Túc Tử Nguyệt ngồi yên trên ghế đỏ trong phòng khách, mắt to xinh đẹp hiện lên bóng người đang lượn quanh trước mắt.

"Ngươi đừng đi nữa, ngươi đi làm ta đau đầu." Túc Tử Nguyệt không nhịn được lên tiếng ngăn lại.

"Ai. . . . . ." Bóng người là dừng lại, thay bằng thở dài.

"Có chuyện ngươi hãy nói đi, làm gì ở đó thở dài thở ngắn?" Thật đáng ghét, tâm tư nàng còn không yên, vị "Tiên tri" này sáng sớm lại chạy tới chọc nàng, làm nàng càng thêm phiền muộn.

"Tiểu cô nương, nàng nói một chút, có biện pháp nào có thể ngăn lại hành động của vương?" Chẳng lẽ là ta đoán sai, nếu không thì thời cơ không đúng, người cũng đã đưa đến rồi, tại sao còn không ngăn được ngọn lửa màu tím kia?

"Ta không hiểu ngươi nói gì!" Nhắc tới Viêm Hoàng, Túc Tử Nguyệt tâm tư càng thêm phiền não.

"Kỳ lạ, kỳ lạ, mạng này trong sách nói, chỉ nữ tử sinh vào đêm trăng sáng mới có thể làm dịu ngọn lửa kia, chẳng lẽ nàng không phải cô gái ấy?" "Tiên tri" buốn rầu suy nghĩ .

Túc Tử Nguyệt hoàn toàn không hiểu, người trước mắt rốt cuộc đang lầm bầm lầu bầu cái gì, nàng nhàm chán đưa tay chống cằm, liếc mắt quan sát cái người còn đang suy đoán.

"Thật không biết trong đầu hắn nghĩ gì?"

Viêm Huyên bước nhanh vào trong phòng, hoàn toàn không chú ý mình tới đường đột.

Túc Tử Nguyệt ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt cực kỳ khôi ngô, nhíu nhíu chân mày xinh đẹp.

"Thế nào, vì sao hai vị đại giá quang lâm?" Nàng theo lời Bảo Nhi biết được, vị nam tử khôi ngô này chính là đệ đệ Viêm Hoàng , nghe nói nhân phẩm cực tốt, tính tình cũng được, vì sao tuấn dung lại buồn giận , chạy tới nơi này?

"Tiên tri" không trả lời Túc Tử Nguyệt, ngược lại vội vàng tới hỏi Viêm Huyên.

"Thế nào ngươi khuyên , vương chưa?"

"Sao lại không, nhưng hắn không nghe, nếu như hắn cố ý muốn làm như vậy, vậy cũng không có biện pháp."

Nhìn hai người bọn họ một hỏi một đáp, lời nói mình hoàn toàn không hiểu, Túc Tử Nguyệt không vui trừng mắt hai người.

" Các ngươi có thể tôn trọng ta một chút được không?" Dầu gì nàng cũng là chủ nhân phòng này, phải cho nàng một chút mặt mũi chứ?

"Tiên tri" cùng Viêm Huyên cùng nhìn về phía Túc Tử Nguyệt, nàng đang mất hứng, lúc này mới phát hiện ra nữ chủ nhân có chút bất mãn.

"Nàng có thể làm cho vương bỏ ý định xuất binh không?" Viêm Huyên nhìn Túc Tử Nguyệt một hồi lâu, mới chậm rãi nói.

"Xuất binh?" Đầu Túc Tử Nguyệt đầy dấu chấm hỏi, càng ngày càng nhiều.

"Biết Yên Nhu không?"

Túc Tử Nguyệt vừa nghe đến tên này, lông mày càng nhíu chặt, bờ môi xinh đẹp nở nụ cười nhạt.

"Không phải là hôn thê của hắn sao?" Trong giọng nói tràn ngập ghen tuông, nàng biết mình không nên như vậy, nhưng nàng không cách nào ngăn chặn phản ứng của mình.

"Như vậy, nàng nhất định cũng biết chuyện nàng ấy mất tích."

"Biết, vậy thì thế nào?" Nếu như có thể, nàng thật muốn nghe thấy chuyện về hắn và vị hôn thê của hắn.

"Vương vì đoạt lại nàng, chuẩn bị xuất binh chinh chiến." Viêm Huyên tiếp tục kể.

Lòng Túc Tử Nguyệt đau đớn mãnh liệt, như bị ai đó hung hăng chà đạo, nàng thấy mình hít thở không thông, đưa tay níu chặt lấy váy, nàng tự nói với mình không có việc gì.

"Phải . . . . . Sao?" Hắn yêu cô gái kia như thế. Vì đoạt lại nàng, mà không tiếc chiến tranh?

"Tiên tri" cùng Viêm Huyên hai người nhìn sắc mặt tái nhợt Túc Tử Nguyệt , hiểu giai nhân kiên cường này, đã sớm đối với Viêm Hoàng mất tâm, mất hồn.

Nhưng Viêm Hoàng thì sao? Hắn đối với nữ tử này, rốt cuộc là như thế nào?

"Nàng có thể ngăn cản hắn không?" Ánh mắt Viêm Huyên vẫn dừng lại trên người nàng, chưa từng dời đi.

"Ta? Ta có thể ngăn cản hắn sao, nhưng hắn là vương nơi này, ta lấy thân phận gì mà ngăn cản? Đừng nói chuyện cười." Túc Tử Nguyệt tự giễu cười khẽ một tiếng.

"Nếu như có thể để cho hắn dừng xuất binh lại, như vậy thì hắn có thể vĩnh viễn thuộc về nàng, nàng chẳng lẽ không muốn thử một lần?"

"Vĩnh viễn. . . . . . Thuộc về ta?" Túc Tử Nguyệt sững sờ lẩm bẩm nói.

Có thể sao? Hắn sẽ có thuộc về nàng sao? Túc Tử Nguyệt buồn bã cười cười, chậm rãi lắc đầu một cái.

"Nếu như tim của hắn có cô gái kia, cần gì phải thử?" Nàng không thể nào thắng được cô gái kia , nàng ta cuối cùng sẽ là vợ của hắn, mà mình thì cái gì cũng không còn.

"Nàng đã yêu hắn, không phải sao? Như vậy vì sao không muốn thử một chút, có lẽ hắn quan tâm nàng...., đủ để cho hắn vứt bỏ ý định đoạt lại Yên Nhu. . . . . ." Viêm Huyên tin tưởng mình không nhìn lầm, trong mắt nàng hiện lên tình yêu say đắm, cũng tin tưởng Viêm Hoàng đối với nàng nhất định có tình cảm.

"Quan tâm? Cái kia không gọi quan tâm, chẳng qua là coi ta như sở hữu vật thôi, hắn đối với ta vì sao lại có tâm?" Túc Tử Nguyệt bác bỏ nguyên do làm mình lún sâu hơn .

Không thể tin được, nếu không nàng không thể trở về , yêu hắn đã rất khổ, không thể mất đi tôn nghiêm, không thể. . . . . .

"Mệnh trong sách có nói: 『 ngọn lửa màu tím, cuối cùng rồi sẽ bị ánh trăng thanh nhã xoa dịu. 』 ta tin tưởng nàng nhất định là nữ nhân có thể làm vương thay đổi, chúng ta sẽ không miễn cưỡng nàng nên làm như thế nào, nhưng nàng phải suy nghĩ cẩn thận một chút, mình nên như thế nào?" "Tiên tri" giơ tay lên ngăn lại Viêm Huyên, hai người lui ra.

Như hắn đường đột tới cửa, cũng đường đột biến mất, Túc Tử Nguyệt đối mặt với yên tĩnh, suy nghĩ của nàng vẫn dừng lại đối thoại lúc trước.

Ngọn lửa màu tím nhất định là chỉ hắn, nhưng nàng là ánh trăng thanh lệ xoa dịu hắn sao? Nâng lên nụ cười khổ sở, nàng buồn cười suy đoán.

Nếu như một người đàn ông dám vì một nữ nhân xuất chiến, như vậy đáp án không phải sớm đã biết? Không thương nàng, cũng sẽ không vì nàng hoảng hốt như thế; không thương nàng, cũng sẽ không vì nàng phản bội mà đau lòng không chịu nổi, hắn đương nhiên là yêu nàng, yêu người gọi là Yên Nhu kia.

Bọn họ muốn nàng thử? Cần gì phải thử, nàng đã sớm thua. Nước mắt chẳng biết lúc nào lăn xuống gò má, đợi nàng phát hiện thì đã sớm ướt hai gò má.

A, khi nào nàng dễ dàng rơi lệ như thế? Còn nhớ, nàng luôn luôn là cô gái cậy mạnh bướng bỉnh, nàng không đáng yêu , bởi vì nước mắt là hèn yếu, nên dù có uất ức lớn hơn nữa, nàng cũng không dễ dàng rơi lệ, sao lúc này thay đổi?

"Cha, người nói cho con biết nên làm cái gì bây giờ?" Túc Tử Nguyệt khổ sở che mặt khóc.

Yêu một người không nên yêu, nàng yêu một người nên hận, nàng nên làm như thế nào mới phải? Nên hận hắn, nhưng lại dễ dàng để cho hắn làm động tới tâm; nên hận hắn , nhưng lại vì hắn đột nhiên trách móc mà đau lòng, nàng nên làm như thế nào mới phải?

"Tử Nguyệt. . . . . . Tử Nguyệt. . . . . ."

Một tiếng gọi thình lình ruyền vào trong tai nàng, nàng vội ngẩng đầu dò xét bốn phía.

"Tử Nguyệt, con gái ngoan, ta muốn con hạnh phúc, muốn con vươn tay bắt, con luôn dũng cảm, cho nên lần này cũng dũng cảm theo đuổi hạnh phúc thuộc về con thôi. . . . . ." Âm thanh Túc Dịch không hề mơ hồ khó phân biệt, mà rõ ràng truyền vào trong lòng Túc Tử Nguyệt.

"Tử Nguyệt, con gái ngoan, ta muốn con hạnh phúc, muốn con vươn tay bắt, con luôn dũng cảm, cho nên lần này cũng dũng cảm theo đuổi hạnh phúc thuộc về con thôi. . . . . ." Âm thanh Túc Dịch không hề mơ hồ khó phân biệt, mà rõ ràng truyền vào trong lòng Túc Tử Nguyệt.

"Cha, cha, ngươi đang ở đâu? Ta nên làm gì? Người nói cho con biết, nói cho con biết . . . . ." Túc Tử Nguyệt hốt hoảng đứng lên, đảo quanh trong phòng, chỉ vì tìm bóng dáng quen thuộc.

"Con gái ngoan, con biết con nên làm gì, hãy hỏi lòng của con một chút, con sẽ biết nên làm như thế nào, bảo trọng, con vĩnh viễn là con gái ngoan mà cha yêu thương nhất. . . . . ."

"Cha, người đừng đi, con không muốn xa cha. . . . . ." Âm thanh Túc Dịch từ từ biến mất trong khoảng không, Túc Tử Nguyệt chỉ có thể lo lắng hô to.

Hỏi lòng của mình? Nàng làm sao biết, Túc Tử Nguyệt vô lực ngồi chồm hổm trên đất.

Dũng cảm theo đuổi hạnh phúc thuộc về của nàng? Sẽ có hạnh phúc sao? Hắn sẽ quan tâm nàng sao?

Không, không thể nào. Túc Tử Nguyệt lắc đầu, ý tưởng phủ nhận buồn cười, nếu hắn quan tâm nàng, trong lòng sẽ không nhớ tới cô gái kia, nàng đã sớm thua bởi cô gái kia. . . . . .

Nhưng là, nàng có thể buông tha sao? Hiểu rõ tâm ý của mình, nàng thật có thể buông tha sao? Nàng có thể trơ mắt nhìn hắn cưới nữ nhân khác, mà không cảm thấy khó chịu sao?

Không, nàng không làm được! Túc Tử Nguyệt mãnh liệt ngẩng đầu lên, con mắt vẫn mang theo lệ lóe ánh sáng, như đã hiểu ra tường tận, nàng chậm rãi giơ tay lên, vuốt nước mắt trên má .

Đúng, cha nói rất đúng, nàng phải tự mình theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình, nàng không thể buông tha, nàng phải nghĩ biện pháp làm hắn yêu nàng, nếu như để cho nàng nhìn hắn cưng chiều cô gái khác, nàng. . . . . . Tình nguyện chết!

Túc Tử Nguyệt khẽ nhếch khóe môi, cười rực rỡ lúm đồng tiền làm khuôn mặt nàng càng thêm xinh đẹp.

Chưa từng nghĩ tới mình đối với chuyện cực đoan, lại cũng sẽ dùng tình cảm, nhưng nàng từ trước đến giờ rất hiểu mình, nàng biết khi mình đã quyết định, sẽ không thay đổi, nhưng đã bỏ ra thật lòng với nam nhân, nàng cũng khó khăn thu hồi lại, cho nên chỉ có đánh cuộc lần này thôi.

***

"Bảo Nhi, chuẩn bị nước nóng cho ta." Túc Tử Nguyệt khẽ gọi, mấy ngày nay, nàng đã có thể quen với việc hầu hạ của Bảo Nhi.

"Dạ, cô nương." Bảo Nhi rất nhanh liền lui, đi giao phó chuyện.

Từ ngày hai người bọn họ cãi nhau, hắn không có đến nơi này, nếu hắn không đến, như vậy không thể làm gì khác hơn là đổi nàng đi tìm hắn, Túc Tử Nguyệt giương nụ cười nhạt.

Tắm rửa xong, Túc Tử Nguyệt muốn Bảo Nhi chải tóc cho nàng, tóc dài ngang eo, thẳng mượt, nàng cẩn thận xem xét kỹ lưỡng dung nhan trong kính .

"Bảo Nhi, nàng nói ta ngày thường như thế nào?"

"Cô nương, nô tỳ thầy người xinh đẹp không ai bằng, vì sao cô nương hỏi như thế?" Bảo Nhi đáp lời, nhưng tay cũng không nhàn rỗi, vẫn xử lý tóc dài của Túc Tử Nguyệt .

"Như vậy Yên Nhu thì sao?" Nàng ta ngày thường như thế nào? Có phải so với mình chỉ có hơn không kém?

"Chuyện này. . . . . ." Bảo Nhi khó có thể trả lời chắc chắn.

"Không sao, nàng có thể nói." Túc Tử Nguyệt êm ái cười một tiếng.

"Thật ra thì un cô nương cùng cô nương không giống nhau , cô nương có nét đẹp riêng của cô nương, mà khói nhu cô nương có nét đẹp riêng của khói nhu cô nương, đây không thể so sánh ."

"Thật sao?" Nàng cùng mình là khác nhau sao? Túc Tử Nguyệt dời đi tầm mắt, "Bảo Nhi, ngươi biết hắn ở đâu không?"

"Người chỉ vương sao?" Bảo Nhi thấy Túc Tử Nguyệt gật đầu nhẹ, nàng mới hồi phục, "Vương mấy ngày nay đều ở đây trong thư phòng, cô nương có chuyện gì sao?"

"Đưa ta đi tìm hắn." Túc Tử Nguyệt chậm rãi đứng lên, ánh mắt kiên định rơi vào trên người Bảo Nhi.

"Nếu cô nương muốn gặp vương, nô tỳ phái người đưa tin. . . . . ."

"Mang ta đi." Túc Tử Nguyệt giọng tuy nhẹ, lại vô cùng kiên định.

"Nhưng. . . . . . Nhưng Vương không thích có người quấy rầy khi ngài xử lý công sự."

"Yên tâm, nếu có cái vạn nhất, ta sẽ không để cho nàng chịu tội." Hiểu Bảo Nhi đối với Viêm Hoàng sợ hãi, nàng cam kết sẽ phụ trách tất cả hành động của mình.

"Chuyện này. . . . . . Được rồi." Bảo Nhi gắng gượng gật đầu đồng ý.

Bảo Nhi mang theo Túc Tử Nguyệt nặng nề xuyên qua hành lang, rốt cuộc ở một tòa viện trạch ngừng lại, thư trai đang ở đằng trước, nhưng Bảo Nhi cũng không dám nhúc nhích.

"Bảo Nhi?" Túc Tử Nguyệt không hiểu hỏi thăm.

"Cô. . . . . . Cô nương." Bảo Nhi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

"Thế nào?"

"Đằng trước. . . . . . Đằng trước chính là thư phòng." Bảo Nhi run run nói.

Nhìn ra Bảo Nhi khác thường, Túc Tử Nguyệt có chút hiểu.

"Nàng sợ gặp Viêm Hoàng, tại sao?"

Thật chẳng lẽ như hắn nói, tất cả mọi người coi hắn là quỷ sao? Lòng Túc Tử Nguyệt bị đau như ai giằng xéo bất bình thay cho hắn.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Bảo Nhi ấp a ấp úng nói không nên lời.

"Thôi, nói cho ta biết làm đi như thế nào là được, ngươi chớ miễn cưỡng đi theo." Túc Tử Nguyệt khoát khoát tay, không nghe đáp án.

"Từ nơi này đi thẳng xuống, phía trước là đến." Bảo Nhi rất rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Túc Tử Nguyệt gật đầu một cái, theo lời bước lên phía trước, hướng tới khu vực cần đến đi.

***

Bên ngoài thư phòng, thị vệ phát hiện có bóng người dần dần đi tới thì lập tức xoải lớn một bước lên trước nói: "Vương có lệnh, bất luận kẻ nào đều không cho phép quấy rầy, cô nương mời về." Thị vệ rõ ràng thân phận người tới , vì vậy lấy lễ cư xử.

"Nếu ta nhất định muốn gặp hắn thì sao?" Giọng của Túc Tử Nguyệt êm ái nhưng kiên định.

"Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí với cô nương." Thị vệ bộ mặt sa sầm.

Nhìn hai thị vệ lực lưỡng, nàng biết mình không cách nào tiến vào, nhưng buông tha, nàng cũng làm không được.

" Viêm Hoàng đáng chết, ngươi giờ phút này nếu không đi ra gặp ta...ta lập tức tìm 『 tiên tri 』 trợ giúp ta trở về." Túc Tử Nguyệt đột nhiên hướng cửa lớn tiếng hô, cố ý quấy nhiễu người bên trong.

Hắn vẫn giận nàng nói muốn rời đi, như vậy có thể vì vậy mà hắn đi ra? Túc Tử Nguyệt tâm thần có chút thấp thỏm nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt .

Đột nhiên, bên trong cửa truyền đến nổ vang, tất cả mọi người giật mình tại chỗ, sau đó một bóng dáng cao lớn đứng nghiêm ở ngay trước cửa, con mắt màu tím xinh đẹp tản ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.

Túc Tử Nguyệt cười nhạt một tiếng, đối với sự nổi giận của hắn không có chút cảm giác nào sợ, thậm chí là nàng có chút vui vẻ .

"Ta cho là ngươi không có ý định gặp ta, đang muốn quay lại đi tìm 『 tiên tri 』. . . . . ." Túc Tử Nguyệt lời còn chưa nói xong, cả người đã bị vây ở trong lồng ngực Viêm Hoàng.

"Truyền lệnh xuống, về sau không cho phép 『 tiên tri 』 đến gần nàng một bước." Viêm Hoàng nổi điên rống to đối với những thị vệ vần còn chút giật mình.

"Dạ dạ. . . . . ." Thị vệ vội vàng lên tiếng, đi xuống truyền lệnh.

Nhìn vẻ mặt hắn tức giận vô cùng, Túc Tử Nguyệt càng vui vẻ, bởi vì điều này chứng tỏ hắn quan tâm nàng, nàng dĩ nhiên vui mừng.

Không có chú ý tới giai nhân trong ngực an tĩnh khác hẳn với thường ngày , Viêm Hoàng chỉ có tức giận đầy bụng.

Xoay người lại, hắn ôm thân thể mềm mại của Túc Tử Nguyệt, đi vào thư phòng, lấy chân đá cánh cửa, trong nháy mắt cửa lớn liền bị đóng lại.

Viêm Hoàng đặt nàng trên thư án, để cho tầm mắt nàng có thể nhìn thẳng hắn, tuấn dung đầy tức giận tiến tới gần nàng, hận không thể bóp chết nàng, để tránh nàng luôn vừa mở miệng, liền chọc người nổi giận.

"Nàng đến tột cùng muốn ta nói bao nhiêu lần, nàng muốn rời đi ta, trừ phi ta chết!" Hắn cắn răng, giọng nói đầy căm hận.

" Rất nhanh thực hiện. . . . . ." Túc Tử Nguyệt cả gan hướng về vẻ mặt giận dữ của hắn nói.

"Nàng nói gì?" Nàng cứ như vậy muốn hắn chết sao? con ngươi màu tím chỉ kém không có phun ra lửa.

"Ngươi phải đánh giặc, không phải sao? Như vậy rất nhanh ta sẽ có thể rời đi. . . . . ."

Viêm Hoàng cúi đầu, nặng nề hôn cái miệng nói nhiều, hung hăng mút, sợ nàng nói tiếp những lời làm hắn phiền lòng.

Túc Tử Nguyệt ngửa đầu thừa nhận hắn, một đôi tay nhỏ bé lặng lẽ vòng qua cổ hắn, hé mở môi đỏ mọng, nàng chờ đợi hắn xâm lấn sâu hơn . . . . . .

Viêm Hoàng có chút kinh ngạc khẽ nâng mày, nhìn kỹ hồng nhan xinh đẹp, đầu của hắn cứng lại, tất cả tức giận nhất thời tan thành mây khói.

Nàng lại mê người như thế, mấy ngày nay chưa từng qua thăm, là sợ nàng cự tuyệt, cũng sợ nàng lại nhắc muốn rời khỏi, mà nay sao nàng lại tự nguyện? !

Chân mày càng khóa chặt hơn, Viêm Hoàng cẩn thận xem kỹ nét mặt trên mặt nàng, chỉ sợ bỏ sót một cái gì đó. Nàng đang có mưu kế gì?

"Nàng đang suy nghĩ gì?" Nàng không thể nào là mèo con chỉ biết nghe lời.

Túc Tử Nguyệt càng siết chặt đôi tay nhỏ bé vòng sau cổ hắn, tùy ý vuốt vuốt tóc hắn, bên môi nở nụ cười mê người.

"Ngươi lo lắng cái gì? Đều đã tuyệt đường lui của ta, ngươi nói ta còn có thể giở trò quỷ gì?"

Viêm Hoàng vẫn hồ nghi nhìn nàng, không biết vì sao thái độ nàng biến chuyển?

Tên ngốc này, bình thường chỉ thấy hắn gấp đến độ tựa như hổ đói bổ nhào đến, hôm nay tự động đưa tới cửa hắn, sao hắn lại hoàn toàn không để ý tới? Túc Tử Nguyệt định há mồm nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới của hắn, rồi sau đó đầu lưỡi bướng bỉnh liếm môi của hắn, cuối cùng mới hoàn toàn bao trùm môi ấm áp .

Nàng dễ dàng học theo phương thức lúc trước của hắn, đem lưỡi xinh xắn thăm dò vào trong miệng hắn, nhẹ nhàng đụng chạm lưỡi của hắn, quyến rũ hắn cùng nhau triền miên.

Chốc lát, Túc Tử Nguyệt thở hổn hển rời đi môi của hắn, mà ham muốn của Viêm Hoàng sớm bị khơi lên, không để nàng lui bước, nụ hôn của hắn cuồng nhiệt mà dầy đặc rơi ở trên gáy trắng noãn của nàng, thỉnh thoảng gặm cắn, thỉnh thoảng liếm láp.

Bàn tay càng thêm vội vàng thăm dò vào bên trong quần áo nàng, cầm mềm mại đẫy đà của nàng, giống như là đòi hỏi vô độ, Viêm Hoàng nhẫn tâm xé nát quần áo trên người nàng, trong nháy mắt rơi xuống đất, con mắt màu tím nhìn chăm chú vào thân thể Túc Tử Nguyệt đang ửng hồng xinh đẹp.

Túc Tử Nguyệt hài lòng khi thấy trong con mắt xinh đẹp của hắn đã nổi lên dục vọng, ít nhất chứng minh nam nhân này mê luyến nàng, mặc dù sẽ khôngyêu nàng được , nhưng nàng không muốn buông tha, ít nhất phải đợi nàng thử qua . . . . . . Tay nàng sau ót khóa chặt hắn , chậm rãi kéo hắn tới trước ngực, để cho hắn có thể ngậm nụ hoa đã sớm nở rộ .

Tình dục đã sớm chôn chặt lý trí Viêm Hoàng, hắn không hề suy nghĩ sâu xa vì sao hôm nay nàng chủ động, chỉ muốn đoạt lấy nàng, một tay lặng lẽ trượt xuống quần nàng, thăm dò vào trong quần lót, ngón tay dài êm ái tách ra hoa kính đã bị tình triều làm cho ướt đẫm, ngón cái tà ác đụng chạm tiểu hạch nhạy cảm. . . . . .

"A. . . . . ." Túc Tử Nguyệt tự nhiên rộng mở hai chân, để cho ngón tay của hắn dễ dàng trượt vào sâu hơn

Viêm Hoàng vẫn cúi đầu ở trước ngực nàng, thay phiên gặm cắn nụ hoa đỏ nhạt, mà ngón tay linh hoạt càng thêm khêu khiêu khích, liên tiếp cử động làm cho Túc Tử Nguyệt liên tiếp thở gấp.

"A. . . . . . Ách. . . . . ." Túc Tử Nguyệt chặt níu lấy tóc hắn, thân thể của nàng khẽ ngửa ra sau , hắn đang trước ngực nàng càng thêm mãnh liệt.

Hắn vuốt ve da thịt của nàng, muốn dán lên thân thể mềm mại. . . . . . Viêm Hoàng không kiên nhẫn gạt hết quần áo còn sót lại trên người nàng, cũng tháo xuống của mình, lửa nóng của hắn đặt lên ngay mềm mại của nàng.

Túc Tử Nguyệt mờ mịch mở mắt, giơ tay nhỏ bé, chậm rãi vuốt ve thân thể cường tráng của hắn.

Viêm Hoàng nhìn chằm chằm gương mặt đỏ tươi của nàng, có chút trước mê hoặc lại in lên môi đỏ mọng hé mở, cùng lúc hôn nàng, ngón tay dài của hắn dùng sức xông vào trong cơ thể nàng.

"A. . . . . ."

Túc Tử Nguyệt không chịu nổi kích thích đột nhiên mà sợ hãi kêu , hô hấp cũng gấp rút lên, mà hạ thể của nàng đem ngón tay hắn, hoàn toàn hít vào trong.

Viêm Hoàng lại thêm vào một ngón tay, dùng hai ngón tay ở trong cơ thể nghẽn chặt của nàng không ngừng lật khuấy, rút ra đâm vào, mà nụ hôn của hắn là thỉnh thoảng rơi vào trên mặt của nàng, trước ngực. . . . . . Bất kỳ một mảnh da thịt xinh đẹp, hắn chưa từng bỏ qua cho.

Khi Túc Tử Nguyệt hắn quen thuộc với trêu đùa của hắn, rất nhanh liền đạt tới cao triều đầu tiên, chỉ thấy Viêm Hoàng chậm rãi rút ngón tay dài ra khỏi, sau đó kéo nàng đang nằm trên thư án, hắn đem hai tay nàng vòng sau ót hắn, rồi sau đó kéo thân thể nàng gần hơn.

"Ôm chặt ta." Viêm Hoàng nhẹ giọng ra lệnh , Túc Tử Nguyệt làm theo theo lời.

Nàng mở chân dài mảnh khảnh ra, Viêm Hoàng dính thật sát vào thân thể của nàng, nâng cái mông tròn mềm mại, kiên đĩnh của hắn không kịp chờ đợi xỏ xuyên qua ấm áp chặt khít của nàng.

"Ách. . . . . . A. . . . . ." Túc Tử Nguyệt dùng sức ôm chặt thân thể cường tráng của hắn, tiếp nhận chạm kịch liệt hơn so lần thứ nhất đụng.

Viêm Hoàng mỗi một lần chạy nước rút, cũng đâm vào hoa tâm nàng, làm thân thể Túc Tử Nguyệt càng thêm mềm mại yêu kiều, hắn cuồng mãnh rút ra đâm vào trong thân thể, reo hò muốn giải phóng trong cơ thể nàng.

"Ừ. . . . . ." Túc Tử Nguyệt phối hợp kích tình của hắn, dùng sức tóm chặt lấy hắn.

Viêm Hoàng đột nhiên một hồi gào thét, ở trong cơ thể nghẽn chặt của nàng, phun ra ái dịch nóng rực. . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play