Nói đến nhìn biển trong Ngạo thế nơi tốt nhất chính là Bờ Đông hải.
Lam nhạt, xanh thẳm, thâm lam, u lam đứng ở trên bờ biển nhìn lại, nước biển màu theo thứ tự tiến dần lên cho đến phía chân trời. Thủy triều từng đợt từng đợt xô bờ nổi lên bọt sóng nho nhỏ, còn có màu trắng của bọt biển.
Từng lớp cát trôi dạt, xô đập có những thứ trôi dạt, xô lại trôi đi lại xô đi, cũng không thấy được nữa, là bị nước biển đa tình mang về cố hương.
Tử y dược sư cùng cô gái hoàng sam đứng ở bên trên bờ biển Đông hải, thủy triều nước biển vọt tới chân bọn họ giày, và quần áo. Thuỷ triều xuống, nước biển lưu luyến không rời vẫn phải lui ra
Bên tai nghe được chính là tiếng sóng đập từng đợt chỉ cần đi vào bờ Đông hải hệ thống liền bắt đầu phát hình ra. Thanh âm của sóng biển, còn có tiếng chim biển kêu to...
Tử y dược sư bỗng nhiên ngồi xuống.
[ phu thê ] áo vải: Phu nhân đã từng nhìn biển thật sự chưa?
Trầm Ngư lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến trong trò chơi sao có động tác như vậy.
[ phu thê ] Thái hậu: Không có, chẳng qua là mới thấy gián tiếp
Cảnh tượng rộng lớn mạnh mẽ như vậy làm cho người ta cảm thụ thiên địa mênh mông cuồn cuộn, loài người rất nhỏ bé.
[ phu thê ] áo vải: Phu nhân ở vì Thương Khung Nguyệt Sắc mà thở dài
Nhìn Tử y dược sư đánh ra tới những lời này, Trầm Ngư hai tay đặt ở trên bàn phím, nhắm mắt lại hồi lâu, thận trọng đánh xuống từng chữ.
[ phu thê ] Thái hậu: Thiếp chỉ là tiếc hận, một người như vậy... Bởi vì là một nữ nhân, ... Không đáng giá
Như vậy, bỏ ra thật nhiều quá nặng quá nặng.
Lần đó thành Dương Châu ở rừng đào nàng lần đầu tiên thấy hắn, cướp lấy huyền ly nội đan khiến khắp mười dặm rừng đào cuối cùng cũng là cảnh tượng lỗi nguyệt địa đạo như vậy : nói xin lỗi, nàng cho là hắn chính khí sau những gì hắn ở trò chơi làm, tựa hồ chứng thật phán đoán ban đầu của nàng. Có lẽ nàng thái quá lý tưởng hóa; có lẽ từ vừa mới bắt đầu, nàng biết sai lầm rồi...
[ phu thê ] áo vải: Có lẽ, Thương Khung Nguyệt Sắc có lý do... Ngạo thế chỉ bất quá là một trò chơi, so với thực tế phân lượng nặng nhẹ, có lẽ, ...
Có lẽ cái gì? Trầm Ngư nhìn màn hình đầu có chút trì trệ.
Nàng hiện dưới loại tình huống này cảm xúc buồn bực, không chỉ là bởi vì nàng bị giết hơn nữa là phát hiện thì ra là người mình vẫn kính ngưỡng không có gì hơn người, lý tưởng cùng sự thật mức chênh lệch của nước sông so với mặt biển quá lớn làm cho nàng trong lúc nhất thời khó có thể thăng bằng.
[ phu thê ] Thái hậu: Trong lòng người có nhiều suy nghĩ, có những điều người khác làm sao cũng không tưởng được
Trên thực tế còn không thiếu người tồn tại như vậy, huống chi chẳng qua là trong trò chơi hư ảo, lòng người vĩnh viễn là trên thế giới phức tạp nhất khó khăn nhất.
[ phu thê ] áo vải: Nói ra lời như thế, thật không giống như phong cách phu nhân
Trầm Ngư nhìn Tử y dược sư đánh ra những lời này. Là có chút không giống, Trầm Ngư nên thông minh tâm tình vĩnh viễn hướng về phía trước, nàng chẳng qua là ngẫu nhiên than thở. Nàng nói hắn vì một nữ nhân không đáng giá như vậy nàng vì một thần tượng trong trò chơi kính ngưỡng tan biến mà như đưa đám chán chường, tựa hồ không đáng giá hơn.
[ phu thê ] Thái hậu: "Phu quân "
[ phu thê ] áo vải: "..."
[ phu thê ] Thái hậu: Vợ chồng nên đồng tâm đồng thể đúng không ?
[ phu thê ] áo vải: Nha
[ phu thê ] Thái hậu: Nếu như thiếp bị giết, phu quân có báo thù không ?
[ phu thê ] áo vải: ... Có
[ phu thê ] Thái hậu: Nhưng là, ngày hôm trước mấy người kia bây giờ còn rất vui vẻ... Quả nhiên, phu quân ghét bỏ thiếp~~o ( )o ~~. phía sau còn đi theo một mặt biểu cảm nước mắt giàn giụa.
[ phu thê ] áo vải: "..." Tử y dược sư trầm mặc.
[ phu thê ] áo vải: Không vội
Vừa nói lời không có dinh dưỡng hai người Hmm kéo dài đến 5h. Trầm Ngư nhân tình tự mình điều tiết rất mạnh, logout sớm không thấy nửa phần tư thái "Bi thương" lúc trước, dùng lời của nàng nói: bi thương khổ sở còn không phải là mình rước lấy, người ngoài cho dù quan tâm đau lòng có thể thay được mình tự thay đổi một chút nào sao?
[ phu thê ] Thái hậu: Phu quân, thiếp ngày mai, không, là coi là hôm nay ban ngày sẽ không online , không cần tìm thiếp
[ phu thê ] áo vải: Sao?
[ phu thê ] Thái hậu: Đi về nhà
[ phu thê ] áo vải: Ok
Dùng lời nói kết thúc như vậy, Trầm Ngư kích khung về nhà, lui khỏi trò chơi.
Gia đình Trầm gia ở tại khu đất thuộc đại học S, nơi này ở phần lớn là giáo sư đại học S, giống như Trầm cha công tác hơn hai mươi năm không ít. Bởi vì cũng là phần tử trí thức cư xá không khí rất hòa hài, quan hệ hàng xóm láng giềng cũng không tệ.
Trầm Ngư mỗi lần về nhà, từ khi vào cư xá một đường gọi xx lão sư xx lão sư. Đại học S coi trọng cuộc sống công nhân viên chức, cư xá xanh hoá rất tốt đang lúc mùa hè, màu xanh hoa cỏ, trăm hoa đua nở trong viện hành lang dây leo tươi tốt.
Trầm cha cùng một người nam tử trung niên ngồi ở trong lương đình, đang trên bàn cờ từng đôi chém giết bên cạnh bày 1 bình trà và những chén trà.
Nam tử trung niên họ Từ, bạn của Trầm cha, đúng là câu hữu.
Mấy năm gần đây, Trầm cha đột nhiên thích câu cá, mỗi đến ngày nghỉ sáng giơ lên công cụ câu cá bắt đầu làm việc, cho đến ban đêm mới trở về.
Trầm má đối với nữ nhi oán trách tóc ngắn. Trầm cha nói một câu, con gái tóc dài kiến thức ngắn, theo thường lệ giơ lên công cụ. Câu cá cũng là có ích cho người hoạt động, Trầm má cũng không phản đối chỉ là muốn đối với nữ nhi oán giận mấy câu.
Nam tử trung niên cũng là giáo sư đại học S, hệ tư pháp lúc trước mặc dù cùng tồn tại ở đại học S nhưng không có cùng một viện cho nên hai nhà gặp gỡ rất ít, Trầm cha thích thả câu sau hai nhà mới quen thuộc.
"Chiếu tướng!"
Trầm cha sung sướng đem pháo nện đối phương cười đến đắc ý.
"Lão Từ a, câu cá tôi không sánh bằng ông, nhưng nói đến cờ tướng thì—— "
Từ giáo sư tính tình cứng rắn, không chịu thua
"Đấu lại!"
Trầm cha ngẩng đầu nhìn đến Trầm Ngư đứng ở một bên
"Ngư miêu nhi, nha đầu con còn biết trở lại nhìn cha mẹ à."
Ngư miêu nhi nhũ danh Trầm Ngư mà. Nghe Trầm cha nói nghi ngờ cái tên này của Trầm Ngư là Trầm mẹ đặc biệt thích ăn Ngư miêu nhi, quả thực không có cá không vui.
"Cha, Từ thúc thúc."
"Ngư nha đầu trở lại." Từ giáo sư sảng lãng cười
"Nha đầu này cũng là càng ngày càng đẹp."
Trầm cha đắc ý : "Đúng vậy đúng vậy, không nhìn là ai nuôi trong nhà."
Trầm Ngư không nhịn được thở dài cha ngài tự luyến mau đuổi kịp và vượt qua Vương bà .
"Cha, mẹ đâu?"
"Nga, ở nhà cùng Từ a di của con bận rộn làm cơm trưa." Trầm cha nhìn nhìn thời gian
"Đã đến lúc. Lão Từ, nên trở về ăn cơm ."
Trầm Ngư hỗ trợ thu thập con cờ, hướng trên lầu đi. Trầm gia ở tại lầu ba, phòng ốc 140 m2 cũng coi như tạm rộng rãi.
Trầm Ngư đem cờ để ở trên bàn phòng khách, giơ lên đem ba lô chuẩn bị thả lại phòng ngủ đẩy cửa ra nhưng thấy trên giường phòng ngủ nằm một người, không nhận ra. Trầm Ngư nghi ngờ từ từ rút ra ngoài, nhìn cửa phòng.
Không sai, đây là phòng ngủ của nàng mà.
Trầm má vừa lúc từ phòng bếp bưng một bát súp đi ra ngoài, thấy nữ nhi
"Là Từ Úy, con trai của Từ thúc thúc. Dù sao phòng ngủkia của con, con một năm cũng không trở lại ngủ một lần. Con trai của Từ thúc thúc không phải cũng coi là em trai của sao đi..."
Trầm Ngư lặng yên.
Rón rén mà đem ba lô giắt tại móc quần áo, Trầm Ngư nghiêng mắt nhìn người ngủ ở trên giường.
Rất trẻ tuổi, trán thanh tuyền, tóc đen, yên tĩnh rất ngoan. Rất giống mèo, hơn nữa còn là rất quý, Trầm Ngư cảm thán đi ra, đi phòng bếp hỗ trợ.
Từ má rất đẹp, 50 tuổi giống như 30 tuổi, ở thành phố S còn có những thành phố khác mở ra mười mấy phòng trọ, khôn khéo có khả năng, điển hình nữ cường nhân.
Đi vào phòng bếp Trầm Ngư tiếp nhận công việc còn dư lại rán thức ăn. Không phải là Trầm Ngư bất hiếu oán thầm mẹ mà Trầm má trừ canh cá tuyệt ra thì những thứ khác cũng chưa ra hình dáng gì. Mà Từ má... Điểm tâm làm rất khá Trầm Ngư được ăn qua không chỉ có vẻ ngoài tinh sảo, vị cũng là không phải nói. Nhưng nói đến nấu xào Trầm Ngư quơ lấy thìa, để mình làm thôi.
Cũng may hết thảy cũng chuẩn bị xong xuôi còn thiếuTrầm Ngư cái "Đầu bếp" này Trầm gia trong phòng bếp có ba người làm thức ăn cũng mau.
Hai nữ nhân nhìn trong phòng bếp Trầm Ngư "Đùa bỡn muôi lớn", Từ má cảm thán ; "Vẫn là có con gái tốt hơn, Ngư nha đầu bộ dáng linh xảo con gái giờ có thể làm cơm bây giờ cũng không nhiều ."
Trầm má làm nước trái cây ngẩng đầu nhìn nữ nhi, trí nhớ tựa hồ còn dừng lại ở cô gái khi còn mang theo khăn quàng đỏ một chớp mắt cũng lớn như vậy .
"Khi còn bé, tôi cùng ông nhà bận rộn, đứa nhỏ này tự mình chiếu cố bản thân, giặt quần áo nấu cơm không biết lúc nào học xong, ngã bệnh tự mình đi xem bác sĩ lấy thuốc. Trường học mở họp PHHS từ tiểu học đến đại học tôi cùng ông nhà không đi qua mấy lần, ..." Trầm má vừa nói lại cảm thấy muốn rơi lệ, vội vàng ngừng.
"Khổ đứa nhỏ này ..."
Từ má gật đầu : "Ngư nha đầu đứa nhỏ này có hiểu biết, là bà cùng Trầm giáo sư có phúc phận."
"Ai cũng nói vậy." Trầm má sửa sang lại ánh mắt nhìn về phía nữ nhi nhà mình ánh mắt mang theo tự hào.
"Không nói Ngư nhi, Từ Úy nhà ông bà cũng không phải trẻ tuổi xuất chúng sao."
Nói đến nhi tử, mẫu thân đặc biệt tự hào Từ mụ mụ trán bay bổng lên
"Tiểu tử kia chuyên mò mẫm không biết có thể hay không được việc. Này ngày hôm qua trong phòng cả đêm, trời sáng đèn mới tắt. Cũng sẽ không nấu cơm, đến nơi cứ vậy đi nằm ngủ không có làm cho người ta chê cười hay sao."
"Gia đình tôi với nahf bà có gì câu nệ, cũng giống gia đình mà? ..."
Hai người bàn tán chuyện nhà, bên này Trầm Ngư đã làm xong món ăn cùng bưng lên bàn, mời mọi người ăn cơm.
"Ngư miêu nhi, gọi Từ Úy." Trầm mẹ thanh âm từ phòng ăn truyền đến.
"Nha." Trầm Ngư đáp một tiếng, đi tới cửa phòng ngủ phát hiện người ở bên trong đã tỉnh, ngồi ở bên giường nghe được bước chân của nàng thanh ngẩng đầu nhìn tới. Trầm Ngư nháy mắt mấy cái, trên mặt đọng lại ra nụ cười
"Ăn cơm."
Nam sinh kia gật đầu.
Trầm Ngư xoay người, thật rất giống mèo, ngủ giống sau khi tỉnh lại nhìn càng giống, con mèo ưu nhã cao quý da lông bóng loáng... Trầm Ngư nghĩ như vậy, đi ra cửa quay đầu lại hỏi
"Cậu thích ăn cá sao?"
"Hả?" Nam sinh kia ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mê hoặc bất quá cặp mắt tuấn lệ kia dần dần tụ quang chói lọi sáng lên, nụ cười trên mặt hiện lên giữa trưa ánh sáng mắt trời từ cửa sổ chiếu vào ánh lên một thân hắn.
Tình cảnh này làm nàng hoảng hốt.
Trên bàn ăn dĩ nhiên không có thiếu canh cá Trầm mẹ, Trầm Ngư từ từ ăn nghe Trầm cha cùng Từ giáo sư nói chuyện từ trên cổ văn qua địa lý xé đến triết học lịch sử. Trầm mẹ hỏi Từ Úy ăn canh, đề tài trò chuyện trò chuyện xé đến trên người Trầm Ngư. Trầm Ngư buồn bực, rõ ràng nàng vẫn đàng hoàng ăn canh không có nói một câu.
Ngư nha đầu cũng là tốt nghiệp đại học S, học cái gì ấy nhỉ? À khoa máy tính... Cùng Từ Úy giống nhau, Từ Úy nhà chúng ta học cũng là máy tính. Dạng tính Ngư nha đầu là sư tỷ của Từ Úy ... .
Vừa bắt đầu bài vở và bài tập thảo luận sau lại chính là công việc, sau đó đã đến cuộc sống.
Ngư nha đầu có bạn trai chưa? ... Trầm Ngư cẩn thận ứng đối, nói cháu số tuổi còn nhỏ, không vội, do duyên phận..v..v.
Thật ra thì Từ Úy nhà chúng ta không tệ.
Đề tài đến một câu nói kia Từ má Trầm Ngư miệng mở rộng hồ hồ quay đầu nhìn người nào đó không đếm xỉa đến ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, quay đầu lại khuôn mặt tươi cười xem ra vừa giận vừa vui.
“Từ a di y theo điều kiện Từ Úy sẽ tìm trẻ tuổi xinh đẹp, cháu đã hoa tàn ít bướm .”
Trẻ tuổi xinh đẹp có thể làm cơm ăn? Bây giờ mấy đứa nó xinh đẹp hơn nhưng cũng yếu ớt vô cùng, mười ngón tay không dính nước, Từ Úy thật muốn tìm đứa như vậy sau này sẽ chết đói. Ngư nha đầu bộ dáng linh xảo, thức ăn cũng làm thật là tốt cũng không biết Từ Úy nhà chúng ta có xứng hay không?
...
Trầm Ngư đứng ở cửa tiểu khu ngửa mặt lên trời gào thét, chí lớn kịch liệt,
“sao buồn bực thế?” Nghe được bên tai cười khẽ, người đàn bà chanh chua dường như quay đầu đi
"Cười cái gì mà cười, chưa từng thấy người luyện giọng sao?"
" Luyện thanh luyện giọng chưa từng thấy ai luyện mà như giọng ma xuyên thấu não."
Nghe lời tổn hại này.
Trầm Ngư nói ra một phen trên túi vải đeo đối với hắn phất tay
"Tốt lắm, chúng ta ở chỗ này từ biệt." Đi vài bước
"Này, cậu đi theo tôi làm cái gì?"
"Ba mẹ cùng Trầm giáo sư Trầm a di không phải là cho chúng ta đi ra ngoài bồi dưỡng tình cảm sao?" Nụ cười Đ\đầm màu đen đồng mang theo vài phần hài hước, nam sinh kia nhìn nàng vẻ mặt tinh khiết vô tội.
Trầm Ngư hộc máu.
Lúc trước làm sao không có phát hiện Từ má đầy hứa hẹn có ham mê làm mai mối. Còn có Từ Úy tiểu tử này, đi theo xem náo nhiệt làm gì, người đường mấy cô em sinh tương chạy cả đống kìa, hắn chỉ cần ở bên kia đứng còn không đưa tới một đám một đám sao, sao lại nghe lời như vậy?
Trầm Ngư oán hận đá cục đá trên đường, âm thanh đường phố huyên náo tiếng động lớn ầm rĩ. Đi qua tòa nhà quảng cáo ca khúc mới giọng tuyên ngôn tình yêu, ven đường từ tiệm nước trái cây âm thanh tái diễn thanh âm rao hàng
"Táo rẻ đây, ba cân năm đồng, ba cân năm đồng", nơi xa lớn hơn nữa cái loa thông báo giá ưu đãi gấp rút hoạt động tiêu thụ.
Cuộc sống vốn là bận rộn như vậy, tiếng động lớn ầm rĩ vụn vặt.
Một đường như vậy yên lặng đi qua, Trầm Ngư liếc trộm người vẫn đi theo nàng bên tay trái, nhìn trông căng đầy sự sống giống như —— cái bé trai tên là Khanh Tương kia, nụ cười rất phát sáng, tinh khiết tựa như mưa rửa qua bầu trời bao la, sạch sẽ trong suốt.
Cánh tay đột nhiên bị kéo lấy, kéo vào trong một cửa hàng ven đường.
"Từ Úy?"
"Không phải là muốn cắt tóc sao? Tiệm này không tệ, mẹ tôi là khách quen chỗ này."
"Từ Úy."
Đúng là khách quen, vào cửa đã có người cùng hắn chào hỏi, sau đó Trầm Ngư lại một lần nữa bị hiểu lầm.
"Ơ, tiểu tử, lúc nào tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy?"
Biết rõ có câu "Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật" như vậy Trầm Ngư nói năng thận trọng. Hiểu lầm a hiểu lầm dù sao nàng bị hiểu lầm không phải là lần một lần hai .
Cửa hiệu cắt tóc này mặt tiền cửa hàng trang hoàng không tính là hạng sang, thợ cắt tóc cũng không nhiều chỉ có ba người, 1 cô xinh đẹp cùng Từ Úy chào hỏi khóe mắt đuôi lông mày cũng mang theo một loại lộ ra mị ý, nhìn thần sắc thân thể khoảng ba bốn mươi tuổi.
Nữ nhân nắm lên tóc của Trầm Ngư
"Chất tóc không tệ, nghĩ muốn kiểu tóc nào?"
"Trịnh tỷ, chị nhìn đó, tôi tin tưởng tài của tỷ." Trực tiếp quên ý kiến người trong cuộc.
Nữ nhân kia cười : "Này cũng nói. Tốt lắm, tỷ tỷ lần này ra tay. Tiểu Lý giúp vị tiểu thư này gội đầu."
Trầm Ngư nhìn trong gương nhìn kiểu tóc mới, đi tới quầy tính tiền.
Trịnh tỷ bành bạch nhấn hai cái tính toán nhìn Trầm Ngư móc ra ví tiền trêu chọc
"Từ Úy, đối với bạn gái cũng keo kiệt như vậy?"
"Mấy lần thói quen." Lời này nói...
Trầm Ngư liếc hắn một cái, hồi lâu nói không ra lời.
Trịnh tỷ cười nói cho Trầm Ngư cách chăm sóc tóc, mở ra tờ giấy cho nàng, hy vọng nàng có thời gian có thể tới làm bảo dưỡng một lần.
Nếu như bạn chuẩn bị cùng nam nhân kia yêu nhau, bạn có thể làm cho hắn giỏ xách cho bạn, nếu không ngàn vạn lần đừng làm cho hắn trả tiền cho bạn. Trầm Ngư quên mất từ nơi nào nhìn qua những lời này, sau thành châm ngôn cuộc sống của nàng.
Cuộc sống quá mức độc lập không có thói quen bị đài thọ.
Đối với mới vừa rồi Từ Úy không có hành động móc ra ví tiền đài thọ, nàng có chút tâm vui mừng, sờ sờ tóc mới của mình
"Này, Từ Úy, để tỏ lòng cảm tạ, tôi mời cậu đi ăn cơm."
"Sẽ không mời tôi ăn mì chứ?"
Trầm Ngư đại khí nghiêm nghị "Kỳ thị mì sợi là không đúng." Chợt cười, trước mặt thần thái trắng nõn linh động
"Tôi dẫn cậu đi một địa phương tốt, có dám theo hay không?"
"OK."
Đèn rực rỡ sáng lên trong bóng đêm, đáp lại nàng tiếng nói mang theo một loại nói mập mờ không rõ nói, tay bị nắm bên tai nghe được thanh âm rõ ràng vừa mơ hồ
"Xin mang tôi đi."
Đi ở trong ngõ hẻm sâu thẳm cổ xưa, đèn đường phát ra sâu kín âm quang lay động, rõ ràng có tiếng bước chân truyền đến tối có chút yên tĩnh quỷ mị kinh khủng.
Trầm Ngư bước chân nhẹ nhàng.
"Tôi nghĩ, tôi biết chị mang tôi đi nơi nào." Từ Úy nhìn hoàn cảnh chung quanh.
"?" Trầm Ngư quay đầu lại, trong con ngươi ẩn hàm chút hưng phấn
"Lúc trước cậu đã tới nơi này?"
"Không bằng tranh tài, xem ai trước tới?" Đen bóng mắt hơi gấp, đề nghị.
"Đề nghị tốt!" Trầm Ngư vỗ tay đồng ý.
Cuối ngõ hẻm, có ánh sáng màu da cam mái che nắng không lớn, bày mấy cái bàn, cái mùi thơm này bạn còn chưa đến gần cũng đã ngửi thấy được.
Ở trong sinh mệnh, ở trong trí nhớ của bạn có phải hay không từng có một chỗ như vậy? Nó không lớn, cũng không quý, không có sơn trân hải vị, không có hương xe như vân có chẳng qua là chất phác căn bản nhất, một đĩa dưa muối, một bánh bao nóng hổi hoặc là một món thập cẩm xào lăn xuống...
Trầm Ngư ở trước mái che nắng dừng lại chân, lều bên trong ánh đèn đánh vào trên mặt nàng không biết có phải hay không là bởi vì mới vừa rồi nguyên nhân do chạy mà hai má đỏ bừng, chóp mũi có mồ hôi.
Cùng một thời gian Từ Úy ở bên người nàng dừng bước. Trầm Ngư nhìn có chút ghen tỵ ngay cả mồ hôi cũng không còn nửa giọt.
"Lão bản, năm." Quay đầu lại nhìn
"Cậu ba có đủ hay không?"
Từ Úy cười cười, không có lên tiếng tìm chỗ ngồi xuống.
Trầm Ngư lẩm bẩm một tiếng, nàng mới vừa mới phát hiện hắn cười mặt có chút phác thảo. Một nam nhân mà tại sao ngày thường so sánh với nàng hoàn hảo?
Trầm Ngư hung hăng cắn một cái bao rót súp, nước súp ngon trượt vào khoang miệng, nhắm mắt lại hưởng thụ. A —— quả nhiên vẫn là nơi này làm được nhất: nói . Nàng học nấu rồi mà làm sao cũng làm không được loại mùi vị thế này.
Mở mắt thấy Từ Úy đồng chí cười tính trẻ con trừng lại, chưa có xem người ta ăn cơm ư?
Từ Úy đồng chí không cùng nàng chấp nhặt.
Lấp đầy ngũ tạng lục phủ Trầm Ngư đứng ở đèn đường mờ nhìn bóng đêm âm u thở dài: làm sao lại không có trăng sáng đây, làm sao lại không có trăng, nàng đang có hăng hái ngắm trăng.
Từ Úy nhìn mỗ nữ giống như động kinh, miễn cưỡng mở miệng nói một câu: thời tiết nói đêm hôm nay có mưa. Câu này vừa mới dứt lời, lành lạnh hạt mưa rơi xuống.
Mỏ quạ đen. Trầm Ngư làm ra một bộ vẻ mặt vô hạn ai oán nhìn. Từ Úy bất vi sở động.
Trầm Ngư hai tay chống eo, sư tử hà Đông rống: này, theo lời của tên nào đó đáng lẽ phải cầm theo ô chứ ?
Tôi cho là đây là xã hội nam nữ bình đẳng...
Trầm mặc thật lâu Từ Úy đồng chí nhìn lên trời u ám mưa phùn nói như thế. Đúng rồi, những lời này dùng tới điệu vịnh than.
Trầm Ngư lúc này bổ nhào, co quắp giơ một cây ngón tay cái, đại ca, cậu mạnh!
Trời mưa rất triền miên.
Từ Úy nhìn Trầm Ngư sung sướng giẫm phải bọt nước, hồi lâu.
"Thích mưa?"
"Đúng." Trầm Ngư mở rộng hai cánh tay, cảm thụ xúc giác hạt mưa rơi vào lòng bàn tay
"Chưa từng nghe qua truyền thuyết, mưa mà sứ giả hạnh phúc phái tới ư?" Dọc theo đường kiễng mũi chân từng bước từng bước đi, giống như đứa bé.
"Ba ba nói tôi là khi trời mưa ra đời, là món quà của trời đất." Trầm Ngư híp mắt, bị mưa bụi ướt nhẹp trên mặt có một loại tươi đẹp sáng rỡ.
Khiến cho không sai biệt lắm Trầm Ngư hào sảng phất tay
"Thời gian không còn sớm, tôi phải đi về, cậu cũng về nhà đi." Đạp trên trên mặt đất, chậm chạy.
"Tôi đưa chị về nhà."
Trầm Ngư nhìn một chút bên cạnh người chậm chạy, không có cự tuyệt, quay đầu trở lại, mỉm cười.
"Danh Luân, chờ em với, em quên đồ ."Từ 1 nhà hàng đi ra 1 cô gái đối với nam nhân bên cạnh nói.
"Tại sao lại quên đồ rồi?" Nam nhân có chút bất đắc dĩ, đem ô trong tay giao cho cô gái
"Em trước ở chỗ này chờ, anh quay lại lấy cho."
"Ừ." Cô gái biết điều đáp ứng, nhận lấy ô.
...
Từ Úy nhìn Trầm Ngư bên cạnh, dưới ánh đèn Trầm Ngư mặt tuyết trắng : môi run rẩy, ánh mắt hung hăng nhắm lại tựa hồ ở cố gắng đè nén cái gì. Hắn vừa muốn mở miệng, cô gái bên cạnh bỗng nhiên mở mắt ra, tròng mắt kia như cũ là quen thuộc sáng ngời linh động
"Đi thôi, Từ Úy." Không có chút tránh lùi bước nào, cất bước về phía trước.
"Trầm Ngư!"
Ánh đèn quá mức sáng, đường cũng có chút hẹp.
Đứng ở cửa nhà hàng cô gái vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang, quay đầu lại xem một chút phía sau, nam nhân mới vừa rồi đi tới. Cô gái kia trên mặt có chút bối rối, bước nhanh đón nam nhân đi tới kia.
"Trầm Ngư..."
Nam nhân kia nhìn thấy Trầm Ngư, ngay cả ánh mắt cũng cứng đờ.
Trầm Ngư cười, vân đạm phong khinh giơ tay đánh một cái bắt chuyện
"Đã lâu không gặp."
Nam nhân này là Sở Danh Luân, nàng từng thuần túy yêu như vậy ở hai năm trước, khi yêu tốt như vậy. Cuối cùng, cũng không phải là một giấc chiêm bao sao? Hắn nói chia tay, ở lúc sắp tốt nghiệp, nàng hỏi tại sao. Hắn cũng không nói nguyên nhân sau đó không lâu nàng gặp hắn cùng một nữ nhân khác ở chung một chỗ.
Là bởi vì nàng cho rằng yê u là cả đời, thì ra là những thứ lời hứa kia cũng bất quá là nói dối. Bạn nói bạn có muôn vàn vạn bất đắc dĩ, bạn có ngàn vạn chủng sự khó khăn lại không chịu cùng tôi cùng nhau gánh chịu.
Như vậy, liền hoàn toàn chặt đứt tình cảm giữa tôi và bạn từ đó 2 chúng ta đi 2 con đường
"Danh Luân..."
Nữ nhân tay ôm lấy của cánh tay nam nhân mang theo sự phòng bị. Cũng không phải là nữ nhân xinh đẹp nếu như nói cũng chỉ tính là thanh tú, ôn nhu yếu ớt, làm ta thấy yêu thấy tiếc, rất dễ dàng có thể thỏa mãn ý muốn bảo hộ của nam nhân.
Trầm Ngư rũ xuống tròng mắt, cười.
Biết rõ tính cách của nàng môt khi nàng buông tha thì cho dù sau lại bưng cầm đưa đến trước mặt nàng nàng cũng sẽ không muốn, gì phải phòng bị như vậy? Nếu như không phải là lần này gặp phải nàng cơ hồ muốn quên mất sinh mệnh từng có qua một người tồn tại như vậy.
"Gặp lại sau."
Gặp lại sau, gặp lại sau, cũng không thấy nữa.
Trầm Ngư cười rời đi, nghe thấy phía sau mang theo tiếng gọi, không quay đầu lại.
Nam nhân chính là mây bay... Có cái gì khó mà không buông tha cho? Ngẩng đầu chẳng biết lúc nào mưa đã tạnh bầu trời trong đêm như được rửa qua. Nhìn một chút người bên cạnh vẫn giữ vững trầm mặc
"Này..đáng lẽ ra lúc này nên an ủi một chút con gái người ta thương tâm hay sao?"
"A ! " Từ Úy nhàn nhạt lên tiếng, trầm mặc đi ra vài chục bước, bỗng nhiên dừng lại làm cho Trầm Ngư dừng bước không kịp thiếu chút nữa đụng vào trong lồng ngực của hắn, may mắn nàng bình thường luyện được thân thủ tốt, chân sau nhẹ nhàng vừa chuyển, bảo trụ thân thể hồ nghi ngẩng đầu nhìn qua
"Dừng lại phải nói trước một tiếng chứ."
Trầm Ngư nhăn mày nói thầm, tại sao làm ra một bộ mẹ kế mặt như vậy, nàng là "người thương tâm " cũng còn chưa cho mặt thế kia.
"Trầm Ngư."
"Hả?"
Từ Úy đồng chí dừng lại chỉ gọi hai chữ này, vừa bước đi làm cho Trầm Ngư hồ nghi không dứt theo sát. Chẳng lẽ nàng cùng hắn trong lúc này sinh ra sự khác nhau rồi? Thanh niên bây giờ—— suy tư một hồi lâu Trầm Ngư phát ra một tiếng than thở như vậy.
Đứng ở dưới nhà Trầm Ngư "Đuổi đi người"kia
"Tôi về nhà rồi, cậu cũng về đi."
Từ Úy nhìn nàng trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười đầu tien của cả 1 đoạn đường, hai má ở mơ hồ làm cho lòng của nàng mạc danh không khỏi động, nàng trương há mồm không phát ra được thanh âm nào.
"Chị lên đi, lên đến nhà gọi điện thoại cho tôi."
Trầm Ngư đứng trong thang máy, trong đầu còn vang lên những lời này, ôm lấy đầu kêu rên, mới vừa rồi làm sao lại mơ mơ màng màng gật đầu chứ? Nàng gặp ma rồi.
Bật sáng đền phòng khách ở cửa cởi giày, lấy di động ra ấn dãy số, tiện tay đem ba lô nhét vào chỗ rẽ, đi tới phía trước cửa sổ hướng lầu dưới nhìn.
Người đứng ở dưới đưa di động đặt ở bên tai, ngẩng đầu nhìn tới đây, cúp điện thoại dần dần đi xa bóng mờ chìm trong đêm tối.
Trầm Ngư lẩm bẩm tìm ra một bộ quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẻ, xem xét một lần cửa sổ trong nhà tắt đèn phòng khách nằm ở trên giường, nhưng không có ý đi ngủ. Chuyển qua đầu giường mới 11: 37, không trách được. Nàng làm việc và nghỉ ngơi thời gian rất khác người bình thường hoàn toàn điên đảo rồi—— thấy bên trong máy tính... Thở dài từ trên giường bò dậy mở khung đăng nhập Ngạo thế đưa vào ID... động tác như nước chảy mây trôi.
Online nhìn qua một bên ngồi xuống Tử y dược sư tâm kìm lòng không đậu sáng lên.
Đã gặp nàng Tử y dược sư dừng lại ngồi xuống thật giống như một mực đợi nàng
"Phu nhân, đi Nam Hải Tử Trúc Lâm." Trò chơi hình ảnh trong nháy mắt chuyển chỗ thoát ở b ờ Đông hải thay bằng một mảnh rừng trúc ở trong tầm mắt. Sự yên lặng hòa nhạc khúc vang lên bên tai: ở giữa không gian với trúc.
Nơi Nam Hải Tử Trúc Lâm Đại Từ Đại Bi phổ độ chúng sinh chỗ tu hành của Quan Thế Âm Bồ Tát dĩ nhiên Quan Thế Âm Bồ Tát chỗ cư trụ không cũng chỉ có tấm rừng trúc này còn có những địa phương khác, chỉ bất quá này gọi chung là Nam Hải Tử Trúc Lâm.
Trầm Ngư thấy hồng y nữ tay cầm roi quen thuộc ngạc nhiên
[ phụ cận] Thái hậu: Nhân Nhân ——"Tỷ, áo vải đại ca." Nhện ngàn tay hoan khoái hướng bọn họ chạy tới, vừa chào hỏi bên cạnh.
[ phụ cận] nhện nghìn tay : Tỷ, em giới thiệu đây là ba cô bạn cùng túc xá với em lần trước, tỷ đều gặp. Hồng y chỉ vào một người mặc màu đỏ Vũ Y ôm trong ngực tỳ bà
[ phụ cận] nhện nghìn tay : "Là xinh tươi, Từ xinh tươi."
[ phụ cận] nhện nghìn tay : "Vân Thiên Thủy " người đẹp khoác khăn lụa mỏng "Triệu Vân Lệ."
[ phụ cận] nhện nghìn tay : "Bụi gai mùa xuân, " tú nương nắm kim may "Tiết thiến."
[ phụ cận] Thái hậu: Đã trễ thế này, làm sao không ngủ? Mở miệng câu nói đầu tiên, Trầm Ngư cảm giác mình giống như mấy bà lão bậc trên quan tâm hài tử nhà mình.
Nhện nghìn tay kéo cô gái hoàng y làm nũng :
[ phụ cận] nhện nghìn tay : Trường giờ thời khóa biểu cũng rảnh, bây giờ không phải là đã không có chuyện gì rồi sao? Hơn nữa hôm nay là thứ bảy.
Trầm Ngư cau mày :
[ phụ cận] Thái hậu: Thi cuối kỳ sao rồi?
[ phụ cận] nhện nghìn tay : Tỷ, yên tâm, bọn em tự biết lo, chỉ chơi hôm nay một đêm, một đêm thôi.
[ phụ cận] Thái hậu: Trường học kí túc xá không phải tới giờ tắt đèn rồi sao?"
Cách thật lâu, trở lại mới sợ hãi nói tới đây :
[ phụ cận] nhện nghìn tay : Tiệm Internet ở cửa trường bọn em bốn người bao 1 gian, cửa có thể khóa lại. Hơn nữa, bây giờ, cửa trường đã khóa, tỷ ——
Trầm Ngư ngó chừng màn hình thật lâu
[ phụ cận] Thái hậu: Nha đầu chết tiệt kia...
Làm vẻ hoan hô "Em cũng biết tỷ tốt nhất." Nịnh hót nói.
Sau Trầm Ngư vừa dặn dò kiểm tra pin di động lúc nào cũng phải mở điện thoại, lên tiếng hỏi địa chỉ tiệm Internet... Lúc này mới "Bỏ qua cho" các nàng. Cuối cùng mới hỏi đến mục đích đi Nam Hải Tử Trúc Lâm.
[ phụ cận] nhện nghìn tay : Thăng cấp, áo vải đại ca kêu bọn em ở nơi này chờ.
Trầm Ngư nhìn Tử y dược sư, mới vừa rồi đã đem bốn người Vương Nhân thêm vào trong đội ngũ, Trầm Ngư thấy bốn người cấp bậc Vương Nhân 31 ba người khác cũng là 50, 60, Trầm Ngư cấp bậc ẩn căn bản là màu xám tro.
3 cô gái kia có chút không giải thích được hỏi thăm, Trầm Ngư ra vẻ cao thâm đây là phần thưởng chị làm ẩn tàng nhiệm vụ.
Tử y dược sư đem các nàng mang vào phía sau luyện cốt trì Nam Hải Tử Trúc Lâm nơi đó có Tinh Linh mị yêu ma quỷ biến bị Quan Thế Âm thu phục, chỗ luyện cốt trì này ở cửa vào nơi dẫn nhiệm vụ Trấn sơn Đại Tương, hoàn thành càng nhiều phần thưởng nhiệm vụ cũng là cao lên.
Vừa tiến đến Tử y dược sư tay áo bào giương lên, quái tụ tập ở cửa phốc phốc giống như bánh chẻo ngã xuống một mảnh, Trầm Ngư hoàn hảo loại chuyện này đã thói quen thành tự nhiên, hơn nữa luyện cốt trì tầng thứ nhất quái vật cấp bậc không cao.
Nhện nghìn tay mắt nhìn tròn: cấp bậc 30 "Quả thật " rất thấp, quả nhiên cùng đại thần chính là không thể giống nổi
Mới vừa nói xong câu đó thấy biểu tỷ nhà mình ngay sau Tử y dược sư đẩu có một mảnh hồng quang thành hình cung mặt ngó tản ra bùm bùm vừa xuống một mảnh. Cho nên Nhện ngàn tay trợn mắt hốc mồm.
Trầm Ngư vỗ vỗ tay, kỹ năng mới dùng rất tốt không tệ. ~~o ( )o ~~ nàng rốt cục có lực công kích mặc dù chỉ có khi Tử y dược sư online nàng mới có thể sử dụng.
Phần thưởng nhiệm vụ"Ngàn ngàn kết" trừ một đống lớn đồ cao cấp còn có một kỹ năng phu thê: thông minh sắc xảo.
Thông minh sắc xảo: kỹ năng phu thê, 2 người chơi có thể sử dụng kỹ năng đối phương, hạn chế cao nhất 3 cái một khi đặt ra không được sửa đổi. điều kiện sử dụng phu thê 2 người cùng online.
Trầm Ngư chợt nhớ tới một chuyện.
[ phu thê ] Thái hậu: Phu quân, thiếp muốn trở về Phiêu Huyết đường xem một chút, ngày mai bang chiến không biết luyện võ trường tiến độ hoàn thành sao rồi?
[ phu thê ] áo vải: Không cần.
[ phu thê ] Thái hậu: ?
[ phu thê ] áo vải: Bang chiến hủy bỏ.
Bang chiến hủy bỏ.
Trầm Ngư sửng sốt thật dài một chuỗi dấu ? phát qua. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nàng chỉ bất quá một ngày không có ở tuyến, bên trong Ngạo thế đã phát sinh cái sự kiện trọng đại gì, tâm linh kéo ra Ngạo thế đại sự ký của Tắc Thiên Thái hậu một đường kéo xuống thấy mấy hàng chữ.
Ngạo thế bang phái siêu cấp "Giang Nam đường" giải trừ bang chiến cùng "Phiêu Huyết đường", do xuống cấp bang phái.
Ngạo thế nhất đẳng bang phái "Giang Nam đường" trở thành nhị đẳng bang phái "Giang Nam đường" cùng nhị đẳng bang phái "Gió thu mưa phùn lâu" .
...
Le que mấy ngữ cứ như vậy ghi chép một cái bang phái mai một. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nghe bốn nhỏ em kia nói chuyện trải qua cho nàng, Trầm Ngư như bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, nhất thời hoảng hốt.
Chuyện phát sinh ứng phó không kịp đầu tiên là "Giang Nam đường" giải trừ bang chiến cùng "Phiêu Huyết đường", lại nghe đến Thương Khung Nguyệt Sắc từ chueyenr chức bang chủ "Giang Nam đường", Ngạo thế mọi người nghị luận còn không có ngừng nghỉ, hệ thống đột nhiên thông báo "Giang Nam đường" phân thành "Giang Nam đường" co Phó bang chủ kiếm chỉ nam thiên lãnh đạo và "Giang Nam đường" do Phó bang chủ "Gió thu mưa phùn lâu" tiêu lâu lãnh đạo .
Chuyện đột nhiên như một viên một viên ném mạnh xuống làm cho người ta đáp ứng không xuể, nghị luận cho đến lúc trước khi Trầm Ngư online mới ngừng nghỉ. Dù sao chẳng qua là trò chơi, trong trò chơi chuyện cho dù chuyện như vậy cũng bất quá một chút sóng rất nhanh mai bị ngươi chơi quên lãng trong trí nhớ.
Thao thao hồng trần đi qua tôi và bạn chẳng qua là qua năm tháng như 1 con thuyền trôi ở trên mặt nước, chỉ 1 đợt sóng gió lên troi đi đâu đi chỗ nào có thể hoàn toàn bị quên lãng.
Trầm Ngư cơ giới thao tác hồi lâu không có từ tâm tình của mình phục hồi tinh thần lại, cho đến khi ở luyện cốt trì tầng 3 thấy Thu thủy y nhân còn có bên người nữ dược sư Nữ sắc yêu yêu, còn có mấy người khác. Trầm Ngư mấy người nhìn qua bọn họ cũng không phải là ở chà quái mà là đang PK.
Đối phương chỉ có một người, một bộ dáng vẻ hào thanh sam, cung màu đỏ sậm bình thường không có đặc sắc mặt lạnh nhìn đám người Thu thủy y nhân. Người này... Thật là khí thế mạnh. Trầm Ngư tâm trầm xuống. Người này cùng Thương Khung Nguyệt Sắc làm cho người ta thấy loại khí thế bất đồng, là phong duệ hiểm tuyệt như vách đá, lạnh lùng cao ngạo.
Loại khí thế cường đại không tiếng động này có lẽ cũng là cao thủ thông tính. Trầm Ngư còn chưa mở miệng nhìn đối diện có người rống tới.
[phụ cận] Nữ sắc yêu yêu: Đây là chuyện nội bộ chúng tôi, không có chuyện của mấy người cũng đừng nhúng tay
Vốn là, Trầm Ngư không muốn cùng "Tiểu hài tử" không chấp nhặt nhưng là ——
[phụ cận] Thái hậu: Phu quân, thiếp mới vừa rồi thật giống như nghe được một tiếng chó cắn, phu quân nghe rõ cái gì không?
[phụ cận] Áo vải: Ta không có hiểu ngôn ngữ của chó
Trong quán Internet bốn cô gái cười thành một đoàn
"Nhân Nhân, Trầm sư tỷ quá cường đại. Áo vải đại thần phối hợp thật có ăn ý."
Đối phương nữ dược sư toàn thân run run.
[phụ cận] Nữ sắc yêu yêu: "Cô…cô..."
Hồi lâu chưa nói ra nói.
[phụ cận] Thu thủy y nhân: Áo vải, em biết anh là đại thần, khi dễ mấy đứa con gái bọn em hình như là không đúng
[phụ cận] Áo vải: Không có nhìn ra
[phụ cận] Thu thủy y nhân: ...
Trầm Ngư phất tay.
[phụ cận] Thái hậu: Mấy người cứ xử lý chuyện của mấy người, phu quân, chúng ta ở bên cạnh xem cuộc vui tốt lắm, tránh cho có người nói chúng ta lấy lớn hiếp nhỏ
[phụ cận] Áo vải: "Phu nhân lời vĩnh viễn là đúng"
Tử y dược sư cùng cô gái hoàng sam sóng vai trên mặt đất ngồi xuống, hỏi đám Vương Nhân.
[phụ cận] Thái hậu: Ngồi xuống xem cuộc vui
Bốn người biết điều ở phía sau hai người ngồi thành một loạt, trùng hợp ngăn cửa đi tầng 2 tới tầng 3 của Luyện cốt trì.
[phụ cận] Thái hậu: Tốt lắm, mấy người có thể tiếp tục PK
Hai người làm ra loại tư thái này Thu thủy y nhân mặc dù hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể tránh được hôm nay đối thủ đủ cường hãn, bọn họ đã không có thực lực làm địch nhân áo vải. Nhưng là ——
Nhìn một chút vẻ mặt khinh miệt đạm mạc thanh sam cung thủ, vô cùng quang minh lỗi lạc PK căn bản không thắng được người này, thủ đoạn hắn lãnh khốc bọn họ thấy không phải là lần một lần hai, lần này sợ là không chết không về .
Thu thủy y nhân bên này nhân số đủ nhiều, có hơn ba mươi người, đối phương nhưng không có chút ý sợ hãi nào chẳng qua là lạnh lùng nhìn nhìn bọn họ. Sơn dương nhiều hơn nữa thì trong mắt sư tử cũng bất quá chỉ là thức ăn.Những lời này, dùng ở chỗ này quá đúng.
Đám người của Thu thủy y nhân bên này đối với thanh sam cung thủ phát động tiến công tập kích, Trầm Ngư thưởng thức một cuộc biểu diễn kỹ năng cung thủ hết sức hoa mỹ nếu như đem đoạn này làm quảng cáo cho Ngạo thế, lựa chọn nghề nghiệp cung thủ thì số người chọn nghề này nhất định sẽ gia tăng mãnh liệt.
Luyện cốt trì địa hình như vậy đối với cung thủ là địa hình vô cùng bất lợi, không đủ rộng có thể chống đỡ chỗ núp cũng quá ít. Nhưng là ai nói không có điều kiện thì tự sáng tạo điều kiện.
Tinh chuẩn vị trí, kỹ năng thao tác cường đại làm cho Trầm Ngư nhớ tới Tống Ngọc ‘háo sắc phú’ ngày đó con của Đông gia, tăng một trong nhánh thì quá dài, giảm một trong nhánh thì quá ngắn; lấy phấn thì thái bạch, bày chu thì quá xích. Lông mày như lông chim, cơ như tuyết trắng, thắt lưng như bó buộc răng trắng như ngọc. Thản nhiên cười mê hoặc dương thành, mê hạ thái hậu. Nếu như đem con của Đông gia đổi thành thao tác thanh sam cung thủ kỹ năng cũng không phải không thể. Lấy phấn thái bạch, bày chu quá xích, hoa lệ đủ có thể làm cho người ta trầm mê.
Trầm Ngư hỏi bên cạnh Tử y dược sư :
[tổ đội] Thái hậu: Phu quân biết người này sao?
[ tổ đội ] áo vải:Bang chủ Tiêu Lâu của 'Gió thu mưa phùn lâu'.
Nghe được cái tên này Trầm Ngư hồi lâu không nói chuyện, lại một đại thần ra sân...
Tử y dược sư có chút ai oán.
[tổ đội] áo vải:Tại sao phu nhân chưa từng có đối với ta sinh ra loại kính ngưỡng này
Trầm Ngư liếc nang vai hắn :
[tổ đội] Thái hậu: Giữa vợ chồng khẩn yếu nhất chính là ngang hàng
Vương Nhân phốc mà đem đồ uống mới vừa vào trong miệng phun ra, tay loạn chân loạn lấy khăn giấy lau màn hình, phồng lên mắt gắt gao ngó chừng biểu tỷ nhà mình lời này nói tựa hồ có chút quá lưu loát .
Khi bọn họ chiến đấu nói chuyện rất nhanh kết thúc, thanh sam cung thủ thu hồi cung màu đỏ sậm tựa hồ mới vừa rồi chẳng qua là làm nóng thân thể 1 chút.
Trầm Ngư ánh mắt hướng bên phải nhìn sang không ngoài dự liệu thấy Nữ sắc yêu yêu la mắng mới vừa bị tiễn đến âm phủ luân hồi. Khụ khụ, bởi vì nói năng quá mức thô bỉ ... Khinh thường: tiêu lâu đã không phải là lần đầu tiên PK bọn họ, lúc trước bọn họ bị "Gió thu mưa phùn lâu" đá ra khỏi bang phái nói tiêu lâu chỉ bất quá lợi dụng bọn họ nguyên nên là của bọn họ ... V V.
Nơi này nói một chút tình trạng bang phái phân liệt trong Ngạo thế : Trong Ngạo thế bang phái "Phân liệt" là một bang phái nhiều nhất có thể chia làm năm tiểu bang phái, phân liệt sau bang phái quyết định bởi thế lực nhiều hay ít. Nếu như phân liệt thành hai tiểu bang phái thì yêu cầu phân người ủng hộ hai phe phái đều ở là nhân số 30% trở lên, ủng hộ ba phe thì ra là bang phái nhân số 25% trở lên, ủng hộ bốn phe người đều ở thì ra là nhân số bang phái 20% trở lên, năm phe nhân số là 15%. Nếu như không đạt thì bang phái không thể "Phân liệt" mà là "Giải tán" .
Bang phái "Phân liệt" sau, bang chúng không có lựa chọn phe phái gia nhập sẽ bị hệ thống ngẫu nhiên "Phân liệt" vào bên trong các phe. Bang phái "Phân liệt" chính là xuống cấp bang phái. Trong Ngạo thế bang phái cia là 7 mức. Dựa theo số lượng "Phân liệt" sau bang phái quyết định xuống cấp bậc nào. Hai bang phái rơi xuống một cái cấp bậc, ba bang phái hai cấp bậc... Dùng cái này suy ra cho đến bang phái thấp nhất lv 5 mới thôi.
Trầm Ngư chưa quen thuộc tin tức phân liệt"Giang Nam đường", thấy Nữ sắc yêu yêu nói có chút không phải là hiểu.
Tiêu lâu đem cánh cung ở trên người mang bước muốn đi, không có ý tứ chút nào muốn cùng bọn họ chào hỏi.
Mấy người tránh ra cửa thông tầng 3 đi thông tầng 2 chuẩn bị đưa mắt nhìn hắn rời đi.
[ phụ cận] loạn thế hồng nhan : Tiêu lâu, tôi muốn cùng anh PK!
Hồng y nữ hiệp hấp tấp nói và hấp tấp dẫn đao xông tới chuyện đột nhiên phong thủy luân chuyển.
"Hồng nhan đại tỷ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT