"Sự dối trá sẽ giết
chết tình yêu, song chính sự thẳng thắn sẽ giết chết nó trước."
(Hemingway)
Những cuộc cãi vã bỗng
xảy ra nhiều hơn trước. Di không hiểu sao dạo này Phong lạ lắm. Mỗi ngày anh đều
ra ngoài khi trời còn chưa sáng và đến tận 11 giờ tối mới về nhà. Cô không dám
hỏi nhiều vì lần nào anh cũng bảo bận việc ở công ty, hoặc hội họp gì đó với sếp
nên về trễ. Nếu Di có hỏi đi chăng nữa thì Phong cũng có hàng tá lí do khác để
đáp lại một cách hờ hững. Khi bạn đã biết trước kết quả thì đừng nên cố gắng
làm gì cả vì kết quả vẫn lại là kết quả đó mà thôi.
Chưa một lần anh để ý đến
vợ hôm nay làm gì, con đi học ra sao, suốt ngày anh ở bên ngoài và tối đến về
nhà lại lăn ra ngủ say như chết. Di giận lắm. Cô còn phát hiện ra lúc nào trên
người Phong cũng thoang thoảng mùi bia rượu. Cô nhớ đến những ngày cơ cực của mẹ,
khi ba mình chìm trong men rượu như thế. Mẹ phải một mình bụng mang dạ chửa đi
bộ đến tận quán gọi ba về. Nhưng lại còn bị ba đánh. Lúc đó cô chỉ ước giá như
mình không phải tồn tại trong bụng mẹ thì có lẽ cô đã bảo vệ được người. Mẹ từng
trải qua nỗi cơ cực đau đớn vạn lần khi mang thai cô bởi vậy đến bây giờ không
những mẹ cô mà cả ba cô cũng vậy, đều yêu thương cô vì họ biết cô đã phải chịu
khổ từ thuở mới thành hình. Nhưng cuộc đời là vậy, nếu số phận đã cố tình sắp đặt,
bắt con người ta phải chịu khổ đau thì không sớm sẽ muộn, con người ta rồi cũng
bị đau khổ dày vò.
Có lần Di gặng hỏi vì
không thể chịu nổi cuộc sống vợ chồng như vậy nữa. Cô đưa con vào phòng, đợi
cho nó ngủ say rồi mới gọi chồng dậy nói chuyện. Thực chất nguyên nhân cũng bởi
vì tối qua, cô nghe điện thoại Phong khi anh còn đang trong phòng tắm. Rõ ràng
là phụ nữ. Cuộc gọi vào lúc 12 giờ đêm và cô ta tắt máy ngay khi nghe thấy giọng
Di.
- Muộn rồi. Đi ngủ đi,
mai anh còn phải đi làm. - Phong uể oải ngồi dậy, định với tay tắt đèn.
- Nói chuyện một chút
thôi. Anh không biết là khó khăn lắm em mới gặp được chồng mình à. Cả ngày anh ở
bên ngoài, thậm chí lúc về anh cũng không hề hỏi con một tiếng, không nói với vợ
được một câu. Anh đi làm mãi, kiếm tiền nhiều mà bỏ mặc vợ con. Em hỏi anh mình
có hạnh phúc được không?
- Tôi đi làm không phải
đi chơi. Tôi đã nói nhiều lần rồi, ở nhà cả ngày chăm mỗi tiệm hoa thì lo cho
con học hành đàng hoàng. Tôi hỏi, ai đi kiếm tiền cho cái nhà này? - Phong bực
bội ngồi dậy, anh không nhìn vào mắt Di mà lảng đi, bước đến mở cửa sổ nhìn ra
bên ngoài. Di cũng theo sau.
- Được, cứ coi như em
không làm ra tiền là em sai đi. Nhưng tối qua có ai đó gọi cho anh, là phụ nữ, lúc
12 giờ, anh nói đi? - Di đã mất bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào mắt chồng nhưng giọng
hơi run.
Lần này Phong hơi sững
lại. Anh không biết trả lời thế nào cho phải. Tự nhiên Phong thấy tay chân lạnh run, sau gáy hơi ớn, trán thì nóng hổi.
Anh cảm nhận được mình đang run, không dám nhìn vào mắt Di. Phong lại tránh cô,
đến bên tủ, khoác vội chiếc áo rồi giả vờ lầm bầm như vợ đang nói điều vô lí:
- Chắc lại là mấy nhân
viên tệ muốn hỏi công việc gì đó, công ty thì không lẽ chỉ có nam? Làm gì mà phải
giải thích?
- Vậy sao lại gọi vào
giờ đó? Cả ngày gặp nhau công việc chưa đủ à? Lúc em bắt máy thì cô ta lại vội
tắt máy. Anh nói đi, anh nói đi?
- Nói gì đây? Tôi đi
làm đã mệt mỏi lắm rồi, về nhà thì bị vợ ghen bóng ghen gió mù quáng, hay tôi ở
nhà cho cô vừa?
Phong quát thẳng vào mặt
Di, rồi hằn học bỏ ra ngoài đi đâu không rõ. Di chỉ kịp nghe thấy tiếng cửa sập
mạnh. Cô ôm mặt khóc nức nở...
***
Phong bị hút hồn ngay kể
từ khi Đoan quay lại. Dù cô ta đã từng kiêu ngạo và lạnh lùng khiến anh ghét
cay ghét đắng, nhưng giờ đây, vì là nhân viên mới vào nên cô ta phải nhờ đến sự
giúp đỡ của Phong rất nhiều, họ dần trở nên thân thiết hơn. Có đôi lần vì lí do
công việc, họ đi ăn tối cùng nhau. Phong cũng không hiểu sao những lúc như vậy
anh lại nói dối vợ rằng anh đang bận việc ở công ty nên về muộn. Duy chỉ có một
điều khiến Phong bất ngờ: Đoan là vợ sắp cưới của Huy - bạn vợ anh.
Như dự tính, đám cưới của
Huy và Đoan được tổ chức ba tháng sau khi họ vào làm việc. Di và Phong hẳn
nhiên cũng đến chúc mừng. Cô vô tư khen ngợi Đoan xinh đẹp lại có học thức. Huy
cũng hạnh phúc lắm. Anh vui vì bây giờ cả mình và Di đều đã tìm được một người
tri kỉ. Họ đều chúc phúc cho nhau. Riêng Phong thì ngượng ngùng mỗi lúc thấy
Đoan. Anh không hiểu sao dù đi dự đám cưới nhưng thâm tâm, anh thấy mình đang
trong một đám ma đáng buồn.
Anh không hề hay biết rằng
Di vốn đã cảm thấy điều gì đó không bình thường qua ánh nhìn của anh và Đoan
hôm đó...
***
Một tối trời mưa lớn...
Di vẫn nằm trên ghế
phòng khách chờ chồng như mọi khi. Hơn 11 giờ. Cô đã khóc rấm rứt mấy ngày nay
vì chuyện của Phong rồi. Nhưng nghĩ lại, nhỡ nghi oan cho chồng thì lại thương
anh quá. Cô tự nhủ chắc cũng vì công việc bận rộn nên Phong mới như vậy, nên Di
muốn mình phải mạnh mẽ hơn, luôn bên cạnh Phong, cùng anh vượt qua mọi khó
khăn, vì họ đã từng yêu say đắm và vì họ là vợ chồng.
Phong về nhà lúc kim giờ
chỉ số một và kim phút chỉ số 3. Muộn hơn mọi ngày. Anh liếc nhìn vợ rồi vào
phòng tắm khóa trái cửa lại. Nghe tiếng nước xối mạnh, Di bật dậy. Cô lên tiếng
hỏi nhưng đáp lại chỉ có vài cái ậm ự cho qua chuyện của Phong. Hôm nay không
biết Phong đi đâu mà về muộn thế. Di vào phòng dọn dẹp đống áo quần của anh, nồng
nặc mùi bia rượu. Rồi bỗng cô ngửi thấy hương nước hoa của phụ nữ đâu đó không
phải của mình. Cô giật mình, trên ve áo của Phong có một dấu son đỏ rất nhỏ, và
mùi hương cô ngửi được là từ đó.
Phong bất ngờ bước ra.
Anh hơi hoảng hốt, chạy vội đến giật mạnh bộ áo quần trên tay vợ. Di biết chồng
mình say quá rồi, cô nghe thấy mùi nôn mửa.
- Bẩn rồi, để đem vào
máy giặt.
- Đây là cái gì? Anh
nói đi? Dấu son đỏ... hương nước hoa phụ nữ. Anh nói đi. Là công việc à... công
việc của anh đây à... Anh nói đi, nói đi! - Di hoàn toàn mất bình tĩnh, cô giật
lại cái áo, cảm giác mình đứng còn không vững, máu liên tục dồn lên não và cô
thấy mặt mình nóng hổi, hai tay run run...
- Vết bẩn gì đó, anh
không biết, khuya rồi đi ngủ thôi. - Phong giờ không còn có thể suy nghĩ được
câu trả lời nào để che lấp tội lỗi của mình nữa, anh cúi đầu mệt mỏi. Nhưng thực
chất anh đang hoảng loạn đến không ngờ.
Di quăng cái áo vào người
anh, cô gồng lên, nước mắt ứa ra, chưa bao giờ Di cảm nhận nỗi đau như lúc này.
Anh vẫn tiếp tục lừa dối mình. Cô thấy như có ai đó bóp nghẹt lấy tim mình, cô
không sao thở nổi.
- Anh không rõ sao?...
Anh lừa tôi anh lừa tôi... anh quá đáng lắm. Cút đi. Anh lừa tôi!
- Được thôi, tôi cũng
chán lắm rồi. Là vậy đấy.
Phong chẳng buồn suy
nghĩ, anh mặc áo quần vào rồi xách cặp bỏ đi.
Di dùng hết sức ném cái
gối vào cánh cửa nơi Phong vừa bước ra. Cô thấy đau đớn quá. Cô ngẹn ngào khóc
tức tưởi. Ai đó vừa đâm một nhát vào người cô. Di ôm mặt, nước mắt ứa ra rồi bỗng
chốc tuôn trào. Không còn chút sức lực nào, cô khuỵu xuống. Giữa đêm mưa lớn,
có tiếng khóc thảm thương của người vợ trẻ, gào lên như bị ai bóp cổ. Cô nhớ lại
hình ảnh Phong ngày trước. Anh đã nói yêu cô thế nào, anh hạnh phúc ra sao
trong ngày lễ thành hôn và cả gương mặt anh sung sướng khi ngày đầu tiên được
làm bố của một cô con gái xinh xắn, đáng yêu. Tất cả như một thước phim quay chậm
đâm ngang tâm trí Di. Giọng anh vẫn như còn đó:
"Anh sẽ chăm sóc tốt
cho em."
"Đừng lo, rồi gia
đình mình sẽ hạnh phúc."
"Đối với anh em là
tình yêu lớn."
"Anh hứa, anh hứa."
...
Cô thấy mình tội nghiệp
quá. Cô khóc mỗi lúc một lớn hơn.
Nấp sau khe cửa, một cô
bé con ngây thơ, tay ôm chú gấu Teddy, lặng nhìn mẹ, không hiểu tại sao...
Chương
5: Anh sai
"Giọt nước mắt đầu
tiên của tình yêu giống như hạt kim cương; giọt nước mắt thứ nhì giống như hạt
ngọc; giọt nước mắt thứ ba giống như những giọt nước mắt khác, không hơn không
kém."
(Achille Poincelot )
Đoan
Tôi gặp lại anh ta.
Không hiểu tại sao lúc
trước khi ở Sài Gòn, tôi lại không để ý đến một anh chàng đẹp trai và tài giỏi
như vậy. Có lẽ là vì tôi chỉ biết vùi đầu vào công việc, rồi suốt ngày bám theo
gã giám đốc háo sắc ấy để thăng tiến dễ dàng hơn. Nhưng giờ đây khi trở về, được
làm việc cùng Phong mỗi ngày, tôi mơ hồ thấy rung động.
Ngày đầu tiên đi làm,
tôi nhận được sự giúp đỡ tận tình từ Phong. Ban đầu chúng tôi nhìn nhau rất xa
lạ như có điều gì đó đang cản trở chúng tôi. Có lẽ anh ta biết chúng tôi trước
đây từng gặp nhau: tôi trong vai trò một thư kí kinh nghiệm đầy mình còn anh ta
là một gã trẻ đi xin việc nên hơi lúng túng khi bây giờ thời thế thay đổi.
Nhưng sang đến hôm sau, lúc tình cờ thấy anh đứng ngắm thành phố từ trên cao,
tôi mới tiến lại gần và đưa cho anh ta một tách café nóng. Rồi chúng tôi nói
chuyện không ngừng. Bắt đầu từ đó, chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Cái cảm
giác tìm được một người hiểu mình như tri kỉ quả thật khiến tôi xao xuyến.
Tôi biết anh ta đã có vợ,
tôi cũng kết hôn mất rồi. Nhưng làm gì có ai ngăn cấm được cảm xúc của mình.
Cũng chẳng ai có thể tự bảo mình thôi để ý đến người ta. Tôi tin định mệnh sắp
đặt cho chúng tôi gặp lại nhau, dù hơi muộn, là có lí do. Và tôi cũng tin vào
trái tim mình mách bảo, rằng nếu không thể có được con người anh ta thì hãy chiếm
lấy tâm hồn của người đàn ông hoàn hảo ấy. Tôi sẽ làm được, vì tôi tôn trọng
mong muốn của bản thân. Và bởi vì tôi biết chắc anh ta đã bị mình mê hoặc từ
giây phút nào đó mất rồi...
Chúng tôi đi ăn uống
thường xuyên hơn vào những giờ nghỉ hoặc sau giờ làm để bàn thêm công việc. Anh
ta là một người có khiếu hài hước. Đàn ông hoàn hảo theo tôi là phải có công việc
ổn định, ngoại hình ưa nhìn, phong thái chững chạc, có chính kiến, có bản lĩnh,
ga lăng, tôn trọng phụ nữ... Còn Phong, anh ta có nhiều hơn cả những yếu tố ấy.
Nhưng quan trọng là chúng tôi rất hợp nhau. Và anh ta hiểu tôi hơn tôi tưởng rất
nhiều. Đôi lúc tôi còn ước giá như chúng tôi gặp nhau sớm hơn, hẳn nhiên sẽ trở
thành một cặp đôi hoàn hảo. Chỉ tiếc cho Phong rằng cô vợ anh ta quá hiền lành,
suốt ngày chỉ biết ở nhà chăm sóc hoa, lo toan cho gia đình, bận rộn với con
cái... và làm chồng chán ngán.
Phong
Tôi không biết mình
đúng hay sai. Bởi tôi không thể ngăn nổi mình nữa rồi. Tôi từng yêu Di nhưng có
lẽ tình cảm giữa chúng tôi không đủ lớn để có một mối tình vĩnh cửu. Đoan là một
phụ nữ đẹp và thông minh. Và tôi mê mẩn điều đó. Cô ta sắc sảo, luôn biết cách
làm hài lòng mọi người và làm hài lòng chính bản thân. Một phụ nữ luôn biết
mình muốn gì và phải làm gì để đạt được điều đó. Hẳn nhiên mọi đàn ông trên đời
đều muốn sở hữu một phụ nữ như vậy, đều muốn có được cô ta. Tôi không sai khi
tôi cũng là đàn ông.
Phải thừa nhận một điều
rằng chưa có ai hiểu tôi hơn cô ấy, kể cả Di. Tôi nghe nói nhiều đến một nửa
còn lại của mỗi người luôn ở đâu đó trên thế giới này. Tôi tin Đoan chính là một
nửa còn lại ấy. Bạn sẽ không bao giờ biết được tôi đang thế nào trừ phi bạn tìm
được một người hiểu bạn chỉ cần qua ánh mắt. Hiểu còn hơn cả bạn hiểu chính bản
thân mình. Ở bên cô ấy, tôi thấy mình không phải lo lắng về bất cứ một điều gì
cả. Ở bên cô ấy, tôi có cảm giác như Di không hề tồn tại.
***
Về nhà sau chuỗi ngày
lang thang ở công ty, Phong vội mở cửa vào thăm con trước tiên.
Bé Pi rất giống bố nó.
Từ đôi mắt, cái mũi, cái miệng cho đến cách ăn, cách ngủ đều giống anh y hệt,
giống như khuôn đúc. Phong ngồi xuống bên giường, khẽ vuốt tóc con và mỉm cười
âu yếm. Khi ngủ mắt nó hơi hé mở, môi khép chúm chím, tay chân vung khắp giường
trông thật đáng yêu. Anh bồi hồi nhớ đến những lúc hai bố con cùng nhau vui
đùa, bé Pi cười lớn để lộ hàm răng trắng tinh, đôi má ửng hồng, hai mắt tròn
xoe trông xinh lắm. Chợt Phong thấy tim mình hẫng lại một nhịp. Anh khẽ rụt
tay. Anh nhận ra rằng đã lâu lắm rồi, đã rất lâu rồi anh chẳng hề để ý đến con.
Anh không nhớ nổi lần cuối cùng gặp nó, vui đùa với nó là lúc nào nữa. Cũng đã
lâu lắm rồi Phong không đến trường đón con, mua bong bóng hình con mèo cho nó,
cùng lên cầu trượt, chơi xích đu... Đã bao lâu rồi nhỉ... kể từ khi anh âu yếm
hôn tóc con, bế nó chạy khắp nhà trong tiếng cười giòn tan, trong veo của một
cô bé, suốt ngày chạy theo bố nó nũng nịu?
Đã bao lâu rồi, bao lâu rồi nhỉ... anh không rõ. Phong thấy mắt ứa nước, gương
mặt xinh xắn của con nhòe đi trong anh. Anh thì thầm hai tiếng xin lỗi thật khẽ
rồi bật khóc trong im lặng. Anh khóc như một đứa trẻ nửa đêm thức giấc thấy nhớ
mẹ. Những tiếng nấc nghẹn ngào.
Bên ngoài, Di đứng lặng
người nhìn chồng đau xót...
***
Nửa đêm Di thức giấc.
Cô định ra ngoài tìm chút nước mát để xoa dịu những bồn chồn, lo âu trong người.
Chợt Di thấy Phong nằm ngủ say trên ghế sofa. Cô sờ thấy tay chân anh lạnh ngắt,
vội vào phòng lấy tấm chăn phủ cho chồng. Di ngồi xuống bên cạnh. Phong bây giờ
trông ốm hơn nhiều, gương mặt anh lúc ngủ cũng không còn vô lo như trước. Di
nhìn anh tha thiết muốn nói nhiều điều nhưng không sao cất lời. Cô sợ anh thức
giấc, hoặc có lẽ vì những ngày qua Di nhớ anh quá rồi nên chỉ muốn được gần anh
thế này thôi. Di đưa tay định chạm vào khuôn mặt anh, vuốt ve nó như lúc họ còn
mặn nồng bên nhau. Di nhớ những ngày cả gia đình quây quần, cùng đi chơi công
viên, đêm đêm dạo phố và ăn những món ăn mà bé Pi đã chọn. Hạnh phúc lắm. Cô nhận
ra mình chưa bao giờ ngừng yêu Phong...
Nhưng cuối cùng Di rụt
tay lại như e ngại điều gì đó...
Có tin nhắn. Cô khó nhọc
lôi điện thoại từ túi áo chồng ngay khi nghe tiếng chuông phát ra. Phong vẫn còn
say ngủ.
Đồng hồ đã chỉ 1 giờ
sáng.
Tin nhắn đến từ một người
tên X mà mãi sau này Di mới biết đó là một kí hiệu của riêng họ. Cô ta là X còn
anh là Y. Nội dung tin nhắn đập thẳng vào mắt Di. Có lẽ cho đến hết cuộc đời
mình, Di cũng không thể nào quên được. Từng câu, từng chữ vẫn còn đâm sâu trong
lòng cô, để lại những vết thương không thể lành, nỗi đau không bao giờ có thể
bù đắp. Một người đàn bà, lúc nửa đêm, đã âu yếm nhắn tin cho chồng của một người
đàn bà khác và nội dung tin nhắn ngọt ngào đến nỗi bất cứ một người nào trên đời
này còn dây thần kinh cảm giác đều thấy sởn gai ốc:
"Người lạnh lùng
nhất thế gian ơi, người đã ngủ chưa?
Sao tối nay không nghe máy? Hay đã nỡ quên người tình bé nhỏ này rồi...?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT