Tỏ tình với nó nhưng thất bại, sau cuộc nói chuyện, Kai có thể hiểu được mình không có chỗ trong trái tim nó và hắn mới là người nó yêu, Kai lên máy bay trở về Anh.
Buổi sáng tại sân trường, hôm nay là ngày hội chợ diễn ra. Bọn hắn ủ rũ bởi không thấy tụi nó đâu cả. Đến phần biểu diễn văn nghệ của các khối, bọn hắn cũng dừng lại xem. Tiết mục đầu là nhảy flashmob bài 'Việt Nam ơi', khán giả vỗ tay rào rào hưởng ứng. Nhưng ngay sau đó nhạc liền thay đổi, nhóm nhảy chạy về chỗ, từ sao cánh gà kéo lên xuất hiện bốn cô gái quay lưng lại. Bọn hắn chẳng quan tâm tới khi cả 3 xoay người lại và...thật ngạc nhiên...chính là bọn nó đang đứng trên sân khấu với nhóm nhảy đằng sau. Cả 3 hôm nay đều thật đẹp làm tất thảy mọi người sững sờ , nó với chiếc váy xòe màu trắng dài tới đầu gối, Jan với chiếc váy hồng dài chạm mắt và Jul là chiếc váy bó dài tới đầu gối. Cất giọng hát trong trẻo lên hát bài 'Và em đã biết mình yêu' của ca sĩ Bảo Anh:
Tình yêu của anh đã đến cho em bỗng vui, cho em bỗng cười, cho em biết rằng...
...em đã biết rằng, chẳng còn gì đẹp hơn khi yêu.
Và em đã biết mình yêu...
Anh đã đến như cơn mưa tưới mát lên cho đời em một màu xanh mới
Phút giây mình tình cờ trông thấy nhau như bắt đầu
Một chuyện tình như mơ cho em biết ngẩn ngơ
Biết thẩn thờ để em bỗng ngu ngơ..em đã...yêu..
Con tim nhẹ nhàng vui sướng
Tình yêu của anh đã đến cho em bỗng vui, cho em bỗng cười cho em biết rằng...
...em đã biết rằng, chẳng còn gì đẹp hơn khi yêu.
Thật bối rối khi anh nói yêu khi anh nắm tay, khi anh khẽ nhìn..
Như nắng mai..rất nhẹ nhàng làm em ngây ngất..
Và em đã biết mình yêu...na..na..na..
Và em đã biết mình yêu...na..na..na..
Và em đã biết mình yêu.
Em đã yêu thật nhiều và đã yêu thật rồi
Vẫn có những lúc ngỡ như thiếu anh thì em sẽ buồn biết mấy mong anh bên em mãi người hỡi
Tình yêu của anh đã đến cho em bỗng vui, cho em bỗng cười cho em biết rằng...
...em đã biết rằng, chẳng còn gì đẹp hơn khi yêu.
Thật bối rối khi anh nói yêu khi anh nắm tay, khi anh khẽ nhìn..
Như nắng mai..rất nhẹ nhàng làm em ngây ngất..Và em đã biết mình yêu...na..na..na..
Và em đã biết mình yêu...na..na..na..
Và em đã biết mình yêu. :* :* :*
Cả sân trường như dừng lại lúc này lắng nghe, bọn hắn ngạc nhiên rồi sau đó mỉm cười vui vẻ khi bọn nó tạo hình trái tim về phía bọn hắn. Xong phần biểu diễn của mình, tụi nó vừa xuống sân khấu là đã được các chàng ôm chặt cứng. Đưa nó ra khuôn viên ở sân sau trường, hắn và nó ngồi vào chiếc ghế đá, hắn như không kìm được cái cảm xúc hạnh phúc dâng trào lại ôm chặt nó vào lòng như sợ nó lại biến mất vậy.
-Cậu đã nhớ lại rồi sao?-hắn thả nó ra hỏi.
-Cậu nghĩ sao?-nó mỉm cười hiền dịu không còn cái vẻ lạnh lùng thờ ơ nữa.
-Không. Thế là đủ rồi. Chỉ cần cậu ở cạnh tôi như thế này là đủ.-hắn lại ôm nó, mỉm cười hạnh phúc.
Trong quãng thời gian này nó thực sự rất hạnh phúc, lần đầu tiên nó được thể hiện con người thật của mình sau cái chết của anh trai. Nó và hắn từ đó được học sinh trong trường lập hẳn 1 fanpage trên facebook với cái tên "Happy couple" với hàng ngàn lượt like cùng những bức hình v cùng dễ thương của cả 2. Số fan của cả 2 đôi Jul-Kan và Jan-Kin cộng lại còn chưa thể bằng số fan của nó và hắn bởi còn nổi tiếp sang cả 1 số trường bên cạnh.
Hạnh phúc hiện tại của nó có thể kéo dài bao lâu? Đến bao giờ niềm hạnh phúc đó mới được trọn vẹn? Các bạn hãy đón đọc chap tiếp để theo dõi diễn biến nhé!!!! :D :D :D :D :D :D :D
End chap 9
@
Chap 10
Buổi chiều, tại quán Sweet, nó và hắn đang hẹn nhau ở đây mừng 1 tháng yêu nhau. Chính sự có mặt của hai người đã làm không khí quán nhộn nhịp hẳn lên. Những hình ảnh vô cùng dễ thương của cả 2 nhanh chóng được 1 số khách ở đấy chộp được và thầm khen cặp đôi này đẹp hết sức. Sự việc đang rất tốt cho tới khi cánh cửa ra vào xuất hiện 1 cô gái xinh đẹp với phong cqsch sexy đang tiến tới chỗ bàn nó.
-Sao cô lại dám ngồi cùng anh Ken hả?-giọng nói của cô ta có vẻ rất tức giận khi thấy nó ngồi đây.
-Cô là ai mà hỏi tôi câu đó?-nó trở về lại khuôn mặt lạnh lùng buông từng câu chữ mà không quên liếc qua để đánh giá ả.
-Tôi là Mỹ Uyên vợ chưa cưới của anh Ken.-nhỏ nói chắc nịch, sau đó quàng tay qua ôm cổ hắn. Lúc này hắn mới ngước lên nhìn cái cô gái đang ôm mình thì vô cùng ngạc nhiên.
-Sel, sao em lại ở đây?
-Em từ Đức về để cắt bỏ những con đỉa bám theo anh đấy...- Sel nũng nịu trả lời không quên đá đểu nó 1 câu. Chỉ sau câu đó thôi là nó như bốc hỏa bởi dáng vẻ thân mật của ai kia. Đã thế hắn còn quên luôn sự hiện diện của nó mà không giải thích cô gái "vô duyên" kia là ai.
-E hèm...xin lỗi đã xen vào câu chuyện dở dang của 2 người nhưng...Ken, cậu giải thích chuyện này đi.-giọng nó hiện giờ đến cốc băng sa vị cacao trên bàn cũng không lạnh bằng.
-Sel là...-hắn khó mở miệng thốt ra nhưng nếu không giải thích thì chắc kết thúc quá.
-Tôi là người có hôn ước với anh ấy cách đây 5 năm rồi, phiền cô biến dùm. À anh ơi, mẹ đang làm cơm ở nhà đấy, ta về thôi.- Sel phấy tay như đuổi nó đi rồi tự nhiên vòng tay qua tay hắn nhắc nhở. Thấy hắn không có ý trả lời câu hỏi vừa rồi, nó lạnh lùng bỏ về thẳng.
@
Đắc ý khoác tay hắn về, nhỏ Sel nở nụ cười chiến Thắng nhìn cái dáng cô độc của nó bước đi. Hắn rất muốn giữ nó lại nhưng Sel bám chặt quá mà hawn lại không nỡ mắng nhỏ do từ trước tới giờ hắn chỉ coi nhỉ như 1 đứa em gái không hơn không kém.
Vừa về tới nhà, khuôn mặt đủ loại cảm xúc buồn, tức...có đủ lại cộng thêm cái vẻ lạnh lùng vốn có, Jan đang ăn snack xdm tivi phải ngái lại nhìn.
-Mày sao vậy? Đứa nào ăn hiếp mày hả? Mà tên Ken đâu mà để mày phải chịu uất ức hả?-Jan tuôn 1 tràng câu hỏi lo lắng cho nó.
-...-nó vẫn không nói gì cả càng làm Jan sốt ruột hơn. Jul vừa đi chơi với Kan về thấy sắc mặt của nó vồn vã hỏi không khác câu của Jan 1 chút nào. Sau 1 lúc định hình lại được cảm xúc, nó mới bắt đầu kể lại câu chuyện. Vốn tính nóng nảy, Jul như sôi máu lên, toàn thân đằng đằng sát khí.
-Tên này thiệt là, nếu tao là mày thì lúc đó sẽ cho mỗi đứa 1 cái đạp và 1 cái tát mới ra về.
-Sao mày ác quá vậy?-Jan xua tay nói-Nếu tao là Jun lúc đó thì sẽ nhẹ nhàng hơn như là cho 1 chiêu karate đập bể đôi cái bàn rồi lườm cho cháy áo họ thôi.-vừa nói Jan vừa diễn tả lại.
-Tqo bái phục mày, vầy mà nhẹ tay nỗi gì.
Nghe màn đối thoại của 2 nhỏ bạn thân, nó bật cười coi như chưa xảy ra vụ hôm nay, mai sẽ hỏi lại hắn.
Tối, tại phòng hắn:*ring...ring...ring* tiếng điện thoại của hắn vang lên đúng lúc hắn đang tắm nên không biết thì Sel thấy trên màn hình là tên nó. Mỉm cười đọc tin nhắn nó gửi: ngày mai gặp ở Sweet, tôi cần cậu giải thích mọi chuyện. 'Trời ơi, quen nhau mà vẫn xưng tôi với cậu sao?'-nhỏ nghĩ trong đầu rồi nhanh tay nhắn tin lại : tôi chẳng còn gì để nói với cậu nữa cả. Cậu nghĩ sao thì sự thật là vậy. Tôi sẽ gửi giấy mời dự lễ đính hôn sau.
Đầu bên kiq, ngận được tin nhắn 'giả' đó nó lại cứ nghĩ là hắn chỉ chơi đùa với mình 1 thời gian là bỏ. Cả đêm đó nó không tài nào có thể chợp mắt được. Hắn là người đã đem đến cho nó hạnh phúc sau những bất hạnh của 2 năm về trước nhưng giờ đây lại là kẻ đẩy nó về đáy vực khổ đau. Nuốt nước mắt, nó tự nhủ sẽ coi như chưa từng gặp hắn.
@
Còn về phía hắn sau khi tắm xong mở cửa bước ra thì thấy Sel đang cầm điện thoại của mình với vẻ mặt không thể nham hiểm hơn. Lần đầu nhìn thấy khuôn mặt thật của nhỏ, hắn giaajt mình chồm tới lấy lại cái điện thoại. Kiểm tra hộp thư, đọc qua là hắn có thể hiểu được nội dung rồi. Quay qua nhìn nhỏ với cặp mắt tức giận.
-E đã làm gì thế này HẢ?-hắn hét lên trừng mắt nhìn. Mấy cô giúp việc đi qua vô tình nghe được hắn đang quát tháo gì đó liền báo cho mẹ hắn. Mở cửa phòng ra, mẹ hắn thấy Sel đang cúi đầu, mặt tái xanh sợ hãi (lại bắt đầu diễn rồi đây).
-Huhu...bác ơi, con chỉ động vào điện thoại của anh ấy chút xíu mà anh ấy đã nổi giận với con ròi.-nhỏ cố 'nặn' ra nước mắt núp sau lưng mẹ hắn nói như mình bị oan ức lắm.
-Sao có mỗi thế mà con lại lớn tiếng mắng Sel hả?-đến lượt nẹ hắn giận dữ quát.
-Mẹ không hiểu đâu, em ấy đã...-hắn dịu giọng hơn 1 chút nhưng chưa kịp nói hết đã bị bà chặn lại.
-Sai thì sửa, con mau thôi đi. Có mỗi cái điện thoại mà cũng...
Hắn hết sức khó chịu, vớ được chiếc áo khoác trên ghế liền bỏ đi dù mẹ hắn kêu lại cỡ nào.
-Quá muộn rồi...hứ-nhỏ nói rồi hất mặt bỏ về phòng làm bà không hiểu gì cả. Thu2jc ra ý của nhỏ là nói hắn dù có cố mấy cũng đã quá muộn rồi.
@
Sáng hôm sau, tại nhà nó:
-Oáp...mày dậy rồi hả Jun...á...á...á...ma...ma...ma...má ơi...-Jan ngáp dài rồi quay ra phía nó thì 1 cảnh tượng như trong phim kinh dị hiện ra. Chỉ qua 1 đêm thôi mà đầu tóc nó đã bù xù, da nhợt nhạt, môi khô cứng, quầng thâm mắt hiện rõ trông ghê đến nỗi xém là Jan ngất xỉu vì sợ. Lúc Jan còn chưa định thần lại thì đến lượt Jul từ trong nhà tắm bước ra có vẻ còn sốc hơn.
-Gì mà mày hét ghê vậy...á...á...á...á...ma hiện hình mày ơi, cứu tao đi Jan...huhuhu-Jul sợ đến nỗi bám chặt vào người Jan không dám quay đầu lại nhìn. Nó lặng lẽ vào nhà tắm nhìn vào chiếc gương, thở dài về vẻ bề ngoài của bản thân chưa gì đã xuống dốc thê thảm như vậy, hất làn nước lạnh lên mặt, nó có vẻ tỉnh táo và...đỡ hơn đôi chút. Tiến về bàn ăn trong nhà bếp, nó nhẹ nhàng ngồi xuống như mất hồn vậy.
-Mày làm sao vậy?-Jan lo lắng hỏi sau khi đã bình tâm.
-Đúng đó, mày làm sao phải nói đi chứ không thì vài lần như sáng nay nữa thôi à tao chết vì đau tim đấy.-Jul vuốt ngực thở phào.
-Không có gì đâu. Mất ngủ thôi.
-Vì hắn đúng không?
-...-nó không nói gì.
-Sao bây giờ mày yếu đuối quá? Trở lại là chính mình và kể tao nghe đã xảy ra chuyện gì.-Jul giữ vai nó. Mất 1 vài giây ậm ừ, cuối cùng nó cũng chịu nói ra. Với cái đầu sáng suốt của người ngoài cuộc, 2 cô bạn thám tử của chúng ta đã bắt đầu tìm ra 'hung thủ' của vụ án.
-Tao không tin đó là tin hắn viết đâu. Lời rất khác.-Jul xoa cằm nhắm mắt phán.
-Ừm...nếu như thực sự muốn chia tay thì hắn sẽ không dùng cách đó đâu. Chi bằng mày gọi lại hỏi thẳng hắn xem nào.-Jan khuyên nhưng cũng chẳng ích gì, nó không đủ can đảm để nghe lời từ chối lần 2.
Về phía hắn thì đang ở tạm nhà Kan và Kin, lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào điện thoại, muốn giải thích nhưng không biết nói sao cho nó tin. Hai thằng bạn khẽ thở dài thay hắn bởi không ngờ có 1 ngày hắn lại ngốc đến như vậy. Mất 1 đêm và vài tiếng đồng hồ buổi sáng, hắn quyết định gọi cho nó.
*tút...tút...tút*
-A lô...-lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng nó lạnh lùng và yếu ớt đến mức này.
-Cậu sao vậy? Cậu ốm sao?
-Không sao. đi lo cho cô vợ chưa cưới của mình đi.
-Cậu phải nghe mình giải thích, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi.
-Thôi, để chúng tôi lo cho nó, cậu tìm cách xin lỗi nó đi.-Jul từ đâu đã giật điện thoại từ tay nó nói xong cúp máy luôn.
*phía nó:
-Tao khẳng định với mày là mọi chuyện do nhỏ Sel kia làm.(chí lý...chí lý)
-Đúng đó, qua lời mày kể là tao khẳng định cô ta không tầm thường. Tao nghĩ mày nên nghe hắn giải thích.
Chiều, nó chuẩn bị đi gặp hắn để nghe lời giải thích. Đang đi trên đường, 1 cô gái với bộ váy bó sát vừa đủ dài qua m*ng đứng chắn trước mặt nó.
@
-Lại là cô sao?-nó khó chịu nhìn.
-Đúng. Tôi cũng chẳng ý định hại cô nên mới khuyên cô TRÁNH XA ANH KEN RA.-từ chữ, từng chữ được nhỏ Sel rít qua kẽ răng.
-Nếu không?
-Tôi biết cô không hề tầm thường nên đã cho người tìm hiểu trước nhưng 1 con nhỏ đến MÈO cũng sợ thì làm gì được ai cơ chứ. Điều quan trọng là tôi muốn Ken, muốn cái tập đoàn nhà anh ấy, cô hiểu chứ?-Sel trợn mắt lên nhìn nó.
-Thế cô đã tìm hiểu kĩ như vậy thì cũng biết tôi là luật sư rồi nhỉ và...tất nhiên không thể thiếu cây bút ghi âm rồi.-nó nhếch mép cười, tay cầm chiếc bút mạ vàng giơ lên. Giật mình, nhỏ Sel nhanh nhẹn định đoạt lại cây bút nhưng nó còn nhanh hơn.
-Ồ, không ngờ Sel tiểu thư đây võ công cũng thật đáng nể.-nó vừa tránh đòn vừa nói.
-Cô cũng đâu có kém.
Cả 2 bên đều là 2 cô gái vô cùng xinh đẹp lao vào nhau đánh những quyền cước của đủ các loại võ thuật trên thế giới.
Nhưng với 1 người nổi tiếng tại thế giới ngầm là nó sau khi chơi trò mèo vờn chuột với ả, nó ra đòn cuối cùng. Nhỏ Sel ngã ra đất sau khi nhận cú đá vào bụng, nó để lại 1 cái nhìn khinh khỉnh rồi bỏ đi thẳng.
*tại trung tâm thương mại A-nó và hắn hẹn gặp nhau ở đây.
-A, Jun, cậu nghe mình giải thích...
-Được rồi, cậu không cần giải thích, mình biết rồi. Nhưng lần sau đừng ó tái phạm đấy.-nó nở nụ cười tươi rói, nhón chân lên hôn cái *chụt* vào má hắn rồi kéo tay hắn đi chơi. Còn hắn thì vẫn đang trên trời xanh nên cũng chả quan tâm nó đưa hắn đi đâu chơi cả. Còn nhỏ Sel thì vô cùng tức giận bỏ về.
End chap 10
@
hap 11
Tại nhà hắn:
-Huhu...bác ơi...huhuhu-nhỏ Sel khóc um lên khiến mấy cô giúp việc cũng phải bĩu môi khó chịu.
-Sao vậy? Ai ăn hiếp cháu hả? Nói bác nghe xem.-mẹ hắn vốn từ lâu đã rất quý nhỏ Sel, luôn nghĩ nhỏ là cô gái ngây thơ, trong sáng, tốt bụng.
-Huhu...chính 'con nhỏ'...à quên 'chị' Jun ấy bác...hix hix.-nhỏ bù lu bù loa lên xém tí là lỡ lời.
-Nín đi rồi kể xem Hạ Băng làm sao?
-Chị ấy bảo cháu là tránh xa anh Ken ra không là bị 'xử' huhu...cháu bảo không nên chị ấy đánh cháu huhu...-nhỏ làm mặt tội nghiệp rồi vén áo để hở ra vết bầm tím ở bụng.
-Ôi, khổ thân cháu. Để ta hỏi thằng Ken xem sao.
-Ấy...thôi bác ơi, bác xử lý dùm cháu vụ này là được.-nhỏ nói xong là khuôn mặt lại tươi tỉnh ngay (đúng tài diễn xuất thần mà)
Hắn vừa về tới nhà là bị mẹ bắt lên thăm Sel đang bị thương và chăm sóc nhỏ. Dù không muốn nhưng đành phải chấp nhận 'ý mẹ là ý trời' mà. Hắn vừa mới bước chân vô phòng nhỏ là nhỏ gủa vờ như đau đớn, sợ hãi lắm. Tuy vẫn thấy khó chịu vụ lần trước nhưng thấy người mà mình coi là em gái bị như vậy nên cũng hơi thương.
Nó ở nhà thì đang vui mừng vì dù sao tất cả mọi chuyện đã êm xuôi (chưa chắc đâu)
Hôm sau, tại 1 nhà hàng khá sang trọng tại Hà Nội:
-Xin lỗi bác, cháu tới hơi trễ.-nó vui vẻ nói.
-Không sao, cháu ngồi đi, ta có chuyện cần hỏi.
-Vâng bác cứ hỏi.
-Có phải cháu đã đánh Sel không?-mẹ hắn hỏi nhưng không đề cập đến câu chuyện mà Sel kể.
-Đúng ạ.-nó hơi ngạc nhiên nhưng chỉ trong giây lát là có thể đoán được từ đâu mà mẹ hắn phải gặp mình.
-Vậy là cháu thừa nhận?-mẹ hắn như không tin.
-Đúng ạ.-khuôn mặt nó vẫn không chút thay đổi.
-Ta thực sự thất vọng về cháu. Từ bây giờ đứng lại gần thằng Ken hay Sel nữa.-mẹ hắn nói câu đó liền cầm túi bỏ về. Nó vẫn ngồi đấy, khẽ cười bởi chiêu trò của nhỏ Sel. Một lát sau nó cũng ra về với hàng loạt tâm trạng khác nhau dù ngoài mặt vẫn lạnh tanh như không có gì.
@
Về phần hắn thì đang phải chăm sóc cho Sel. Sau 1 lúc mãi nhỏ mới chịu ăn xong bát cháo rồi đi nghỉ. Trong lúc đó, nhỏ cố tình như nói mơ:"Jun à, xin chị hãy tha cho Sel đi mà! Sel sẽ rời xa anh Ken mà, chị đừng đánh nữa...huhu". Nhỏ cố kêu gào thảm thiết hết cỡ, mãi mới nặn được ra giọt nước mắt. Hắn thấy như vậy liền ôm nhỏ vào lòng, nhỏ nụ cười thầm trong bụng rồi tiếp tục lại màn kịch vừa rồi. Đúng như nhỏ nghĩ, lát sau, hắn liền gọi điện cho nó. Gần như có thể đoán được hắn gọi có mục đích gì, nó bắt máy.
-Cậu gọi có việc gì không?
-À...ừm...hôm nay cậu gặp Sel à?-hắn mong rằng nó sẽ nói không.
-Có gặp, rồi sao?-sau khi biết đúng như dự đoán, giọng nó lạnh đi trông thấy.
-Vậy...cậu đã đánh Sel sao?
-Cậu nghĩ sao?-nó nói ngập ngừng không rõ ý bởi muốn xem lòng tin tưởng của hắn ra sao nhưng chỉ còn sự thất vọng.
-Sao cậu có thể? Thực sự mình rất thất vọng.-hắn nói ngày càng nhỏ đi rồi cúp máy nửa chừng. Nó ở đầu dây bên kia mỉm cười chua chát.
Mấy đứa bạn thấy 2 đứa nó như thế, gặng hỏi nhưng kết quả vẫn là zero. Ngay cả khi tới lớp, hắn cố tình bơ nó mà đi cùng Sel. Dù không hiểu chuyện gì nhưng mọi người đều khí chịu thay nó...lý do ghét nhỏ Sel. Còn hắn đang mong một lời giải thích hay xin lỗi, thấy nó cứ im lặng như vậy càng khiến hắn khó chịu mà lãng nó hơn.
Tình hình vậy tiếp tục tiếp diễn tới khi nhỏ Sel tìm cách gặp riêng nó.
-Cô gặp tôi có việc gì không?-nó khó chịu lên tiếng.
-Không có gì, chỉ là tới mời cô dự lễ đính hôn CỦA TÔI VÀ ANH KEN thôi.-nhỏ cói tifng nhấn mạnh 5 từ cuối.
Nó chẳng nói gì, khuôn mặt lạnh tanh bỏ về nhưng nhỏ Sel biết là nó đang rất buồn. Chính cái dáng vẻ cố che giấu cảm xúc bên trong của nó khiến nhỏ Sel càng thích thú hơn.
@
*Ngày đính hôn:
Tại nhà nó:
-Jun, mày định đi thật đấy à?-Jan nhìn nó đang trang điểm hỏi.
-Ừ.
-Mày không thấy tức à, cô ta cố tình mời mày đi để trêu ngươi mà.
-Hì...mày phải biết là Jun không bao giờ hành động khi chưa coa kế hoạch.-Jul đi lại phía Jan nói.
Sau khi sửa soạn xong, nó bắt đầu ra gara, lấy chiếc xe mui trần màu đỏ mới mua, phóng trên đường làm người khác phải xanh mặt né xa. Đến buổi tiệc ngoài trời này, nó bước xuống xe làm ai cũng phải ngước nhìn bởi nó quá đẹp. Bọn hắn vô cùng ngạc nhiên do nó xuất hiện. Đi vòng quanh chào vài người, cuối cùng cũng đụng mặt hắn.
-Ồ, chào thiếu gia.-nó nói không thèm dòm mặt hắn.
-Sao cậu lại ở đây?-hắn hỏi.
-À, tôi đến để cho tất cả mọi người ở đây biết được một vài sự thật thôi.-nó nói xong bỏ đi ra phía sau. Nhỏ Sel sau khi biết nó đến liền tìm nó.
Tại khu vườn phía sau:
-Không ngờ cô cũng dám đến cơ đấy.-nhỏ cười khẩy hỏi.
-Tất nhiên. Tôi tới để cho mọi người biết con người thật của cô mà.
-Mày dám?-nhỏ gằn giọng rồi vung tay tát nó cái *chát* làm má nó hằn lên 5 ngón tay. Nó ôm 1 bên má nói khích thêm.
-Cô chỉ làm được vậy thôi sao?-sau câu nói khích ấy, nó bị cô ta đẩy xuống cái hồ cạnh đấy. Nó cố vùng vẫy định ngoi lên nhưng tay cô ta ấn đầu nó xuống khiến nó ngộp thở không thể lên được. Bỗng...
-Ok, cut. Mọi người diễn tốt lắm.-Jul từ trong bụi cây bước ra cùng Jan và chiếc máy quay phim.
-Được rồi. Tao tin tài quay video của tụi mày nhất mới nhờ đấy.-nó lên bờ trước sự ngạc nhiên chưa hi3eru đầu cua tai nheo của nhỏ. Nó nói thầm vào tai Sel "cô sẽ trở thành người nổi tiếng ngay thôi" rồi bỏ đi cùng hai con bạn.
@
-Xin mọi người chú ý, sau đây là món quà của tôi dành tặng cô dâu.-nó ướt nhẹp nước hồ, bước lên sân khấu giật mic nói. Bọn hắn đang rất ngạc nhiên, Kan và Kin thì không ngờ Jan và Jun cũng đến nữa. Bố mẹ nó và bố mẹ nhỏ thì đồng loạt ngước lên xem,thấy nó, mẹ hắn liền gọi bảo vệ lôi xuống. Nhưng trước đó phải qua 2 con bạn cao thủ của nó đã. Khách khứa đến thi nhau vỗ tay hưởng ứng vì tưởng đây là vở kịch của bữa tiệc. Lúc 2 con bạn ní đang đấu nhau với mấy tay bảo vệ, nhỏ Sel từ đâu xuất hiện, tay lăm lăm gậy sắt lao vào nó. Mọi người voi cùng sửng sốt trước sự tà bạo qua những lần vung gậy của nhỏ. Nó không ra đìn mà chỉ ung dung tránh né. Bọn hắn không dám can thiệp chỉ đứng nhìn xem tụi nó định làm gì tiếp. Lát sau, màn hình lớn bật lên cảnh nó và nhỏ ở sau vườn cùng phần ghi âm của lần trước (chap 10 ý). Tất cả như đứng hình, mẹ hắn phải dụi mắt liên tục bởi không tin vào mắt mình. Đến bây giờ hắn mới hiểu ra sự thật, tính gặp để xin lỗi nó nhưng nó đã biến mất đâu rồi. Buổi lễ phải dừng lại, mẹ hắn thấy cí lỗi với nó lắm, liên tục bắt hắn phải đi tìm nó ngay.
Nó đang ở sân bay sau khi thay đồ, chuẩn bị sang Anh cùng ba mẹ.
Hắn mãi rồi có thể hỏi được Jan và Jul là nó hiện đang ở đâu. Nhỉ Sel chỉ biết khóc van hắn đừng đi nhưng không thể.
Xóa bỏ được oan ức cho bản thân, nó lên máy bay chuẩn bị đi. Hắn đến tới sân bay, không thấy nó đâu cả, tự trách mình quá ngu dốt không tin tưởng nó.
-Ken ơi, sao mày ngu quá vậy nè. Mày yêu Jun mà, sao lại có thể để cô ấy ra đi như vậy chứ...ngu, ngu, ngu...-hắn tự chửi vừa đưa tay tự cốc vào đầu. Người đi qua thấy tiếc cho "đẹp mà điên".
-Đúng, Ken rất hư và ngu ngốc. Kiểu này phải phạt thật nặng mới được.-giọng nói quen thuộc phát ra phía sau hắn. Ngạc nhiên, quay người ra nhìn, hắn như muốn rụng 2 con ngươi.
-Cậu...sao cậu lại ở đây?-hắn lắp bắp hỏi.
-Phải ở lại để xử cậu chứ.-nó cười cái vẻ ngây ngô hiện giờ.
Hạnh phúc là từ có thể diễn tả cảm xúc của hắn bây giờ. Định ôm nó nhưng nó không cho.
-Cấm lại gần.
-Cậu sao vậy?Cậu vẫn còn giận sao?
-Chẳng phải tôi vừa nói sao? Phạt cậu như thế đấy, caám lại gần, 1 mét là căng.
Vậy là hắn bị phạt đã gần 1 tuần, mặt mếu máo nhờ sự trợ giúp của bọn bạn.
-Bọn mày, giúp tao đi.-hắn cố gắng nài nỉ.
-Uầy, căng thế cơ à?-Kin hỏi
-Căng đét.-Ken chêm vào làm mặt hắn càng méo hơn.
-Được rồi, để tao nghĩ xem đã. A...có rồi.-Kin nảy ra ý tưởng rồi 3 thằng chụm đầu lại bàn bạc.
Thoắt cái 1 tuần trôi qua, nó không thấy hắn đâu cả, như thể đã bốc hơi khỏi trái đất vậy. Hôm nay bọn nó đi học vẫn không thấy hắn đâu mà chỉ có Kan và Kin.
Đang trong giờ giải lao, 1 nhóm nữ sinh trông có vẻ hổ báo gọi nó ra sân trường. Tưởng bọn này định làm gì nhưng khi ra tới sân trường, không thấy đánh nhau hay gây sự gì mà nhóm nữ sinh đó tản ra đứng sole nhảy hip hop là nó đần mặt ra chả hiểu gì cả. Từ đâu xuất hiện giọng nói của hắn:"Lâm Hạ Băng, anh xin lỗi. Anh yêu em" nó bất động, quay qua không thấy 2 con bạn đâu rồi. Rồi hắn xuất hiện với bó hồng cùng nhạc nền bài 'love girl'-cnblue và tất cả ddoofnh loạt nhảy theo bài hát phía sau. Đặt bó hoa vào tay nó, nhạc tắt, thay vào đó là nhạc bài 'chỉ có em'-hoàng tôn, 2 đứa bạn nó và 2 thằng bạn hắn lúc này xuất hiện hát bè và đọc rap. Hắn bắt đầu hát, tuy giọng hát không được hay cho lắm nhưng với nó thế là quá tuyệt rồi. Sau đó, hắn bước tới chỗ nó và tất nhiên là nó chấp nhận lời xin lỗi.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc, bất thình lình, thầy giám thị từ đâu xuất hiện, thế là cả bọ gồm mấy chục học sinh nhảy phụ phải lên phòng giám thị làm bản kiểm điểm do tội tỏ tình ngay trong trường lại cìn chơi nổi nữa.
Nhưng tất nhiên là bọn nó không gặp phải ai cản đường nữa.
Sau quá trình eo đương và bao lần cầu hôn nhưng không thàng, cuối cùng, sau 7 năm, nó đã là luật sư nổi tiếng, hắn là 1 chủ tịch tài giỏi, nó chấp nhận lấy hắn và có 2 đứa con 1 trai 1 gái vô cùng dễ thương.
THE END
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT