"Có những người được số phận sắp đặt để gặp
nhau.
Dù họ có ở đâu chăng nữa.
Dù họ có đi đâu chăng nữa.
Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau."
(Claudie Gallay)
Sài Gòn, 1995.
Chiếc đồng hồ cũ kĩ
rung lên trong một buổi sáng ấm áp đất Sài thành. Đặt trên cái kệ gỗ đã mục từ
lâu, nó yếu ớt từng hồi chuông như cả thập kỉ qua chưa được uống một giọt năng
lượng nào. Cứ thế, nó tiếp tục phát ra những âm thanh tuy không đủ để làm ta bật
dậy nhưng rõ ràng khiến đầu óc ta phải quay cuồng và rồi các dây thần kinh ta
xoắn lại với nhau thành một búi. Phong thấy đau đầu kinh khủng. Anh như phát
điên lên, trùm chăn kín khắp người nhưng xem ra chưa ổn. Anh lười nhác đưa chân
đạp mạnh, chiếc đồng hồ chỉ kịp reo lên thêm một tiếng não ruột rồi ngay lập tức
nằm chễm chệ trên đất một cách sầu thảm, không buồn liếc Phong lấy một lần. Mà
có khi nó còn cầu cho mình chưa bao giờ tồn tại trong cái xó xỉnh này nữa cũng
nên.
[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com
- gác nhỏ cho người yêu sách.]
Phong lại vùi đầu vào đống
chăn. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nhưng có lẽ những cốc bia vào 2 giờ sáng
đã khiến anh tạm thời quên hết mọi chuyện. Chiếc đồng hồ thầm nghĩ có muộn cũng
đáng đời nhà cậu rồi lịm dần vào giấc ngủ. Căn phòng yên ắng trở lại, thoảng
qua hương cà phê từ một quán nhỏ bên cạnh. Giờ chỉ còn vài tia nắng khẽ rúc
rích chui lọt qua khe cửa nhưng có lẽ mùi ẩm thấp bốc lên bên trong cũng khiến
chúng rợn người.
***
Công ty chào đón anh bạn
trẻ ngày đầu tiên đi làm muộn nên cũng chẳng vui vẻ gì. Phong lật đật chạy vào
bên trong, va đầu vào tấm gương mà thực chất nó là cánh cửa, chỉ có riêng anh
không để ý. Anh lại càng điên hơn, buông một câu chửi thề rồi nghĩ trong đầu,
giá mà tấm gương ấy có màu. May sao bộ vest đã là sẵn hôm qua, thêm ít keo chuốt
lại mái tóc nên Phong bây giờ trông bảnh trai cũng chẳng khác gì một ông sếp trẻ.
Sàn láng bóng, những chùm đèn sang trọng kiêu ngạo và khó ưa như chỉ chực rơi
ngay vào đầu Phong. Anh suýt bị trượt chân mấy lần. Phong thầm ước cho ngày làm
việc hôm nay không xui xẻo như những gì anh vừa gặp phải. Ngoài trời bỗng đổ
mưa. Phong thấy sao trong mình âm u lạ kì...
Anh bắt đầu một ngày
làm việc tại Kose, hãng mỹ phẩm nổi tiếng của Nhật. Đón anh là một cô thư kí trẻ
khá chuyên nghiệp. Từ trang phục đến dáng đi, hay đến cả cách vuốt tóc của cô
ta đều tỏa ra một cái gì đó trang nhã, lịch thiệp, quyến rũ một cách đáng ghét.
Cũng như mọi thứ trong công ty, ánh nhìn của cô ta, cách cô ta giới thiệu với
anh trông thật lạnh lùng và khó ưa.
Phong vừa ra trường, là
một sinh viên trời đánh nhưng đầu óc anh khá ổn nếu không muốn nói là tuyệt vời.
Đôi khi bố mẹ thầm ước tính cách anh cũng đàng hoàng như trí tuệ của anh vậy.
Anh sống xa nhà từ nhỏ cùng vợ chồng ông cậu. Nhưng hai năm trở lại đây ông ta
theo gái đi biệt xứ, còn bà vợ nghe đâu thua bạc cũng bỏ trốn luôn. Việc học
đang dang dở nên anh quyết định ở lại, tự làm thêm kiếm sống. Nhờ một người bạn
giới thiệu cho, Phong nộp đơn vào công ty và đang trong giai đoạn thử việc.
Công việc của anh là ngồi vào chiếc ghế thư kí giám đốc, còn cô thư kí đang đi
cạnh anh đây, sẽ bị chuyển đến một chi nhánh Kose khác nhỏ hơn ở quận bên.
Phong vào gặp giám đốc
trước tiên. Đó là một gã đàn ông to béo và hợm hĩnh. Thoạt nhìn anh đã nghĩ
ngay đến Jaian nhưng anh không rõ liệu giọng hát ông ta có như thế không. Và rồi
suy nghĩ ấy chợt tắt ngay khi cô thư kí bắt đầu một màn giới thiệu trịnh trọng.
Sao cô ta lại kiêu ngạo thế nhỉ, anh thắc mắc. Rồi bỗng cô ta ngừng nói. Ngài
giám đốc đáng kính đưa tay ra hiệu cô ta đừng lên tiếng, rồi một cách kì quặc,
ông dò xét anh từ đầu đến chân. Phong thấy hơi ớn lạnh. Đoạn ông ta gật đầu một
cái ra vẻ vừa ý rồi quay trở lại bàn làm việc. Không phải ông ta đang chơi dở
ván bài nào đó trên máy tính chứ?
***
Ga Huế, 1995.
Di bước vội khi thấy
người soát vé đã đợi sẵn ở cửa toa. Vậy là cô sắp đi Sài Gòn làm việc theo đúng
như mong ước của mình. Cô sống trong một gia đình khá giả, được bố mẹ nuông chiều
vì là con út, hơn nữa việc học của cô lại rất ổn. Thế nhưng khi mẹ nuôi của bà
ngoại cô, hay dễ hiểu hơn là cố nuôi của cô, ra Huế trong một chuyến du lịch,
ngỏ ý muốn đưa cô vào Nam làm việc, cô đã không ngần ngại đồng ý ngay. Trong
con mắt long lanh của một cô gái mười tám, Sài Gòn là một cái gì đó xa xôi khó
nắm bắt, nhưng hoa lệ, nhộn nhịp và rực rỡ, luôn khiến con người ta si mê. Được
vào đó làm việc thật là một cơ hội tốt. Cô nhiều lần thấy mình mơ tưởng về một
đêm Sài Gòn sáng rực ánh đèn và cảm thấy hạnh phúc về điều đó.
Tàu chuyển bánh. Những
hàng quán bên ga chạy lùi về phía sau, nhanh dần. Chợt Di thấy lòng bồi hồi hơn
cả. Nhưng không phải bồi hồi vì sắp được đặt chân đến vùng đất mong ước. Cô
thoáng thấy hình ảnh con đường phượng vĩ mờ trong sương, tà áo dài tím mơ mộng,
nụ cười hiền của mẹ hay những thứ gần như là Huế. Thoảng qua mùi mắm tôm ngon
lành, rồi nhạt dần, tan vào không trung, hương vị quê hương nằm lại phía sau
lưng cô. Di thấy mình sao nhớ Huế kì lạ, dù cô còn chưa rời khỏi mảnh đất cố đô
này. Có tiếng người rì rầm to nhỏ về một bộ phim gì đó. Di thiếp ngủ khi tàu
lao mình vào hầm tối.
***
Sau chuyến đi dài, Di
thấy đầu ong ong. Sài Gòn đón cô trong màn mưa nhỏ hiếm hoi vào mùa này. Thế mà
cô cứ tưởng sẽ được đắm mình trong nắng Sài Gòn chói chang, thường được nghe
các anh chị trong xóm kể lại với tất cả những khát khao. Cô chợt nghĩ thầm, mưa
ở đâu cũng không đẹp bằng mưa Huế.
Một người bà con đến
đón Di, trông chị ta thân thiện lắm. Họ bắt taxi rời ga. Sài Gòn quả là rộng
quá, cô thấy mình vi vu mãi mới đến nơi. Có chút gió, hoặc là bụi phả vào mắt
Di.
Đó là một xưởng bánh lớn.
Cô sẽ sống ở đây cùng với chị Nhu và làm bánh cho xưởng. Công việc có vẻ không
đơn giản như Di nghĩ, nhưng cô mặc kệ, chỉ cần là Sài Gòn thì bất cứ việc gì ở
đây cô cũng làm được.
Đêm đầu tiên xa nhà, Di
trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được. Lần đầu tiên cô thấy nhớ nhà đến vậy. Cô
nhìn đồng hồ đã 1 giờ sáng. Chị Nhu biết ý, ngồi dậy bật đèn lên rồi chạy lui
sau bếp, lấy ra vài cái bánh còn sót lại hôm nay. Chị nướng chúng rồi đem vào
phòng cho Di. Cô cảm động nhìn chị Nhu tha thiết:
- Em nhớ nhà quá chị ạ.
- Lần đầu đi xa thì dậy
đó, riết rồi quen hà. Ráng lên em, rồi mọi chuyện cũng qua thôi.
Di mỉm cười. Một giọt
nước mắt khẽ lăn xuống bên má. Cô thấy ấm lòng lắm. Khi xa nhà, chỉ cần có một
người bên cạnh động viên mình thế là đủ. Chị Nhu yên lặng ngồi nhìn Di ăn ngon
lành. Lúc sau chị tắt đèn, cả căn phòng lại chìm trong bóng tối.
Sáng sớm Di đã phải dậy
để học làm bánh. Ban đầu cô chỉ được đứng bên cạnh để phụ chị Nhu chứ chưa đứng
chính. Thỉnh thoảng cô lại phải đi giao bánh khi có đơn đặt hàng. Cô tất bật cả
ngày, chạy hết vòng này đến vòng khác. Đôi khi mệt mỏi nhưng nghĩ đến việc sống
nhờ vào người ta ở chốn Sài Gòn xa lạ, lại đắt đỏ này, Di âm thầm tự nhủ mình
phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Một tuần trôi qua thật
nhanh. Hôm nay là chủ nhật, khách đến rất đông. Nhiều nhân viên phải làm thêm
giờ. Một mặt vì thiếu người, mặt khác là cuối tuần, họ có thể tranh thủ lên
lương. Di nhận được cuộc gọi từ một tiệm café cách đó không xa, đặt một bánh
kem lớn và ít cup-cake. Cô vội vào trong chuẩn bị mọi thứ rồi leo lên xe giao
bánh.
***
Sáng chủ nhật trời
không nắng.
Phong đang nằm dài trên
ghế sofa, không một mảnh vải che thân. Mấy lon bia còn lăn lóc trên sàn nhà, vỏ
xúc xích vương vãi lên cả người anh, đĩa mực đặt trên bàn còn một nửa. Hôm qua
anh thức đêm xem bóng đá, làm vài lon bia đến tận 2 giờ sáng và giờ thì đang ngủ
say như chết rồi.
Tuần đầu thử việc với
Phong thật vất vả. Dù công việc mới mang cho anh nhiều thử thách nhưng mọi thứ
có vẻ không tồi tệ cho lắm. Ngoại trừ cô ta.
Cô thư kí ấy, cô ta tên
Đoan. Dù đã bị chuyển công tác sang quận bên, nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn quay
lại đây, ngang nhiên một cách đáng ghét. Phong nhiều khi cảm giác có gì đó
không bình thường giữa cô ta với ngài giám đốc đáng kính. Có lần anh làm việc
thêm ngoài giờ, còn bắt gặp họ ra về cùng nhau khi đã gần 6 giờ tối. Anh nghĩ
có khi nào cô ta quay lại vị trí của anh không nhỉ, lúc đó chắc anh bị đá ngay
mà không cần thêm thời gian thử việc quái gì nữa. Phong ghét cay ghét đắng cái
cách cô ta nhìn mọi người bằng một nửa con mắt. Dáng người kiêu sa, giọng nói lạnh
lùng, những bộ trang phục quyến rũ, cả nụ cười khẩy cô ta dành cho anh như muốn
thách thức: Tôi sẽ quay lại. Chưa bao giờ anh thấy ghét một cô gái như thế, dù
cô ta chưa hề làm gì anh, thậm chí đến việc liếc nhìn anh còn hiếm.
***
“Never knew that it
would go so far
When you left me on
that boulevard
Come again you would release
my pain
And we could be...”
- Alo? - Phong uể oải
nhấc máy trước khi tiếng chuông điện thoại kịp tắt.
- Xin chào, chúng tôi gọi
từ văn phòng tập đoàn Kose chi nhánh Sài Gòn, quận nhất. Cho hỏi có phải ông Đỗ
Kì Phong đầu dây không vậy? - Giọng cô ta có vẻ khó chịu.
- À vâng vâng, là tôi
đây. Xin lỗi, có chuyện gì không? - Phong tỉnh hẳn, đưa tay vơ vội cái chăn dưới
sàn, anh quấn quanh người rồi ngồi dậy.
- Xin lỗi vì làm phiền
ông vào ngày nghỉ. Chúng tôi nhận được một thông báo từ giám đốc rằng ông phải
có mặt ngay bây giờ tại công ty. - Cô ta có vẻ dịu hơn.
- Cái gì? À, không,
vâng tất nhiên rồi, tôi sẽ có mặt trong vòng vài phút nữa. Tôi sẽ đến. Cám ơn
cô.
- Được, chào ông.
Phong cúp máy, đầu đau
như búa bổ. Anh lủi thủi vào buồng tắm mà không buồn dọn dẹp cái xó nhà gọi là phòng
khách. Mười phút sau, anh đứng trước gương chải lại tóc, vuốt ít gel, rồi nhìn
sâu vào trong gương và tự mỉm cười. Anh rủa thầm: “Chào ngài giám đốc đáng
kính! Chết tiệt.”
Đợi taxi quá lâu nên
Phong chạy vội đến bến xe buýt, vừa lúc bắt kịp chuyến số bốn. Giờ này không sớm
không muộn, trên xe chỉ lác đác vài cụ già và một số thanh niên thuộc kiểu những
người lao động chân tay. Phong thấy nôn nao. Anh đang nóng lòng muốn gặp ngài
giám đốc đáng kính. Hoặc chỉ là anh đang muốn chui khỏi chiếc xe này, mùi người
hỗn tạp còn ám trên đây thật kinh khủng.
Phong rời khỏi chiếc xe
bốc mùi, anh bước nhanh về phía công ty cách đó hai trăm mét.
***
Di bước xuống xe. Đúng
là địa chỉ này rồi. Một tiệm café teen nhỏ nằm gọn giữa hai tòa nhà sang trọng.
Cô nhanh chóng bước vào giao hàng, kèm theo một nụ cười thân thiện với chị chủ
quán. Tuy chỉ mới một tuần trôi qua nhưng cô tỏ ra khá thành thạo trong công việc.
Chưa đầy hai phút sau, Di trở ra.
Trong lúc hí hoáy đánh
dấu vào tập giấy nhỏ trên tay, Di va phải một người đàn ông.
Trong lúc liếc vội chiếc
đồng hồ sang trọng trên tay, Phong va phải một cô gái.
Họ nhìn nhau một lúc
lâu, có tiếng gió thì thầm bên tai anh, vài sợi nắng mềm khẽ vương trên tóc
cô...
Chương
2: Nhận ra nhau
"Thì ra duyên phận
đã sớm an bài trong khoảnh khắc họ gặp nhau.
Giống như họ đã nói:
Không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn trong ngàn vạn người, bạn
sẽ gặp, người thuộc về bạn, là anh ấy."
(Ức Cẩm)
Di ngồi trên xe lặng ngắm
hàng cây ven đường. Cô tự hỏi bây giờ trời Huế ra sao, ba mẹ đang làm gì, và
Huy có còn nhớ đến cô hay không. Chưa một lần cô tin rằng mình và anh có thể rời
bỏ nhau đơn giản đến vậy. Suốt một tháng trời, Di bận rộn, lo sửa soạn đồ đạc
chuẩn bị vào Sài Gòn làm việc nên chẳng mảy may nghĩ đến anh. Tệ hơn hết, ra đi
cô cũng không hề chào anh lấy một tiếng. Chỉ đến hôm bạn bè đến tiễn Di ra ga,
cô mới thoáng thấy bóng anh cao gầy nấp sau bụi cây, nhìn cô chết lặng. Di biết
Huy yêu cô nhiều lắm, chỉ có điều tình cảm của cô không dành cho Huy. Anh càng
tốt bụng, càng quan tâm lo lắng, càng yêu cô, cô lại càng cảm thấy có lỗi rất
nhiều. Huy không trách cô, tính anh là vậy. Đôi khi tử tế quá đến mức bất cứ cô
gái nào đi cạnh anh đều lo sợ rằng mình chưa xứng. Chia tay là cách tốt nhất để
Di cứu vãn một tình bạn.
Bất chợt hình ảnh chàng
trai lịch lãm va phải cô hồi sáng hiện ra, xen giữa dòng suy nghĩ của Di. Anh
ta có giọng nói ấm áp, duy chỉ nói đúng một câu xin lỗi rồi vội vàng bước vào
tòa nhà lớn gần đó. Cô tự hỏi sao có người vừa trẻ, vừa đẹp trai đến vậy, lại vừa
làm trong một công ty lớn đến vậy. Nhưng có một điều phải công nhận là anh ta bất
lịch sự vô cùng.
***
Phong bước ra khỏi
công ty, gương mặt không biểu hiện chút sắc thái gì. Anh tạt vào một trong những
quán rượu ven đường. Đến giờ trời vẫn không nắng. Phong gọi một chai, thêm đĩa
mồi nhỏ rồi anh ngửa cổ uống không ngừng nghỉ.
Bỗng một chuỗi âm thanh
đáng sợ vang lên. Người ta nghe thấy tiếng gào điên loạn của một gã đàn ông, tiếng
thủy tinh vỡ, tiếng va đập mạnh của thứ gì đó. Rồi người ta trông thấy bóng người
cao lớn bước ra từ quán rượu. Anh ta vẫn bình thản, ngạo nghễ trước hàng vạn
con mắt thiên hạ đang nhòm ngó.
Hôm sau Phong rao bán
nhà, đặt vé máy bay quay về Huế.
***
Dạo gần đây Di thấy nhớ
Huế hơn cả. Nhất là khi nhìn cả nhà cố nuôi quây quần bên nhau trong bữa cơm
thân mật, tối đến họ còn đi chơi cùng nhau. Chị Nhu nghỉ việc về quê lấy chồng
rồi, Di chỉ còn biết lủi thủi một mình trong xưởng bánh.
Đã bốn tháng trôi qua.
Cả ngày tất bật, đôi khi vài câu hỏi thăm, bông đùa của mấy anh giao bánh hay
những cuộc tán chuyện ngắn ngủi với vài chị sinh viên đang làm thêm ở xưởng
cũng khiến Di đỡ buồn. Nhưng cứ đêm đến, khi chỉ có một mình, cô lại lấy nhật
kí ra viết, viết mãi, rồi bật khóc. Di không đếm hết được mình đã khóc bao
nhiêu lần. Chỉ biết rằng cô nhớ Huế nhiều quá. Di nhận ra cuộc sống xa nhà
không như cô tưởng tượng. Sài Gòn đẹp thật. Nhưng đối với một đứa suốt ngày
chui rúc trong xưởng bánh thì làm sao có cơ hội cảm nhận vẻ đẹp của Sài Gòn.
Bây giờ cô chỉ muốn quay về, Huế đối với cô quá đỗi thân thương. Di nhớ ba, nhớ
mẹ, nhớ bạn bè, nhớ tất cả những gì thuộc về nơi ấy. Nhiều khi cô thấy mình yếu
đuối quá. Cô mơ được trở về.
Tròn một năm sau Di rời
Sài Gòn.
***
Phong về Huế cũng mấy
tháng trời mà vẫn chưa tìm được công việc thích hợp. Cuối cùng, vì không thể tiếp
tục ăn bám mẹ thêm một phút nào nữa, anh đành chấp nhận vào làm kế toán tại một
công ty nhỏ trong thành phố. Công việc không mấy vất vả. Cả ngày anh chỉ biết
ăn nhậu với bạn bè cũ, rồi say xỉn, buồn bã... và hôm sau lại thế.
Đã hai năm qua Phong sống
tẻ nhạt và bất cần. Đôi lúc anh cảm thấy mệt mỏi với những khúc trường ca của mẹ.
- Đàn ông giờ cũng có
việc vàng, hai lăm tuổi chứ đâu ít nữa, yên bề gia thất là vừa rồi con ạ. Mày cứ
ôm mãi con Thiên Lam ở tuốt Hà Nội làm chi. Con gái đẹp như nó chắc cũng lấy chồng
rồi. Phong này, bà Hà bạn mẹ có quen một con bé nhà giàu, làm việc trong công
ty chi đây... cũng giỏi lắm, hay con thử...
- Mẹ, mẹ đừng ca cẩm nữa
được không. Con đã lớn rồi, để con tự quyết định cuộc đời của mình, mẹ đừng bận
tâm. Còn nữa, đàn ông chết hết thì họa chăng mới có cô lấy con trai quèn của mẹ
đó.
- Ơ cái thằng, mẹ còn
chưa nói hết. Có về ăn không để...
Bà Mây chỉ kịp run bắn
lên vì tiếng cửa đập mạnh. Bà chán nản quá. Thằng con bà đẹp trai, cao to, học
hành tử tế nhất cái xóm này, làm việc trí óc chứ không như thằng anh quèn của
nó mà sao đến giờ vẫn nhởn nhơ. Bà cũng lớn tuổi, thèm lắm được đứa cháu bồng bế
chứ từ ngày ông mất đến giờ, bà cô đơn quá. Mấy đứa con gái đi Liên Xô cả, nhà
còn mỗi Phong là có tương lai nhất. Ấy vậy mà đến giờ anh vẫn ậm ợ mỗi khi mẹ
nhắc đến chuyện vợ con.
Phong bực bội bước ra
khỏi nhà. Anh cũng chẳng biết đi đâu vào giờ này. Mãi tới khi ra đến trục đường
chính, Phong mới nhớ ra mình quên ví ở nhà. Một mình, lại không có tiền thì chả
biết làm gì, chả biết đi đâu nữa cả. Nhưng anh bực quá. Anh chưa hề có ý định lấy
vợ bây giờ. Thôi cứ chơi đi cho sướng thân.
Mải suy nghĩ vẩn vơ,
anh va phải một cô gái.
Phong đỡ cô đứng lên,
xin lỗi một cách vô thức rồi bước đi lạnh lùng.
Lang thang mãi cuối
cùng anh cũng quyết định quay về nhà. Trời tối quá rồi, chẳng biết liệu mẹ có
còn chờ cơm không nữa. Phong chợt thấy đói bụng. Anh bước mỗi lúc một nhanh
hơn.
Chiếc xe máy lạng lách,
rú ga rầm rầm trên đường. Đèn sáng chói chiếu nhập nhòe trong mắt Phong. Anh
cúi đầu rủa thầm cái tên điên nào đấy. Ngay lập tức, anh nghe thấy tiếng ai đó
hét lên và trước mắt Phong bây giờ là một cảnh tượng khá bất ngờ. Cô gái lúc
nãy anh va phải, vẫn bộ váy tím đó, vẫn mái tóc dài đó, ngã trên vệ đường cách
Phong chưa tới một trăm mét. Gần đó có tiếng chửi rủa cuồng loạn của tên điên ấy,
rồi nó phóng xe chạy mất. Phong lờ mờ đoán ra mọi chuyện. Anh bước về phía cô
gái, đỡ cô dậy và lặng đi một lúc lâu.
Di ngồi trên chiếc ghế
đá vệ đường. Trước mặt cô, một chàng trai trẻ tuấn tú đang quỳ xuống, cần mẫn
băng lại một vết trầy dài trên chân cô. Anh ta làm từ tốn và chậm rãi. Di không
còn thấy đau như lúc nãy nữa. Trong đầu cô bây giờ là hàng tá những thắc mắc:
Là người va mình lúc nãy đây mà, anh ta đẹp trai quá, nhìn bên ngoài có vẻ lạnh
lùng nhưng cũng tốt bụng, mà trông quen không thể tả được, quen quá trời...
Mải suy nghĩ, cô không
biết Phong đã ngẩng lên nhìn mình từ lâu. Phong không ngờ có cái kiểu con gái
có thể tự tiện nhìn đàn ông lạ ngoài đường một cách chăm chú đến vậy. Anh cười
đểu giả, đứng dậy vứt miếng bông gòn vào thùng rác cạnh đó.
- Khuya rồi về đi. Chưa chết được.
- À, cám ơn anh, cám
ơn... - Di bây giờ mới tỉnh ra, bối rối cúi mặt, đưa đưa cái chân đau lên xuống
vờ ngắm nghía.
Phong cười như không có
gì. Anh lẳng lặng bước đi, bỏ lại sau lưng ánh mắt Di vẫn nhìn theo khó hiểu.
Phong lầm bầm: “Quen quen... Mà con gái thời nay cũng lạ thật. Bất chợt Phong
nghĩ đến Thiên Lam trong mảng kí ức Hà Nội xưa cũ.”
Phong trở về nhà khi Huế
đã ngủ yên. Mẹ anh còn thức chờ cơm con. Nhưng khi vừa nghe thấy tiếng vặn cửa,
bà lẳng lặng lui xuống bếp. Anh liếc nhìn mâm cơm hình như còn chưa vơi, rồi chẳng
buồn ăn mà đi vào phòng, nằm dài ra trên giường. Phong chợt nhớ đến điều gì đó.
Anh rút từ trong túi ra một chiếc ví. Thế này có gọi là ăn trộm không? Anh cười
khẩy rồi loay hoay mở ra. Phong tìm thấy bên trong đó là một giấy chứng minh
nhân dân của Mai Thảo Di, sinh ngày 9 tháng 3 năm 1977, tấm ảnh ông ca sĩ nào đấy,
tờ giấy ghi tên các loại hoa, thỏi son môi nhỏ xíu đã cũ và vài chục ngàn được
xếp rất gọn. Nhưng kì lạ hơn, anh khám phá ra rằng dưới đáy ví, nằm sâu trong
góc là một viên đạn đã rỗng thuốc, chỉ còn lại vỏ. Bên trên còn khắc hai chữ
H&D. Phong cầm viên đạn lên ngắm nghía một hồi lâu, băn khoăn tự hỏi chuyện
gì đã xảy ra với cô ta, ý nghĩa của hai chữ ấy, và tại sao cô ta giấu nó sâu
như vậy. Rồi anh nghe tiếng mẹ phía bên ngoài.
Hẳn là bà đang dọn dẹp
bữa tối. Phong đút viên đạn vào túi, gập chiếc ví lại quăng vào một xó rồi tắt
đèn ngủ.
Tối hôm sau, Phong quyết
định quay lại địa điểm cũ ngồi đợi. Anh không chắc họ sẽ lại gặp nhau. Nhưng
anh vẫn cứ đợi. Có một thứ linh tính nào đấy mách bảo anh hãy nhẫn nại.
Lâu lắm rồi Phong mới
có dịp ngắm Huế kĩ đến vậy. Phố Huế chìm trong đêm thật đẹp. Phong nhìn cầu
Tràng Tiền, nhìn dòng Hương giang, nhìn những người con xứ Huế đang chầm chậm
chuyển động trong đêm tĩnh lặng. Khác xa với Hà Nội tuổi thơ, với Sài Gòn trai
trẻ, Huế luôn là vậy, trong đôi mắt Phong, vẫn luôn trầm tư, êm đềm, sâu lắng lạ...
Và quả là anh gặp Di thật.
Cô gái nhỏ nhắn ấy đã quay lại. Cô mặc một chiếc váy xanh, làn da trắng hồng,
mái tóc dài đen nhánh. Lần đầu tiên Phong phải công nhận cô ta không đẹp, nhưng
có sức hút dịu dàng. Cô ngồi sau lưng một anh chàng nào đó trên chiếc Dream.
Di bước xuống xe, bảo
Huy đợi một lát rồi chạy lại chỗ Phong đang ngồi.
- May quá. Lại gặp anh
rồi. Cảm ơn vì đã giữ dùm chiếc ví. - Di nói, mắt không hề rời khỏi bàn tay
Phong. Anh đang cầm nó.
Phong nhìn cô. Sau anh
liếc mắt về phía Huy một cách rất nhanh chóng rồi vẫn cái kiểu cố tỏ vẻ lạnh
lùng đó, anh đưa chiếc ví cho Di. Ngay lập tức cô mở nó ra kiểm tra mọi thứ.
- Tôi không hèn đến mức
đó.
Di thấy lạ. Vật ấy mất
rồi. Nhưng cô không dám lên tiếng mà chỉ ngại ngùng nhìn Phong dò xét. Phong vẫn
giữ nét mặt bình thản.
- Đúng chứ? Tôi đi đây.
Nhắn với anh chàng của cô rằng nút áo anh ta bị đứt một cái rồi.
Di há mồm ngạc nhiên.
Cái gã ngạo nghễ điên rồ trước mặt cô là người từ hành tinh quái quỷ nào rơi xuống
vậy? Di ức lắm. Cô mất vật đó rồi nhưng không dám hỏi. Di quay lưng bỏ đi, mặc
kệ, tìm lại được chiếc ví đã là may mắn rồi. Nhưng suốt cả buổi ngồi sau lưng
Huy để anh đưa về, cô cứ bồn chồn không yên. Cô thấy tiếc một cái gì đó quá đỗi
thân thuộc, một cái gì đó thuộc về quá khứ, một phần cuộc đời cô.
Về phần Phong, anh bước
đi mỗi lúc một nhanh hơn. Anh cảm nhận được giọt mồ hôi lăn dài bên má. Anh biết
cô ta đã phát hiện ra điều bất bình thường ấy nên cố bỏ đi nhanh nhất có thể vì
sở dĩ anh chỉ tự cho rằng mình trong sạch. Thực chất không phải vậy. Phong ngẩng
cao đầu, sải bước về phía con đường nhỏ dẫn vào nhà, miệng lẩm bẩm: “Thằng hèn.”
***
Mấy hôm sau Phong tìm đến
địa chỉ thường trú của Di. Đó là một khu tập thể gần trung tâm thành phố. Phong
như một gã bệnh, ngồi lì trên bậc thang, phì phèo điếu thuốc. Độ hai tiếng sau
Di bước ra. Cô ngạc nhiên đến thừ người trong vài phút. Phong vứt điếu thuốc, đứng
lên, vẫn cái vẻ ngang tàng đó, anh mỉm cười.
- Chào Di. Mình đi uống
nước một lát được không? - Phong gắng hết sức nhìn cô bằng đôi mắt gợi tình.
- À, không, xin lỗi,
tôi có việc phải đi. - Di vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Chỉ mấy phút thôi,
xin em đấy.
- Xin lỗi, thưa ông.
Nói rồi Di toan bỏ đi.
Phong thấy ngờ ngợ. Anh mất vài giây định thần. Anh không tài nào sắp xếp nổi mớ
suy nghĩ lộn xộn vừa chạy qua các dây thần kinh não. Anh kéo tay Di lại, nói
nhanh:
- Anh đã gặp em rồi
đúng không? Ở Sài Gòn, vào cái hôm anh bị từ chối công việc ấy. Anh cũng đã va
phải em. Rõ ràng hôm đó em cũng nói như thế. “Xin lỗi, thưa ông”, em đã nói thế
đúng không. Anh biết mà, anh nhớ ra rồi, có phải không?
- Tôi không nhớ, xin lỗi,
tôi phải đi. - Di nói dối.
Phong buồn rầu nhìn cô.
Không lẽ ông trời lại oái oăm đến vậy. Hôm đó anh gặp cô, cũng đã thẫn thờ
trong vài giây, nhưng công việc vội vàng cuốn anh đi mất. Khi trở về đây, anh
cũng lại gặp cô. Phong tự hỏi không biết tại sao giữa bao nhiêu người, họ lại
luôn va vào nhau. Nếu hôm đó anh không quay về trên con đường cũ, họ có quen biết
được nhau như hôm nay không? Nếu không có tên điên phóng xe vào giữa đêm, chắc
anh và cô đã mãi chỉ là những người va phải nhau trên đường mà thôi. Phong chưa
một lần tin vào duyên số, định mệnh hay những thứ đại loại như thế. Nhưng bây
giờ anh tin chúng có thật.
Mải suy nghĩ, Phong
không biết rằng mình vẫn đang đứng nhìn theo hướng cô ấy. Nhưng Di đã đi mất
cách đây mấy phút rồi.
Ngoài đường, trên chiếc
Dream trôi nhẹ trong gió, có một cô gái đang thẫn thờ suy tư. Di chỉ bất ngờ
khi không hiểu tại sao anh ta quay lại tìm mình. Vì sở dĩ cô đã kịp nhớ ra anh
ta từ đêm qua rồi.
***
Mấy hôm sau, cứ mỗi tối
Phong lại đến trước cửa nhà Di ngồi phì phèo điếu thuốc. Anh chờ đợi một điều
gì không rõ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT