Nụ hôn say đắm ngất ngây.
Nam nữ hoan ái triền miên.
Bảo người sao có thểquên?
Hoa Đề Lộ sững sờ nhìn phía trước, đầu óc trốngrỗng.
“Lộ Nhi.” Hoàng Phủ Phong Vân vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,cảm thấy biểu cảm ngây ngốc của nàng thật đángyêu, làm hắn muốn ôm nàng vào trong lòng.
Hồi lâu, Hoa Đề Lộ cuốicùng cũng hồi thần, phát hiện mùi vị của hắn vẫnvương lại trên môi.
“Huynh huynh huynh. . . . . .” Hai đóa mây hồng hiệnlên trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, con ngươilinh hoạt lần đầu biểu lộ vẻ bối rối.
“Cái này gọi là hôn.”Hoàng Phủ Phong Vânnhìn thẳng nàng, động tác tiếp theo bất ngờ khiếnnàng không kịp phòng ngự.
Hắn lại cúi đầu hôn đôi môimềm mại, lần này không phải hôn như chuồn chuồn lướt nước mà trực tiếpdùng đầu lưỡi cạy mở răngcủa nàng, di chuyển trong miệng nàng.
Hoa Đề Lộ không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết trừng to mắt, để nam nhân kia tùy ý càn quét môimình, khuôn mặt nhỏ hồng như trứng tôm nấu chín,xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui.
Không, không được, còn tiếp tục như vậy, sẽ không thể nào khống chế được,thế nhưng. . . . .
Suy nghĩ và hành động củanàng không thống nhất, tay nhỏ bé chẳng những không đẩy hắn ra, còn nắm lấy vạt áo hắn, giống như chỉ cầnbuông lỏng, thân thể nàng liền biến thành bùn nhão.
Bọn họ không thể như vậy được! Hắn rõ ràng đối vớinàng như với muội muội, làm sao lại có hành độngkhinh bạc như vậy?!
Trong khi đầu óc của nàng còn đang hỗn loạn, bàn tay to của hắn đã dao độngtrước ngực nàng, muốnthăm dò cơ thể nàng.
“A. . . . .” Cuối cùng nàng vẫn muốn phản kháng, mởto mắt trừng hắn.
Còn hắn chỉ mỉm cười mê người, đóa hoa nhỏ đángyêu so với tưởng tượng của hắn càng tươi ngọt hơn,một cái hôn đã không đủ đểthõa mãn hắn rồi.
“Không thể như vậy. . . . .” Nàng vô lực thở hổn hển.
“Lộ Nhi. . . . .” Hắn vì nàng mà mê muội thật sâu,giống như điệp luyến hoa, đã không có cách nào thoát khỏi nàng. “Ta yêu nàng.”
Yêu?! Hoa Đề Lộ kinh ngạc nhìn hắn, đầu như nổ tung, căn bản không kịpsuy nghĩ.
Nàng vẫn cho là Hoàng Phủ Phong Vân và nàng chỉlà tình huynh muội, vì sao hắn đột nhiên nói yêu nàng?!
“Muội. . . . . Muội không phải phi tần trong hậu cungcủa huynh, muội là Hoa Đề Lộ. . . .” Nàng sợ hắn bị choáng đầu, mắt nhìn không rõ mới nhận lầm người.
“Ta biết, nàng là bảo bốiHoa Đề Lộ của ta.” Lưỡi lửa nóng của hắn lướt qua môi mềm của nàng.
Hoa Đề Lộ nhíu mày,không rõ vì sao sự tình lạiphát triển đến mức này, nhưng nàng cũng không thểphủ nhận, nàng kỳ thực không chán ghét bị hắnđụng chạm. . . . .
Chẳng lẽ nàng lại là nữnhân dâm loạn đến thế? A a a ——
Nàng gào thét trong lòng,đồng thời Hoàng PhủPhong Vân cũng đè nàng xuống ghế quý phi, đôi mắt mê người nhìn nàng chăm chú.
“Ta chờ đến bây giờ đã quálâu.” Trước khi hành động,giải thích với nàng, nếu nàng chán ghét hắn, ít nhất thân thể sẽ có phản ứng.
Nếu nàng không chán ghéthắn, vậy thì ăn nàng trước, che chở nàng cả đời dưới đôi cánh của hắn ——đúng vậy, hắn là một nam nhân ích kỷ.
“Có ý gì?” Đầu óc nàng rốiloạn, căn bản không biết hàm ý trong lời hắn.
“Lộ Nhi, ta muốn nàng.” Hắn từng bước một xâmphạm nàng, nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của nàng, khóe môi hiện lên nụ cười anh tuấn.
Không nghĩ Lộ Nhi khôn khéo của hắn cũng có mặtlàm người ta trìu mến như vậy. . . .
Môi Hoàng Phủ Phong Vânlướt qua cổ Hoa Đề Lộ, phun nhiệt trên da thịt nonmềm của nàng, khiến da thịt trắng nõn ửng hồng, giống như bông hoa hồngtươi đẹp.
“Không, không được. . . . .”Giọng nói của nàng trong trẻo nhẹ nhàng, hoàn toànkhông có sức thuyết phục.
“Vì sao không được?” Bàn tay to của hắn đặt trên eo nàng.
“Huynh, huynh. . . . . .” Nàng không thể nghĩ ngợiđược gì, trực giác cho rằngđây là chuyện bất thường.
“Ta thích nàng, ta yêu nàng.” Lý do này đủ đểnàng trở thành nữ nhân củahắn, hắn tin rằng bé con quật cường này cũng có cảm giác với hắn.
Nghe vậy, Hoa Đề Lộ lại ngây ngẩn. Không nghĩ rằng tình cảm giữa bọn họ lại thành thế này.
Hoàng Phủ Phong Vân đè lên thân thể mềm mại của nàng, cởi bỏ thắt lưng của nàng, thứ nam tính đè trênbụng nàng. Nhìn thấy vẻ sợ sệt của nàng, hắn khôngnhịn được cười khẽ.
“Huynh, huynh là hoàngthượng, muội, muội không phải là phi tần trong hậucung của huynh. . . . . Muộikhông, không có nghĩa vụ cùng huynh. . . . .” Mồmmiệng của nàng trở nên không linh hoạt, giống nhưchính nàng cũng không xác định rõ tình cảm của mìnhvới nam tử trước mặt.
“Nàng chán ghét ta chạm vào nàng sao?” Hoàng PhủPhong Vân nghiêm túc hỏi, không hề chớp mắt nhìnnàng. Hắn không muốn bắt buộc đóa hoa nhỏ của hắn, nhưng hắn chắc chắn nàngkhông hề ghét hắn.
Hoa Đề Lộ mím môi, nghe đáp án thành thật tronglòng mình ——
Không chán ghét.
Tại sao có thể như vậy?Mặt nàng đỏ như quả táo,không biết nên trả lời hắnthế nào.
Thấy nàng im lặng thật lâu,chậm chạp không chịu đáp lại, bàn tay to của HoàngPhủ Phong Vân cố ý tiến vào trong vạt áo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve một bên ngực nàng.
“A. . . . .” Nàng sợ hãi kêu nhỏ, muốn tránh động táccủa hắn, lại bị hắn đè chặt ở dưới.
“Không nghĩ bộ ngực củanàng lại mềm mại như vậy.” Hắn nheo mắt cười,vuốt ve lên xuống. “Thì ra nàng đã trưởng thành.”
Hoa Đề Lộ xấu hổ cắn chặtmôi, hắn chỉ bóp nhẹ, thânthể của nàng đã giống nhưsắp tan chảy. . . . . Tuyrằng còn cách một tầng áolót, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm tay hắn, khiến cho nàng xấu hổ rụt người lại.
Nhưng nàng càng trốn, hắncàng cảm thấy đáng yêu, cũng càng muốn trêu đùanàng.
“Hoàng, hoàng thượng. . . . . .” Chỉ có lúc này, nàngmới gọi hắn một tiếng hoàng thượng.
“Nàng bình thường cũng không gọi ta như vậy.” Nhìn thấy con mèo ngangngược biến thành dê con nghe lời, hắn cảm thấy vôcùng thú vị, bàn tay to tiếntới cởi quần áo nàng.
Cái yếm màu hồng lập tức lộ ra, bởi vì cả người nàng đang căng thẳng, có thể nhìn thấy hai nụ hoa loángthoáng.
“Hoàng Phủ Phong Vân!” Nàng vừa tức vừa thẹn kêu. “Không được làm vậy. . . . .”
Nhưng lúc này hắn đã hóathành mãnh thú không thể khống chế, đói khát muốncắn nuốt nàng. Hắn hôn lên nụ hoa cách cái yếm củanàng, đôi môi nhẹ mân quảdâu nhỏ mình chưa từng động chạm.
“A. . . . .” Nàng nhíu mày, thanh âm bởi vì thở dốc mà có vẻ kiều mị. “Không thể làm vậy, Hoa Nhi và ĐóaNhi vẫn ở bên ngoài. . . . .”Nàng trăm phương nghìnkế muốn đánh gãy tà niệmcủa hắn, hi vọng có thể ngăn lại màn kích tình mê đắm này.
“Không có lệnh của ta, cácnàng sẽ không xông vào.” Hắn đã sớm bố trí hết thảy, nô tỳ bên ngoài phải cólệnh của hắn mới được tiếnvào.
“A. . . . Vân. . . . .”
Thanh âm êm ái của nàngthấm vào lòng hắn, hắn dùng một bàn tay khác vénváy nàng lên, tham lam tiếnvào trong quần lót, ngón tay dài không ngừng qua lại, đè nhẹ lên hoa hạch của nàng.
Thân thể của nàng vì bịđụng chạm mà run nhẹ, còn sinh ra một loại cảm giáckỳ quái, dần dần dâng lênphía trên nàng. Thật ra, nàng không chán ghét bị hắn đụng chạm, thậm chíkhông thể không thừanhận, đụng chạm của hắn còn khiến nàng thấy khoáicảm. . . . .
Lúc này, hắn cởi dây yếm ra, môi ấn trên cổ nàng,đầu lưỡi thăm dò hướngđến xương quai xanh.
“Đừng. . . . .” Nàng vô lựccản trở, lời nói vào tai hắntựa như mèo con làm nũng, không giống như muốn hắnngừng tay.
“Nàng thật thơm.” Trước đây rất lâu hắn đã muốn làm như vậy, nhưng sợ sẽ dọa nàng, mới luôn nhẫnnhịn dục vọng của mình.
Năm năm đau khổ đè nén là quá đủ.
Hiện giờ hắn muốn thỏa mãn mọi đòi hỏi trong lòng.
Đầu lưỡi như lửa nóng di chuyển đến trước ngực nàng, môi mút nhẹ chỗhồng đã gồ lên, bàn tay tođặt giữa đùi nàng tìm kiếmhoa hạch mẫn cảm đã xuấtra xuân thủy.
“Ưm. . . . .” Nàng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng bản năng lại áp chế nó, khôngtự chủ chờ mong sự tìnhphát sinh kế tiếp.
Bàn tay to của hắn nângnhũ mịn của nàng, hưởng thụ xúc cảm trong lòng bàn tay, vỗ về chơi đùa, đầulưỡi không ngừng khiêukhích hai nụ hoa, khôngvắng vẻ một bên nào cả.
Bàn tay còn lại mân mê hoa hạch ở thân dưới của nàng, không ngừng kích thích, khiến mật hoa càng chảy càng nhiều, gần nhưđã thấm ướt quần lót củanàng.
“A. . . . .” Nàng thở hổn hển không ngừng, bật ra rên rỉ kiều mị.
Đó là thanh âm êm tai nhấthắn từng nghe, kích thích mạnh mẽ dục vọng dướihông hắn.
“Nhìn xem, nàng ướt thậtnhanh. . . . .” Hắn vừa nóivừa cởi quần lót của nàngra, tách ra cặp đùi xinh đẹp, khiến nhị hoa ướt sũng tiếp xúc với không khí lạnh lẽo.
“Không, không được. . . . .”Hoa Đề Lộ ra sức lắc đầu, hai tay bám chặt lấy lưnghắn. “Vân, không thể. . . . .”
“Ta cam đoan nàng sẽ thích.” Hoàng Phủ Phong Vân cởi bỏ quần áo của nàng, đầu lưỡi đi vào miệngnàng, ngăn lại lời cự tuyệt.
Bàn tay chạm vào nhị hoa ướt sũng, vươn vào giữakhe hở hẹp chơi đùa thịt mềm trơn ẩm.
“Ưm. . . . . Nơi đó, nơi đó không được. . . . .” Nàng thì thào nói, quay mặt tránh nụ hôn của hắn.
“Vậy phải thế nào mớiđược?” Hắn cười khẽ, bàntay to không ngừng dichuyển nơi thịt mềm,không ngừng kích thíchhoa hạch nhỏ mẫn cảm.
“A. . . . .” Nàng ưỡn người, những nơi hắn vuốt ve khiến nàng ngứa ngáy không chịu được.
“Nàng thật mẫn cảm, ta chỉchạm nhẹ vào nàng, nàng đã ướt.” Trong tay HoàngPhủ Phong Vân đã đầy mật dịch, mùi thơm nhẹ thuộcvề nàng bay vào mũi, gợi lên dục vọng của hắn, làm hắn xoa bóp càng nhanh, ma sát thịt mềm tiết ra dịchtrơn của nàng.
“Vân. . . . .” Tiếng thở dốccủa nàng càng lúc càng lớn,thân hình trần trụi tiến sáthắn, tìm kiếm an ủi.
“Nàng xem, cơ thể của nàng đang khoái lạc.” Hắncố ý thổi khí bên tai nàng. “Muốn ta nhanh thêm hay không? Nàng càng lúc cànghưng phấn rồi. . . . .”
“Ừm. . . . .” Nàng không có cách nào cự tuyệt, ngón tay hắn mang đến vui thíchkhiến nàng khó kháng cự được.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng xoay quanh hoa huyệt,nhưng không trượt vào con đường bên trong, nàng lầnđầu nếm thử trái cấm, hắnmuốn từ từ chiếm đoạt nàng.
Hắn tăng thêm lực ấn vào hoa hạch, khiến khoái cảm của nàng càng ngày càngtăng, bắt đầu lan tràn khắpcơ thể.
“Không, không. . . . .” Tiếng kêu của nàng cànglúc càng kịch liệt, thân thểcũng đong đưa dữ dội.
Cuối cùng, một cảm giác ê ẩm tê dại ở giữa hai chân nàng chợt tràn ra ——
“A. . . . . .” Đầu nàng trống rỗng, toàn thân như có dòng điện, giữa hai chân như có từng cơn co rút.
Cao trào lần đầu trong đời, khiến nàng không ngừng run rẩy, cửa huyệt cũngchảy ra nhiều mật hoa,thấm ướt bàn tay to của hắn. . . . .
Hoàng Phủ Phong Vân ôm lấy thân thể mềm mạikhông xương của nàng,nhìn nàng đổ mồ hôi đầmđìa trong lòng mình, bộ dáng hổn hển yêu kiềukhiến hắn thương tiếckhông thôi, nhưng tiếp theo mới là màn diễn chân chính——
Ý muốn chiếm giữ nàng,không phải là chuyện một, hai ngày.
Chỉ vì thương nàng, cưngchiều nàng năm năm, luôn không nỡ làm nàng rơi lệ,dù nàng khẽ nhíu mày, hắn cũng cảm thấy đau lòngkhông thôi, cho nên mới đè nén bản thân. . . . .
Lúc này, thấy nàng đã đạt tới cao trào, hắn mới đặt nàng lên ghế quý phi, bắtđầu cởi áo, phóng thích vậtto lớn đã sớm căng chặt.
Hắn tách đùi nàng ra, để nụ hoa trần trụi hiện ngay trước mắt, chỉ thấy dịchhoa óng ánh thấm ướt bụi cỏ màu đen, thịt mềm đầy mê hoặc.
Nam căn nhắm vào hoa tâm, nhẹ nhàng di chuyểnbên ngoài, để trước cửa huyệt của nàng, khiến nàngcó phần không thoải mái, nhưng sự ma sát này lạiđem đến từng đợt ngứa ngáy cho nàng.
“Vân. . . . .” Nàng khôngnhịn được run run, muốnbiệt dị vật vừa nóng vừacứng kia là gì.
“Xuỵt.” Hoàng Phủ Phong Vân không muốn nàng quácăng thẳng. “Đó là bảo bốigiúp nàng khoái hoạt hơn.”
Hắn nâng chân nàng vòngqua eo mình, nam căn tolớn bắt đầu dò xét miệnghoa huyệt, một hồi sau mới xâm nhập vào trong.
“Vân!” Nàng thét chói tai kinh ngạc, hắn nhét cái gì vào trong người nàng vậy?!
“Đừng sợ.” Hắn vỗ về nàng. “Ta cam đoan nàngsẽ rất thích.”
Hắn chậm rãi đẩy vật to lớn vào hang nhỏ ẩm ướt,nàng non nớt không biếtđáp lại thế nào, để vật tho tô của hắn căng chật trongvách hoa yếu ớt, dần dần đi sâu vào cơ thể nàng. . . . .
Theo sự xâm nhập của hắn,khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, đau đớnmuốn đẩy hắn ra.
“Đau quá. . . . .” Hoa ĐềLộ oán trách nhìn hắn, mặc dù có dịch hoa ẩm ướt làm trơn, nhưng con đường nhỏ hẹp vẫn đau đớn.
Hắn di chuyển eo, rút rađâm vào trong con đườngchật hẹp, muốn để nàng thích ứng dần dần với lửa nóng thân mật.
“Đau quá, đau quá ——”Nàng lắc đầu, muốn đẩy hắn ra, nhưng vật cứngnóng như lửa kia vẫn tàn sát bừa bãi trong người nàng.
Lúc này, hắn đột nhiên đẩy mạnh nam căn về phía trước, xuyên vào chỗ sâunhất hoa tâm, nàng đau đớnưỡn người, hai tay ôm chặt cổ hắn.
Nước mắt chảy ròng trênmá phấn, hắn nhìn thấy bỗng đau lòng.
“Đừng khóc, đừng khóc. . .. .” Hắn hôn lên nước mắt của nàng, dịu dàng an ủi, hi vọng có thể giảm bớt đauđớn cho nàng. “Nhịn thêm một chút là được.”
Hắn không dám tăng tốcđộ, chỉ có thể đợi nàng thích ứng với lửa nóng của mình.
“Đau quá a. . . . .” Nàngkhóc như trẻ con, nhưng bởi vì hắn di chuyển liêntục mà dần tiếp nhận cảm giác này. “Ngừng lại có được không?”
“Không được.” Hoàng PhủPhong Vân nhìn biểu cảm đáng thương tội nghiệp củanàng, tuy đau lòng nhưng không thể bỏ phí cơ hội tốt như vậy.
Hơn nữa khi con đườngmềm mại ôm ấp sắt nóng của hắn, hắn giống nhưđang ở trên mây, không muốn buông tha nàng dễdàng như vậy.
“A. . . . .” Nàng thở mạnh vì kinh ngạc, khi hắn bắtđầu dùng lực va chạm hoa tâm của nàng, cả người giống như sắp phát điên,con đường non mềm bởi vì hắn rút ra đâm vào mà co rút, hai chân trắng nõn vòng chặt eo hắn.
“Thật chặt, đẹp quá. . . . .” Hắn cúi đầu nhìn chỗ ái ân của hai người, nam căn dính máu trinh, mật dịchđộng tình lẫn lộn, khắp nơitràn ngập hơi thở hoan ái ngọt ngấy.
“A. . . . A. . . . .” Nàngkhông cầm lòng rên rỉ thành tiếng, tóc dài xõa tung. “Vân. . . . A a. . . . . Vân. . . . .”
Nghe nàng một lần lại một lần gọi tên của hắn, động tác của hắn càng thêm kịch liệt, hắn lật ngược thân thể mềm mại kia, tách bắp đùi nàng, để vật to lớn củamình lại tiến sâu vào hoa tâm.
Theo sự va chạm mạnh mẽcủa hắn, đỉnh nam căn nhuốm màu đỏ sậm, cànglúc càng vùng lên, sưng to, đã sắp kề cận giới hạn bùngnổ ——
“Lộ Nhi, Lộ Nhi. . . . .”Hắn thét lên tên nàng,không có cách nào ức chếngọn sóng sắc dục.
Sau khi hét lên, hắn nắmchặt mông trắng của nàng, mạnh mẽ tiến sâu vào hoatâm, khoái cảm dâng trào tràn đến, làm cả người hắn không ngừng run rẩy, đỉnhlớn bắn ra dịch trắng đậm đặc, tưới đầy hồ hoa củanàng. . . . .
Giờ phút này, hắn đã có nàng trọn vẹn.
Đóa hoa nhỏ trân quý, đãbị hắn ngắt xuống, nuôi dưỡng trong thế giới củahắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT