Sau cái đêm nồng nàn đó, tuy Cố Hạo Ninh lấy lý do sức khoẻ Lâm Nhược Kỳ không tốt nên không cùng cô ân ái nữa nhưng Lâm Nhược Kỳ đã rất mãn nguyện.

Cô cảm thấy mình và Cố Hạo Ninh cùng lúc càng giống một đôi vợ chồng bình thường. Mỗi ngày đi làm về, chỉ cần không tăng ca, Hạo Ninh đều sẽ qua đón cô rồi hai người cùng về nhà. Ăn tối xong, cả hai cùng giúp cha mẹ thu dọn bàn ăn, sau đó cả gia đình quây quần xem ti vi, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.

Kỳ thực, đa phần thời gian hai người đều chỉ trò chuyện với cha mẹ về một số đề tài ngày thường nhưng cô cũng đã vui lắm rồi. Cô chưa bao giờ đòi hỏi gì nhiều, cuộc sống vợ chồng ấm áp, bình đạm thế này, cô đã thoả mãn lắm rồi. Hễ nghĩ đến sau này nói không chừng còn có thêm một em bé kháu khỉnh, cả nhà ba người vui đùa hát ca, Lâm Nhược Kỳ không kìm được, khẽ mỉm cười.

Đăng đắm chìm trong suy tư, tiếng chuông quen thuộc vang lên cắt ngang suy nghĩ của Lâm Nhược Kỳ, cô cầm di dộng lên xem, là Cố Hạo Ninh.

“Nhược Kỳ, ban sáng anh quên nói với em, tối nay anh phải đi tiếp khách, không về ăn cơm. Em giúp anh nói với mẹ một tiếng, em tự về nhé!”

“Vâng. Vậy tối anh uống ít thôi nhé!” Lâm Nhược Kỳ vội dặn dò.

“Anh biết rồi!” Cố Hạo Ninh buột miệng đáp rồi cúp máy.

“Trợ lý Lạc, tối nay em có việc gì không?” Sắp đến giờ tan ca, thư ký của Cố Hạo Ninh, Tiểu Trương, sốt ruột tìm Lạc Hân.

“Không có chuyện gì đặc biệt lắm, sao thế chị?” Lạc Hân đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về.

“Tối nay em có thể thay chị cùng Giám đốc Cố đi dự tiệc không? Nhà chị có chút chuyện đột xuất, chị phải về ngay.”

“Ồ, vâng, là tiệc gì ạ?”

“Chính là tiệc do cục Du lịch tổ chức. Chủ yếu là gặp gỡ các lãnh đạo, chẳng có gì cần chúng ta chuẩn bị cả, chỉ cần đi cùng Giám đốc Cố là được.”

“Thế chắc không vấn đề gì, em sẽ đi thay chị.”

“Tốt quá, cảm ơn em! Đúng rồi, dạo gần đây sức khoẻ của giám đốc không tốt lắm, không thể uống rượu, đến lúc đó em đỡ rượu giúp nhé, không vấn đề chứ?” Nói đến đây, chợt Tiểu Trương hỏi Lạc Hân một câu: “Em có thể uống rượu không?”

“Uống rượu?” Lạc Hân ngẩn người rồi cười xoà. “Được chứ ạ, không vấn đề!”

“Thế thì tốt!” Tiểu Trương thoáng nhìn trang phục mà Lạc Hân đang mặc, vừa khéo hôm nay Lạc Hân mặc chiếc váy đen, đi dự tiệc đúng là thích hợp. Cô lại cảm ơn Lạc Hân lần nữa rồi hối hả chạy vào văn phòng của Cố Hạo Ninh.

Lạc Hân đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Tiểu Trương, thoáng trầm tư rồi lấy từ túi xách ra một túi mỹ phẩm cùng một chiếc hộp trang sức xinh xắn, bước vào nhà vệ sinh.

Mười lăm phút sau, Lạc Hân bước vào phòng làm việc của Cố Hạo Ninh. “Giám đốc, giờ chúng ta xuất phát được chưa?”

“Ồ, được!” Cố Hạo Ninh ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ, vừa trông thấy cô, liền thoáng ngẩn ngơ. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cầm chìa khoá xe trên bàn lên, lãnh đạm nói: “Đi thôi!”

Giờ tan tầm, dòng xe chậm rãi nói đuối nhau, Cố Hạo Ninh bật radio, trên sóng đang giới thiệu bộ phim điện ảnh đang chiếu rạp cực sốt, Mật mã Da Vinci.

“Ngóng đến dài cả cổ, cuối cùng cũng chiếu rồi!” Lạc Hân mừng rỡ nói.

“Cô cũng biết phim này à?” Cố Hạo Ninh mỉm cười, hỏi.

“Vâng! Hồi trước, lúc quyển sách này vừa xuất bản, em đã thức trắng đêm đọc nó. Hay tuyệt!”

“Nội dung truyện đúng là rất hay.” Cố Hạo Ninh mím môi, đột nhiên cảm thấy trong khoang xe hơi nóng bức. Anh mở cửa kính, gió mát ùa vào, phút chốc cảm thấy thoả mái hơn nhiều.

Xe chạy một đoạn, đến chỗ rẽ phải. Những sợi tóc loà xoà bên má của Lạc Hân bay bay trong gió, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, ánh sáng lấp lánh vụt loé qua, lộ ra một chiếc hoa tai xinh xắn. Khi rẽ ngoặt, ánh mắt Cố Hạo Ninh tình cờ lướt qua tai Hy Lạp, hững hờ hỏi một câu: “Nghe nói, trước kia cô từng du học bên Pháp? Là ở Paris ư?”

“Vâng, chính là ở Paris. Anh đến Paris chưa?” Lạc Hân nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời, trong vắt nhìn Cố Hạo Ninh, khoé môi cong lên, nở nụ cười vui sướng.

“Ừm, đã từng đến.” Cố Hạo Ninh khẽ đằng hắng một tiếng, chầm chậm đè nén nỗi xốn xang ngờ dâng lên trong lòng. Hai tay anh hơi siết lấy vô lăng, chỉ tích tắc sau lại trở về dáng vẻ điềm đạm, lạnh nhạt.

Lạc Hân nhìn Cố Hạo Ninh đau đáu rồi ngoảnh đầu sang hướng khác, đúng lúc đèn đỏ, xe họ dừng lại. Lạc Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, chiều hoang hôn đỏ thẫm, có thể thấy rõ vầng mặt trời tròn vành vạnh, chênh chếch phía xa nhưng đã không còn chiếu rọi ánh nắng chói chang như ban ngày, chỉ còn lại sắc trời u tịch đỏ như máu, mặc cho bóng tối dần buông, để làn hương mập mờ dịu êm kia chậm rãi lan toả khắp cõi trần.

Đèn chuyển xanh, Cố Hạo Ninh lại hoà vào dòng xe đông đúc. Trong radio đã kết thúc mục giới thiệu phim Mật mã Da Vinci, phát thanh viên cho mở một ca khúc êm dịu. Suốt đoạn đường, Cố Hạo Ninh và Lạc Hân đều không nói gì, cả hai yên lặng lắng nghe giai điệu du dương, như chìm vào suy tư của riêng mình.

Buổi tiệc tưng bừng, khách khứa nhộn nhịp, Lạc Hân luôn đi bên cạnh Cố Hạo Ninh, nở nụ cười lịch thiệp, đóng tròn vai trợ lý một cách hoàn hảo.

Buổi tiệc này là do cục Du lịch tổ chức, lãnh đạo cao cấp của các công ty lữ hành đều đến dự. Có thể thấy, quan hệ giữa Cố Hạo Ninh và quan chức cấp trên cũng khá tốt. Thái độ của các lãnh đạo trong cục đối với anh đều rất thân thiện, hoà nhã. Cố Hạo Ninh cũng liên tiếp nâng ly với họ. Trong tình huống này, Lạc Hân cũng không thể can thiệp quá nhiều, đành trân trân đứng nhìn anh uống hết ly này đến ly khác, lòng thầm sốt ruột, chỉ mong mau chóng kết thúc tiệc rượu, để anh không phải uống nữa.

“Giám đốc, anh vẫn ổn chứ?” Khó khăn lắm mới tiếp mấy vị lãnh đạo bên cục Du lịch xong, Lạc Hân cùng Cố Hạo Ninh đi ra khu vườn bên cạnh hóng mát. Nhìn gương mặt đã hơi tái của anh, Lạc Hân có chút lo lắng.

“Tôi không sao.” Cố Hạo Ninh hít sâu một hơi, anh ngoảnh đầu qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt quan tâm của Lạc Hân.

Dưới ánh trăng bàng bạc, Lạc Hân hơi ngẩng đầu, đôi mắt to tròn long lanh, bên chiếc cổ trắng ngần thấp thoáng ánh đỏ. Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên Cố Hạo Ninh cảm thấy trước mắt chao đảo, mịt mù, thẫn thờ đưa tay như muốn bắt lấy chiếc lá phong đỏ xinh kia…

“Giám đốc Cố, lâu quá không gặp!” Bỗng một giọng nói mang ý chế giễu vọng lại từ xa, bàn tay Cố Hạo Ninh chợt dừng lại. Anh xoay người qua, điềm tĩnh nhìn người kia đang đủng đỉnh đi về phía mình.

Người đó từng là cấp dưới của anh, bây giờ đã là giám đốc marketing của công ty lữ hành Khang Bằng, Dịch Văn Mẫn.

“Giám đốc Dịch, hân hạnh!” Khoé môi Cố Hạo Ninh khẽ cong lên, giọng nói điềm đạm vẻ xa cách, khách sáo.

“Ha ha, sao Giám Đốc Cố lại khách sáo như thế? Chúng là người quen cũ mà! Nghe nói, bên Hoàn Vũ các anh đang khai thác tour du lịch mới, bảo là muốn mang đến sự hưởng thụ và giá trị mới cho khách hàng, không tồi đó chứ!”

“Tin tức của Giám đốc Dích quả là nhanh nhạy, hình như Khang Bằng gần đây cũng lên kế hoạch, chuẩn bị đưa ra một số chương trình khuyến mãi trong hè này?”

“Xem ra Giám đốc Cố rất quan tâm đến tình hình của Khang Bằng chúng tôi nhỉ?”

“Đương nhiên, đều cùng ngành, ắt phải nắm tay nhau cùng tiến rồi.”

“Đúng đúng!” Dịch Văn Mẫn nâng ly với Cố Hạo Ninh, sực phát hiện tay Cố Hạo Ninh đang trống không, định gọi bồi bàn qua thì Lạc Hân đứng bên đã cất tiếng:

“Giám đốc Cố, vị này là…”

“Ồ, đây là giám đốc marketing của Khang Bằng, Giám đốc Dịch. Giám đốc Dịch, đây là trợ lý của tôi, Lạc Hân.”

“Trợ lý Lạc, chào cô!” Dịch Văn Mẫn lịch sự chìa tay ra, Lạc Hân nhẹ nhàng nắm lấy, giọng chân thành nói: “Thì ra là Giám đốc Dịch của Khang Bằng, rất hân hạnh được gặp anh! Các tour du lịch mà Khang Bằng đưa ra trước nay luôn rất được khách hàng ưa chuộng, có cơ hội phải xin anh chỉ giáo mới được!”

“Ồ, nghe Trợ lý Lạc nói vậy, tôi rất vui mừng!” Dịch Văn Mẫn nhướn mày, liếc nhìn Cố Hạo Ninh đầy ẩn ý, Cố Hạo Ninh chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh.

“Những lời tôi nói đều là thật, mong anh sau này chỉ bảo cho!” Lạc Hân nâng ly rượu về phía Dịch Văn Mẫn, ngửa cổ uống cạn. Tay cầm ly rượu không, Lạc Hân ngậm cười nhìn Dịch Văn Mẫn.

“Ha ha ha, không dám!” Dịch Văn Mẫn cũng không nói nhiều, vui vẻ uống cạn một hơi, cười tủm tỉm nhìn Lạc Hân. “Trợ lý Lạc, hoan nghênh cô sau này đến công ty chúng tôi chỉ giáo!”

“Giám đốc Dịch nói đùa rồi, sau này tôi phải học hỏi quý công ty nhiều mới đúng!”

Dịch Văn Mẫn không nói thêm, mỉm cười, vỗ vỗ vai Cố Hạo Ninh, đưa mắt nhìn anh và Lạc Hân một cái rồi xoay gót rời đi.

“Ban nãy, cô không cần thiết phải làm thế!” Nhìn bóng dáng của Dịch Văn Mẫn dần khuất xa, Cố Hạo Ninh mới nhàn nhạt nói.

“Trước khi đi, thư ký Trương có dặn dò, em nên giúp anh uống một chút.” Nụ cười vẫn treo trên môi, lời nói của Lạc Hân cứng nhắc như đang bàn công việc nhưng lại có chút trầm khàn, uể oải.

“Cô cũng không uống được nhiều rượu, đúng không? Ly hồi nãy hình như là ly đầu tiên mà cô uống tối nay.” Cố Hạo Ninh lãnh đạm nói, đưa tay day day ấn đường. Mấy vị lãnh đạo quan trọng đều đã gặp rồi, anh cũng không cần thiết phải ở lại.

Ra hiệu cho Lạc Hân đưa chiếc ly không cho bồi bàn, Cố Hạo Ninh dẫn cô rời khỏi hội trường.

“Nhà cô ở đâu?” Cố Hạo Ninh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, hỏi Lạc Hân.

“Bích Hoa Các trên đường Mai Lâm, ở khu công ty đó.”

“Đúng là gần công ty thật, là nhà cô thuê à?”

“Đương nhiên, em mới vào công ty chưa lâu, nào có tiền mua nhà chứ!” Lạc Hân mỉm cười thản nhiên, nhưng trong giọng nói lại phảng phất nét u buồn.

Cố Hạo Ninh gật đầu, thấy sắc mặt của Lạc Hân có phần mệt mỏi, bèn không nói thêm, lái xe về hướng công ty.

Suốt đoạn đường, Lạc Hân nhắm mắt tựa vào ghế, Cố Hạo Ninh sợ cô lạnh, bèn đóng cửa sổ xe. Không khí trong khoang xe có hơi ngột ngạt, cô cảm thấy tức ngực đến khó chịu, đầu cũng hơi choáng nhưng không còn sức để mở miệng.

“Đến rồi, tôi đưa cô vào trong nhé?” Dừng xe trước cửa khu Bích Hoa Các, Cố Hạo Ninh đánh thức Lạc Hân dậy.

“Không cần, tự em vào trong được rồi. Cảm ơn anh!” Lạc Hân dụi mắt, bước xuống xe, quay người qua mỉm cười, vẫy tay chào Cố Hạo Ninh rồi đi vào trong khu nhà.

Cố Hạo Ninh khởi động máy, vừa đập chân ngôi nhà, chợt phát hiện túi xách của Lạc Hân để quên trên xe, anh ngước mắt nhìn qua gương chiếu hậu, lòng chợt kinh hãi, vội rút chìa khoá xe, quơ tay cầm lấy tui của Lạc Hân, lao ra ngoài.

“Lạc Hân!” Cố Hạo Ninh chạy đến bên cạnh Lạc Hân, đúng lúc đỡ lấy cơ thể mềm oặt đang trượt xuống. Dưới ánh đèn hiu hắt, gương mặt của Lạc Hân trắng bệch, hai tay cô túm chặt ngực áo, như khó thở.

“Cô sao thế? Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?” Cố Hạo Ninh bối rối, vội đỡ cô đứng dậy, định đưa vào xe.

Lạc Hân lắc đầu, giật lấy chiếc túi trên tay Cố Hạo Ninh, sốt ruột lục lọi trong túi. Một lọ nước hoa xinh xắn vô tình rớt xuống đất, nước hoa bắn lên người cô và Cố Hạo Ninh, cô cũng mặc kệ, hối hả lục tìm, cuối cùng tìm thấy một cái lọ nhựa. Cô hối hả mở nắp, đổ ra vài viên thuốc cho vào miệng nuốt, lúc này mới yếu ớt ngã gục vào lòng Cố Hạo Ninh, thở hổn hển.

Một lát sau, cuối cùng cô cũng tỉnh lại, sắc mặt tuy không còn tái mét như ban nãy nhưng vẫn còn nhợt nhạt. Cố Hạo Ninh chăm chú quan sát sắc mặt của cô, cau mày. “Cô rốt cuộc bị sao thế? Hay tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra?”

“Em không sao. Bệnh cũ thôi. Anh xem, em có mang thuốc theo bên mình, uống thuốc vào là không sao đâu!” Lạc Hân chầm chậm đứng thẳng dậy, gượng cười với Cố Hạo Ninh. “Giám đốc, anh về đi. Em thật sự không sao!”

Cố Hạo Ninh im lặng nhìn cô, lát sau, đưa tay ra đỡ lấy cô, nhàn nhạt nói: “Tôi đưa cô lên trên.”

“Thật sự không cần…”

“Đi thôi!” Giọng anh rất điềm đạm nhưng lại mạnh mẽ không cho phép chối từ. Lạc Hân đành cúi đầu, mặc cho anh dìu về phía nhà mình.

“Giám đốc, thật ngại quá, đã làm phiền anh rồi!” Lạc Hân tựa người vào thành thang máy, có phần áy náy nói với Cố Hạo Ninh.

“Không sao! Cô ở một mình à?” Cố Hạo Ninh nhìn gương mặt vẫn hơi tái của Lạc Hân, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Trước kia vốn ở chung với người khác, nhưng sau này cô ấy đã dọn đi, em bèn một mình thuê luôn cả căn hộ.” Lạc Hân dường như vẫn chưa hoàn toàn khoẻ lại, nói xong một câu dài, hơi thở có phần hổn hển.

Trong lúc trò chuyện, hai người đã bước ra khỏi thang máy, đến trước cửa nhà Lạc Hân. Lạc Hân lấy chìa khoá ra mở cửa, Cố Hạo Ninh dìu cô vào trong. Nhà Lạc Hân thuê là một căn hộ chung cư khoảng hơn hai mươi mét vuông, rất giống với căn hộ mà bọn Tiểu Phong đã thuê trọ khi còn du học bên Pháp.

“Không nghĩ là hôm nay anh sẽ đến đây, nhà cửa bừa bộn, cũng không thu dọn mấy.” Lạc Hân ngượng nghịu thu dọn đống sách vở trên bàn, đột nhiên, một chiếc kẹp sách bằng lá phong từ trong sách rơi ra.

Cố Hạo Ninh cúi xuống, nhặt chiếc kẹp sách lá phong đó lên, lá phong đỏ rực như máu, ắt là đã bị mang làm thẻ kẹp sách giữa lúc rực rỡ nhất, bên dưới chiếc lá, có một câu được ghi bằng nét chữ khải đẹp đẽ: “Khi tình nồng thắm phong chuyển đỏ.”

“Khi tình nồng thắm phong chuyển đỏ.” Cố Hạo Ninh khẽ nhẩm đọc, rồi đưa trả chiếc kẹp sách cho Lạc Hân. “Câu nói hay. Cô cũng thích lá phong à?”

“Vâng! Em rất thích lá phong. Em luôn cảm thấy lá phong đỏ như tình yêu bùng cháy, cả núi đồi rực sắc lá phong đỏ, y như đốt cháy sinh mệnh, để tình yêu nở rộ nơi đỉnh cao rực rỡ nhất, đến chết không thôi.”

Nghe thấy câu nói đó, Cố Hạo Ninh không khỏi bật cười. “Lạc Hân, tôi thấy cô không nên vào công ty làm nhân viên văn phòng, đáng lẽ nên phát triển sang hướng văn học nghệ thuật.”

“Giám đốc, anh không đồng ý với em sao?” Lạc Hân nhìn Cố Hạo Ninh, ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc như thế.

Cố Hạo Ninh nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Lạc Hân, ý cười đọng nơi khoé môi dần tắt ngấm. Anh cúi đầu, lướt nhìn chiếc lá phong trong tay Lạc Hân, khi ngẩng lên, thần sắc vương nét tang thương khó diễn tả thành lời. “Lạc Hân, cô vẫn còn trẻ, đừng dễ dàng nói đến chuyện sống chết. Tình yêu có đẹp đẽ đến đâu cũng không đáng dùng sinh mạng để đánh đổi.” Dứt lời, Cố Hạo Ninh đứng dậy, nhìn Lạc Hân, dặn dò: “Sức khoẻ cô không tốt, nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai không cần đi làm, tôi cho cô nghỉ phép một ngày.”

“Giám đốc!” Lạc Hân chống tay lên sofa, đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của Cố Hạo Ninh, chầm chậm nói. “Đối với em, vì tình yêu, đáng để cho đi tất cả, bao gồm cả mạng sống.”

Nghe xong lời cô, Cố Hạo Ninh không phản bác, mở cửa, bước thẳng ra ngoài.

Lạc Hân tựa vào khung cửa, nhìn bóng anh dần mất hút trong màn đêm tịch liêu, mãi đến khi không còn thấy nữa, cô mới đi vào phòng tắm, trân trân nhìn đôi hoa tai hình lá phong đỏ xinh xắn, khoé môi nơ nụ cười buồn bã.

“Sao về khuya thế, anh uống rượu à?” Vừa thấy Cố Hạo Ninh bước vào, Lâm Nhược Kỳ đang tựa lưng vào đầu giường đọc sách vội đứng dậy, đi vào trong phòng tắm, vắt một chiếc khăn nóng lau mặt cho Cố Hạo Ninh. “Không phải bác sĩ đã dặn anh bây giờ không được uống rượu sao? Anh vẫn ổn chứ? Có chỗ nào không khoẻ không?” Lâm Nhược Kỳ đỡ Cố Hạo Ninh ngồi xuống, giúp anh cởi áo vest rồi rót một cốc nước ấm, ngồi xổm xuống cạnh chân anh, nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

“Anh không sao. Không uống nhiều lắm!” Cố Hạo Ninh kéo cô ngồi lên giường, cầm khăn đi vào phòng tắm. “Em ngủ trước đi, anh tắm cái đã.”

Thấy bước chân của Cố Hạo Ninh vẫn khá vững vàng, Lâm Nhược Kỳ thấy yên tâm phần nào, bèn tiện tay cầm áo vest của anh, định đặt lên chiếc ghế bên cạnh. Đột nhiên, mùi nước hoa thoang thoảng lan trong không khí, Lâm Nhược Kỳ nghi hoặc cầm áo vest đưa lên gần mũi, hít ngửi, mùi thơm ấy quả nhiên phát ra từ chiếc áo vest. Tim cô phút chốc như rơi tõm xuống vực, trên áo vest của Cố Hạo Ninh sao lại có hương nước hoa của phụ nữ?

“Còn chưa ngủ à?” Cố Hạo Ninh tắm xong, ra khỏi phòng tắm, thấy Lâm Nhược Kỳ vẫn cầm sách, ngồi tựa ở đầu giường, bèn hỏi.

“Ừm, em ngủ ngay đây!” Lâm Nhược Kỳ mỉm cười với anh, đặt sách xuống, nhìn sắc mặt mệt mỏi của Cố Hạo Ninh, quan tâm hỏi: “Có phải khó chịu lắm không, liệu mai có cần xin nghỉ?”

“Không sao, ngủ đi!” Cố Hạo Ninh tắt đèn ngủ ở đầu giường, buông mình nằm xuống, lát sau, chìm vào giấc nồng.

Lâm Nhược Kỳ khẽ khàng trở mình, nhìn đôi mày hơi cau lại của Cố Hạo Ninh. Mùi nước hoa thoang thoảng, phảng phất trong phòng ngủ vắng lặng, căng đầy mỗi hơi thở, như mị độc khoét cốt, len lỏi vào nơi mềm yếu không phòng bị nhất dưới đáy tim, từng chút, từng chút khơi dậy từng cơn đau đớn mênh mang, vô tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play