Lạnh lẽo, cảm giác khó chịu từ mí mắt truyền đến, khi cô mở mắt ra, đã nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Đồ Tĩnh đang nhìn mình.
“Em . . . . ." Đầu của cô còn chưa nhớ lại việc xảy ra trước khi ngất .
“Em vừa mới ngất xỉu." Ở trong trong bồn tắm to như vậy, hai người vẫn còn đang ngâm mình trong nước ấm, Tư Đồ Tĩnh đang ôm lấy người yêu, nói đơn giản
“Ừ." Cô gật đầu, nói không ra lời.
Hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt cô, hình ảnh hai người lúc trước vừa mới hoan ái giống như ngựa chạy trước đèn, ở trước mắt cô xẹt qua một lần.
“Em hiện tại có ổn không?" Ôm lấy cô gái nhỏ, anh dịu dàng ở bên tai hỏi cô.
“Vâng. . . . . ." Hồng Diệp cắn môi,khuôn mặt đỏ lên.
"Nhiều lời một chút nha, bằng không anh làm sao mà biết rốt cuộc là em đang thật sự ổn, hay là đang giả vờ?" Tư Đồ Tĩnh vô cùng quan tâm để ý đến thân thể của người yêu, chỉ sợ chính mình đã đem lại gánh nặng quá lớn cho cô .
"Thật sự không sao cả ! Không cần hỏi nữa." Thật là muốn mắc cỡ chết cô.
Tình ái cao trào đánh thẳng vào cô, làm cô không chịu nổi, trực tiếp ngất đi trong phòng tắm, loại tình huống này muốn cô nói sao lại cho rõ ràng đây?
Tư Đồ Tĩnh quan sát biểu tình của giai nhân, xác định cô không có việc gì, mới không tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Ngâm mình trong nước ấm, tựa vào lồng ngực người yêu,khi còn ở Nhật Bản Hồng Diệp chưa từng nghĩ tới sẽ có thời điểm như vậy .
Đang tắm trong bồn, cùng người yêu tâm linh hợp nhất. . . . . . Hình ảnh tốt đẹp lại hạnh phúc như vậy, thật sự đây chính là cuộc sống của cô sao? Cô rời nhà đi, trở lại nơi cố hương học ở trường này quả nhiên là chính xác mà.
“Em đang suy nghĩ gì? Đang có ý tưởng đen tối hả." Từ trước đến nay cô gái nhỏ này luôn liến thoáng thế nhưng bây giờ lại trầm mặc, Tư Đồ Tĩnh rất ngạc nhiên trong đầu của cô đang nghĩ điều gì.
“Em suy nghĩ về việc. . . . . . Quay về Đài Loan học quả nhiên thật tốt !" Cô gái nhỏ ở trong lòng người yêu thổ lộ chân thật.
“Thế sao?" Chàng trai đáp nhẹ, mở lớn đôi mắt đen láy nhìn cô, không hiểu cô vì sao lại kết luận như vậy.
"Mẹ em không cho trở về, nói em sẽ không tìm được anh, mà dù có tìm được, cũng sẽ không được anh yêu, em chỉ phí công thôi . . . . ." Đùa bỡn với ngón tay bạn trai, Hồng Diệp chợt nói đến chuyện này, cảm xúc cũng rất kích động, "Bọn họ đến bây giờ còn chưa tin. . . . . ."
Anh nâng cằm của cô lên, dùng môi ngăn chặn môi của cô, không cho cô nói tiếp.
Hai người quấn quít lẫn nhau, chia sẻ nước bọt trong miệng lẫn nhau, cho đến khi Hồng Diệp thở không nổi, anh mới chậm rãi buông cô ra.
"Đang vui vẻ, đừng nói đến chuyện không vui." Tư Đồ Tĩnh không muốn nghe những lời làm cho nội tâm anh cảm thấy áy náy .
“Vâng." Hồng Diệp gật đầu, lộ ra nụ cười ngây ngô.
Tư Đồ Tĩnh nhìn thấy giai nhân đáng yêu như vậy, trong lồng ngực chợt đau đớn. Cô thật sự rất tin tưởng mình. . . . . .
"Chúng ta phải mỗi ngày đều hạnh phúc như vậy nha!" Nắm chặt bàn tay to của người yêu, Hồng Diệp ở trong làn hơi nước mong tâm nguyện.
“Anh cũng hi vọng như vậy." Tư Đồ Tĩnh chân thành hưởng ứng.
Có cô gái nhỏ bên cạnh, anh cảm giác mình ham muốn không đủ, tựa hồ càng ngày càng thêm mê luyến vóc dáng nhỏ nhắn và tình cảm chân thành của cô.
Cô quá ngây thơ đơn thuần làm cho anh có cảm giác mình đối với tình yêu không còn sợ hãi nữa, dần cảm thấy không xứng với cô gái quá ngây thơ thuần khiết này.
Anh sợ chính mình sẽ làm ra chuyện có lỗi với sự chân tình của cô. . . . . .
★★★ ★★
“Cậu thật sự thích con bé đó?"
Đang uống nước, Tư Đồ Tĩnh đến phòng bếp đổ ly đá, lại đụng đầu Đỗ Như Hủy người cũng vừa từ phòng ngủ đi ra, chị dâu yêu quý của anh.
“Ừ?" Không dài dòng, anh hạ giọng nhỏ đến không thể nghe thấy, tùy ý trả lời.
“Tôi đang nói đến cô bé Nhật Bản đó." Đỗ Như Hủy bước đến, không cho Tư Đồ Tĩnh đi qua, nói thẳng vấn đề của cô.
“Cô ấy quả thực rất đáng yêu." Tư Đồ Tĩnh hiện lên nụ cười vui vẻ. Uống xong nước, anh đặt ly xuống đi lên lầu.
“Cậu rõ ràng không hề thích cô gái này, tại sao phải miễn cưỡng chính mình?" Đỗ Như Hủy theo phía sau Tư Đồ Tĩnh lớn mật ôm lấy vòng eo của anh, không cho anh rời đi.
"Chị dâu, tôi thích loại con gái thế nào, cùng chị có liên quan gì sao?" Tư Đồ Tĩnh thốt lên lời cuối, lạnh lùng hỏi người đàn bà phía sau .
Nép vào tấm lưng ấm áp của anh, Đỗ Như Hủy phát hiện mình vẫn còn yêu người con trai này, rất yêu.
“Tôi. . . . . .tôi đang nghĩ đến. . . . . ." Lúc bọn họ vẫn còn có tình cảm với nhau. . . . . .
Đỗ Như Hủy cho rằng dựa vào tình cảm trước đây, Tư Đồ Tĩnh nên biết ý tứ của cô, mà trên thực tế Tư Đồ Tĩnh thật sự biết rõ.
"Từ lúc chị quyết định gả cho anh tôi, tôi cùng chị đã không còn chuyện dây dưa gì nữa." Đẩy đôi tay ở thắt lưng ra, Tư Đồ Tĩnh lãnh đạm, xoay người, đối với người yêu cũ đang ở phía sau không nói thêm câu nào, nhanh chóng bỏ đi.
“Cậu. . . . . ." Đỗ Như Hủy dùng ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn bóng lưng Tư Đồ Tĩnh, lại không dám gọi anh lại .
★★★ ★★
Điện thoại trong túi rung không ngừng, Hồng Diệp cảm thấy thực phiền.
Bởi vì đó là mẹ cô bảo quản gia gọi điện thoại cho cô, không phải của Tư Đồ Tĩnh, cho nên cô không muốn bắt điện thoại, nhưng lại sợ quản gia mách với mẹ, cho nên hay là tan học gọi lại sau đi, hỏi quản gia đã xảy ra chuyện gì sao lại nhất định phải tìm cô.
"Phu nhân tìm tiểu thư, mời tiểu thư lập tức gọi điện thoại cho bà." Giọng nói lạnh lùng từ đầu kia di động truyền đến.
Hệ thống điện thoại tại Nhật Bản và Đài Loan không giống nhau, có điện thoại như cô cũng không có ích chi. Hơn nữa cô là con gái, một mình ở Đài Loan, Lâm Nghi Trinh không yên tâm, cho nên kiên trì mời quản gia biết tiếng Nhật đến làm bạn.
"Còn có chuyện khác sao?" Chậc, cái thanh âm này làm cô nhớ tới một người, làm cô không thoải mái lại không thể lảng tránh ghét như quỷ sứ.
Chỉ là không nghĩ tới khi đến Đài Loan, còn có thể đụng tới người mang giọng nói này?
Hồng Diệp trong lòng rất rõ ràng, quản gia ghét cô. Chính là không biết vì sao rõ ràng ghét người Nhật Bản, lại muốn đến theo lệnh triệu tập của nhà Tá Đằng để làm quản gia? Chuyện xưa nói ra dài dòng, chính là cô vội vàng yêu đương, không rảnh cùng bà già này nói chuyện.
"Không ạ." Lưu Mạc Châu ngắn gọn trả lời.
“Bye ." Hồng Diệp điện thoại cũng không cùng bà nhiều lời, lập tức cúp điện thoại đi đến trạm điện thoại quốc tế công cộng gọi về Nhật Bản .
Cô gọi điện thoại về nhà, điện thoại nhanh chóng chuyển tới tay Lâm Nghi Trinh .
“Học kỳ sau khi kết thúc thì nhanh chóng quay lại cho mẹ ! Không được tiếp tục ở lại." Biết là con gái gọi điện thoại, Lâm Nghi Trinh không nói hai lời, lập tức căn dặn.
"Vì sao?" Hồng Diệp không dám tin, thét chói tai. Tình yêu của cô đang tiến triển thuận lợi đúng như dự kiến, làm sao bảo cô quay về Nhật Bản được?
"Kêu con trở về thì trở về! Sao hỏi nhiều vậy chứ?" Lâm Nghi Trinh cũng cao giọng, không vui hỏi lại.
“Con không muốn! Con cùng A Tĩnh tình cảm rất tốt, không muốn trở về đâu!" Hồng Diệp rất không thích cách chuyên chế của mẹ cô, ra sức cự tuyệt.
“Mẹ bảo con phải trở về!" Lâm Nghi Trinh tức giận.
“Con không muốn! Mẹ, tình cảm của chúng con thật sự tốt lắm. . . . . ." Nói không chừng khi cô tốt nghiệp trung học sẽ gả cho A Tĩnh . . . . . .
Không muốn nghe con gái vì tình yêu mà bị hủy hoại, Lâm Nghi Trinh nhanh chóng phá vỡ giấc mộng của cô
" Nó đối với ai tình cảm cũng tốt lắm, đồ lăng nhăng đó ! Con chỉ là mới yêu đương, nó sẽ đem con làm bạn tình miễn phí trên giường! Mau mau trở về, mẹ sẽ cùng cha tìm người tốt hơn cho con." Muốn tìm hiểu về nhà Tư Đồ ra sao, đối với nhà Tá Đằng mà nói rất đơn giản, không quá khó khăn. Huống chi con gái bà ở Đài Loan, xảy ra chuyện, ai có thể giúp nó chứ?
"Mẹ, mẹ hồ đồ rồi! Mẹ không được tùy tiện hạ nhục anh ấy!" Hồng Diệp cầm lấy phone, lên giọng với mẹ cô bên kia đầu dây.
Nghe thấy con gái đang phẫn nộ xen lẫn đau lòng, Lâm Nghi Trinh dừng lại vài giây, mới mở miệng, " Mẹ không nói hồ đồ đâu."
Phía trước là đống thông tin về Tư Đồ Tĩnh rơi xuống, cũng không bởi vì không tìm được người mà dừng lại, bà vẫn bảo bọn họ tiếp tục điều tra sinh hoạt cá nhân của anh.
Sau khi bà thu được tư liệu, lật xem rõ ràng, hơn mười tờ báo cáo, bà mới biết được chính mình thông minh thế nhưng ngốc đến mức đem con gái đáng yêu của mình ra làm tế phẩm, đưa đến trước mặt sói, mời nó tận hưởng .
Điều này thật sự là. . . . . . Rất khoa trương! Thằng nhóc bảnh trai này chơi gái so với kẻ chuyên nghiệp như Ngưu Lang (*) còn lợi hại hơn rất nhiều!
(*) male sex worker
"Mẹ, mẹ nhất định đã hiểu lầm. . . . . ." Nghĩ đến ánh mắt chân thành kia, Hồng Diệp không tin, nhưng lại sợ hãi điều mẹ nói là sự thật, âm điệu đã thay đổi.
Trên tay tư liệu còn nhiều, rất nhiều, tùy tiện vài trang cũng có thể phá hủy đi sự tin tưởng của con bé.
Lâm Nghi Trinh vốn muốn nói thêm nữa, nhưng nghe thấy con gái đang muốn khóc, " Nó. . . . . . Nó đối con có tốt không?"
"Tốt lắm! Rất tốt. Anh ấy đối với con tốt lắm. . . . . ." Hồng Diệp lải nhải, nhanh chóng ở phone bên này kể ra được người yêu săn sóc cùng dịu dàng, ý đồ đem anh đắp nặn tâng bốc lên ngoại hình tuyệt hảo, biết chịu trách nhiệm là một chàng trai vĩ đại .
Cuối cùng, còn đặc biệt cường điệu cô không nhìn thấy anh cùng các nữ sinh khác có sự thân mật đặc biệt nào hay nói chuyện phiếm cũng không. . . . . . Có nói, cũng là nữ sinh tự động tìm tới, bởi vì anh là hội trưởng hội học sinh.
"Thì ra là như vậy." Con gái ngốc ạ! Cũng vì thế nó mới cưa gái được được, nam sinh bình thường nào lại có nhiều ưu điểm như vậy chứ ?
Lâm Nghi Trinh ở điện thoại bên này nghe, lại không muốn hắt nước lạnh vào con gái mình. Bởi vì bà biết nó đã yêu chàng trai kia, hiện tại bà nói nhiều hơn nữa cũng là uổng công, chỉ tổ phá hỏng tình cảm mẹ con thôi!
Nhìn một chồng giấy trên tay có thể đóng thành sách, Lâm Nghi Trinh bị rối trí. Nên làm gì bây giờ?
"Mẹ, mẹ đừng có không tin anh ấy. Tuy rằng rất nhiều người ghét bỏ, nhưng anh ấy đối với con thật sự chân thành, nếu mẹ không tin, có thể tranh thủ vào kỳ nghỉ đông sang đây xem. . . . . ."
Con thật sự cho rằng tình yêu này có thể tồn tại đến khi qua kỳ nghỉ đông sao? Lâm Nghi Trinh ở trong lòng tự hỏi.
"Mẹ!" Hồng Diệp quát to một tiếng. Thẻ điện thoại của cô cũng sắp hết rồi, mẹ đang không biết đang suy nghĩ gì, cũng không nói, sao lại lại gác điện thoại ?
“Mẹ sẽ tranh thủ qua Đài Loan, con nhớ cẩn thận một chút cho mẹ!" Lâm Nghi Trinh nói vội, bỏ lại cảnh cáo.
"Được rồi! Con chờ mẹ lại đây nha . . . . . Thật sự là quan tâm người ta quá mức mà!" Hồng Diệp nghe thấy mẹ đã khôi phục giọng nói bình thường, mới thuận miệng làm nũng, chấm dứt cuộc nói chuyện.
Đứng ngây người trước trạm điện thoại công cộng thật lâu cho đến khi Hồng Diệp bị người khác nhắc nhở, mới ý thức giờ học đã trôi qua lâu rồi. . . . . .
"Thảm rồi!" Kích động khóc thét một tiếng, cô nhanh chóng xông về phòng học. Xác định chắn chắn đã bị muộn rồi!
Đều là do mẹ cô làm hại !
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Tư Đồ Tĩnh vừa lái xe, vừa hỏi người yêu nhỏ bé bên cạnh. Tuy rằng trên tay cô mang theo một quyển sách, nhưng anh tin rằng cô tuyệt đối không đọc nội dung bên trong.
Cô đã qua một phút lẩm nhẩm từ trang sách . . . . . . Quyển sách kia cũng không phải loại văn chương thâm thuý gì, hoặc là luận văn ... Đề tài thảo luận, chỉ là một tạp chí thời trang màu mè.
"Cái gì?" Ý thức được người yêu đang cùng chính mình nói chuyện, cô lập tức ngẩng đầu.
“Anh hỏi em đang suy nghĩ gì? Mất hồn mất vía thế." Tư Đồ Tĩnh nâng giọng, thật sự truy hỏi. Tuy rằng anh vừa tiếp điện thoại di động, nhưng cũng không tỏ vẻ anh không có chú ý tới bạn gái đang u buồn .
“À! Em đang suy nghĩ. . . . . . Về việc !" Nhìn người yêu đẹp trai đang quay mặt lại, Hồng Diệp nháy mắt mấy cái, theo bản năng không đề cập tới chuyện điện thoại lúc trưa.
Ayyy xem như chưa từng có đi? Cô không muốn hỏi anh về điều mẹ nói tới đâu là thật đâu là giả, chỉ cần hiện tại anh thiệt tình thương cô, đối với cô mà nói là đủ rồi.
"Thật sự không có việc gì à." Tư Đồ Tĩnh thoáng cảm thấy có lỗi, một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô.
"Vậy anh không cần đưa em về nhà đâu? Em gọi lái xe tới đón thì được rồi." Hồng Diệp không muốn quấy nhiễu công việc xử lý trong hội học sinh của anh.
Cô không phải cán bộ của hội học sinh, ở trong phòng hội nghị chờ anh, cảm giác cũng rất kỳ cục.
"Như vậy sao được? Đây là công việc của anh, sao có thể nào gọi lái xe khác được chứ?" Tư Đồ Tĩnh khẽ mỉm cười, muốn cô đừng để ý đến.
Anh không có nhiều thời gian ở bên cô, cùng cô ở cùng một chỗ thời gian rất ít, bởi vì công việc bận rộn phải giải quyết . Về điểm ấy, anh thật sự rất áy náy.
“Anh đối với em thật tốt!" Hồng Diệp thực cảm động, đôi mắt to ngập nước, nước mắt muốn dâng trào.
Anh và người mà mẹ nói lăng nhăng đó căn bản khác nhau!
“Anh không ngược đãi em, không được khóc!" Đối với cô gái nhỏ quá nhạy cảm, Tư Đồ Tĩnh đã giật mình, nhanh chóng ngăn lại.
"Được rồi, em không phải quỷ khóc nhè." Tựa đầu dựa lên vai người yêu, cảm thấy rất ngọt ngào .
Từ lúc Hồng Diệp dựa vào, mùi thơm từ trên người cô bay tới, quấy nhiễu dây thần kinh của anh, cũng làm cho nửa người dưới của anh có phản ứng.
"Tiểu Diệp Tử. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh kêu cô bạn gái nhỏ bên cạnh.
“Vâng?" Có chuyện gì không?
“Em. . . . . . Cũng không được. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh thanh âm có chút thống khổ, hơn nữa càng ngày càng nhỏ giọng.
"Sao thế ạ?" Vì muốn nghe cẩn thận, cô đem mặt hướng lên phía người yêu dựa vào.
Tư Đồ Tĩnh không nói gì nữa, chỉ là nhanh chóng đem xe hướng tới nơi ít người mà chạy, cuối cùng dừng lại ở góc ngọn đèn khuất sau công viên .
"Làm sao vậy?"Sao anh lại dừng tại nơi này? Hồng Diệp hoang mang nháy mắt mấy cái. Không phải anh muốn dẫn cô đi dạo chợ đêm sao?
“Anh đói bụng!" Anh đột nhiên xoay người, ôm lấy cổ cô gái nhỏ, đầu chôn trên vai cô, hấp thu mùi hương trên người cô .
"Vậy. . . . . ." Cô lời còn chưa nói hết, đã cảm giác tay của người yêu ở trên thắt lưng mình di động lung tung.
"Không phải loại đói kia!" Anh biết cô hiểu lầm ý tứ của mình.
Anh dán sát vào cổ của cô, đôi môi nóng ướt cẩn thận trên da thịt cô trượt xuống, rồi sau đó cởi bỏ vạt áo của cô, in dấu hôn trên ngực cô.
“A. . . . . ." Hiểu rõ ý tứ của anh, mặt cô đỏ lên, giơ tay lên muốn đẩy ra .
Khi đôi môi nóng ướt của anh trượt xuống bờ ngực của cô thì tay cô trong nháy mắt, bất giác tựa vào bờ vai anh, không thể cử động.
"Tiểu Diệp Tử, mau để cho anh ăn." Yêu cầu của anh mang theo một chút tình sắc ý tứ lại vô cùng hàm xúc.
Đầu lưỡi trơn trượt trên da thịt non mịn của cô, đồng phục của cô cúc áo cũng toàn bộ bị cởi ra,dưới ánh đèn đường mờ vàng chiếu xuống, bờ ngực tuyết trắng đẫy đà hơn phân nửa đã lõa lồ trước mắt anh.
Anh cúi xuống hai vú của cô, đầu chôn ở rãnh giữa hai vú, hít vào mùi thơm nữ tính của cô .
"Sẽ có người nhìn thấy. . . . . ." Hồng Diệp có chút kích động, giãy dụa thắt lưng, thanh âm run run .
Nhưng cô càng cử động, bờ ngực càng bị xâm chiếm chặt chẽ hơn.
“Anh đói bụng rồi!" Ngẩng đầu lên, Tư Đồ Tĩnh mở to mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô gái nhỏ, nói với cô nhu cầu của mình.
“A. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, Hồng Diệp chỉ ngây ngốc nhìn chàng trai , nói không nên lời.
Thấy cô không nói gì là ngầm đồng ý, Tư Đồ Tĩnh vừa vỗ về chơi đùa trước bộ ngực đẫy đà của cô, tay kia thì thăm dò vào váy của cô, cách quần lót xoa nhẹ chỗ kín của cô.
"A Tĩnh. . . . . ." Thân hình mềm mại giãy dụa nhiều hơn, khóe môi cũng phát ra tiếng ngâm nga mê người.
"Kêu lớn lên không sao đâu, anh thích nghe!" Chàng trai trêu chọc cô gái nhỏ, muốn cô cũng như anh lửa dục đốt người, không thể tự kềm chế.
Anh không cởi quần lót của cô ra, có ý định cách tầng vải dệt, ở nơi mẫn cảm của cô vuốt ve qua lại .
Mật hoa không ngừng chảy ra, thấm ướt quần lót.
“A . . . . ." Hồng Diệp chỉ cảm thấy nóng cháy, mãi đến lúcdưới bụng, thân thể mềm mại bị khoái cảm tập kích, thân thể run rẩy, chàng trai của cô cũng nháy mắt dừng lại khiêu khích, chỉ là dùng ánh mắt nhìn cô.
"A Tĩnh. . . . . ." Bấu chặt cổ người yêu, Hồng Diệp không ngừng uốn éo thân người, tại trên người anh lẩm bẩm.
"Thế nào?" Anh thưởng thức cô bị cảm giác tình dục mơn trớn mà ửng đỏ cả khuôn mặt.
“Em cũng đói bụng. . . . . ." Cô nhỏ giọng nỉ non bên tai anh, mong được anh nhanh chóng thâm nhập giữ lấy, chứ không phải chỉ tại bên ngoài vòng vo.
“Rồi, em ngồi vào trên đùi anh, mê hoặc anh." Anh nhanh chóng hạ ghế lái, để cho thân mình có thể thoải mái mà nằm thẳng xuống .
Tuy rằng cảm thấy anh rất xấu xa, lại cảm thấy anh thật sự đáng yêu, nên cô thấy khó xử. Cô chần chờ trong chốc lát, vẫn là nhích người, tự ngồi lên trên anh.
“Em trước tiên đem quần lót cởi ra." Tư Đồ Tĩnh căn dặn.
“Ừ!" Nói chuyện sao lại trực tiếp như vậy? Cô liếc mắt một cái.
"Bằng không thì sao?" Tư Đồ Tĩnh xấu xa lắm, cổ vũ cho cô gái nhỏ của anh làm động tác gợi cảm quyến rũ anh, làm cho anh vì cô điên cuồng.
"Được rồi! Tốt nhất không nên để ai đó nhìn thấy . . . . ." Tuy rằng trong lòng run rẩy, nhưng cô vẫn thuận theo ý tứ của anh, cởi quần lót, dạng chân trên đùi của người yêu.
Tư Đồ Tĩnh vươn tay, vuốt ve mật hoa vì mình mà nở rộ, quả nhiên đã dính đầy ái dịch.
Anh mềm nhẹ vỗ về chơi đùa với hoa huyệt, cũng không vội vã tiến vào.
“A. . . . . ." Khiêu khích như vậy làm cho Hồng Diệp kìm lòng không đậu rên rỉ ra tiếng, trong cơ thể từ u mật ở chỗ sâu trong dâng trào ra. Cô vươn tay, muốn ngăn lại đôi tay đùa bỡn của anh.
"Không cho chạm vào tay của anh! Tay em chỉ có thể tự vuốt ve ngực mình." Trước khi tay cô đụng tới mình trước, anh đã ngăn cô lại .
“Vâng?" Hồng Diệp nháy mắt, không biết dụng ý của anh.
“Em chỉ có thể làm động tác mê hoặc anh thôi!" Một tay vỗ nhẹ cặp mông của cô, ý bảo cô hãy ngoan ngoãn phục tùng." Vuốt ve nó, dùng sức xoa nắn. Bình thường anh làm thế nào, bây giờ em hãy làm như thế đó."
Hồng Diệp dùng ánh mắt bất lực nhìn anh, nhưng anh chính là muốn nhìn cô say mê lại không thể phản kháng, đang tính sao lại có thể giúp cô?
"Nhanh chút!" Ngón tay của anh tiếp tục tại nơi đỏ sẫm cánh hoa của cô lay động, mật dịch thấm ướt lòng bàn tay của anh.
Mùi vị tình ái tràn ngập toàn bộ không gian. . . . . .
Hồng Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể tự vuốt ve ngực mình, bắt đầu ở trước mặt anh phóng túng, hi vọng có thể được anh vui vẻ.
Thật sự rất thẹn thùng!
“Anh bình thường xoa ngực em thế này sao? Mạnh hơn một chút!" Tư Đồ Tĩnh không im lặng chút nào ra sức chỉ đạo.
“A!" Hồng Diệp trong miệng thở dốc, thân thể nhớ lại ngày thường lực đạo của anh, bắt đầu dùng sức chèn ép hai vú.
"Như vậy là được rồi." Tư Đồ Tĩnh dùng khàn khàn tiếng nói khen ngợi.
Anh phóng xuất ra phân thân đã sớm nóng cháy không chịu nổi, nhẹ nhàng đưa vào nơi mật đạo ẩm ướt đã lâu, thẳng lưng làm cho khe huyệt rất nhanh bao bọc lấy chính mình.
A, thật sự rất thoải mái. . . . . . Tư Đồ Tĩnh nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác vui sướng ở trong cơ thể cô gái nhỏ, anh thích cô như vậy hoàn toàn rộng mở tiếp nhận mình. . . . . .
"A a. . . . . ." Hai tay nắm chặt lấy bầu ngực, Hồng Diệp đã tìm được phương thức lấy lòng anh.
"Không phải chỉ có động tay, thân thể em cũng phải cử động theo!" Tư Đồ Tĩnh lại lần nữa chỉ đạo, nhẹ nhàng thúc giục cô vặn vẹo mông đẹp, dụ dỗ mình.
“Vâng." Cô vừa vuốt ve ngực, còn tự di động mông đẹp, phát hiện cơ thể tự ma sát, cũng vì cô mang đến khoái cảm mất hồn, vì thế cô ấn eo nhanh hơn .
"Thoải mái kêu lớn tiếng một chút! Để cho anh biết em rất sung sướng đi." Tư Đồ Tĩnh dạy dỗ cô gái nhỏ đang giạng chân ở trên người anh trở thành một cô mèo hoang gợi cảm.
Hồng Diệp dường như bị chàng trai thúc ép quá, bắt đầu ở trên người anh quyến rũ phong tình.
Cô thở gấp gáp, vừa nắn bộ ngực của mình, còn cao thấp di động thân thể, làm cho kiên định nam tính không ngừng ma sát với hoa hạch của cô, đôi mắt mê hồn bởi vì trong cơ thể không ngừng dâng trào ra khoái cảm mà chảy ra nước mắt. . . . . .
"Tốt lắm, điên cuồng một chút! Lại dùng lực một chút! Chỉ cần nghĩ đến việc làm cho anh khoái hoạt là được rồi, trong suy nghĩ của em chỉ tồn tại một mình anh. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh trong không gian chật kín này cuối cùng nỉ non như thần chú, muốn trên người mình tiểu mèo hoang không ngừng vặn vẹo thân thể mềm mại, sa vào ở trong bể dục tình ái, rốt cuộc không thể xoay người.
Cô gái nhỏ đang dạng chân trên người bạn trai không còn có ý thức được gì, chỉ có thể không ngừng lắc lư thân hình, tận hưởng khoái cảm từ việc ái ân truyền đến, trong đầu trống rỗng, không thể nói lên lời nào.
“Em có yêu anh không?" Anh chỉ muốn biết chuyện này.
"Yêu! Em yêu anh cả đời." Hồng Diệp trong lòng ưng thuận đời này kiếp này nguyện lời thề.
"Nhớ kỹ lời em nói đêm nay, không cho phép quên." Khóe môi mỏng nam tính lộ vẻ vừa lòng cười nhẹ, rồi sau đó mới ở trong cơ thể cô bắn ra chất lỏng trắng đục. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT