Kỳ nghỉ bảy ngày chớp mắt đã trôi qua. Sau đó, Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược
Kỳ cùng quay lại cuộc sống thường nhật với bộn bề công việc.
Trưa một ngày nọ, sau khi kết thúc cuộc họp qua điện thoại, Lạc Hân gọi
với theo Cố Hạo Ninh đang chuẩn bị đi vào phòng hút thuốc: “Giám đốc Cố, em gọi thức ăn rồi, ta đi cùng ăn nhé?”
“Không cần đâu, cô ăn đi, tôi không đói.”
“Em gọi nhiều lắm, mình em chắc chắn không ăn hết. Chiều nay còn mấy
cuộc họp nữa, buổi trưa nên ăn chút gì vẫn hơn. Anh đợi chút, em mang
đến ngay!”
Cố Hạo Ninh còn chưa kịp mở miệng, Lạc Hân đã bước nhanh ra ngoài. Anh
đành ngồi xuống đợi. Cuộc họp vốn chỉ có hai người và nhân viên bên khu
vực chi nhánh, giờ Lạc Hân rời đi, cả căn phòng hội nghị rộng rãi phút
chốc trở nên trống trải.
Anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế, đột nhiên ngửi thấy mùi bánh pizza. Cố Hạo Ninh lắc đầu cười khổ, đè nén cảm giác buồn bã đang dâng lên trong
lòng, sao anh lại nhớ tới lần Tiểu Phong tăng ca buổi trưa, anh vào
Pizza Hut mua thức ăn mang đến cho cô, từ đó, mỗi lần hai người đến
Pizza Hut, y như rằng đều gọi những món ấy…
“Tèng téng teng! Pizza hải sản cỡ siêu lớn, ốc sên đút lò, cánh gà
chiên, tiramisu, có cả trà sữa nóng hổi thơm ngào ngạt! Sao hả, anh thấy được chứ?”
“Cái này…” Cố Hạo Ninh bật đứng dậy sửng sốt, thầm giật mình, đôi mắt
ngỡ ngàng nhìn đống thức ăn trên bàn, giống y hệt, sao lại thế được? Sao lại giống y chang “thực đơn thường trực” mà anh và Tiểu Phong đều chọn
mỗi lần đến Pizza Hut?
Cố Hạo Ninh nghiêng người về trước, đôi tay chống trên mặt bàn siết
chặt, vẫn không kiềm chế được cơn run rẩy. Anh chầm chậm ngước nhìn, đôi mắt mở to kinh ngạc. “Ai bảo cô chọn mấy món này? Sao cô lại chọn mấy
món này hả?”
“Giám đốc Cố, em…” Vẻ mặt kích động của Cố Hạo Ninh khiến Lạc Hân giật
mình. Cô và Cố Hạo Ninh làm việc cùng đã gần một tháng nhưng cô chưa
từng thấy anh tỏ ra kinh ngạc nhường này.
Trước mặt cô, Cố Hạo Ninh luôn mỉm cười nhàn nhạt, đối đáp hững hờ. Đối
với cô, kỳ thực anh rất lịch thiệp, khách sáo, nhưng trong thái độ khách sáo đó là sự xa cách và lãnh đạm thấy rõ. Trước mặt anh, dường như
không có bất kỳ sự vật nào có thể làm rạn nứt vẻ trầm tĩnh, lạnh lùng
kia, đôi khi Lạc Hân thắc mắc, không biết Cố Hạo Ninh có còn thất tình
lục dục, hỉ nộ ái ố nữa hay không.
Giờ bỗng trông thấy Cố Hạo Ninh mất bình tĩnh, Lạc Hân có phần lúng
túng. Cô gần như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dò hỏi của anh, con
tim run rẩy đến ấp a ấp úng:
“Đây đều là những món em thích… nên chọn mua. À ừm, có phải không có thứ anh thích, vậy để em đi mua lại nhé?”
“Đều là món cô thích?” Cố Hạo Ninh vẫn sững sờ nhìn Lạc Hân, ánh sáng
nơi đáy mắt dần vụt tắt, đôi mắt trống rỗng vô hồn, chỉ lẩm bẩm nói. Bất thình lình, anh chợt mỉm cười. “Cũng đúng, nhiều cô gái thích ăn mấy
món này nhỉ?”
“Giám đốc Cố…” Thấy Cố Hạo Ninh sắp sửa đi ra khỏi phòng họp, Lạc Hân
ngạc nhiên hét to. “Anh thực sự không định ăn chút gì sao?”
“Cô ăn đi. Tôi về phòng làm việc.” Sau khi ném lại câu này, anh đi
thẳng, chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại. Trong lòng như có tảng đá ngàn
cân đè nặng, đến hơi thở cũng đau buốt, nào còn có thể nuốt trôi?
Nhìn đống thức ăn ngon mắt trên bàn, Lạc Hân cũng chẳng muốn ăn, thầm
hối hận khôn xiết. Lần này có phải cô đã khéo quá hoá vụng rồi không?
Buổi chiều vào họp, Lạc Hân nhìn Cố Hạo Ninh ngồi ở ghế đầu, lòng thấp
thỏm không yên. Trông Cố Hạo Ninh có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt
lãnh đạm như thường lệ, chẳng để lộ chút cảm xúc nào. Giây phút đó, cô
gần như hoài nghi, dáng vẻ mất bình tĩnh của anh lúc trưa là do cô tưởng tượng chứ không hề tồn tại.
“Trợ lý Lạc, cô có ý kiến gì không?”
Lạc Hân lén nhìn Cố Hạo Ninh một cái, đúng lúc bị Cố Hạo Ninh bắt gặp. Anh nhướn mày, ra hiệu cho Lạc Hân phát biểu.
Cuộc họp hôm nay thảo luận về tuyến du lịch mới. Ban nãy các nhóm khai
thác đều đã báo cáo cho anh nghe ý tưởng của mình, nhưng đa số họ đều
chỉ xoay quanh việc sắp xếp lại các nhóm di tích thắng cảnh mà những
công ty lữ hành khác hiện đang làm, chẳng có gì mới mẻ. Xem ra Cố Hạo
Ninh không mấy vừa ý với người kế hoạch đó.
Thoáng trầm tư, Lạc Hân chậm rãi nói: “Em nghĩ chúng ta liệu có thể đừng hạn chế tầm mắt trong những thắng cảnh đã quá quen thuộc mà toàn dân
Trung Quốc đều biết rồi không? Thử tìm những chỗ không mấy nổi tiếng
nhưng lại đáng để đến tham quan một lần! Ví dụ như, hễ nhắc đến Bỉ, dân
ta đều chỉ nghĩ đến Brussels nhưng người châu Âu chính cống thực sự
thích nơi nào của Bỉ nhất? Không phải Brussels mà là Bruges. Bruges là
một trong những thành phố du lịch nổi tiếng của Bỉ, được mệnh danh là
“tiểu Venice”. Rất nhiều người khi đến đó đều ngất ngây, mê say trong
cảnh đẹp không hề đứt quãng đó!”
Nói đến đây, Lạc Hân liếc nhìn về phía Cố Hạo Ninh trong vô thức. Đôi
mắt anh khẽ nheo lại, vẻ mặt thâm sâu khó dò kia dường như có chút lung
lay, nhưng chỉ trong tích tắc, sắc mặt anh lại trở về vẻ điềm nhiên,
bình thản.
Khoé môi cong lên, đáy mắt Lạc Hân lấp loáng tia rạng ngời. “Thậm chí,
em đã nghĩ ra tên của tour du lịch bất phàm này, chính là “mối tình đầu
Bruges”!”
“Cô từng đến Bruges rồi ư?” Đứng bên cửa sổ sát sàn, Cố Hạo Ninh nhìn
dòng người xe tấp nập giữa lòng thành phố phồn hoa bên dưới, nhàn nhạt
hỏi.
“Vâng, em từng đến đó một lần.” Lạc Hân nhìn gương mặt nghiêng của Cố
Hạo Ninh, trong đôi mắt hơi cụp xuống ấy dường như chẳng có lấy một chút xao động nhưng Lạc Hân vẫn lờ mờ nhận thấy giọng anh thoáng run rẩy.
Ban nãy, sau khi cô nói dứt câu “mối tình đầu Bruges”, Cố Hạo Ninh đã
thản nhiên bảo quản lý các nhóm dựa theo ý tưởng của cô đi tìm những
thắng cảnh du lịch mới rồi tuyên bố kết thúc buổi họp. Tuy đã đến giờ
tan ca nhưng Lạc Hân vẫn không rời đi, cô lặng lẽ ngồi đợi. Quả nhiên,
hai mươi phút sau, Cố Hạo Ninh gọi cô vào văn phòng của anh.
Khi cô bước vào, anh đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ. Ánh chiều tà vàng
nhạt xuyên qua lớp kính trong suốt, rọi xuống người anh, toàn thân anh
như được bao bọc trong một quầng sáng hư vô, cô liêu đến khó tả.
“Cô đi đến đó lúc nào?” Câu hỏi của Cố Hạo Ninh cắt đứt mạch suy tư của
Lạc Hân, cô định thần, thoáng ngập ngừng, rồi khẽ đáp: “Chắc khoảng hơn
một năm trước.”
“Hơn một năm trước…” Cố Hạo Ninh lẩm bẩm, lúc đó Tiểu Phong ắt vẫn còn đang ở châu Âu?
“Giám đốc Cố, anh cũng từng đến Bruges rồi ư?” Lạc Hân dè dặt quan sát sắc mặt của Cố Hạo Ninh, khẽ hỏi.
Hồi lâu sau, bầu không khí trong phòng như đã đông cứng, Cố Hạo Ninh mới chậm rãi cất tiếng: “Tôi chưa đến nhưng từng nghe người khác nhắc đến.”
Nỗi buốt giá thấm đượm niềm thương nhớ đó như một dòng suối mát lạnh
khiến Lạc Hân bỗng cảm thấy hơi rùng mình giữa buổi chiều đầu hạ này.
Nhất thời cô cũng không biết nên nói gì, chỉ lặng câm nhìn nắng chiều
vàng ươm bên ngoài cửa sổ dần nguội tắt chuyển sang màu đỏ thẫm tĩnh
mịch, từng tia nắng tối dần, hắt lên người Cố Hạo Ninh đang đứng lặng
bên cửa sổ, buồn tênh.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn đã
khuất sau đường chân trời, căn phòng như chìm vào u tối, Cố Hạo Ninh lúc này mới hoàn hồn. Anh xoay đầu qua, ngờ đâu phát hiện Lạc Hân vẫn đứng
yên tại chỗ, bất giác hơi bối rối. “Xin lỗi, đã khiến cô về trễ rồi. Đề
xuất của cô trong cuộc họp hôm nay rất tốt, trước cuối tuần này, cô hãy
làm một bản kế hoạch, không vấn đề gì chứ?”
“Vâng, không vấn đề!” Tuy ánh sáng xung quanh yếu ớt, Lạc Hân không thấy rõ vẻ mặt của Cố Hạo Ninh nhưng cô nhận ra giọng anh hiền hoà và ân cần mà thường ngày không có, trái tim cô chợt run rẩy, giọng cũng run run.
“Nếu không có chuyện gì khác, cô về sớm đi.” Cố Hạo Ninh quay lại, ngồi xuống bàn làm việc, tỏ ý Lạc Hân có thể ra ngoài.
“Cạch!” Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, lúc này, Cố Hạo Ninh mới suy sụp ngả vào lưng ghế.
Bruges, mối tình đầu Bruges, anh vẫn nhớ, trong buổi chiều ấm áp đó,
Tiểu Phong đã ví von Bruges bằng vẻ kiên định và dịu dàng, cho anh biết
rằng, cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm, cái gì là một lòng sắt son không
đổi.
Lặng lẽ chìm vào bóng tối, anh cảm nhận từng cơn sóng mệt mỏi và buồn bã đang ào ạt dâng trào chiếm lấy mỗi tế bào trong người mình, anh không
muốn kháng cự, cũng chẳng còn sức để vùng vẫy. Để mặc cho dòng suy tư
cuốn vào vực thẳm vô tận, lặp ngụp giữa trầm luân. Những hồi ức vụn vỡ,
từng chút từng chút hiện về trong ký ức, như có biết bao sợi tơ tằm cực
mảnh nhưng vô cùng dẻo dai bám sâu vào da thịt kéo tới kéo lui, không
gây tổn thương, cũng chẳng làm rỉ máu nhưng lại đau thấu xương, chẳng
thốt nên lời.
“Ting ting ting!” Điện thoại trên bàn bất chợt đổ chuông, Cố Hạo Ninh nhấc máy nghe, là mẹ anh gọi, giục về ăn cơm.
Hơn tám giờ, Cố Hạo Ninh về đến nhà, mới phát hiện Lâm Nhược Kỳ vẫn chưa về, cô nói tối phải ở lại văn phòng để tăng ca.
Anh cùng cha mẹ ăn cơm xong thì nghe ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm rền đinh tai.
“Mưa lớn thế kia, không biết Nhược Kỳ hôm nay có mang theo ô không.” Mẹ
Hạo Ninh lo âu nhìn cơn mưa đột ngột đổ xuống xối xả, dò hỏi Cố Hạo
Ninh: “Nếu không mệt thì con đi đón Nhược Kỳ nhé? Nó bảo tối nay phải
tăng ca đến chín rưỡi.”
Đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối. Cố Hạo Ninh gật đầu, mặc áo
khoác rồi lấy chìa khoá xe đi ra cửa. Anh lái xe đến trước cao ốc của
công ty Nhược Kỳ, đúng lúc trông thấy cô bước ra. Anh dừng xe bên cạnh
Nhược Kỳ, bấm còi. Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, nào ngờ là xe của Cố Hạo Ninh, hai mắt vụt sáng rỡ, thốt lên kinh ngạc: “Hạo Ninh, sao anh lại đến đây?”
Cố Hạo Ninh dừng xe, kéo cửa kính xuống, hơi mím môi: “Anh thấy trời mưa to nên qua đón em về.”
Suốt quãng đường, Lâm Nhược Kỳ phấn khởi khôn xiết, liên tục nhìn sang
Cố Hạo Ninh. Hai người về đến nhà, mẹ Hạo Ninh vẫn còn thức đợi hai
người, thấy con trai và con dâu cùng đi vào thân mật, bà nở nụ cười vui
mừng, bước vào bếp, bưng ra một bát canh ngân nhĩ hạt sen, đưa cho Lâm
Nhược Kỳ. “Nhược Kỳ, tối tăng ca chắc con ăn chưa no. Cái này phần con,
vẫn còn ấm, mau uống kẻo nguội!”
“Cảm ơn mẹ!” Lâm Nhược Kỳ vội nhận lấy bát canh, quay sang hỏi Cố Hạo Ninh một cách tự nhiên: “Anh cũng uống chút nhé?”
“Không cần, lúc ăn cơm tối, anh đã uống rồi!” Cố Hạo Ninh ôn tồn từ chối, trầm giọng nói. “Em uống đi, anh đi tắm trước.”
Nhìn bóng dáng của con trai, bà tủm tỉm ngồi xuống cạnh Nhược Kỳ, vuốt
ve một lọn tóc loà xoà buông xuống của cô, trìu mến nói: “Nhược Kỳ à, mẹ thấy con và Hạo Ninh càng lúc càng hoà thuận, hai con định chừng nào có con?”
“Có con?” Bàn tay cầm thìa của Lâm Nhược Kỳ thoáng dừng lại. “Cái này…
bọn con tạm thời vẫn chưa nghĩ đến, dù sao Hạo Ninh cũng vừa mới phẫu
thuật…”
“Ừm, mẹ biết, không phải mẹ giục các con, nhưng con và Hạo Ninh cũng đã
ba mươi rồi, giờ cũng bắt đầu tính chuyện này đi là vừa. Tình cảm vợ
chồng vẫn phải có con trẻ để duy trì thì mới bền vững hơn được. Con nói
phải không?” Bà nhìn Lâm Nhược Kỳ tha thiết, đáy mắt dạt dào thương xót
và cưng yêu. “Nhược Kỳ, tuy bố mẹ con đều đã khuất, nhưng bây giờ, cha
và mẹ đều thương yêu con như con gái ruột của mình. Trước kia, mẹ cũng
từng hỏi bác sĩ Lộ, bác sĩ bảo sau khi hiến thận cần nghỉ ngơi thật tốt, cơ thể vẫn có thể hồi phục trở lại. Phía Hạo Ninh, tĩnh dưỡng khoẻ lại, về mặt này chắc cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Vì thế các con vẫn có
con được. Con giờ nghĩ sao? Trước kia mẹ nghe Hạo Ninh bảo con không
muốn có con, giờ vẫn không muốn ư?”
“Ơ, con… con không phải không muốn…” Lâm Nhược Kỳ ấp úng đáp, ban đầu,
cô vì không muốn ông bà lo lắng nên đã dặn Lộ Minh đừng nói cho họ biết
sức khoẻ của cô bị ảnh hưởng sau khi hiến thận. Giờ mẹ bảo cô có con, cô cũng không thể nào dùng chuyện hiến thận để viện cớ được.
“Thế thì tốt! Mẹ và cha con đều không có kỳ vọng nào khác, chỉ mong tụi
con mau chóng khoẻ lại, mau chóng sinh cho cha mẹ đứa cháu kháu khỉnh.
Nhân lúc cha mẹ giờ vẫn khoẻ mạnh, còn sức giúp tụi con trông con!” Càng nói, nụ cười trên môi bà càng nở rộ. Lâm Nhược Kỳ cúi đầu xấu hổ, trong lòng cũng thầm hy vọng.
Trở về phòng, Cố Hạo Ninh đã tắm rửa xong, đang ngồi tựa vào đầu giường
đọc sách. Thấy Lâm Nhược Kỳ đi vào, bèn hỏi: “Mẹ tìm em có chuyện gì à?”
Lâm Nhược Kỳ tiến đến bên giường, ngồi xuống cạnh anh rồi mới khẽ khàng nói: “Ban nãy mẹ hỏi chúng ta định khi nào có con.”
“Có con?” Cố Hạo Ninh sững người. “Trước kia không phải em vẫn luôn ghét trẻ con sao? Hơn nữa, bây giờ em đã hiến thận, ắt cũng không thích hợp
mang thai.”
“Nếu bây giờ em muốn có con thì sao?” Đôi mắt Lâm Nhược Kỳ nhìn Hạo Ninh rực sáng. Anh bảo cô không muốn có con, vậy còn anh? Anh muốn có con
không?
“Ừm…” Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Lâm Nhược Kỳ, Cố Hạo Ninh thoáng ngập
ngừng, anh chầm chậm đặt sách lên tủ ở đầu giường, ậm ờ đáp. “Bác sĩ Lộ
đã dặn anh, sức khoẻ của em bây giờ tốt nhất không nên mang thai.”
“Là tốt nhất không nên mang thai nhưng không có nghĩa không thể mang
thai. Mấu chốt là anh có muốn không? Có muốn đứa trẻ của riêng chúng ta
không?” Lâm Nhược Kỳ cố chấp hỏi, đôi mắt đầy mong đợi, trống ngực đập
thình thịch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đôi tay cô bất giác siết chặt, tha thiết nhìn Cố Hạo Ninh, chờ đợi câu
trả lời của anh. Từ lúc Hạo Ninh biết cô là người hiến thận, càng lúc
càng đối tốt với cô. Nhất là sau chuyến du lịch Maldives, anh càng ngày
càng quan tâm, săn sóc cô, nhưng hai người trước sau vẫn không thân mật
lắm, cô cứ ngỡ là do Cố Hạo Ninh vẫn còn khúc mắc với mình. Giờ xem ra,
chẳng lẽ chỉ là vì lo lắng sức khoẻ của cô thôi sao? Liệu hai người có
thể trải qua một cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa?
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi và hy vọng đó, Cố Hạo Ninh thực tình
không đành lòng. Anh cúi đầu, hít sâu một hơi rồi mới ngẩng lên. “Anh
đương nhiên là muốn rồi.”
“Hạo Ninh…” Chỉ trong tích tắc, đôi mắt Lâm Nhược Kỳ đã ướt đẫm, cô
không dám tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại. “Anh bằng lòng có con ư?
Anh thật sự muốn chúng ta có con ư?” Thốt nhiên, Lâm Nhược Kỳ nhào vào
lòng Cố Hạo Ninh, mùi hương quen thuộc kia phút chốc bao bọc lấy cô,
khiến cổ họng cô nghẹn ngào.
Cuối cùng, cuối cùng cô đã có thể danh chính ngôn thuận làm vợ anh, có
thể sinh con cho anh rồi! Cô ôm ghì Cố Hạo Ninh, nước mắt như dòng nước
lũ cuồn cuộn tuôn trào, trong khoảnh khắc này, những khổ sở và đắng cay
như đã đè nén suốt một đời đều được giải phóng, chẳng còn oán giận, cũng không còn đớn đau, chỉ còn lại niềm vui sướng và thoả mãn vỡ oà. Cô gần như chết chìm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào này.
Cố Hạo Ninh khẽ ôm lấy Lâm Nhược Kỳ, vỗ về cô. Hồi lâu sau, anh mới ôn
tồn nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Mau đi tắm rồi nghỉ ngơi. Chuyện con
cái, để sau hẵng nói, giờ hồi phục sức khoẻ mới là quan trọng nhất.”
“Vâng, em biết rồi!” Lâm Nhược Kỳ chầm chậm ngồi thẳng người dậy mới
phát hiện vạt áo ngủ của Cố Hạo Ninh đã ướt đẫm bởi nước mắt của cô. Cô
vội đứng dậy, lấy một cái áo sạch khác đưa cho anh thay, mặt ửng hồng
nói: “Em đi tắm trước, anh… anh có thể đợi em ngủ cùng không?”
“Ngủ cùng?”
Cố Hạo Ninh thoáng ngẩn người rồi tức thì hiểu ý của Lâm Nhược Kỳ. Anh
chỉ cảm thấy con tim mình rơi tõm định cự tuyệt nhưng nhìn thấy đôi mắt
thấm nhoà tình ý và mong đợi của Lâm Nhược Kỳ, cuối cùng anh đành nuốt
ực mọi đắng cay, khẽ đáp: “Được!”
Ánh trăng sáng tỏ nghiêng nghiêng rọi qua khung cửa sổ, Lâm Nhược Kỳ ôm
siết Cố Hạo Ninh, cảm nhận dục vọng nóng bỏng kia từ từ tiến vào nơi sâu thẳm thầm kín trong cô, chưa bao giờ cô lại cảm thấy thoả mãn như thế,
dường như toàn thân cô đều cùng Cố Hạo Ninh hoà làm một, cô siết chặt
vòng tay, đẩy Cố Hạo Ninh dấn vào điểm sâu nhất kia theo bản năng, cảm
nhận tất cả những ấm áp và dịu dàng của anh lấp đầy trong cơ thể trống
rỗng của mình… Hạo Ninh, cô thầm gào thét hạnh phúc, chúng ta sẽ không
rời xa nhau nữa, không rời xa nữa…
“A!” Cố Hạo Ninh gầm lên một tiếng, cảm nhận cơn sóng khoái cảm choáng
ngợp ập đến… Trong khoảnh khắc đổ vật xuống giường, anh nhắm nghiền mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn đến rạn vỡ… Tiểu Phong, anh xin lỗi, xin lỗi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT