Ngày thu cô tịch.
Thời gian lên lớp, ngay cả chú chim se sẻ ngoài cửa sổ kia, chúng ta cũng có thể nghe giọng hót ríu rít của chú.
Nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, Tư Đồ Tĩnh ngồi trên chiếc ghế xoay ngẩn người.
Tiết học này, anh xin thầy nghỉ, một mình tránh ở văn phòng của hội học sinh, lí do là chuẩn bị lại các hạng mục chi tiết của công tác đoàn hội, trên thực tế chỉ là do anh muốn yên tĩnh một chút mà thôi.
Không phải đối mặt với bất kỳ ai, anh chỉ muốn một mình là đủ.
Không khí êm dịu đến mức làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng, trong đầu óc cứ mãi quẩn quanh về việc ngày hôm qua mà Ngải Kim gọi điện thoại đến chỉ trích mình.
"Tư Đồ Tĩnh, tôi thấy anh quá đáng cũng vừa thôi!" Cô bé có tâm hồn nhạy cảm này, ngay câu đầu tiên đã mắng anh rồi.
“Đâu có? Tôi có báo trước mà." Nhìn hình ảnh của cô hiện trên màn hình, khiến anh lại thấy không yên lòng.
“Anh không có tâm với người ta,thì cũng đừng có đùa bỡn tình cảm của người ta chứ..."
"Có sao? Tôi thấy cũng OK mà." Cầm microphone, anh vừa trả lời, vừa nhìn vào màn hình tinh thể lỏng cực lớn, khóe miệng nhếch lên, dường như người đầu dây bên kia đang cùng anh nói chuyện phiếm ; chị dâu anh - người vừa bưng nước trái cây bước vào, bàn phím cũng không nhận thấy tiếng gào thét ở đầu dây bên kia.
Có thể thản nhiên, lịch sự trả lời như vậy. Cuối cùng là anh đeo mặt nạ trên mặt từ lúc nào ? Ngay cả anh cũng không thể biết được.
Anh chỉ cần biết là thế giới này vẫn xoay có thể dựa anh mà hạ màn an toàn, trong lòng anh cũng nhận thấy rằng không hề thích hợp, cũng sẽ chẳng ai biết trong lòng anh không vừa ý điều gì.
"Ăn nhiều một chút đi!" Đỗ Như Hủy đem cây tăm cắm vào hoa quả trên đĩa.
"Cám ơn." Tư Đồ Tĩnh vừa gật đầu, vừa cùng Ngải Kim đang hùng hùng hổ hổ nói chuyện, giọng nói bình thản lại lễ độ làm cho người ta cảm thấy dường như là do lỗi của đối phương .
Cũng đều là do các cô không phân phải trái, chắc muốn tìm phiền toái?
Ngải Kim bị thái độ của anh chọc tức đến không chịu được, mắng chưa đến mấy phút rồi ngượng ngùng đột nhiên ngắt máy. Có bị khùng mới tức giận với bức tường .
Còn anh sau khi cúp điện thoại, vẫn ngồi ở phòng khách đem các đĩa DVD mình thuê xem hết mới trở về phòng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cuộc nói chuyện với Ngải Kim. Ngay cả Đỗ Như Hủy muốn nhân cơ hội này cùng anh trò chuyện thêm vài câu, đều bị anh thoái thác nói có việc bận không rảnh.
Nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt anh, cô mới buông tha ý muốn cùng anh trò chuyện.
Trở lại phòng, anh thôi diễn kịch, rã rời nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, chẳng bao lâu sau ngủ thiếp đi.
Anh loáng thoáng thấy trong giấc mộng, những cô gái đã từng quen với anh đều hiện lên, không ngừng hỏi anh: "Vì sao lại bỏ em?"
“Anh không có bỏ em, chỉ là do chúng ta không hợp nhau. " Anh lãnh đạm tỏ vẻ lý trí.
Các cô gái không tin, bắt đầu cãi nhau. . . . . . Cho khi có ai đó tỏ tình, anh sẽ đồng ý, cũng chẳng nhớ ai ra ai.
Mấy cô gái đó cũng khá là thần kinh, quá ồn ào . . . . . . Anh chịu không nổi!
Trên thực tế, qua nhiều lần chia tay với các bạn gái, cũng không phải do anh nói trước, đều là do đối phương chịu không nổi thái độ thờ ơ của anh mà tự động nói ra lời chia tay.
Không vỗ về, không cố níu kéo . . . . . . Anh cũng đồng ý. Phản ứng lãnh đạm của anh làm cho họ kia càng bị tổn thương hơn, bắt đầu oán hận sự vô tình của anh.
Các cô bắt đầu hoài nghi về những lời ước hẹn lúc trước anh đã từng nói đến có phải hay không là thật sự? Anh thật sự có yêu sao?
"Sao lại không thương? Tôi cũng đâu phải là người nói lời chia tay!" Tư Đồ Tĩnh bưng ly cà phê để trên bàn, khẽ nhấp thêm một ngụm.
Cappuccino, cà phê pha sữa tỷ lệ 50%, nồng đậm mùi sữa thơm.
Anh thích nhất uống loại cà phê này, tựa như cuộc đời của anh, yêu hay không, tỷ lệ là 50-50, không cần thêm đường, anh có thể chậm rãi thưởng thức vị đắng quyện trong đó .
Điều này, cũng giống hệt đời anh.
Bạn gái bên cạnh đổi thành Tá Đằng Hồng Diệp, có thể hay không tương đối khá hơn? Hay là cũng như bao cô gái khác kết quả đều giống nhau? Kỳ thật chính anh cũng không biết.
Anh không có bạn gái khác, cũng không còn cùng những cô gái khác đùa giỡn, mập mờ . . . . . .
Anh vẫn còn nguyên khát vọng về một tình cảm ổn định, làm phong phú cuộc đời anh, có người quan tâm đến anh, anh cũng có thể quan tâm cho cô ấy, trong lòng vẫn vương vấn mãi điều này . . . . . Nghĩ đến cô, khóe miệng anh bất giác giương lên, mang theo niềm hạnh phúc.
Nguyện vọng như vậy lại rất khó đạt được sao?
Tư Đồ Tĩnh mang theo cảm xúc mông lung ngồi trước máy tính, suy tư về chuyện tình cảm một hai năm nay, vẫn chưa tìm ra giải đáp.
Chẳng qua, anh chưa từng nói thế với những cô gái anh quen.
Bởi vì các bạn gái của anh chẳng muốn nhìn thấy bộ dạng hèn nhát vô dụng này, bọn họ chỉ muốn thấy anh thẳng thắn, cơ trí quyết đoán giải quyết được tất cả các vấn đề. Lúc chuyện trò thì vui vẻ, vấn đề khó khăn đến mấy toàn bộ đều được anh giải quyết dễ dàng. . . . . Các cô ấy chỉ muốn nhìn thấy một Tư Đồ Tĩnh hoàn hảo như vậy thôi.
★★★ ★★
Reng ! Reng──
Hồng Diệp vừa nghe tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, liền chạy đi, nhanh chóng chạy đến phòng họp của hội học sinh .
Vừa vặn, người yêu đang đứng trước bàn làm việc xoay lại, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.
"Làm sao vậy?" Có cháy nhà sao?
• Cô vội vàng khóa trái cửa lại:
" Anh thật sự thực quá đáng mà! Hứa cho lắm vào, rồi cho em leo cây? Ngải Kim còn nói với em rằng anh được rất nhiều nữ sinh theo đuổi . . . . . ." Hồng Diệp tức tối đem toàn bộ lời khuyên của Kiều Ngải Kim trong đêm đó toàn bộ nói ra.
Cô biết không nên làm như vậy, còn bán đứng nghi ngờ của Ngải Kim, nhưng cô mặc kệ, tâm tư vô cùng hỗn loạn, phải cùng Tư Đồ Tĩnh nói cho ra lẽ mới được, cho dù anh không nhận sai, cô cũng phải có một câu trả lời đầy đủ .
Đã sớm biết Ngải Kim nói xấu về mình, bởi vậy Tư Đồ Tĩnh không hề tức giận, chỉ nhướng cao lông mày: "Không ngờ anh lại làm người thất bại đến thế, ngay cả đàn em cũng ở sau lưng nói xấu anh."
"Thật không đó?" Hồng Diệp ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh.
"Nếu anh nói mình không có ai theo đuổi, em có tin hay không?" Tư Đồ Tĩnh bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi lại.
"Đương nhiên không tin! Ít nhất còn có em nữa mà." Chu miệng lên, Hồng Diệp ôm chặt cánh tay của người yêu, tỏ vẻ hơi buồn.
Cô không thấy theo đuổi người ta có cái gì xấu hổ, nhưng anh ấy đã là của cô rồi, người khác không cho phép nhúc nhích gì hết!
“Anh cũng không phải là có cô nào theo đuổi cũng sẽ đồng ý." Anh vỗ vỗ lưng cô, muốn cô an tâm.
Tim của anh, nếu vẫn chưa cập bến nơi nào, anh vẫn sẽ để nó nước chảy bèo trôi, nhưng giờ đây đã đồng ý cùng cô hò hẹn, những chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra.
“Vậy là anh chấp nhận em !" Cô ôm siết cánh tay anh, đôi mắt tựa như giọt nước trong vắt trên cánh bèo.
"Vậy thì chúng ta chỉ làm bạn trai bạn gái thôi!" Tư Đồ Tĩnh bắt chước cô giận dỗi hờn mặt, trong con ngươi ánh lên sự ranh mãnh mà ấm áp.
“Anh, anh chọc em tức chết !" Trừng mắt nhìn anh, Hồng Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nước mắt cứ trào ra.
"Đừng khóc, ngày hôm qua anh bỗng có việc bận đột xuất mà." Vươn tay, anh nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt của cô, không mong cô vì anh mà khóc.
"Nhưng em thật sự rất giận. . ." Hồng Diệp nghẹn ngào giải thích, nước mắt không nghe lời cô, vẫn không ngừng rơi ra.
Cô biết không nên yếu đuối như vậy, anh đã nguyện ý giải thích với cô, cũng nguyện ý dỗ dành cô, hẳn là thật sự có việc bận. Nhưng cô vẫn muốn khóc.
“Vậy phải sao lại mới làm cho em nguôi giận đây?" Tư Đồ Tĩnh nhỏ nhẹ, bên tai cô thấp giọng hỏi.
“Anh phải để em cho leo cây lại một lần, vậy chúng ta mới huề nhau." Hồng Diệp cứng cỏi vừa ngay thẳng vừa tỏ vẻ, trong tai đàn ông nghe lại cảm thấy rất đáng yêu.
Cô nói trước như vậy, làm sao cho anh leo cây đây?
Anh cũng biết cô sẽ không đến, nên anh cũng chẳng đợi mong làm gì, cũng không thể gọi là xử phạt anh được!
“Hồng Diệp bé bỏng của anh, như vậy thật quá dễ dàng cho anh rồi." Ôm chặt cô vào lòng, Tư Đồ Tĩnh có chút cảm thấy bất an.
" Thế á ? Vậy anh tự nói đi, em nên xử phạt anh sao lại đây?" Nghe được những lời ngọt ngào cuả anh, cô nín khóc mỉm cười, cảm giác không an toàn được sự che chở của anh mà biến mất.
Có lẽ anh thật sự có chuyện! Nếu cô không thể ở nhà anh, theo dõi hai bốn trên hai bốn, vậy làm sao không thử tin tưởng anh một lần?
“Để anh suy nghĩ. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh cười khẽ vuốt nhẹ chóp mũi của cô, trầm ngâm, lại không nói gì.
Muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, Hồng Diệp ngẩng đầu lên, ngờ đâu Tư Đồ Tĩnh lại đồng thời cúi đầu, môi của cô tức khắc bị che lại. . . . . .
“Ưm?" Ngoài ý muốn được người yêu hôn, Hồng Diệp lấy tay phải bám chặt lên vai anh, đầu chợt trống rỗng, eo nhũn ra, suýt té, lại làm cho Tư Đồ Tĩnh ôm chặt hơn.
Hơi thở nam tính nóng rực của anh phả trên mặt cô, đôi môi nóng bỏng lướt qua khóe miệng cô, Hồng Diệp không thể tự chủ, chỉ có thể mặc cho anh liếm hôn.
Yêu cầu của anh vừa mãnh liệt lại vội vàng, không ngừng cướp đoạt nước miếng trong cái miệng thơm tho của cô, động tác nhanh chóng, tựa như muốn chiếm lấy tất cả của cô, ngay cả cơ hội thở dốc cũng chẳng để cho cô, làm cô cơ hồ như muốn nghẹt thở mặc anh xâm chiếm bừa bãi, chỉ có thể nắm chặt vai anh, cả người dựa vào anh.
Môi của họ quấn lấy nhau, cho đến khi anh buông cô ra, môi của cô đã vừa hồng vừa sưng .
Đôi mắt linh động của Hồng Diệp có chút ngẩn ngơ mơ màng, anh lại có vẻ thưởng thức nhìn cô, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, tim đập rộn lên không chịu nổi, không tài nào kềm chế sự thẹn thùng .
“Anh, làm sao anh có thể. . . . . . hôn lén em?" Không cách nào diễn đạt, Hồng Diệp đành phải tùy tiện tìm cách nói qua loa trách móc, nhằm che giấu sự e lệ của mình .
“Tại em trông ngon mắt quá, nên anh phải hôn lén thôi!" Anh ôm chặt lấy Hồng Diệp, nhìn cô nháy mắt mấy cái.
Lời tán tỉnh vừa trực tiếp vừa trắng trợn, làm cô không cách nào trốn chạy, hai mắt ngập nước, không thể kềm chế nổi.
Tư Đồ Tĩnh còn chưa kịp nói gì, một thanh âm trêu chọc từ sau lưng hai người vang lên.
"Ái da, thiệt là ghanh tị quá đi mà. . . . ." Không biết từ lúc nào Ngải Kim đã tiến vào phòng họp, một tay che hai mắt, nhưng năm ngón tay lại tách ra, khóe miệng lộ ra nụ cười tinh quái.
Hồng Diệp vội vàng trốn ra sau lưng Tư Đồ Tĩnh, không biết nên nói gì.
"Vào đây hồi nào? Cũng không lên tiếng gọi trước." Tư Đồ Tĩnh tuy rằng cũng đang xấu hổ, nhưng thần thái vẫn tự nhiên. Anh chẳng màng bị người khác giễu cợt, chỉ cần Hồng Diệp vui vẻ là tốt rồi.
Ha ha! Có người như vậy đó. Vừa ăn cướp vừa la làng là sao ?
"Tôi có gõ cửa mà! Là hai người không có ý tứ giữa nơi công cộng chứ bộ ." Ngải Kim thả lỏng hai tay, thong dong đi đến trước ngăn tủ, chọn lựa bản danh mục đồ uống.
Cô muốn tới uống trà,chứ không phải đến để bị tăm tia.
Ngay cả kính râm cũng không chuẩn bị, lại vô cớ bị tăm tia thế này, mắt muốn mù luôn, rồi chữa ở đâu đây? Số cô cũng quá khổ đi.
“Bạn Kiều à, cần đồ uống gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ phục vụ, được chứ?" Tư Đồ Tĩnh tươi cười chân thành đi đến trước mặt Ngải Kim, muốn thay cô pha trà.
"Tốt thôi! Tôi muốn uống trà cẩu kỷ (*)hoa cúc. Chỗ này có không?" Ngải Kim có ý định gây khó dễ đây mà.
(*)Cẩu kỷ là một vị thuốc bổ nhưng trong dân gian vẫn thường dùng trong bữa ăn. Lá dùng để nấu canh, hoa để pha trà, quả để ngâm rượu.
"Đương nhiên là có. Mấy hôm trước tôi mới mua một hộp đặt cẩu kỷ ở trong tủ nhỏ, đang suy nghĩ bạn học Kiều lúc cần có thể đến pha uống ." Tư Đồ Tĩnh mỉm cười, đối với việc trùng hợp này có chút đắc ý, xem ra ngay cả ông trời cũng muốn ủng hộ anh.
Nhìn người yêu đang bình tĩnh ứng phó với Ngải Kim, trong lòng Hồng Diệp tràn đầy vui sướng ngồi sang một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Tình cảm của bọn họ, mặc dù ở trước mặt mọi người là một bí mật, nhưng có một nhân chứng đáng tin, chứng minh tình cảm của bọn họ không phải trò đùa.
Còn có gì tuyệt hơn chứ?
Sự nghi ngờ trong lòng bị không khí hoà thuận vui vẻ trước mắt đánh tan, Tư Đồ Tĩnh thật sự đang thích cô ấy, tuyệt đối không phải đang đùa giỡn với cô ấy . . . . .
Cô hẳn là cũng nên tin tưởng tình yêu của bọn họ mới phải.
★★★ ★★
"Chú hôm nay có trở về ăn cơm chiều không?"
Trong túi có chuông báo tin nhắn điện thoại, Tư Đồ Tĩnh đem tài liệu đang xử lý dở gác lại, mở tin nhắn, là Đỗ Như Hủy gửi đến .
Cô ấy hỏi anh có về nhà ăn cơm không để làm gì? Chẳng phải người cô nên quan tâm là anh cả sao ? Anh nhíu mày.
Phòng họp của hội học sinh lớn như vậy, người ở trong không còn nhiều, chỉ còn lại anh và Hồng Diệp, ánh chiều tà chiếu vào khuôn mặt dường như đang có suy tư gì của anh, càng làm tăng thêm nét tuấn tú đẹp trai của anh.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Thấy người yêu đang phân tâm, Hồng Diệp từ trong trang sách ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên nghi vấn.
"Không có việc gì." Tư Đồ Tĩnh tùy ý phất tay, không muốn nhắc đến chuyện này.
“Anh không có việc gì, nhưng em có việc." Đi đến bên cạnh người yêu, cô nũng nịu hỏi
" Anh nợ em một lần hẹn hò, anh còn nhớ không?"
"Sao lại muốn anh trả nợ vội thế?" Anh bỏ bút xuống, ngồi ở trên ghế dựa, dùng ánh mắt thích thú nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
"Đương nhiên! Có vay có trả, thì mới vay tiếp được chứ." Cô cũng không sợ anh cười nhạo, lập tức muốn anh trả nợ.
"Có vấn đề gì đâu! Sao cũng được?" Tư Đồ Tĩnh thích nhất đôi mắt trong suốt ngay thẳng sáng rực này của cô, không hề quanh co lòng vòng, che giấu ý đồ đối với anh, làm cho anh cảm thấy khi bên cô rất an tâm.
"Tới nhà em, ăn cơm với em." Hôm nay tuyệt đối sẽ không để cho anh trốn nữa! Cô thề trong lòng.
“Ừ! Đi đến nhà của em đi." Tư Đồ Tĩnh sảng khoái đồng ý ngay. Bởi vì anh không muốn trở về đối mặt với Đỗ Như Hủy lúc nào cũng như hoa lê đái vũ (*).
(*) : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Nhìn thấy nhiều quá thật sự rất ghét! Thật sự.
Huống chi cô đã là chị dâu của anh, cho dù bọn họ đối với nhau có cảm tình nhiều đến thế nào đi chăng nữa, cũng nên dừng lại thì hơn. Bị anh trai phát hiện cũng thật không hay.
"Vậy nhanh dọn đồ đi, rồi mình về !" Hồng Diệp đong đưa đôi tay nhỏ bé, ánh mắt vô cùng vui sướng.
Ở trường, cô đối với anh mọi cử chỉ động tác không dám quá lộ liễu, sợ lại bị các nữ sinh khác nhìn thấy, bất kể là bị nữ sinh oán hận hoặc rơi vào tay giáo viên chủ nhiệm, bọn họ đều cảm thấy thật không tốt. . . . . . Cách tốt nhất chính là đưa anh về nhà mình, tình yêu của cô đối với anh lại có thể thể hiện ra hết, ai cũng không thể xen vào.
Cái đầu nho nhỏ của cô tràn ngập hình ảnh hương diễm muốn làm gì với người yêu thì làm. Ha ha. . . . . . Chàng trai tuyệt vời như thế này, tuyệt đối phải chiếm ngay mới được .
Cô chỉ cần để lại ký hiệu trên người anh, thì anh chính là người của cô rồi! Hồng Diệp trong óc tràn ngập suy nghĩ ngốc nghếch trẻ con .
“Em đang nghĩ gì đó?" Thấy cô bé này ôm quá chặt cánh tay mình, khóe miệng cong lên, anh dám cam đoan, cô tuyệt đối đang suy nghĩ đến những chuyện kì quái . Bất quá, anh cũng rất nguyện ý để cô tưởng tượng.
"Đâu có, đâu có!" Vội vàng đem "tham vọng" thu lại, Hồng Diệp liều chết phủ nhận. Cô không nghĩ tới việc còn chưa được ăn vào miệng, thịt đã bay mất.
"Thật không có sao? Em mà có việc giấu giếm, anh sẽ đau lòng lắm đó!" Ôm chặt cô gái nhỏ vào trong lòng, giọng anh lộ vẻ đau buồn .
"Đương nhiên. . . . . . là không. . . . . ." Cô còn không kịp thanh minh, cái miệng nhỏ nhắn đã bị người yêu chiếm đoạt .
Anh quyết định trước hạ thủ vi cường, thay vì để cô mơ ước, không bằng chính mình chủ động trước, dù sao ăn làm sao thì phải là do anh quyết định.
Cô bé nhỏ nhắn trong lòng anh luống cuống tay chân, không biết nên ứng phó lại như thế nào.
Bàn tay to của Tư Đồ Tĩnh xâm nhập vào bên trong đồng phục của Hồng Diệp, thuần thục cởi áo ngực, sờ vào ngực cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Á. . . . . . Tư Đồ. . . . . ." Đầu Hồng Diệp choáng váng, ngay cả tên của anh cũng không thể gọi đầy đủ.
Bọn họ có thể ở trong phòng họp của hội học sinh làm việc này không? Vạn nhất nếu có ai nhìn thấy, thì phải làm sao bây giờ? Hồng Diệp thở hổn hển, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
“Gọi anh là A Tĩnh!" Anh chặn lời của cô.
Đỗ Như Hủy trước đây luôn gọi anh như vậy ! Anh muốn Hồng Diệp cũng gọi tên mình như vậy, bởi vì anh muốn lợi dụng cô để hoàn toàn quên đi hình bóng của Đỗ Như Hủy .
Nếu cô ta dám gả cho người khác, cũng đừng hy vọng anh sẽ tiếp tục yêu cô, ngay cả làm bạn cũng không thể. . . . . .
Bọn họ bây giờ chỉ đơn giản là quan hệ thông gia mà thôi.
Anh tuyệt đối sẽ quên cô, sau đó cùng người trong lòng trải qua cuộc sống hạnh phúc thuộc về riêng mình . Anh thề với trời là như vậy!
"A Tĩnh. . . . . ." Hồng Diệp mơ mơ màng màng gọi tên anh.
“Kêu lại một lần nữa đi. . . . . ." Anh đã đem hai chân tuyết trắng của cô tách ra, để cô ngồi ở trên đùi mình. Cúc áo sơ mi bị mở ra gần hết, anh đang chơi đùa, vuốt ve da thịt non mịn của cô.
"A Tĩnh. . . . . ." Tiếng rên rỉ càng lúc càng to hơn.
Hai người ngồi ở trên chiếc bàn làm việc trong phòng họp, Hồng Diệp dễ dàng đầu hàng, để cho Tư Đồ Tĩnh cởi bỏ dần đi quần áo của mình, để mặc cho anh đang vuốt ve chơi đùa với đôi nhũ hoa hồng phấn của mình .
Hồng Diệp toàn thân run rẩy, bị chiêu thức cầu yêu cuồng nhiệt của người mình thương yêu khiêu khích cả người như lửa đốt.
"Bị, bị người ta. . . . . . nhìn thấy thì sao?" Cô hổn hển, cố gắng trấn áp tiếng thở dốc, nhưng vẫn có một chút thở dốc tiết ra ngoài.
Trời ạ! Cô rất sợ bị giáo viên chủ nhiệm dữ như cọp cái đó phát hiện. . . . . .
Mới chuyển đến chưa được vài ngày, bà ta đã được mọi người gọi là bà cô già tâm lý biến thái khó tính, khắp nơi truy tội, cảnh cáo, thật sự rất đáng sợ !
Nếu không phải cô yêu người con trai học ở trường này, cô chẳng thèm tới đây để học đâu !
"Đừng sợ, không có ai nhìn thấy đâu." Nhẹ giọng trấn an, anh cúi đầu, ngậm lấy nhũ hoa phấn hồng đang run run trong không khí của cô.
Dù bị người khác nhìn thấy, cũng sẽ không sao cả. Bởi có người cha là chủ tịch quanh năm không có mặt ở Đài Loan, ai dám bắt anh chứ? Anh rất ít khi thể hiện quyền uy, cho nên rất nhiều người sẽ mau chóng quên chuyện này.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm mút đầu vú của cô, tham lam điên cuồng mút lấy, giống như con sói đói khát đã lâu ngày.
"Á. . . . . . Về nhà, về nhà làm. . . . . ." Cô vịn chặt lấy vai rộng của anh, móng tay bấu chặt vào da thịt anh, lưu lại những vết xước ứ máu.
"Tiểu Diệp Tử, anh nhịn không nổi nữa rồi." Anh liếm nhẹ vành tai non mềm của cô, ở bên tai cô thấp giọng nỉ non.
"Nhưng mà. . . . . ." Hồng Diệp còn chưa nói hết, lại bị đầu lưỡi của anh bao phủ.
"Không có nhưng mà!" Tư Đồ Tĩnh nắm lấy chiếc eo mảnh khảnh của người yêu, một tay kia gây kích thích trước bộ ngực đang dựng đứng, dịu dàng mà vô cùng quyết liệt.
“A. . . . . ." Tiếng rên rỉ không ngừng từ chiếc miệng nhỏ nhắn phát ra.
Nếu cô không thể phản kháng, cũng không thể khiến Tư Đồ Tĩnh ngừng xâm phạm, thì chỉ có thể cam chịu thỏa hiệp cùng anh mà thôi.
Cô biết ngay khi ở trên Internet, lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh của anh thì đã yêu anh thật sâu đậm rồi . . . . . .
Cô không còn đường lui, cũng không hề hối hận.
"Trời ạ! Bị nhìn thấy thì xong rồi ──"
Tiếng rên thanh thoát Hồng Diệp như muốn tuyên cáo mối quan hệ của hai người đang tiến triển từng bước.
Cô khép mắt lại, căn bản không dám nhìn mình trong giờ phút này.
Cửa sổ thủy tinh nắng rọi in hình áo quần xộc xệch của cô, nửa người trên cúc áo toàn bộ bị mở ra, bờ ngực vốn trăng nõn nà đã bị sưng lên, đầu vú màu hồng đáng thương thì tím đi,chân váy còn treo ở trên người, đến đôi tất dài màu trắng cũng còn chưa kịp cởi, quần áo không chỉnh tề, làm cô e lệ đến mức không dám ngẩng đầu.
"Tiểu Diệp Tử, em bình tĩnh một chút. Anh sẽ không để cho em bị người khác nhìn thấy đâu." Ôm người con gái bé nhỏ đang giạng chân trên người, anh thấp giọng trấn an.
"Thật chứ?" Nghe thấy được lời cam đoan của người yêu, cô mới miễn cưỡng mở mắt ra, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh.
"Đương nhiên, bộ dạng này của em chỉ anh mới có thể nhìn thấy." Anh bỏ nhỏ lời thề son sắt ở bên tai cô hứa hẹn.
Cô tuy rằng cảm thấy thẹn thùng, nhưng khi thấy anh cực lực cam đoan, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào dâng lên.
"Thật sao . . . . ." Cô nhìn Tư Đồ Tĩnh làm nũng, nhưng trong đáy mắt, tận đáy lòng đã sớm tràn ngập niềm tin và sự quyến luyến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT