Kích tình một khắc rút đi, hai người có vẻ có chút mệt mỏi, Viêm Hoàng ôm lấy Túc Tử Nguyệt cả người trần trụi đang tựa trên thư án, đi vào giường lớn trong thư phòng.

Nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó hắn lên giường, đôi tay vẫn ôm nàng thật chặt.

"Ta sẽ không để nàng đi, vĩnh viễn không." Dịu dàng hôn lên tóc của nàng, Viêm Hoàng trầm giọng nói.

Mặc kệ nàng là vì cái gì mà thay đổi thái độ, chủ ý hắn đã quyết, vĩnh viễn sẽ không để nàng đi, phương pháp duy nhất có thể làm hắn buông tay, chính là hắn chết.

"Ngươi biết ta nghĩ gì sao?" Túc Tử Nguyệt trong ngực hắn lặng lẽ giương mắt, giương mắt nhìn hắn, tay nàng trắng noãn xinh xắn nhè nhẹ lướt qua gương mặt cương nghị của hắn.

"Đừng nói, chớ nói những lời làm ta phiền lòng." Tay Viêm Hoàng che môi nàng, sợ nàng nói những lời không xuôi tai.

"Ngươi biết không, ta vẫn cho rằng con mắt của ngươi rất đẹp."

Nàng đột nhiên nói như vậy, làm Viêm Hoàng có chút sững sờ.

"Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã muốn nói rồi, tuy nhiên không có cơ hội, bởi vì ngươi đã vội vàng khi dễ ta." Túc Tử Nguyệt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cười nhìn khuôn mặt đang ngây ra của hắn.

"Nàng nói gì?" Hắn không nghe lầm chứ, nàng cư nhiên khen đôi mắt đáng sợ của mình rất đẹp?

"Ta nói con mắt của ngươi rất đẹp, ngươi không cho là như thế sao?" Túc Tử Nguyệt nghiêm túc hơn lần thứ nhất, tay nhỏ bé như cũ dừng lại trên khuôn mặt hắn.

"Nàng. . . . . . Chẳng lẽ không sợ?" Tất cả mọi người sợ hắn, không phải sao?

"Sợ? Tại sao lại sợ, ta thật sự cảm thấy rất đẹp." Túc Tử Nguyệt ngây thơ trả lời như cũ.

"Tất cả mọi người bởi vì đôi mắt khác hẳn với người thường của ta, còn có năng lực kỳ lạ kia, mà sợ hãi ta, sao nàng không sợ ta?"

"Ta thừa nhận ta là có sợ ngươi, lúc á..., chỉ là, lúc ngươi. . . . . . Thời điểm quá thô bạo, không phải bởi vì con mắt của ngươi."

"Chẳng lẽ nàng không sợ năng lực điều khiển lửa của ta?" Không thể nào, mẫu thân hắn còn trốn tránh hắn, làm sao nàng có thể không sợ hắn, cái kia đến từ năng lực của quỷ?

"Ngươi có thể khống chế, không phải sao? Ngươi đã có thể khống chế, liền chứng minh không dễ dàng đả thương người, nếu không lần trước ngươi đã sớm đem ta đốt cho chết cháy rồi."

Mỗi một câu của Túc Tử Nguyệt, đều làm tâm hồn của hắn ấm áp, hắn ôm chặt lấy thân thể nàng, giống như hi vọng có thể mang nàng dung nhập vào người mình, ôm chặt không thả.

"Đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn đừng xa cách ta. . . . . ." Viêm Hoàng tựa đầu chôn thật sâu vào cổ nàng, lẩm bẩm nói nhỏ .

(từ đây đổi xưng hô là chàng thiếp nha, cho thân mật, với lại cũng tỏ tình rồi còn gì, kaka)

"Thiếp cũng vậy, thiếp không muốn rời khỏi chàng. . . . . ." Là không thể rời bỏ sao? Nàng biết rất rõ ràng, tim của mình đã giao hết cho nam nhân này rồi.

"Mặc kệ nàng có muốn hay không, ta cũng không buông tay." Viêm Hoàng có chút tức giận nói. Nàng vẫn suy nghĩ muốn đi sao?

"Vậy thiếp hỏi chàng, thiếp lấy gì thân phận, địa vị gì ở lại bên cạnh chàng?" Nàng không cần cùng người khác chia sẻ tình yêu, nàng chỉ muốn một đoạn tình hoàn toàn thuộc về nàng và hắn.

"Ta đã nói rồi, ta sẽ sủng ái nàng cả đời, chỉ cần nàng chớ yêu cầu quá phận, ta cái gì cũng có thể cho nàng." Viêm Hoàng nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt nàng.

Túc Tử Nguyệt có chút bi thương cười. Vẫn như vậy, hắn vẫn một dạng đả thương người.

"Sau đó, chàng sẽ cưới nữ nhân kia làm vợ?" Hắn tại sao không hiểu lòng của nàng? Nàng chỉ muốn có hắn, tại sao hắn cũng không thể chỉ muốn nàng?

Viêm Hoàng hơi nhíu lông mày, nhìn Túc Tử Nguyệt có vẻ mặt bi thương, hắn không hiểu nàng vì sao không vui.

"Ta nói rồi, cho dù là cưới nàng ấy, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, ta sẽ vẫn cưng chiều nàng. . . . . ."

Hắn không cách nào dễ dàng nói ra lời nói chỉ biết chuyên sủng một mình nàng, huống chi hắn chưa tìm Yên Nhu về, tất cả đều chưa rõ ràng, hắn không cách nào kết luận hôn ước sẽ giải trừ hay không, tất cả phải chờ nhìn thấy Yên Nhu, mới có đáp án.

"Nếu như mà thiếp muốn chàng phải chọn một người, chàng sẽ chọn ai?" Túc Tử Nguyệt giùng giằng đứng dậy, tìm kiếm quần áo che thân.

Viêm Hoàng ngồi dậy, cặp mắt chưa từng rời đi Túc Tử Nguyệt đang mặc quần áo.

"Đừng làm loạn." Nàng đột nhiên lạnh lùng như vậy, hắn có chút phiền não.

"Thiếp không có náo, thiếp chỉ muốn biết." Túc Tử Nguyệt cầm áo ngoài của hắn mặc lên người, bởi vì quần áo của nàng đã bị hắn xé nát.

"Nàng ấy là hôn thê của ta, sao ta có thể ruồng bỏ nàng ấy được?"

"Vậy ý của chàng là —— chàng có thể buông tha thiếp?" Nàng không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại, sợ nước mắt không kiềm chế được mà rớt xuống.

Nàng thua sao? Nàng vẫn không cách nào thắng được nữ nhân kia sao?

"Ta không thể buông ra nàng, nhưng ta cũng không thể tùy ý bỏ qua nàng ấy, nàng đừng tùy hứng nữa." Viêm Hoàng tức giận đấm cột giường, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ gầy nàng.

Ở trong tình yêu, cần có sự chung thủy của hai bên, nàng nào có tùy hứng? Yêu cầu của nàng chẳng lẽ là loại yêu cầu xa hoa sao, nàng chỉ không muốn cùng một nữ nhân khác chung chồng thôi, nàng có lỗi sao?

" Tại sao chàng không hiểu?" Nàng chỉ hy vọng hắn thuộc về một mình nàng, hắn tại sao không hiểu?

"Nàng muốn ta hiểu cái gì? Cho dù ta là cưới Yên Nhu, cũng sẽ không lạnh nhạt nàng, nàng còn muốn ta cam kết như thế nào?" Viêm Hoàng có vẻ cực kỳ tức giận.

"Này không gọi là cam kết, lúc này mới không cần cam kết!" Nàng không muốn cam kết như vậy, nàng cần chính là toàn tâm toàn ý. . . . . . Túc Tử Nguyệt đau lòng hô lên.

Viêm Hoàng nhìn bóng lưng của nàng cảm thấy hết sức tức giận, một cái lắc mình, người đã đứng ở phía trước nàng, bàn tay giữ chặt cằm nàng, tức giận quát lên: "Nàng rốt cuộc muốn như thế nào?"

"Thiếp muốn như thế nào thì có ích gì, chàng sẽ nghe sao?" Túc Tử Nguyệt dời đi tầm mắt, nhưng hắn vẫn không cho.

"Nàng không nói rõ, sao ta biết nàng lại đang nháo cái gì?" Ban đầu say mê nàng vì nàng không giống như xưa, rất mềm mại, nhưng mà bây giờ lại bị nàng làm cho tức giận.

"Thiếp đã vừa mới nói, thiếp muốn chính là chung thủy, thiếp không chịu nổi cùng nữ nhân khác chung một chồng, nếu như chàng muốn nàng ta, liền thả thiếp; nếu muốn thiếp, thì phải bỏ qua nàng ấy." Túc Tử Nguyệt kiên quyết nói.

Nàng hiểu đây là đánh cuộc, thua cuộc, nàng cái gì cũng không có, nàng uất ức cầu toàn, nàng tuyệt đối không làm được, tự ái của nàng cho dù mạnh thế nào đi nữa nhưng nếu yêu một người, sẽ không nguyện ý cùng người khác xài chung một chồng.

"Nàng. . . . . ." Viêm Hoàng tức giận nhìn Túc Tử Nguyệt quật cường.

"Khởi bẩm vương, quân đội đã đợi lệnh, chờ ngài hạ lệnh là lên đường."

"Ta lập tức đi."

Ngoài cửa truyền tới tiếng thông báo, cắt đứt cuộc đấu võ mồm của hai người, Viêm Hoàng hất tay ra không hề đụng chạm nàng nữa, tìm áo khoác mặc vào.

"Chàng thật vì nàng ta mà xuất binh?" Túc Tử Nguyệt khó nén đau lòng hỏi.

"Ta phải đi, " Viêm Hoàng quay đầu, lẳng lặng nhìn nàng rõ ràng đau lòng, "Nàng ấy là trách nhiệm của ta."

"Ta phải đi, " Viêm Hoàng quay đầu, lẳng lặng nhìn nàng rõ ràng đau lòng, "Nàng ấy là trách nhiệm của ta."

Chậm rãi đi tới trước người của nàng, hắn giơ tay khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp."Nàng ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, ta rất mau sẽ trở lại ."

"Không sao, không sao. . . . . ." Túc Tử Nguyệt tránh tay của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhìn phản ứng của nàng, Viêm Hoàng nhíu mày thật chặt.

"Nàng hãy ở chỗ này chờ ta trở lại, bởi vì chuyện thứ nhất khi ta trở về, chính là muốn thấy nàng."

(cảm động quớ :hixhix: )

Túc Tử Nguyệt đối với lời hắn nói chỉ cảm thấy buồn cười. Nàng đối với hắn quan trọng vậy sao? Nếu có lời nói, vậy lòng của hắn, vì sao lúc này để trên người một nữ nhân khác?

Nàng không nói một lời, làm hắn có dự cảm xấu.

"Nàng nếu muốn thừa dịp lúc ta không có mặt rời đi, nàng nhất định là thất vọng rồi, ta sẽ phái người thời thời khắc khắc giám sát nàng, sao nàng có thể trở về được?"

Túc Tử Nguyệt lại cười. Hắn thật là một người ghê tởm, nàng đã mất hết tất cả, hắn còn muốn như thế nào?

"Nhớ lời ta nói..., trừ phi chết, nếu không ta sẽ không để cho nàng đi."

Trừ phi chết. . . . . . Thật sao? Túc Tử Nguyệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại không nhìn hắn nữa.

Nàng không có phản ứng gì, trong lòng hắn không khỏi lo lắng.

"Người đâu, đi vào." Viêm Hoàng hô to với thị vệ ngoài cửa.

"Vâng" thị vệ vừa nghe lệnh, lập tức đi vào cung kính tham bái.

"Vương, có gì phân phó?"

"Hai người các ngươi một người lưu lại nhìn nàng, không cho phép xảy ra chuyện không may." Lời nói là đối với hai thị vệ nói, nhưng tầm mắt hắn vẫn như cũ dừng lại trên người Túc Tử Nguyệt.

Túc Tử Nguyệt chợt mở mắt ra, nhìn vào con mắt màu tím thâm trầm. Hắn tại sao có thể đối với nàng như vậy?

"Vương? !" Hai thị vệ hiển nhiên đối với mệnh lệnh này, có chút không hiểu.

"Tóm lại, một người lưu lại là được."

"Nhưng là, chúng ta phải bảo vệ an toàn của ngài, sao. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, liền bị Viêm Hoàng trợn mắt nhìn.

"Nhiều lời như thế, vậy thì lưu ngươi lại." Viêm Hoàng khẽ nhếch khóe miệng.

"À? !"

"Người phải coi chừng tốt cho ta, nếu có sai lầm, ngươi liền mang đầu tới gặp ta."

Túc Tử Nguyệt hít một hơi khí lạnh, không có nghe rõ uy hiếp của hắn, "Chàng không thể như vậy."

"Chỉ cần nàng chớ chạy trốn, đầu của hắn sẽ rất kiên cố ở trên người hắn."

"Hèn hạ!" Hắn cư nhiên dùng mạng của người khác tới uy hiếp nàng.

"Nếu như ta trở lại không thấy được nàng, như vậy không chỉ hắn chuyện có, liền tất cả người hầu ở trong uyển, đều không bảo vệ được mệnh, nàng tốt nhất là nghe rõ ràng." Nếu nhận định hắn hèn hạ, vậy hắn càng vô sỉ một chút cũng không sao.

"Ngươi. . . . . . Ngươi không thể làm như vậy!" Túc Tử Nguyệt khó nén tức giận nhìn hắn chằm chằm.

"Ta có thể, nhớ ta lời nói..., đừng nghĩ thừa dịp ta không có ở đây thoát đi, nếu khi ta trở về không thấy nàng, ta nhất định đem những nô bộc phục vụ nàng xuống tay."

"Chàng. . . . . ." Túc Tử Nguyệt chỉ có thể tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, cũng không cólực phản kháng, bởi vì nàng biết lời của hắn nói là thật, nếu như không thấy nàng, như vậy gặp xui xẻo sẽ là người vô tội bên cạnh nàng .

"Ngươi đi theo ta. " Viêm Hoàng liếc nhìn nàng một cái, liền dẫn người kia rời đi, đi qua thị vệ còn lại, vẫn không quên căn dặn "Coi chừng nự nhân của ta, nàng không phải là cá nhỏ thuận theo."

"Vâng" người nọ có chút ai oán đáp lời. Muốn hắn bảo vệ một nữ nhân, hắn nguyện ra chiến trường còn hơn.

Túc Tử Nguyệt nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa, nàng cảm thấy thật uất ức. Nàng đã bỏ lại tôn nghiêm, chủ động tới dẫn dụ hắn, thế nhưng hắn lại lựa chọn cô gái kia, nàng nên làm cái gì?

"Cô nương, ta đưa ngài trở về hoa uyển." Thị vệ chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng nàng.

"Ừ." Cúi đầu, nàng cố nén đau thương bước ra thư phòng, mà thị vệ thì theo sát phía sau.

***

Hắn đi ra ngoài mấy ngày đây?

Túc Tử Nguyệt dọc theo Hoa Gian đường nhỏ đi tới một chỗ đình nghỉ mát, theo thứ tự đạp lên bậc thang, nàng mất hồn ngồi lên ghế đá.

Mấy ngày nay, nàng cự tuyệt nghe được bất kỳ tin tức có liên quan hắn, nàng cho là đem mình phong bế, có thể không để ý tới chuyện của hắn nữa, nhưng nàng sai lầm rồi, quá sai rồi.

Không có tin tức của hắn, lòng của nàng liền giống bị moi không ra, mỗi ngày, mỗi ngày nàng nghĩ đều là hắn, nàng cảm thấy mình thật sự rất bi ai.

Quá khứ chưa bao giờ hiểu chữ tình viết như thế nào, cho nên làm khổ người khác, mà nay biết chữ tình viết như thế nào, rốt cuộc cũng nếm quả đắng, nếu như có thể làm lại, nàng có thể lựa chọn không yêu hắn?

Là hắn cậy mạnh cướp đi thân thể của nàng, là hắn vô lý ép nàng, nàng muốn hận hắn, nhưng tại sao nàng lại không hận hắn?

Gặp hắn, tự ái, bướng bỉnh, của nàng, cũng đã bị giẫm ở dưới lòng bàn chân rồi, nhưng hắn lại còn chọn một nữ nhân khác. . . . . . Nàng là gì, là gì? Túc Tử Nguyệt giơ tay lên che kín nước mắt.

"Cha, ta nên như thế nào làm?"

Túc Tử Nguyệt không chỗ nương tựa muốn cầu giúp, đáng tiếc lần này lại không nghe bất kỳ hồi âm, thổi lất phất đến chỉ có gió mát, mùi hoa, chính là không nghe được nửa điểm tiếng người.

"Cô nương. . . . . . Cô nương. . . . . ."

Bảo Nhi tiếng gọi từ xa tới gần, Túc Tử Nguyệt khẽ nhíu lên đôi mày thanh tú, cũng không phản ứng, bởi vì nàng biết Bảo Nhi tìm được nàng, vì vậy nàng chưa di động, chỉ là lặng lẽ đợi người tới chạy tới gần.

"Tìm được nàng. . . . . ." Bảo Nhi thở hổn hển không ra hơi.

"Vội vã tìm ta có chuyện gì? Không phải đã nói với ngươi, ta chỉ là tới ngắm hoa mà thôi." Nhìn gương mặt Bảo Nhi hốt hoảng, nàng có chút không hiểu.

"Là . . . . . Là vương trở lại, ngài ấy bây giờ đang giận dữ, xin cô nương mau mau trở về trong uyển." Nhìn vương bộ dáng bộ thật đáng sợ, nàng bị hù dọa cũng mau hù chết, hoàn hảo dương Tướng quân gọi nàng đi ra tìm cô nương trước, nếu không nàng nhất định sẽ bị bộ dáng cuồng nộ của vương dọa cho giật mình ngất đi.

Hắn trở lại? ! Túc Tử Nguyệt sững sờ thật lâu, chậm chạp không có cách nào đáp lại.

"Cô nương. . . . . . Cô nương. . . . . ." Bảo Nhi vội vàng gọi Túc Tử Nguyệt từ trong suy nghĩ trở về.

"Hắn. . . . . . Có khỏe không?" Tay nhỏ bé lặng lẽ nắm chặt, chỉ sợ nghe được tin tức hắn mang thương tích trở về.

"Nàng là chỉ vương sao?" Bảo Nhi còn chưa rõ ràng thái độ của Túc Tử Nguyệt đối với Viêm Hoàng ra sao, dù sao Viêm Hoàng cũng là Nhất Quốc Chi Chủ.

"Hắn. . . . . bị thương sao?" Túc Tử Nguyệt trầm trầm nhắm mắt lại, chờ đợi đáp án.

"Hắn. . . . . bị thương sao?" Túc Tử Nguyệt trầm trầm nhắm mắt lại, chờ đợi đáp án.

" Thân thể Vương không việc gì, ngược lại cô nương người không trở về, Tướng quân sẽ bị vương tức giận mà lôi ra đánh chết mất."

Túc Tử Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nghiêm túc nhìn vào mắt Bảo Nhi, nàng biết Bảo Nhi nói là sự thật, một người điên như vậy, cái gì cũng làm ra được, huống chi nàng cũng chưa từng quên uy hiếp của hắn.

"Đi thôi." Chậm rãi đứng dậy, Túc Tử Nguyệt bước chân nặng nề, trở lại nơi ở riêng, mà Bảo Nhi đương nhiên là theo sau thật sát.

***

"Nàng đâu?" Viêm Hoàng tầm mắt cuồng nộ , quét qua mấy cái bóng người quỳ gối trước mắt, nhưng không thấy được bóng dáng mà hắn nhung nhớ bấy lâu.

"Bảo Nhi đã qua mời cô nương ấy về, xin vương bớt giận." thị vệ cuối đầu, trán đầy mồ hôi.

"Ta nói rồi, ta trở lại phải thấy nàng, tại sao lại không ai giữ nàng ở trong uyển, còn để cho nàng đi lại chung quanh?"

Bước vào trong phòng thấy vắng lạnh, hắn cho là nàng đã rời đi rồi, cảm giác sợ hãi âm thầm len lõi xuất hiện trong lòng hắn, hắn gấp đến độ tức giận muốn chém đầu tất cả mọi người.

"Là thiếp tự mình muốn đi ra ngoài , không có quan hệ gì với bọn họ."

Từ xa chỉ nghe thấy tiếng hắn gầm gừ, Túc Tử Nguyệt đẩy cánh cửa bước vào trong phòng.

Nhất thời, tất cả mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cứu tinh rốt cuộc xuất hiện.

Viêm Hoàng vừa nghe thấy âm thanh của nàng, lập tức tìm bóng dáng của nàng, nàng đứng ở trước cửa, ánh mặt trời sáng ngời chiếu xạ ở trên người nàng, xem ra có chút mê người.

Túc Tử Nguyệt đem vết bẩn, nhếch nhác khắp người hắn thu hết vào trong mắt, hiển nhiên hắn trở lại muốn làm trước chính là gặp nàng, nàng nên cảm thấy vui mừng sao? Vì hắn vinh sủng, Túc Tử Nguyệt có chút tự giễu.

"Các ngươi đều lui ra đi, Bảo Nhi, sai người đưa nước tới đây."

Túc Tử Nguyệt nhẹ nhàng hạ lệnh. Mấy ngày nay, nàng ít nhiều cũng biết phương thức sống ở nơi này, nàng biết những thứ này tôi tớ vì vậy nàng làm chủ tử , nàng cũng biết bởi vì nàng là "Ái thiếp" của người đàn ông này.

Mệnh lệnh của nàng hạ xuống thật lâu, nhưng không thấy có bất kỳ người nào dám động, Túc Tử Nguyệt giương mắt nhìn về phía Viêm Hoàng, rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân là do hắn xuất hiện.

"Chàng cố ý đem bọn họ hù chết , hay là muốn bọn họ quỳ hoài không dậy?"

Lời này nghe tới tựa như khiêu khích, không tránh được đưa tới từng trận tiếng rút khí, chỉ thấy bọn nô bộc đem thân thể ép tới thấp hơn, sợ mình trở thành một dũng sĩ xả thân lừng lẫy.

"Còn không lui xuống."

Nàng vẫn như vậy, môi cương nghị khẽ nâng lên, tuy chỉ có một chút xíu, nhưng cũng đủ làm người khác cảm thấy choáng váng.

"Các ngươi muốn tiếp tục lưu lại, chọc ta nổi giận sao?"

Nhìn thấy mọi người bộ dáng giật mình ngu ngốc, Viêm Hoàng tính khí lại nổi lên.

Nghe uy hiếp, mọi người lập tức như chạy trốn chạy vội ra ngoài, lại không dám ngừng lại một chút nào, vội vội vàng vàng đi làm việc.

"Tới đây."

Viêm Hoàng ngạo nghễ đứng ở tại chỗ, hướng Túc Tử Nguyệt đưa tay kêu lên .

Túc Tử Nguyệt không để ý hắn, đi thẳng vào bên trong, Viêm Hoàng tất nhiên bất mãn đuổi sát theo sau.

"Nàng đây là thái độ gì?"

Hắn khắp người mệt mỏi chạy như điên trở lại, chính vì muốn gặp nàng, ôm nàng, mà nàng lại dùng cái loại lạnh lùng đối đãi hắn? !

Túc Tử Nguyệt đem khăn bố bỏ vào nước trong rửa sạch, sau đó đem nó vắt khô, quay đầu trở lại đi xem bộ mặt tức giận của nam nhân này, lòng của nàng vẫn còn có chút đau.

Nâng bước đến cạnh hắn, nhẹ giọng ra lệnh : "Cúi thân xuống thấp một chút, ta giúp ngươi lau mặt."

(đang giận nên ta ngươi nha)

Viêm Hoàng theo ý của nàng khom xuống một chút, bởi vì nàng dùng khăn bố thay mình lau đi bão cát khắp người, vào thời khắc này hắn là cảm động —— bởi vì khó được nàng dịu dàng như vậy.

Viêm Hoàng cẩn thận nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của nàng. Chính là dung nhan, khiến cho hắn không nghĩ thái vu hồi chiến thuật, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, vì chính là có thể sớm ngày nhìn thấy nàng, không thấy được nàng mấy ngày nay, không có một ngày hắn không nhớ nhung nàng.

Giơ tay lau khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, trong mắt hắn lộ ra thâm tình mà ngay chính hắn cũng không phát hiện ra, hắn không phủ nhận chính mình rất tham luyến nàng, không có gì lý do, cũng không cần nguyên nhân, hắn chính là không cách nào không đụng chạm nàng.

Lần này xuất chinh cũng không có duy trì lâu, Hải Tuyển rất nhanh liền phái Sứ giả tới giảng hòa, mặc dù hắn không rõ ràng lắm Hải Tuyển vì sao dễ dàng để Yên Nhu trở về, nhưng hắn không để ý mà đi tra cứu, chỉ muốn trở về với nàng.

Trên đường trở về, hắn cơ hồ cùng Yên Nhu nói không được mấy câu, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của nàng. . . . . .

Túc Tử Nguyệt không nói, giúp hắn lau sạch mặt, sau đó thấy Bảo Nhi dẫn một nhóm người gánh thùng gỗ lớn vào, rồi đem nước nóng đổ đầy thùng, tất cả sẵn sàng, đám người đứng ở một bên chờ sai khiến.

"Đi xuống đi, nơi này có ta là được rồi."

Túc Tử Nguyệt nhỏ giọng nói. Đoàn người nhận được lệnh, cúi cúi người, sau đó toàn bộ đều đi ra, cả phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Tốt lắm, ngươi trước rửa sạch bụi cát khắp người."

Túc Tử Nguyệt quay đầu không nhìn hắn nữa, nàng sợ mình sẽ càng vùi càng sâu.

"Nàng không phải nên phục vụ ta sao?"

Viêm Hoàng bắt thân thể nàng lại, nụ cười tà khí đầy tràn tuấn dung hắn.

"Bản thân mình không phải có tay có chân sao?"

Túc Tử Nguyệt cảnh giác nhìn nụ cười xấu bụng của hắn.

"Nhưng ta luôn có thói quen có người phục vụ."

Biết mình cãi không lại hắn, nàng định chịu thua, chính mình sẽ cởi quần áo hắn, chỉ là động tác cứng ngắc giấu không được phẫn nộ của nàng, nàng cực khổ chiến đấu hăng hái cùng áo giáp bằng đồng của hắn, làm thế nào cũng không kéo được dù chỉ một chút.

Thật sự là không chịu nổi tay kém cỏi của nàng, Viêm Hoàng khoát tay dễ dàng cởi ra trói buộc, này cứng rắn như sắt gì đó liền rơi xuống.

"Làm gì không sớm một chút động thủ, hại ta mệt muốn chết." Túc Tử Nguyệt có chút oán trách la hét.

"Kế tiếp sẽ không làm khó nàng chứ?"

Tự mình làm lại trách tội đến trên người hắn? Viêm Hoàng xem thường nhướng nhướng mày.

Túc Tử Nguyệt nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc mười phần, không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên tiếp tục cởi quần áo của hắn, qua giây lát, lồng ngực màu đồng tráng kiện liền đập vào mắt nàng, nàng có chút ngượng ngùng lùi bước.

Cho dù đã sớm cùng hắn có quan hệ thân mật, nàng vẫn là không cách nào phóng đãng nhìn chăm chú thân thể nam nhân trần truồng như vậy , mặc dù nàng phải thừa nhận, hắn thể trạng rất tốt.

"Tiếp tục." Nhìn nàng đỏ mặt, gò má ửng hồng, Viêm Hoàng càng thêm trêu chọc .

Túc Tử Nguyệt giương mắt nhìn hắn chằm chằm, tính tình của nàng lại bị kích thích, không nói hai lời, nàng cởi quần áo trên người hắn xuống ném tới đất mặt.

"Như vậy được chưa?"

Ai ngờ Viêm Hoàng lại lắc đầu một cái, dùng tay chỉ quần dài nửa người dưới , nụ cười của hắn tà mị hơn vài phần.

Ai ngờ Viêm Hoàng lại lắc đầu một cái, dùng tay chỉ quần dài nửa người dưới , nụ cười của hắn tà mị hơn vài phần.

"Cái gì? !" Túc Tử Nguyệt không dám tin trợn to cặp mắt, hắn thế nhưng. . . . . . Lại muốn nàng giúp hắn cởi quần xuống? Không không không. . . . . . Không được, này quá biến thái rồi, Túc Tử Nguyệt lắc đầu liên tiếp lui về phía sau.

Viêm Hoàng dễ dàng liền kéo nàng về, đem nàng thoải mái ôm vào ngực, sau đó thở dài thỏa mãn, chính là mùi vị này, loại xúc cảm này, trong lúc hành quân hắn ngày nhớ đêm mong đúng là cái này.

"Ta rất nhớ nàng, thật rất muốn." Viêm Hoàng nhẹ nhàng phun ra một câu như vậy, chọc cho Túc Tử Nguyệt có chút nhớ nhung.

"Ngươi nhanh lên một chút, đi tắm rửa sạch sẽ ..., như thế này rất dơ." Túc Tử Nguyệt dùng lực đẩy hắn ra, không muốn nhìn hắn, bởi càng nhìn càng thấy mình mềm yếu.

Viêm Hoàng nhìn nàng cúi thấp đầu, có chút tức giận, cho là nàng không hiểu phong tình, tức giận xoay người, cởi đi quần áo còn dư lại trên người, hắn sải bước nhảy vào trong thùng gỗ đổ đầy nước nóng .

Túc Tử Nguyệt mắt đỏ nhìn bóng dáng của hắn. Nàng cũng muốn nói cho hắn biết, nàng rất nhớ rất nhớ hắn, nhưng hắn đã chiến thắng trở lại, vậy thì chứng tỏ hắn cũng mang vị hôn thê danh ngôn chính thuận của hắn về cùng.

"Ngươi. . . . . . Đã mang về nàng thật sao?" Biết rõ đáp án dĩ nhiên là khẳng định, nàng còn hỏi, có phải nàng rất ngu không?

"Ừ." Viêm Hoàng không chút để ý đáp lời, không có chú ý tới người phía sau đã sớm khóc sưng mắt.

"Vậy. . . . . . Ngươi chừng nào thì cùng nàng thành thân?" Lần này câu hỏi hàm chứa nghẹn ngào.

"Nàng hỏi chuyện này làm gì?" Viêm Hoàng căm tức quay đầu nhìn chằm chằm Túc Tử Nguyệt, lúc này mới phát hiện ra sự khác thường của nàng.

"Chỉ là hỏi một chút." Túc Tử Nguyệt vội vàng lau sạch nước mắt, liều mạng mà tự nói với mình phải kiên cường. Nàng đã sớm biết kết quả là như vậy, vậy tại sao còn phải đau lòng?

Viêm Hoàng đứng dậy rời đi thùng gỗ, lấy một cái áo khoác sạch sẽ tùy ý mặc vào, bóng dáng cao lớn một lát sau đã đứng ở phía sau nàng, mà nàng lại không biết.

"Aizzz..., ta nên làm thế nào với nàng đây?" Than khẽ, hắn giương tay đem lấy nàng ôm vào trong ngực.

"Sao ngươi ở đây?" Túc Tử Nguyệt không có kháng cự, chỉ là mặc hắn ôm.

"Đáp án nàng sớm đã biết, không phải sao?" Biểu hiện của hắn còn chưa đủ rõ ràng sao?

"Rất quan tâm sao? Quan tâm đến không thể chịu được ta bị thương tổn sao?"

Túc Tử Nguyệt dựa sát vào thân thể ấm áp của hắn, tham lam muốn từ trên người hắn lấy được ấm áp nhiều hơn.

"Nàng rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Thả ta đi. . . . . . Van cầu ngươi, nếu như ngươi thật rất quan tâm ta..., van cầu ngươi thả ta đi. . . . . ." Khóe mắt nàng trợt xuống chuỗi chuỗi châu lệ.

"Không thể nào, không thể nào! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi rồi, kêu nàng không nên nói những lời này nữa, tại sao nàng là ba lần bốn lượt cãi lời ta, muốn chọc giận ta?"

Viêm Hoàng thô bạo kéo người của nàng qua, bắt buộc tầm mắt né tránh của nàng nhìn thẳng con mắt màu tím đang phừng phừng lửa giận của hắn.

"Ở bên cạnh ta không chịu nổi sao? Tại sao nàng đối nghịch với ta khắp nơi, luôn nói lời nói tức chết người, căn bản nàng cũng giống như những người khác, chán ghét ta là nguồn gốc của tà ác hay sao?"

"Không phải. . . . . . Không phải vậy. . . . . ." Túc Tử Nguyệt khóc lắc đầu lại lắc đầu, "Ngươi tại sao không hiểu?" Nàng muốn, tình yêu của nàng chỉ có hắn và nàng, nàng không muốn có người thứ ba tham gia, cũng như không muốn mình sẽ là người thứ ba.

"Ta là không hiểu, nàng nói rõ ràng đi." Viêm Hoàng điên cuồng lớn tiếng hét lên.

Nhìn nàng nước mắt rơi như mưa, tim của hắn bị nhéo quá đỗi, nhưng cần làm rõ ràng, hắn mới là người bị chọc giận, thế nào lại giống như nàng mới là người bị hại?

"Ngươi kêu ta phải nói cái gì đây? Nên nói, có thể nói, ta đều nói hết, ngươi còn kêu nói cái gì?" Túc Tử Nguyệt tốt uất ức gào khóc, giùng giằng từ trong lòng hắn thoát đi.

"Nàng rốt cuộc muốn ta làm sao?" Hít sâu một cái, Viêm Hoàng cắn răng hỏi.

"Để cho ta đi. . . . . ." Đây là việc duy nhất nàng có thể làm rồi, nếu như không rời đi hắn, muốn nàng nhìn hắn ôm lấy một nữ nhân khác, nàng nhất định sẽ tan nát cõi lòng mà chết.

Trong tình yêu, nữ nhân là ích kỷ , mà nàng cũng không ngoại lệ, nàng không có cách nào chịu được tim của hắn, phải chia làm hai nửa hoặc là nhiều hơn, nàng sẽ hỏng mất .

Nàng phải thừa nhận, đối với việc như vậy, nàng quả thật không chấp nhận được, cái gì lý trí, cái gì kiên cường, đã sớm bị ném tất cả đến chín tầng mây, nàng không còn là chính mình nữa rồi. . . . . .

"Câm mồm!" Viêm Hoàng đã bị chọc giận đến mức tận cùng, kéo thân thể của nàng qua, hắn dễ dàng vứt nàng tới trên giường, lấn người áp chế thân thể nàng giãy giụa không nghỉ.

"Nàng rốt cuộc muốn ta làm sao ?" Tức chết hắn, nữ nhân ngu ngốc này, chẳng lẽ cũng không hiểu, hắn vì nàng đã nhượng bộ rất nhiều sao?

"Để cho ta đi. . . . . ." Túc Tử Nguyệt thì thào nói ra, lần nữa lập lại lời nói lúc nãy.

"Câm mồm, câm mồm!" Viêm Hoàng đưa tay ngăn môi của nàng, tức giận nói.

"Được, tất cả như nàng mong muốn, nàng muốn ta hủy hôn ước liền hủy, nàng muốn ta chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, cũng toàn bộ theo nàng ý tứ, như vậy có được hay không, có được hay không?"

"Không cần ngươi phải uất ức như vậy, ta đã không muốn ngươi, không muốn. . . . . ."

Nàng muốn là tất cả tâm của hắn, toàn bộ tâm tình của hắn, tại sao hắn đem nàng nói, giống như là nữ nhân tham lam không biết điều ?

"Nàng. . . . . . A. . . . . ." Viêm Hoàng giận dữ đấm vào bên cạnh cột giường, chỉ nghe cột giường phát ra một tiếng vang, từng vết nứt liền từ từ hiện ra.

"Được, rất tốt, nàng không quan tâm ta ——"

Viêm Hoàng ngồi thẳng lên, hé mắt nhìn, vừa rồi hắn mất kiềm chế, liền lại mép giường đến bên cạnh Túc Tử Nguyệt.

"Coi như nàng không quan tâm ta, ta cũng sẽ không buông tay, bởi vì —— ta muốn nàng."

"Ta muốn cho nàng , nàng cũng không quan tâm? Được, nàng có đủ cốt khí!"

Nàng cư nhiên dám can đảm nói nàng không cần hắn? Vì nàng, hắn đã suy tính giải trừ hôn ước cùng Yên Nhu , nhưng nàng lại dùng cái thái độ thờ ơ này đáp lễ hắn? !

"Người đâu!" Viêm Hoàng gầm lên một tiếng, chỉ thấy bên ngoài lập tức xuất hiện mấy tên thị vệ cùng tôi tớ.

"Truyền lệnh xuống, lập tức chuẩn bị hôn lễ, không được chậm trễ."

Đám người lập tức lĩnh mệnh đi làm việc, không dám chậm trễ.

Túc Tử Nguyệt mở đôi mắt đẫm lệ, nhìn lửa giận vây quanh Viêm Hoàng. Hắn thế nhưng ở trước mặt nàng làm như vậy? Hắn tại sao có thể?

"Hừ!" Viêm Hoàng đầu nhếch lên, lập tức lao ra bên ngoài, hắn sợ nếu ở thêm chút nữa, sẽ bị nàng làm cho tức chết, nếu không hắn sẽ giết nàng, mà hai kết quả này hắn đều không muốn, cho nên không thể làm gì khác hơn là rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn tức giận mà đi, lòng của nàng thật sự rất đau, tay nhỏ bé níu thật chặt lấy tim, hi vọng cảm giác đau nhói này có thể biến mất, nhưng vô dụng, một chút cũng vô dụng, lòng của nàng vẫn rất đau.

Đem khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vùi vào trong gối, nước mắt của nàng càng rơi càng nhiều.

Trong mấy ngày nay nước mắt chảy xuống , sợ rằng so quá khứ nhiều hơn rất nhiều? Nàng kiên cường, nàng dũng cảm, nàng bướng bỉnh, đi đâu rồi? Tại sao không tìm về được , tại sao. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play