chiếc mũ bảo hiểm kín mít không thấy mặt đi ngược chiều với 1 tốc độ kinh hoàng. Dù có kinh nghiệm bao năm lái xe, bọn nó cũng thừa sức tránh nhưng phanh xe nó đúng lúc này lại chẳng thể dùng được. Jan và Jul chỉ có thể đứng lại hét lên đầy sợ hãi khi có vẻ như tên lái xe moto kia cố tình tông phải nó rồi bỏ đi thẳng để lại vệt máu dài trên đường và nó nằm đấy, bất động, máu loang ra thấm đỏ cả chiếc áo đồng phục màu trắng, mái tóc mềm mại giờ trở nên bết lai vì máu, khuôn mặt nhợt nhạt nhăn lại đau đớn. Người qua đường dần bu lại ngày 1 đông tới khi xe cấp cứu chạy tới. Vứt lại xe, 2 đứa bạn nó đang ngồi trên xe cứu thương, nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt nhuốm máu của nó mà khóc, những giọt nước mắt của tình bạn chân thành, thấy đáng thương cho nó, tại sao ông trời lại không cho nó được sống 1 cách bình thường như bao cô gái khác mà phải khiến nó đau đớn hết lần này đến lần khác. Ngồi đợi ngoài phòng mổ, 2 đứa chỉ biết ngồi ôm nhau mà khóc, 2 tiếng trôi qua, ca mổ vẫn chưa kết thúc, lúc này ba mẹ nó xuất hiện sau chuyến bay cấp tốc từ Anh về bằng máy bay riêng. Nhìn 2 đứa như vậy là ông bà Lâm-ba mẹ nó cũng hiểu được phần nào tình hình. Giờ đây họ chỉ biết ngồi cầu nguyện cho nó có thể qua khỏi.
Còn về phía bọn hắn và Kai thì đã tới giờ thi nhưng vẫn chưa thấy bọn nó tới, thấy có điều không ổn liền tức tốc gọi cho nó nhưng chỉ còn tiếng tút tút vô nghĩa. Sau giờ thi, tất cả như chạy như bay tới bệnh viện nhờ vào tin nhắn của Jan gửi lúc tan thi do Jan và Jul đều không muốn ảnh hưởng tới kết quả của bọn hắn. Đến lúc này hắn và Kai mới tự trách mình sao không thể bảo vệ được nó mà bây giờ nó phải nằm trong phòng mổ kia-nơi giao nhau giữa sự sống và cái chết.
Một góc khác thì đang mở tiệc ăn mừng:
-Hahaha...ngày mai tao sẽ gửi tiền công cho mày. Mày làm tốt lắm.-tiếng cười của nhỏ Hồ ly vang lên giữa căn nhà bỏ hoang.
-Cảm ơn. Giờ tôi về.-cái kẻ này...không lẽ...chính là tên vừa đâm phải nó bởi đúng cái xe, mũ bảo hiểm, trang phục và nhất là vết máu của nó vẫn còn lưu lại ở bánh xe.
-Mà mày suy tính cũng kĩ thật, còn thừa lúc không ai để ý cắt dây phanh ở xe của nhỏ...hahahahahaha-nhỏ Nhẫn Tâm nhận xét.
-Xem ra ngoài việc không thi được mà có khi nó trở thành thân tàn ma dại luôn ấy chứ hahahahahaha-Hai lúa chẳng kém chêm vào.
-Vậy thì mở pạt ty thôi há hahahahahaha-cả bọn đồng thanh cười vang cả cái căn nhà hoang làm người đi qua tưởng nơi đây có ma.
Trở về phía chỗ nó:
Sau 3 giờ 45 phút dài dằng dặc, cuối cùng cửa phòng mổ cũng đã mở ra, ông bác sĩ tiến tới chỗ ba mẹ nó.
-Xin lỗi, chúng tôi đã...-ông bác sĩ chưa nói hết thì mẹ nó vì quá sốc đã ngất trên tay ba nó rồi cuối cùng phải truyền nước.
Còn về sự thật vế sau câu nói của ông bác sĩ là:''Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức tưởng rằng sẽ kết thúc nhưng kì tích đã xảy ra, nhịp tim của bệnh nhân đã ổn định hiện đang được đưa vào phòng hồi sức, mọi người đừng lo.'' Sau câu nói ấy, cả bọn cũng như được sống dậy sau khi nghe tin nó còn sống liền tới thăm. Nó bây giờ không thể tỏ ra lạnh lùng như mọi khi được hay quát mắng hắn và Kai nữa mà giờ chỉ nằm 1 chỗ, bất động với cơ thể được băng bó toàn thân. Trong thời gian đó, mọi người liên tụi thay nhau vào trông nó nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu nó tỉnh dậy. Còn việc thi cử đã biết hết kết quả và phía nhà trường cũng đồng ý cho nó thi lại ngay sau khi hồi phục.
Hôm nay là ngày hắn tới trông nom và chăm sóc nó. Dù đã được tháo hết băng, chỉ còn 1 miếng gạc trên trán nhưng mặt nó vẫn vô cùng nhợt nhạt, chưa thể tỉnh lại. Trong lúc hắn ra ngoài lấy nước thì...
(Mọi người nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Hãy đón đọc phần cuối chap 7 nhé!!!!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT