Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa.
"Sao chúng ta không thể cùng đi đến trường vậy?" Hồng Diệp từ phía sau lưng ôm eo bạn trai đẹp trai của mình, hai má bầu bĩnh dựa sát vào lưng anh, dùng giọng điệu ão não phản đối.
Như vậy thật sự rất có cảm giác an toàn! Cô nghĩ đến việc cứ như vậy từng giây từng phút được ôm anh, vậy mà bọn họ còn phải đến trường, cuộc sống thật là có đủ phiền phức . . . . . .
“Em lại đang nói ngốc nghếch cái gì đó?" Tư Đồ Tĩnh đứng ở trong phòng bếp nhỏ, tay trái bưng đĩa để lên bàn, bày ra sandwich mới làm, tay phải cầm ly thủy tinh trong suốt, chuẩn bị đầy đủ hai ly cà chua đỏ tươi, trên khóe miệng cong lên, vẻ mặt tự nhiên tao nhã." Em không phải đã sớm biết? Mối quan hệ của chúng ta đã trái với nội quy trường học, đương nhiên là càng ít bị để ý càng tốt." Anh nhẹ giọng trấn an .
"Biết rồi! Em chỉ là không cam lòng thôi." Cái đầu nhỏ dán trên lưng người yêu, không thuận theo lắc lắc thân mình, cô giống như con mèo nhỏ đang hờn dỗi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lẩm bẩm.
"Có cái gì mới cam lòng? Ăn điểm tâm hả?" Tư Đồ Tĩnh đem bữa sáng đặt ở trên bàn ăn.
"Gì đây? Đây là anh tự làm cho em ăn sao?" Có chút kinh ngạc, Hồng Diệp ngơ ngác đi đến cửa sổ, nhìn đĩa sandwich vừa mới làm, không dám tin.
"Không thì ai làm nào? Nước cà chua có nhiều chất dinh dưỡng lại dễ uống, mời công chúa dùng." Làm động tác tao nhã mời cô, Tư Đồ Tĩnh mời Hồng Diệp mau ngồi xuống, ăn xong bữa sáng, là có thể chuẩn bị đi học.
"Ôi . . . . . ." Cô muốn sắm vai vợ hiền mẹ tốt, hai người dùng bữa sáng đương nhiên là do cô chịu trách nhiệm, sao lại biến thành là do chính anh tự ra tay làm cho cô ăn vậy nè?
"Sao vậy? Sandwich này em không dám ăn hả?" Tư Đồ Tĩnh thấy cô gái nhỏ chậm chạp không động đậy, trong lòng có nghi vấn.
"Ngại quá, giá mình được làm bữa sáng nhỉ." Khoát tay, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh lãng mạn khi giúp người yêu làm sandwich .
"Hôm nay bữa sáng đã làm xong, lần khác đến lượt em thể hiện được chưa!" Tư Đồ Tĩnh bất chợt nháy mắt, kéo Hồng Diệp về chỗ ngồi.
Bọn họ đẩy tới đẩy lui, đi học khẳng định bị muộn. Giáo vụ lão yêu bà sẽ có lý do gây phiền toái .
Nghe anh nói như vậy cũng coi như có lý, Hồng Diệp ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn người yêu đang đến phòng bếp đem một phần bữa sáng khác bưng ra.
Cô thật không nghĩ tới tay chân anh lại nhanh nhẹn như vậy, cô mới vừa đi rửa mặt đánh răng, chải chuốt lại sạch sẽ mà thôi, còn anh thì đi chuẩn bị bữa sáng, có thể thấy được đối với việc bếp núc anh cũng không xa lạ gì.
Đàn ông thế này đối với nữ sinh cực kỳ có lực hấp dẫn !
Hồng Diệp vừa ăn xong bữa sáng,trong đầu vừa nghĩ đến nhiều chuyện, trong lòng không hề nhàn rỗi, tính toán nên vì người yêu mà làm gì, làm cho anh có thể càng ngày càng chung tình với mình, dè chừng người đàn ông mình vất vả mới theo đuổi được bị cướp mất.
Anh như vậy thật phù hợp với lý tưởng của cô, nếu như bị đứa con gái khác cướp đi, cô nhất định sẽ rất oán hận.
“Xìn chào, tôi là Tư Đồ Tĩnh. . . . . ."
Không để ý đến tâm tư bạn gái đang suy nghĩ phức tạp, ngồi ở bên kia ăn điểm tâm Tư Đồ Tĩnh vừa uống nước hoa quả, vừa tiếp điện thoại, bắt đầu trả lời lại.
Đối với anh mà nói, đây mới là bắt đầu của một ngày
★★★ ★★
"Xem nè! Tối hôm qua tớ trăm cay nghìn đắng lắm đó !"
Hồng Diệp mới bước vào phòng học, đã nghe thấy hai người bạn cùng lớp đang ngồi ở góc phòng xì xào bàn tán, hai má cô ửng hồng, bỗng dưng vui .
Lăng Hiểu Phong lấy ra báu vật quý hiếm, chính là bức ảnh Tư Đồ Tĩnh đang ngồi ở dưới tàng cây đọc sách .
Mặt trời chiều ngả về tây, sườn mặt hoàn mỹ, đúng lúc phía sau bay xuống vài chiếc lá, làm cho khí chất cao quí của anh càng rõ ràng hơn nữa.
Vừa nhìn thấy tấm ảnh, các cô gái đã thét lên chói tai. . . . . .
" Thì ra là cậu cướp được hả! Tối hôm qua lúc tám giờ, bỏ ra hai ngàn năm trăm đồng đấu giá, đúng không? Hung thủ chính là cậu! " Hứa Uyển tỏ vẻ đã tìm ra chân tướng, trừng mắt nhìn người may mắn trước mặt, tự nhiên nâng cao giọng, gương mặt có chút dữ dằn, xem ra cô nàng đang rất không vui.
Hừ! Quái, con nhỏ này muốn thế nào đây?"Này đừng có giả vờ giả vịt? Mấy bữa trước không phải cậu cũng cướp được một tấm sao?" Lăng Hiểu Phong bĩu môi, không thể chấp nhận được thái độ của người bạn tốt . Sao nào, khắp thiên hạ chỉ có mình cô mua được tấm hình của Tư Đồ Tĩnh thôi chắc?
"Tấm kia không tính !" Hứa Uyển tạm dừng vài giây, hậm hực nói: "Cũng không đẹp giống như này, hơi mờ. . . . . ."
"Tớ cũng muốn xem, tớ cũng muốn xem!" Hồng Diệp đi theo mấy nữ sinh kia chạy tới, vây quanh Lăng Hiểu Phong trên tay đang cầm tấm ảnh chụp thét chói tai.
"Xem thật kỹ nha, tớ cũng muốn!" Hồng Diệp nhìn đến tấm ảnh, ánh mắt sáng lên.
Cô cũng bỏ ra hơn một vạn đồng để mua ảnh, sao cô không mua được ảnh đẹp giống người bạn này, là sao nhỉ? Được rồi! Hôm nay cô sẽ về nhà lên mạng điều tra xem sao. . . . . .
"Bạn Tá Đằng, nhà bạn với nhà của hội trưởng Tư Đồ không phải rất thân thiết sao? Đi theo anh ấy muốn mấy tấm mà không được, đâu giống bọn tôi thật đáng thương, phải lên Internet mua ?" Lăng Hiểu Phong nghe Hồng Diệp nói vậy, giọng nói chua loét mỉa mai.
Mấy nữ sinh khác nghe được lời Lăng Hiểu Phong nói..., đồng thời nhìn cô liếc mắt một cái, không một ai bênh vực Hồng Diệp.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều nghe nói Tá Đằng gia cùng Nhà Tư Đồ có quen biết, chuyện qua lại là đương nhiên.
"Tôi. . . . . ." Hồng Diệp nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ nữ sinh Đài Loan lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
"Hiểu Phong nói không đúng sao?" Hứa Uyển quan sát nét mặt Hồng Diệp
Mấy nữ sinh khác cũng nhìn Hồng Diệp, ánh mắt rất chân thành, dường như đang chờ đợi đáp án của cô, làm cô thâm tâm thấy kinh tởm .
"Cũng không có giống như mọi người nói đâu . . . . . ." Cô nhớ lại lời Ngải Kim đã dặn dò, bắt đầu trả lời.
"Thật không có sao?" Mọi người đều không tin.
"Đương nhiên rồi! Tớ cũng lên Internet mua hình của A . . . . ." Xuýt chút nữa là nói ra tên gọi thân mật của Tư Đồ Tĩnh rồi, Hồng Diệp thanh âm líu lưỡi dừng lại.
Cái kia chữ "A" kia, mọi người tự nhiên nghĩ nó trợ từ. (*)
(*): trợ từ cảm than hay sử dụng bên Trung Quốc. VD: vui quá a!
“Bạn cũng có ảnh chụp à? ! Lấy ra đi,cho mọi người cùng xem ." Lăng Hiểu Phong không tin con nhỏ này cũng phải cạnh tranh dữ dội để mua được ảnh.
Dưới ánh mắt quá kinh dị của bọn họ, Hồng Diệp cũng không nói nhiều, chỉ đem ví tiền mở ra, cho mọi người như nhìn thấy chiến lợi phẩm trước khi nghỉ hè của cô.
Cô đã tìm người ép dẻo nó, đặt ở trong bóp da, mỗi ngày đều giữ rịt "Người trong mộng" bên mình.
"Thì ra là tấm này . . . . ." Mấy nữ sinh vươn cao cổ nhìn qua, nhìn bảo bối của Hồng Diệp.
Là tấm ảnh anh đang đứng trên bục giảng nói chuyện, tấm ảnh này có rất nhiều bản, trên tay Hồng Diệp xem ra không phải là tấm lúc anh đẹp trai nhất . Chỉ có thế thôi sao !
"Tớ thật sự vất vả lắm đó." Sao trông họ có vẻ khinh bỉ thế nhỉ ? Hồng Diệp nhíu mày.
Lăng Hiểu Phong cùng Hứa Uyển thấy Hồng Diệp cũng giống mình phải lên Internet mua ảnh của Tư Đồ Tĩnh thì mặt đổi sắc, nghĩ là đặc quyền của cô ta không nhiều như mình nghĩ, liền nhanh chóng quay lại chỗ ngồi của mình tiếp tục nói chuyện phiếm.
Theo bóng mọi người rời đi, những ánh mắt sắc bén cũng không còn chiếu vào cô, Hồng Diệp mới thở phào thật lớn.
Khó trách Tư Đồ Tĩnh bảo không được công khai thì tốt hơn cho cô. . . . . .
Không muốn bị quá nhiều nữ sinh thích Tư Đồ Tĩnh công kích mình đến như vậy, cũng không ngờ lại có nhiều người thích anh như thế. . . . . .
Mà, anh ấy không thiếu bạn gái ? Vì sao lại chọn cô?
Anh quả thực đã thích cô sao? Vì sao cô không có cảm giác được anh yêu thương sâu sắc? Tuy rằng cảm thấy cùng anh quan hệ yêu đương kỳ thật không tồi. . . . . . Hồng Diệp trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình, Hồng Diệp mới tiếp thu ánh mắt Ngải Kim lo lắng nhìn về phía cô.
Cô làm ngón tay ra hiệu 0K, hướng bạn tốt tỏ vẻ mình có thể đổi phó được, rồi mới quay đầu tiếp tục học bài.
★★★ ★★
"Mấy bạn thấy đây là chuyện gì?"
Tư Đồ Tĩnh ngồi trước máy tính, nhìn bảng báo cáo mà trưởng phòng giáo vụ vừa gửi đến, trong lòng có chút buồn bực, trùng hợp trong phòng hội nghị còn có vài cán bộ hội học sinh chưa rời đi, anh liền thản nhiên hỏi vài người bên cạnh, muốn họ cho ý kiến.
"Lão yêu bà đang tìm cách làm phiền anh chứ gì nữa!"Ngải Kim ngẩng đầu lên, tỏ vẻ chắc chắn .
"Tớ cũng cảm thấy như vậy ." Vệ Mỹ cũng gật đầu phụ họa. Thật không hiểu giáo viên chủ nhiệm nói bãi đỗ xe trong trường phải sửa lại là có chuyện gì đang xảy ra?
Bởi vì sân trường không đủ lớn, để thuận tiện cho thầy cô, trường có mướn bãi đậu xe tư nhân để các thầy cô đỗ xe. Mỗi tuần cố định có vài ngày đem xe lái vào trong trường trừ Tư Đồ Tĩnh, cũng ít khi có người khác.
Bãi đỗ xe lớn vậy nuôi đà điểu còn được, sao không cho Tư Đồ Tĩnh đậu xe. Đó vấn đề hiện tại.
Sao vậy nhỉ? Có gây thù kết oán gì sao?
“Tôi thấy tốt nhất anh nên dứt khoát ra ngoài thuê bãi đi! Đỡ phải mỗi lần đều cùng bà ta đối đầu." Kỳ Trăn đương nhiên biết Tư Đồ Tĩnh cùng giáo viên chủ nhiệm bất hòa, tự nhiên mở miệng đề nghị.
"Trên đời này có thể sử dụng tiền để giải quyết mọi chuyện, bình thường là cách đơn giản nhất ." Cho là anh chưa từng nghĩ tới cách này sao ? Tư Đồ Tĩnh thở dài nặng nề.
"Sao, anh không mướn nổi hả?" Ngải Kim nhướng mày.
Ơ! Không ngờ quý công tử nhà Tư Đồ lại không có tiền mướn chỗ gửi xe? ! Thật thần kỳ.
Tư Đồ Tĩnh chỉ ai oán một chút "Nói không có chỗ thì chỉ có thể đỗ ở chỗ không có mái che. . . . ." Đương nhiên cũng không thể thu tiền của anh.
Để cho chiếc xe bảo bối của anh hứng gió gặp mưa? Không bàn nữa! Anh tình nguyện đáp xe bus khi tan học.
“Hả! Sao có thể?" Kỳ Trăn che miệng cười to.
Cô từng nhìn thấy khi Tư Đồ Tĩnh rửa xe, vẻ mặt tỏ ra rất yêu quý bảo bối . Xe đó so với bạn gái, chẳng khác gì là vợ cả của anh. Anh sao có thể có thể để chiếc xe dựng ở nơi không có mái che được? Đúng là ưa nói đùa.
Tư Đồ Tĩnh thét lớn một tiếng đau đớn, biểu tình rất quái dị.
Nếu không đi học bằng xe, anh không thể giữ vững thanh danh tốt đẹp của mình, cũng không còn biện pháp giám sát cán bộ cùng các thành viên khác.
Vấn đề nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ.
"Không thành vấn đề! Việc nhỏ này để tôi giúp cậu." Kỳ Trăn búng ngón tay, tự động mở miệng nói muốn giúp Tư Đồ Tĩnh xử lý chuyện này.
“Cậu có người quen không?" Tư Đồ Tĩnh mừng rỡ chăm chú nhìn cô.
"Ai da, tự nhiên có biện pháp để dành riêng một vị trí cho cậu mà, không cần lo lắng. . . . . ." Kỳ Trăn cố tình tỏ ra thần bí, chỉ nói là có chỗ đỗ cho mượn, lại không chịu nói nguyên nhân.
“Cậu lợi hại thế à?" Nhướng mày lên, Tư Đồ Tĩnh đối với cô có vài phần kính trọng.
“Giờ cậu mới biết được sự ưu việt của tôi hả? Quá muộn rồi." Kỳ Trăn vẫy tay, tỏ ra không bất ngờ trước ánh mắt tôn trọng của anh.
"Ayy! Cậu khiến cho tôi hối hận một chút chứ sao." Đường đường là hội trưởng hội học sinh, lại khoát vai nữ đội trưởng đội bóng rổ làm nũng, làm cho các nữ sinh nhất thời hoa mắt choáng váng.
Hai người đứng chung một chỗ, lại đẹp đôi bất ngờ.
Có âm nhu khí chất nam tính, có dương cương khí chất nữ tính. . . . . . Bọn họ vẫn là đề tài trong trường được nữ sinh bàn tán nhiều nhất.
Mặc dù là không ưa Tư Đồ Tĩnh quen với các đàn em nữ, nhưng nhìn thấy anh cùng Kỳ Trăn đứng chung một nơi, cũng sẽ nhịn không được vỗ tay tán thành. Không ít người ở trường học thiết lập BBS nặc danh, dần dà, chuyện này cũng truyền đến tai bọn họ .
"Này, bọn họ thích chúng ta ở chung một chỗ kìa." Hội trưởng hội học sinh đang nhàm chán lần đầu tiên thảo luận vấn đề này, còn chỉ vào dòng tin, đứng ở phía sau tỏ vẻ với nữ đội trưởng .
"Thế thì thế nào? Muốn tôi với loại dân chơi như cậu ở cùng một chỗ sao, thật sự rất khó đó." Nhìn cái tên đẹp trai bên cạnh một cái, Kỳ Trăn không chút nể tình.
"Chẳng lẽ tôi trong mắt cậu chẳng có chút giá trị nào ư?" Tư Đồ Tĩnh lơ đễnh, ngược lại cười to.
"Tôi thích những người đàn ông chung tình cơ." Nhớ tới Kỳ Hi, Kỳ Trăn lại bất giác xao xuyến.
“Vậy thì thế nào?" Tư Đồ Tĩnh dương dương tự đắc nhướng mày, đối với chính mình hào hoa xuân phong tuyệt không nghĩ đến toan tính. Tình yêu của anh đi đi đến đến, cũng không có một người nào là thật sự, nếu có thì sẽ thế nào? Ai quản được anh đây?
"Phải, không thế nào hết." Kỳ Trăn khoát tay, lười nhác nhún vai. Bình thường cùng nữ sinh trêu đùa đã quen, chỉ cần Tư Đồ Tĩnh không lo, cùng anh ở trường học nữ sinh trước mặt muốn làm gì cũng được, làm cho mọi người hiểu nhầm anh hào hoa, cô thật ra lại thấy không ra làm sao cả.
"Cậu nói đó nha!" Tư Đồ Tĩnh có chút thâm ý mỉm cười.
Trên diễn đàn Internet không bao lâu sau, đã đăng tải việc bán đấu giá ảnh chụp tổng hợp của anh chàng siêu cấp đẹp trai ──
Lúc hoàng hôn, tấm ảnh Tư Đồ Tĩnh cùng Kỳ Trăn hai người ở trên sân bóng rổ luyện bóng .
Ảnh chụp tổng cộng có sáu tấm, đều là hình ảnh hai người ở trên sân trường tập chạy, cùng chơi bóng, làm cho các nữ sinh điên cuồng mua những tấm ảnh chụp đó.
Kỳ Trăn sau đó mới biết được chuyện này, mặc dù ở trong lòng thầm mắng Tư Đồ Tĩnh cáo già, nhưng ở trước mặt mọi người vẫn là phối hợp với lời đồn đãi, giả vờ như hai người đang hẹn hò, càng làm cho mọi người ủng hộ kích động chia làm hai phe, ở trên Internet mắng nhau oanh liệt, có thể so sánh với việc đem nóc nhà xốc lên. Cán bộ Hội học sinh mỗi khi ở trên mạng nhìn đến thảo luận, đều tự động thoát ra, không xem. . . . . . Dù sao nói xong lời cuối cùng, chính là cãi nhau!
Một đống học sinh mặt đỏ tía tai tranh chấp: Tư Đồ Tĩnh cùng Kỳ Trăn là tình nhân, hay là bạn bè?
Tổ trưởng cũng vì việc này, mà lén đến tìm hai người thảo luận về việc lan truyền tin đồn, hai người sống chết không trả lời, chỉ nói quan hệ tốt, cũng hiểu được người chụp ảnh kỳ quái, tự dưng đem cuộc sống bọn họ ra buôn bán.
Một người là con trai của hiệu trưởng, một người là em gái của giáo viên. . . . . . Trong mắt bọn họ, tổ trưởng có phần hao tổn tâm trí, đều là người có thể ví với thần tượng .
Anh sớm có thói quen thản nhiên, nhìn không ra có dấu hiệu mến nhau, theo chân bọn họ nói chuyện phiếm coi như báo cáo kết quả công tác, lại chọc tức giáo vụ đang kiên trì muốn tìm ra chứng cứ bọn họ có tình cảm lưu luyến .
Nhưng thật sự tìm không ra hai người kết giao có dấu vết mờ ám gì để lại, giáo viên chủ nhiệm mới theo đuổi thảo luận ở trên BBS lửa giận giống như lan tràn khắp nơi.
“Cậu là người anh em, không có gì hơn!" Kỳ Trăn kiên quyết, Tư Đồ Tĩnh đối với cô mỉm cười lấy lòng.
"Hiện tại cầu xin tha thứ, quá chậm." Kỳ Trăn mặc dù nói như vậy, lại không bỏ tay Tư Đồ Tĩnh ra, cùng anh giống như một người anh em tốt.
Mọi người trong nháy mắt nhìn đến, Tư Đồ Tĩnh cùng Kỳ Trăn đúng như anh em với nhau làm người bên ngoài không thể phàn nàn gì, thực làm cho người ta hâm mộ.
Mà cảnh này, vừa vặn rơi vào trong mắt Hồng Diệp đang đi vào phòng họp .
“Anh nói xem! Hồi chiều anh cùng nữ đội trưởng bóng rổ đó nói chuyện gì?Lại còn cười vui vẻ như vậy!"
Hồng Diệp sau giờ học, liền nổi giận đùng đùng muốn chạy đến nhà Tư Đồ, không nghĩ tới đợi cho đến sáu giờ mới nhìn thấy anh.
Tức giận cái gì, anh bề bộn nhiều việc, trách nhiệm rất lớn đó ?
"Có chuyện quỹ cần thảo luận." Kỳ Trăn có trong hội học sinh, lần nào cũng tìm anh về chuyện quỹ của đội bóng rổ, tuy rằng cũng có khi nói chuyện khác, nhưng đây không phải chuyện chủ yếu. . . . . . Mà là anh không muốn việc ở trường học bận đến choáng váng, về nhà lại còn có người đang tức giận chờ sẵn anh.
Anh mà lại để người ta nắm gáy vậy sao? Khóe miệng Tư Đồ Tĩnh không tự giác mà nhếch lên.
"Sau đó thì sao? Em nhìn thấy hai người thân thiết quá mà!" Hồng Diệp nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh .
Không thể hỏi ở trường, khi về nhà thì có thể hỏi chứ?
Bọn họ gần nhà, xe cũng một trước một sau tới trường, đúng là vô cùng khoa trương!
Cô thật không hiểu trường này còn có việc gì nữa? Ngay cả chuyện yêu đương còn phải lén lút, đến chúa trời nhìn cũng nhất định rất không vui!
“Em đang ghen sao?" Ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, Tư Đồ Tĩnh cất tiếng cười to.
Cảm giác này, thật sự rất tốt !
Có người để ý đến, sự tồn tại của anh không phải có cũng được mà không có cũng không sao, anh cảm thấy rất vui vẻ.
“Anh là người yêu của em, em không thể ăn dấm chua sao?" Cái miệng nhỏ nhắn của Hồng Diệp cong lên, vô cùng coi thường vấn đề của Tư Đồ Tĩnh.
"Đương nhiên có thể! Anh rất hoan nghênh mà." Hôn lên hai má bầu bĩnh của cô, anh thật sự rất vui vẻ.
Sinh ra trong gia đình hào môn, từ nhỏ đối mặt với thân tộc phức tạp, gánh nặng công việc giống như được đặt sẵn ở trên vai anh, bình thường anh không hề than khổ, chỉ là yên lặng chịu đựng thôi. Tuy rằng ứng phó thành thạo, nhưng nói thực, anh cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi, cho nên anh thầm nghĩ chỉ khi cùng cô người yêu bé bỏng ở chung một chỗ anh mới cảm thấy rất thoải mái, không có gánh nặng, vui vẻ yêu đương, yêu cầu của anh chỉ đơn giản như vậy thôi.
"Vậy thì tốt!" Hồng Diệp thở dài, an tâm đem mình nép vào trong lòng Tư Đồ Tĩnh
"Em chỉ sợ anh cho là em lòng dạ hẹp hòi. . . . . ."
“Nếu em không để ý, cũng sẽ không chạy tới hỏi anh, không phải sao?" Anh không muốn một người yêu đối với anh đùa giỡn cho vui, có lời gì, trực tiếp cùng anh nói ra hết là tốt rồi. Cũng không cần quanh co lòng vòng, anh có thể cho cô đầy đủ đáp án!
Cô trông mong nhìn anh "Ừ, vậy bây giờ anh có thể nói cho em biết, anh cùng nữ đội trưởng bóng rổ đó. . . . . ." Rốt cuộc có quan hệ thân thiết gì hay không?
Cái tên này, đừng tưởng rằng nói như vậy, cô sẽ buông tha không truy vấn đáp án nữa.
"Đương nhiên không có! Anh với Kỳ Trăn chỉ là bạn bè." Tư Đồ Tĩnh ôm chiếc eo mảnh khảnh của cô, cam đoan.
"Vậy từ nay về sau anh cùng bạn nữ nói chuyện, không được sát tới một mét ?" Cô đưa ra yêu cầu.
Anh là của cô. Cô không muốn nhìn thấy bọn họ dựa gần vào nhau nói chuyện như vậy!
“Khi em cùng bạn nam nói chuyện phiếm, cũng cách xa một mét hả ?" Tư Đồ Tĩnh cúi đầu, đáy mắt mỉm cười. Anh cho rằng thời đại này rất chú ý việc ngang hàng bình đẳng .
"Đúng vậy." Cô dùng sức gật đầu.
"Không thành vấn đề! Chỉ cần em làm được, tất nhiên anh cũng có thể." Đối với tình yêu anh tuyệt đối không nhượng bộ, cũng sẽ không mơ hồ .
"Vậy thì tốt quá!" Thật muốn hoan hô thật lớn!
"Nói miệng không bằng chứng minh, anh sẽ đóng dấu làm chứng ." Nói tiếp được nửa câu, Hồng Diệp còn chưa kịp định thần, đã bị ôm lấy, đôi môi mọng tức khắc bị chiếm đoạt .
“Á . . . . ." Hồng Diệp kinh ngạc thở gấp một tiếng, không nghĩ tới bạn trai lại lãng mạn như vậy, lưỡi của anh nhân cơ hội thăm dò vào cái miệng thơm tho của cô, ra sức càn quấy.
Nụ hôn của anh vừa bá đạo lại cuồng dã, không cho Hồng Diệp do dự hoặc có cơ hội thoát ra.
Cô chỉ có thể ôm lấy cổ anh, hưởng ứng nhiệt tình với động tác của anh.
"Tiểu Diệp Tử, em thơm quá . . . . . ." Tư Đồ Tĩnh ôm lấy chiếc eo của cô, bừa bãi mút lấy nước bọt trong miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi của cô.
Tình cảm mãnh liệt kích động, Hồng Diệp cảm giác đầu óc trống rỗng, chỉ có thể cảm giác được hơi thở và đầu lưỡi của anh.
Nụ hôn dần dần sâu sắc hơn, hô hấp của cô cũng càng ngày càng khó khăn hơn, hai chân như mềm nhũn ra, chỉ có thể đem thân thể của mình tất cả dựa vào trên lồng ngực của anh.
Mãi đến lúc Tư Đồ Tĩnh phát hiện trong ngực mình tiểu mỹ nhân sắp bị ngạt thở thì anh mới lưu luyến không rời buông cô ra.
Mà cô đã sớm cả người kiệt sức tựa vào trên người anh, đầu óc hỗn loạn.
“Em thiếu chút nữa. . . . . . Thở không nổi. . . . . ." Hồng Diệp mở hai mắt ra, hai gò má ửng hồng, vừa làm nũng, vừa oán giận, tràn ngập nữ tính mềm mại đáng yêu phong tình.
"Không vui sao?" Tư Đồ Tĩnh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô gái nhỏ, đắc ý hỏi.
“Ừ đó, xấu xa đáng ghét. . . . . ." Sao cô lại cảm thấy anh dường như đang rất đắc ý?
“Em ghét anh thì anh sẽ không hôn nữa." Tư Đồ Tĩnh mỉm cười trả lời. Anh là người từng trải, từ trước đến nay hiểu được việc mạnh tay sẽ hái dưa không ngọt.
“Vậy thì càng đáng ghét hơn!" Hai tay ôm lấy cổ của anh, cô nhẹ nhàng ghé vào tai anh mà nỉ non.
“Em thật khó hầu hạ, cái này cũng không được, cái kia cũng không xong." Nhìn cô gái nhỏ trong lòng, khóe môi Tư Đồ Tĩnh ý cười càng sâu hơn.
"Đương nhiên! Chính anh đã làm em trở thành như vậy. . . . . . Đã ăn cướp rồi còn la làng, cười gian xảo thế, thật sự thực đáng ghét!" Ôm chặt cổ người yêu, Hồng Diệp dựa sát ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập của anh, cảm giác tình yêu của cô đang rất gần, rất gần. . . . . .
“Việc này mà cũng trách anh sao?" Âm sắc tiếng nói mang theo một chút dịu dàng,ánh mắt của anh rợp kín một tầng háo sắc.
"Không trách anh thì trách ai?" Hừ! Tức anh nhất. Cô giận anh, thật oan ức, lại thật thương nha. . . . . . Cô biết không còn có chàng trai nào khác có thể mang lại cho cô nhiều cảm giác đến như vậy .
“Anh xin lỗi!" Tuy rằng anh đã khôi phục lại bình thường, nhưng ở nơi Hồng Diệp không nhìn thấy, khóe miệng lại lặng lẽ nhếch lên.
"Không cần nói xin lỗi, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi." Cô nhìn kĩ lại đôi mắt ngăm đen mà thâm trầm kia, cả người tựa hồ bị hấp thụ vào.
Khi bị một thứ gọi tên là tình yêu chiếm đóng bên trong, cô đã sớm đầu hàng.
Bởi vì chàng trai đang ôm lấy cô không chỉ xâm nhập vào thân thể cô, còn chiếm cứ luôn linh hồn cô, làm cô không thể thoát thân ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT