Gió lùa vào đầy giá lạnh, tiếng vải sột soạt trong gió, cả người tôi bị bao phủ bới một cái bóng to lớn. Trong khôn gian tràn ngập hương gió lạnh của Luân Đôn vào đêm lại còn hòa quyện theo một mùi hương đầy mê hoặc nhưng cũng ngập tràn trong nguy hiểm.
Tôi kinh ngạc, trong đầu chỉ kịp hét lên hai chữ “Chết rồi” thì cùng lúc cả người bị nâng lên, đến khi định thần lại rồi mới phát hiện mình đã nằm trên giường, lại còn bị một người khác đè lên nữa chứ…
“Cô dâu của ta, những giọt nước mắt này của em là thế nào?” giọng nói trầm thấp đầy ma lực đó vang lên bên tai, khiến tôi bỗng dưng trở nên mụ mị. Một cảm giác đau nhói từ phía cổ truyền đến.
“Anh…” tôi khó khăn mở miệng “Anh là ai?”
Người đó khựng lại một lúc, hồi sau lại cười hai tiếng mị hoặc, thanh âm như tiếng suối chảy nhẹ nhàng rót vào tai tôi “Cô dâu của ta, cả ta em cũng nhận không ra?”