[ cá cùng mèo phụ trương ] : nàng làm lão Đại nhiều năm

Từ Úy làm sao lên làm lão Đại của kí túc xa 004, 009, 013?

Khụ khụ theo 004, 013 yêu cầu phải ngược dòng đến khi bọn họ mới vừa học kia, túc xá phòng 0143 ở một tháng, quân huấn cũng kết thúc, 004, 009, 013 cũng không cùng phòng với vị tên là "Từ Úy" kia.

Ngày này buổi sáng sau khi lên lớp xong, ba người đi phòng ăn ăn cơm trở lại, phát hiện cửa ký túc xá mở ra đồng thời sửng sốt. Một nam sinh đang ở 1 giường ngẩn người.

Mười ba cặn kẽ miêu tả Từ đại quan nhân "ngủ như hoa Hải Đường " cảnh tượng động lòng người, khụ khụ bởi vì bên cạnh có Từ đại quan nhân ở đây nên tình huống cụ thể sẽ thuật lại sau.

Nhìn bọn hắn đi vào, nam sinh chẳng qua là trêu chọc trêu chọc mí mắt, một bộ dáng lười biếng lạnh lẽo.

Đều do ban đầu còn trẻ khí thịnh, ba người hối hận, lúc ấy làm sao lại cùng Từ đại quan nhân "Hợp lại" chứ? Rút ra bài quyết định địa vị của phòng 0143 chứ!

Nga ——

Nam sinh đáp một tiếng cho bọn họ thể diện nghiêng thân thể, khi hắn bên chân trong hòm da tìm kiếm một trận mà lấy làm ra một bộ bài đưa cho mười ba, mười ba lăng lăng nhận lấy.

...

Rút bài kết quả có thể bạn tự nghĩ. Từ đó về sau phòng 0143 cự tuyệt cùng bộ bài tương quan hết thảy.

? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

Có một ngày, Từ đại quan nhân đi tới trong nhà Khanh đệ đệ, nhìn thấy Khanh đệ đệ đang chơi trò chơi, hỏi một câu

"Game này chơi hay không?"

Khanh đệ đệ đương nhiên là mi phi sắc vũ giới thiệu một phen, cố gắng cổ động hắn chơi.

Từ đại quan nhân gật đầu nhìn Khanh đệ đệ máy tính trên màn hình nhân vật dược sư

"Đem cái acc này cho anh." Nói xong thiên kinh địa nghĩa mặt không đổi sắc.

Khanh đệ đệ phồng lên mặt chính thái, tâm không cam lòng ỉu xìu

"... Được rồi."

Buổi tối hôm đó, Khanh đệ đệ đăng kí acc huyền y kiếm khách Khanh Tương vào Ngạo thế, ra khỏi tân thủ thôn thấy acc áo vải từ lv 50 lên tới 63, kinh ngạc hai canh giờ không có khép lại miệng.

Đại ca nhà hắn, mạnh!

Người cùng kí túc xá "Vuốt ve" hắn, Thiểu Khanh à, cậu nhận mệnh đi, các ca ca dẫn cậu đi thăng cấp.

Trêu chọc chính thái kết quả, những người khác bị hắn ngừng lại "Đánh tơi bời", Khanh đệ đệ hừ một tiếng, tôi cần các cậu mang thăng cấp? Một tuần sau tôi đây thăng cấp bằng với các người!

Khanh đệ đệ nói được là làm được một tuần sau, huyền y kiếm khách cấp bậc cao ở đứng đầu bảng.

Khi đó, áo vải tên đứng hàng top 10 BXH đẳng cấp. Thật ra thì áo vải một lần cũng không trải qua bảng mười, bất quá vẫn chiếm cứ bảng PK ở vị trí đứng đầu.

Áo vải lv 80 sáng lập dược sư trang.

Lúc ấy 004, 009, 013 luyện cũng không phải là acc dược sư "Ồn ào" muốn gia nhập. Từ đại quan nhân nhàn nhạt quét tới một cái phải là dược sư...

Cho nên, 3 người cộng lại một buổi tối đăng kí acc mới cũng chính là dược sư 004 , dược sư 009 cùng dược sư 013.

Dược sư trang bang quy (=0143) có hai điều:

Điều thứ nhất, lời của trang chủ (lão đại) vĩnh viễn là đúng

Điều thứ hai, nếu như cho là trang chủ ( lão Đại ) sai lầm, xin xem lại điều một

? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

Ngày đó, Khanh đệ đệ đột nhiên gọi điện thoại tới "Khóc lóc kể lể" "Ca, em bị dạy dỗ , anh nhất định phải giúp em báo thù!"

Từ Úy sửng sốt lên, trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng.

Khanh đệ đệ kéo đem chuyện thuật lại một lần cuối cùng tăng thêm một câu : "Lần đầu tiên em nhìn thấy NPC như vậy . Ca ơi, anh nhất định phải thay em báo thù, nếu không..." Đứa trẻ "Uy hiếp"

"Em tự mình xông vào Thượng dương cung!"

Từ Úy ôn hoà một câu nói trở lại đứa trẻ nghẹn thanh.

"Nga, em còn muốn bị dạy thêm một lần nữa?"

...

? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?

Đi qua vườn hoa đại học S nghe được một cái thanh âm như ánh sáng giữa mùa hè sáng rỡ.

"... Nào có ba ba như vậy, làm con gái của ngài là tài nguyên vạn năng, lần sau quên giáo án nữa tuyệt đối tuyệt đối sẽ không cho đưa tới cho ba đâu. Không biết con gái của cha bây giờ trực đêm ban bây giờ mới 8 h, 8 h. Hu hu... Cha quả nhiên là không thương con... Con muốn đi tìm mẹ kể lể..."

"Ngư miêu nhi ——" nam tử trung niên sờ sờ đầu của nữ nhi, trong lời nói không có nửa phần "Thành ý"

"Chớ khóc chớ khóc, Ngư miêu nhi đương nhiên là bảo bối của ba ba..."

Đi ngang qua học sinh nhìn, che miệng cười trộm mà qua, có dừng lại chào hỏi : "Chào Trầm lão sư."

Trung niên nam tử liền cười cùng học sinh của mình chào hỏi.

Cô bé một mặt LOLI thoạt nhìn số tuổi rất nhỏ, quần jean áo sơ mi trang phục mười phần tinh thần phấn chấn, tóc đuôi ngựa nhìn phụ thân bận rộn, cười phất tay một cái

"Cha con phải đi về ngủ hấp lại cảm giác, cha nhanh đi dạy, không nên quên nhiệm vụ."

Từ Úy khom lưng : "Trầm giáo sư tốt."

"Ai nha, Từ Úy." Trầm giáo sư thấy hắn

"Đi học sao? Năm thứ tư hẳn là không có gì khóa gì, luận văn làm thế nào rồi?"

...

[ cá cùng mèo phụ trương ] : có thai

Trầm Ngư có chút đần độn từ bệnh viện đi ra, ngồi ở ven đường trên ghế dài cúi đầu nhìn trong tay tờ xét nghiệm, không biết nên vui mừng hay không. Nàng chẳng qua là ngày này cảm giác có chút không đúng cho nên mới tới bệnh viện kiểm tra, không có nghĩ là thật.

Tay trái che ở bụng, bây giờ còn không cảm giác được nhịp đập 1 sinh mệnh, thời gian còn sớm.

"Ngư—— "

Một chiếc xe con ở bên người nàng dừng lại, trong cửa sổ xe lộ ra Lâm muội muội mang theo kính mát

"Ngồi ở chỗ này động kinh gì? Cười đến vặn vẹo như vậy , Từ đại quan nhân nhà bà đâu?"

Trầm Ngư giương mắt liếc nhìn nàng một cái : " Bảo ca ca cũng không có cùng bà đó."

Lâm muội muội cười đẩy cửa xe ra : ", đi lên, muốn đi đâu, tôi đưa bà đi."

Trầm Ngư không khách khí ngồi vào, hai người đồng thời mở miệng vừa cùng nhau ngẩng đầu nhìn hướng đối phương, kinh ngạc chống lại kinh ngạc, cùng nhau cười lên.

"Mình muốn kết hôn. "

" Mình mang thai."

Lâm muội muội rất ngạc nhiên nhìn bụng của nàng : "Không nghĩ tới 2 người nhanh như vậy đã có hài tử, Từ đại quan nhân rất trẻ tuổi, mình cho là phải hai ba năm nữa chứ."

"Vốn là cũng không có tính toán mới vừa kiểm tra ra. Bà cùng Bảo ca ca rốt cục kết hôn?"

Lâm muội muội kính sợ tiểu tâm dực dực sờ sờ bụng của nàng

"Bà cũng kết hôn. Mình cũng cũng 27 già nữa hoa tàn ít bướm không ai muốn , thừa dịp bây giờ nhanh gả nhất định là khi cưới vẫn là 1 mỹ nhân."

...

"Muốn tôi đưa bà đi tới chỗ của Từ đại quan nhân không?"

"Không , hôm nay cùng mẹ nói xong phải về nhà."

"Mẹ nào?" Lâm muội muội hỏi.

Trầm Ngư o (╯□╰ )o : "Nhà mẹ chồng."

Lâm muội muội vòng chỗ cong, miểu miểu bụng của nàng

"Khi mình kết hôn cậu lại sẽ không lại mang thai tới xem lễ đấy chứ?"

Trầm Ngư tức giận liếc nhìn nàng một cái

"Nếu như cậu ngày mai kết hôn thì sẽ không."

Lâm muội muội cười to : " Cộng lại cộng lại."

"Này, Lâm nữ vương, bà đừng nên hành hạ Gia Bảo ca ca nữa đi."

"Kia là phúc khí của hắn, hắn ước gì mình hành hạ hắn đây." Lâm muội muội kiêu ngạo mà nhún nhún mũi.

Từ đại quan nhân ngồi nhìn màn hình di động, đã mười phút đồng hồ , 004, 009, 013 dáo dác màn hình di động đen rồi không biết Từ đại quan nhân thấy cái tin nhắn gì kinh người, vốn không phải là ngày tận thế tới. Cho dù ngày tận thế đến bọn họ cũng tưởng tượng không tới Từ đại quan nhân có vẻ mặt như vậy, hắn hơn phân nửa miễn cưỡng giương mắt nên làm gì làm gì.

Như vậy rốt cuộc là cái gì?

Con trai, con sắp làm cha

Từ má nhắn 1 tin với tính chất rất oanh tạc. Lúc đầu làm cho Từ đại quan nhân bắt đầu đứng ngồi không yên .

Trầm Ngư ngồi ở nhà mẹ chồng bên trong phòng khách rộng rãi, vừa rời đi ghế sa lon đã nghe đến thanh âm mẹ chồng

"Ngư nha đầu, ngồi nghỉ đi, cần gì mẹ lấy cho con, thân thể phải chú ý nghỉ ngơi đấy."

╮ (╯_╰ )╭

Chuyện phát triển đến loại trình độ này đơn giản là Lâm muội muội một câu nói ở dưới lầu, Lâm muội muội lễ phép cùng Từ má chào hỏi

"A di tốt, chúc mừng chúc mừng, Ngư mang thai."

Trầm Ngư vốn là không có nghĩ hôm nay nói, ít nhất cùng phu quân thương lượng trước . Ai, người định không bằng trời định.

Vốn là nàng làm cơm bây giờ Từ má ngay cả hỗ trợ cũng không để cho làm, cố gắng hồi tưởng mình ban đầu mang thai phải chú ý gì, Từ giáo sư bị lão bà phân phó đi trên mạng tra tìm thời gian mang thai chú ý những gì...

Ăn nhiều trái cây tương đối tốt cho nên trước mặt Trầm Ngư trên bàn bày đầy đủ loại trái cây bao quanh đem nàng vây ở chính giữa.

...

Phụ nữ có thai ít tiếp xúc với đồ phóng xạ như máy tính. Bà bà đại nhân cẩn thận hỏi thăm qua ý kiến Trầm Ngư, nắm lên điện thoại cùng Boss thật tình thảo luận thời gian nghỉ phép mang thai.

...

Từ đại quan nhân nhìn thấy phu nhân thời điểm, phu nhân nằm ở trên ghế phòng khách ngủ thiếp đi.

Từ má nhỏ giọng : "Ngư nó ngủ thiếp đi, mẹ và cha con cũng không có khí lực, con ôm nó đi phòng ngủ nghỉ ngơi, ngủ trên ghế không thoải mái. Phụ nữ có thai hay mệt, sau này chú ý không làm cho nó mệt nhọc..."

Từ má dặn dò truyền đến, Từ đại quan nhân nhẹ nhàng đem phu nhân để ở trên giường, di động tay , nàng luôn luôn ngủ rất nhẹ thế nhưng không có tỉnh, ngón tay mang theo mỏi mệt, mệt mỏi sao. Mấy ngày qua hắn không thể không cảm giác tinh thần nàng không tốt lắm, ngủ luôn là ngáp. Trầm Ngư cảm giác được hơi thở quen thuộc, hai má ở trên tay hắn chà chà.

Hắn không nhịn được cười, làm cho nàng ngủ được thoải mái hơn một chút, đứng dậy thấy trên giường một tờ gấp giấy, hắn hồ nghi nhặt giấy xét nghiệm?

Buổi tối lúc trở về Từ má vừa tỉ mỉ dặn dò một lần, Trầm Ngư mỉm cười đáp ứng.

Xe đi qua cầu vượt, đèn sáng ngời chiếu lên cả thành thị giống như ban ngày, Từ Úy nghiêng đầu nhìn một chút cô gái ngồi ở bên cạnh hắn, dung mạo xinh đẹp, cười lên tròng mắt liền có vẻ hoạt, linh động.

Thích nhìn nhất nhất nàng bộ dáng cười lên.

"Mẹ..." Hắn mở miệng. Nhớ tới mới vừa rồi mẫu thân không sợ người khác làm phiền dặn dò mạnh mẽ nói nàng chuyện "Có thai nghỉ sinh", mặc dù mẫu thân là vì quan tâm nhưng phu nhân của hắn cũng không phải là búp bê, không cần "Che chở" như vậy.

"Mẹ quan tâm nói em nên lúc này nhàn rỗi bù lại những ngày không có nghỉ ngơi bổ trở lại." Nàng cười, nghiêng đầu nhìn hắn

"Mẹ có chút bận tâm, sợ em mệt trứ thụ, sợ con sinh ra không khỏe" vỗ vỗ tay hắn

"An tâm , dù sao không phải là chuyện xấu, mẹ vui vẻ là tốt rồi."

Nói xong, bỗng nhiên có chút xảo trá cười cười : "Phu quân, hôm nay ba mẹ thật giống như quên mất nói cho ba mẹ em biết, anh nói một lát có thể hay không nhận được Call liên hoàn đoạt mệnh của ẹm không, có lẽ ngày mai mẹ sẽ mang th eo một bát tô canh cá đứng ở cửa nhà chúng ta."

Trầm Ngư một câu này nói thật chuẩn.

Trầm má nói ăn cá tương đối tốt, nhìn xem Ngư miêu nhi rất khỏe mạnh.

( mẹ, con không muốn nuôi con cá nhỏ =_= )

Từ má ôm một quyển thật dầy sách cho phụ nữ có thai học, vừa học còn vừa làm bút ký, trình độ làm cho Trầm Ngư đều có cảm giác tội ác.

Hôn lễ Lâm muội muội cùng Bảo ca ca Trầm Ngư không có tham gia, hai người trăng mật trở lại cho Ngư một đống đồ cho phụ nữ có thai dùng. Trầm Ngư nhìn một đống đồ trong phòng rất muốn trực tiếp vứt xuống trên mặt Lâm muội muội cười đến dương dương đắc ý.

"Ngư,bà sinh con trai nhớ để cho con gái nhà tôi nhé." Lâm muội muội đại ngôn bất tàm, da mặt dày.

Trầm Ngư miểu miểu bụng bằng phẳng, cười đến rất có ý tứ hàm xúc

"Chẳng lẽ Bảo ca ca..."

Lâm muội muội hừ Hmm mấy tiếng, không có phản bác, thế nhưng chấp nhận... Trầm Ngư gục ở trên bệ cửa sổ nhìn một chút trời, không có mưa? Bị Lâm muội muội kéo "Giày xéo" một phen mới hết giận.

Người định không bằng trời định, không đợi con của Trầm Ngư sinh ra, Lâm muội muội cùng Bảo ca ca đã rời đi thành phó này, chuyển nhà đi nước ngoài.

[ cá cùng mèo phụ trương ] : nuôi con

Từ Kiến Ninh!

Tiểu chính thái nhanh như chớp trốn sau lưng phụ thân, lộ ra một cái đầu nhỏ mắt to vụt sáng quỷ linh tinh quái.

Trầm Ngư mẫu dạ xoa một phen xách : "Nói, tại sao không làm tác nghiệp? !"

Tiểu chính thái chớp mắt to hướng phụ thân cầu cứu, bất quá người làm cha này ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho nó, xem ra lần này "Tự cứu" , cho nên làm làm ra một bộ mặt lã chã - chực khóc, giả bộ ngoan lấy lòng

"Mẹ mẹ ~ "

Trầm Ngư đem sách nhét vào trước mặt bàn, đem một quyển thật dầy sách bài tập che ở trên bàn

"Làm xong ngay! Không nên ỷ mình có chút ít thông minh! Con thỏ nhỏ kia, bây giờ con còn chưa tới tuổi phản nghịch đâu!"

Tiểu chính thái ủy khuất bĩu môi, lẩm bẩm

"Mẹ cũng không đối với con ôn nhu ..."

Trầm Ngư tai lại nghe thấy : "Ôn nhu, tiểu tử con cũng biết cái từ này sao không tệ, có tiến bộ."

Tiểu chính thái lấy lòng kéo tay áo của nàng, cười thật ngọt ngào

"Mẹ, mẹ làm xong những thứ này, tay của con sẽ gãy, con làm một phần có được hay không, có được hay không vậy? Con bảo đảm những thứ này con đều biết..."

Trầm Ngư không để ý tới.

Tiểu chính thái không nổi giận iếp tục mài.

"Phu nhân, anh đói bụng."

Từ đại quan nhân "Phát hiệu lệnh" .

Trầm Ngư giật tạp dề xuống bếp phòng, hung hăng dặn dò tiểu chính thái, làm không xong không cho cơm ăn.

Nhìn không thấy bóng mẫu thân đứa bé oạch oạch bò đến trên thân phụ thân

"Cám ơn ba ba cứu mạng." Nói xong, bỉu môi chỉ trích

"Ba ba cha mới vừa rồi thấy chếtkhông cứu!"

"Ồ." Từ đại quan nhân chỉ là một cái âm tiết, sẽ làm đứa con đàng hoàng

"Con cho là bài tập, con làm đúng rồi?"

Đứa bé chu môi : "Những đề kia sao chứ... bà nội nói ba ba khi còn bé cũng có không nộp bài tập..."

Từ đại quan nhân trầm mặc một hồi lâu : "Ồ, con có thể với so sánh với cha sao?"

Đứa bé tiếp tục lẩm bẩm : "Tại sao không thể so sánh bà nội nói ba ba chưa từng có qua được đệ nhất, con đã qua được nhiều lần..." Ngồi ở trên đùi, hai bắp chân lay động lay động, tay trắng noản nhỏ bé nâng mặt suy tư, cặp mắt hoàn toàn di truyền của Từ đại quan nhân

"Bất quá bà ngoại nói mẹ khi còn bé học tập rất tốt đâu, còn tham gia thi biện luận cùng tranh tài thể thao, ôm giải thưởng trở lại."

Mắt to chợt linh linh, nghiêm túc nhìn phụ thân, đứa bé làm ra một cái "dấu tay "khinh bỉ", cho ra kết luận

"Ba ba không có lợi hại như mạ!"

...

Từ đại quan nhân hướng phòng bếp la : "Phu nhân em dạy dỗ con rất tốt!"

Trầm Ngư mặc tạp dề bưng thức ăn đi ra : "Tử không dạy, phụ chi quá. Chưa nghe nói qua 'Tử không dạy, mẫu chi quá', phu quân phải thấy được bản thân."

Tiểu chính thái từ trên đùi phụ thân nhảy xuống, đăng đăng chạy đến phòng ăn, bàn ăn nhìn thức ăn lưu chảy nước miếng, cười đến cảnh xuân rực rỡ

"Mẹ nấu cơm thơm quá, con có thể ăn cơm hay không " xoa bụng nhỏ

"Mẹ, con đói bụng."

"Đi rửa tay!"

"Dạ mẹ." Tiểu chính thái tuân lệnh, cười đi rửa tay .

Từ đại quan nhân đi vào phòng bếp giúp phu nhân bưng thức ăn, không để ý nhắc nhở

"Phu nhân, lại để cn trai tránh được sự trừng phạt ."

Trầm Ngư cười cười, hoàn toàn không có vẻ hung thần ác sát mới vừa rồi

"Tiểu gia hỏa kia thông minh, em cũng không phải là không biết. Nói vậy cũng biết không giao bài tập chẳng qua là nghịch ngợm. Còn có phu quân ~ " khóe mắt phác thảo tựa như cười

"Anh không phải mới vừa giải vây cho con sao?"

Từ đại quan nhân còn không có trả lời, nghe được tiếng chuông cửa, vợ chồng hai người quay đầu nhìn về phía cửa, đã nhìn thấy tới con mình từ hành lang chạy tới mở cửa.

"A Tứ thúc thúc —— "

"Cái gì A Tứ thúc thúc, phải gọi Trâu thúc thúc."

Cửa truyền đến tiếng nói quen thuộc.

"Cha và mẹ cũng gọi A Tứ thúc thúc A Tứ, đương nhiên là A Tứ thúc thúc, Quyên Quyên a di, Trâu muội muội."

Vợ chồng hai người đi ra thấy A Tứ cùng Hồ Quyên muội muội cùng nữ nhi của bọn họ đi vào, Tiểu chính thái ca ca nắm tay của cô bé

"Trâu muội muội, mẹ anh mới vừa làm làm cơm đó, cùng nhau ăn cơm đi."

Trâu muội muội nhìn một chút ba mẹ, nhận được cho phép mới đi theo hắn đi.

Trầm Ngư đứng ở cửa phòng bếp

"A Tứ, không phải là tới ăn trực sao?"

"... Chị dâu nếu biết rồi vậy thì lại thêm vài món thức ăn, em muốn ăn XXX, XXX, ..."

Tới không phải là lần một lần hai, Trầm Ngư thậm chí cũng lục lọi ra quy luật tới tuần 1 kỳ, 004, 009, 013 cộng thêm Khanh đệ đệ biểu muội Vương Nhân, thỉnh thoảng tới có vẻ vui mừng còn thấy tiêu đại lâu chủ cùng hồng nhan đại tỷ.

Này chứ, làm như nhà chị là quán cơm à!

Đúng vậy, chị dâu ( Ngư muội tử ) hoàn toàn xứng đáng là đầu bếp.

...

Tiểu chính thái đi nhà trẻ cách nhà cũng không xa, ra khỏi cư xá, đi qua một quảng trường đã đến.

Qua hôm nay bé sẽ đi học tiểu học. Đứng ở cửa lớp học Trầm Ngư "Ân cần" dặn dò

"Hôm nay nếu không nộp bài tập, coi chừng cái mông của con!"

Đứa nhỏ phản xạ có điều kiện hai tay che ở trên mông, bất mãn "Mẹ vừa uy hiếp người." Phất tay một cái chạy vào phòng học

"Bài tập con sẽ nộp, sẽ không quên ."

Trầm Ngư quay đầu, thấy lão sư chính là dạy con mình.

"Kiến Ninh đứa nhỏ này rất thông minh, khó được đứa trẻ vừa không khi dễ những tiểu bằng hữu khác, nó rất trượng nghĩa. 2 vị đem đứa nhỏ này dạy thật tốt ..."

rầm Ngư nghe cùng có ít quang vinh, trong lòng có chút mừng thầm. Khích lệ con nhà mình đương nhiên là thích nghe, ra khỏi trường cho Từ đại quan nhân 1 tin nhắn.

Phu quân cuối tuần này, mang con đi DisneyLand chơi đi.

Phu nhân ngày hôm trước không phải là cự tuyệt cái này đề nghị rồi sao?

Trước khác nay khác.

Vậy thì đi.

Xế chiều Trầm Ngư đi đón con trai, phát hiện vẻ mặt nó băng bó, cổ, mặt oa oa. Trầm Ngư hỏi nguyên nhân cũng không nói. Trầm Ngư thở dài, đứa bé này tính tình thật là có chút ít giống nàng.

Đem con đón về nhà gọi điện thoại cho lão sư, hỏi thăm chuyện trải qua. Lão sư cũng nói không rõ ràng, chỉ biết là nó cùng tiểu bằng hữu đánh nhau, hỏi nó gì cũng không nói, Trầm Ngư nhờ cậy lão sư ngày mai tiếp tục nhìn con mình, cúp điện thoại đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn nó ôm một ôm gối nghiêng thân thể nằm ở trên giường để lại cho một nàng 1 bóng lưng.

Trầm Ngư đi tới, ôm lấy thân thể con vuốt trên mặt hắn băng gạt, có chút đau lòng

"Con trai, bị người nào khi dễ? Má giúp con đi báo thù."

Từ tiểu chính thái không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo thân thể, không có tránh ra, cũng là bất động lẩm bẩm một câu

"Mới... Bị khi phụ sỉ nhục..." Xoay người lại tiến vào trong ngực Trầm Ngư, thật lâu mới mở miệng.

" Mẹ mẹ"

"Ừ, mẹ ở đây."

"Mẹ, con muốn tập võ!"

Cuối cùng, Trầm Ngư cũng không thể biết nguyên nhân đánh nhau chờ Từ Úy tan việc cổ động hắn đi hỏi vậy.

"Phu nhân sẽ dạy con tập võ sao." Hỏi xong Từ đại quan nhân cho nàng đáp án như vậy. Trầm Ngư sâu hơn hỏi Từ đại quan nhân nói đây là ước định của 2 cha con mặc dù con còn nhỏ cũng không thể nuốt lời.

Trầm Ngư bắt đầu dạy nhi tử tập võ, trung bình tấn, đứng, đứng thẳng chạy, nhảy, đi, ngồi, nằm, từng mục yêu cầu nghiêm khắc, Từ tiểu chính thái thế nhưng nhịn không có kêu một tiếng khổ, nhìn cố gắng của con Trầm Ngư làm một quyết định.

Nghỉ hè này, Trầm Ngư mang nhi tử đi tới gặp lão thái gia. Gia gia nãi nãi đã không ở đó, phòng đó đổi cho một hộ khác họ Trầm người ta ở lại.

Trầm Ngư mang nhi tử đi chính là nhà sư phụ Trầm Tòng Ký nhìn Từ tiểu chính thái hết sức hài lòng tại chỗ hỏi nó :

"Kiến Ninh, có muốn hay không lưu lại tập võ?" Rất có ý thu nhận đệ tử.

Đứa trẻ nhìn một chút mẫu thân, Trầm Tòng Ký cho hắn mấy ngày thời gian suy nghĩ.

Trầm Ngư lúc rời đi hai người không phải là nàng cùng con traimà là Từ đại quan nhân tìm tới.

Đứa nhỉ hỏi thăm ý kiến phụ thân, Từ đại quan nhân chỉ nói một câu nói mẹ của con là ở huyện thành này học xong tiểu học cùng trung học.

[ Khanh đệ đệ phụ trương ] : một bánh bao thịt dẫn tới...

Tô Thiểu Khanh gia đình điều kiện rất tốt, bởi vì hắn từ nhỏ lớn lên khả ái, tức thì bị một đám trưởng bối sủng ái lớn lên, bà nội ông ngoại bà ngoại cộng thêm thất đại cô bát đại di...

Bị làm thành thái thượng hoàng của cung Tô Thiểu Khanh đồng học có thể lớn thành như vậy, có thể nói không dễ dàng.

Tiểu tử này không thích bị cưng chiều, đối với trưởng bối "Thương yêu" luôn là có thể trốn thì trốn, thích nhất chính là cùng chơi biểu ca Từ Úy. Từ Úy đồng chí khi còn bé gầy teo nho nhỏ nhưng là tâm can đã bắt đầu "Đen" , bất quá rốt cuộc là thích cái tiểu biểu đệ này cuối cùng không có hạ quá "Ngoan tay". Dĩ nhiên, cũng không loại bỏ ý tứ là Từ Úy đồng chí muốn để lại làm "Lâu dài sử dụng" .

Nói chuyện này phát sinh ở Từ Úy khi "Lừa bịp tống tiền" Tô Thiểu Khanh acc sau, Khanh đệ đệ đăng kí chính là nhân vật mới, điều chỉnh hơn nửa đêm tướng mạo rốt cục hài lòng đánh xuống tên: Khanh Tương.

Nếu nói áo vải và Khanh Tương.

Nửa giờ sau, khi Khanh ra khỏi tân thủ thôn, nhất thời tâm dương, tra một chút acc "Áo vải" nhìn cấp bậc phía sau 63. Kinh ngạc hai canh giờ không có lại tmiệng.

Đại ca, mạnh!

Tìm ID mấy đứa bạn cùng phòng kí túc "Hữu tình tin nhắn", tuyên cáo Tô Thiểu Khanh hắn đổi ID trở lại.

Thấy hắn lv "Đáng thương" tụi bạn xấu vô lương "Vuốt ve" hắn, Thiểu Khanh này, các ca ca dẫn cậu đi thăng cấp.

Khanh đệ đệ lúc này như bị chọc lông mao, nhỏ mọn ghi nhớ khoản "Cừu hận" này, ngày thứ hai đi trường đè lại mấy người kia phát đánh sau, nghênh ngang rời đi.

Kế tiếp một tuần, Khanh đệ đệ không có ở trường, lý do túc xá có thời gian tắt đèn, trong nhà có thể suốt đêm online.

Tại này một tuần sau Khanh đệ đệ biết hồng nhan đại tỷ, thuận tiện cùng kiếm chỉ nam thiên kết làm hảo hữu "Gắn bó keo sơn" —— chính là vì ‘bánh bao thịt’ dẫn tới đánh cuộc thế kỷ này

Ngày đó, ánh nắng tươi sáng, Khanh đệ đệ lên trò chơi, trò chơi cũng là đồng dạng ánh nắng tươi sáng.

Vừa lên tuyến, Khanh đệ đệ nhận một nhiệm vụ liên hoàn, không biết này có tính hay không là ẩn tàng nhiệm vụ, thứ nhất hoàn Thái Bình Khanh đệ đệ đi ở trên đường cái, nhàm chán địa điểm 1 NPC theo một đường đi tới, trong thành Lưu bà ban bố một cái nhiệm vụ hỏi hắn có đồng ý hay không giúp nàng đi tiệm thuốc mua thuốc, nàng ngày hôm qua không cẩn thận ngã đi đứng có chút không tiện.

Khanh đệ đệ xem một chút cấp bậc mình đứng đầu bảng tên, này một tuần chỉ bận rộn giết quái thăng cấp cảm giác hơi mệt, làm một ít nhiệm vụ điều tiết xuống, cũng là tiếp nhận cái nhiệm vụ nhìn như bình thường này.

Đi tiệm thuốc, lão bản đem thuốc cho hắn, sau đó hỏi hắn có nguyện ý hay không đi ngoài thành nam núi săn một da Hổ bởi vì hắn không cẩn thận đem da hổ của chủ tiệm thợ săn làm hư .

Khanh đệ đệ đem thuốc đưa cho Lưu bà, thu thập đi xuống ngoài thành núi nam. Núi có hổ cấp bậc cũng không tính là cao, cũng là lv 70 cấp Khanh đệ đệ lúc này đã lv 78.

Săn hổ xong giúp lão bản đem tiệm thuốc da hổ đưa cho thợ săn, hồ thợ săn nói mấy ngày hôm trước mình ở tiệm sắt đánh một cây đao hỏi hắn có nguyện ý hay không giúp hắn mang tới. Khanh đệ đệ đi tiệm thợ rèn Vương thợ rèn cần một loại tinh thạch, Đông Giao nham thạch quái có phát, ...

Mọi người với tiểu nhiệm vụ có hạn chế, kinh nghiệm không tính là cao. Khanh đệ đệ tâm tình tốt, ột đường chạy xuống làm được q thứ 49 kinh nghiệm tăng cao, Khanh đệ đệ tđương nhiên càng thêm có tinh thần . q thứ 99 bánh bao thịt đại bảo.

Chú ý, bánh bao"Thịt", không phải là bánh bao Khanh đệ đệ chạy lần cả thành Kim Lăng, vui mừng tới tửu lâu đầu bếp nơi đó nhận được đầu mối, bất quá bánh bao thịt cần thịt hươu.

Khanh đệ đệ chạy thẳng tới thành Dương Châu bắc giao, đánh quái lấy thịt hươu.

Vào bắc giao quái Khanh đệ đệ thấy 1 đại đao dũng mãnh chém quái Hồng y nữ hiệp, Hồng y phần phật chiêu thức mở rộng ra chung quanh phiêu tán hơi thở nồng đậm. làm cho Khanh đệ đệ ý niệm đầu tiên yêu nhân.

Khanh đệ đệ không tâm tư đi quấy rầy, bãi hươu cũng khá lớn, hắn chạy đến bên cạnh đi chém.

Kim đầu bếp muốn 100 thịt hươu. Hươu quái không thế nào rớt thịt, hơn nữa là bào da.

"Tiểu suất ca —— "

Khanh đệ đệ sửng sốt một chút thấy Hồng y nữ hiệp dẫn đao hướng hắn đi mới xác định là ở gọi hắn lập tức nổi da gà thình thịch rơi đầy đất, quên mất đánh quái, nhân vật cương một chút, thân thể bị hươu đánh nặng nề một kích. Khanh đệ đệ nổi giận, một đại chiêu đánh quái, quay đầu lại nhìn Hồng y nữ hiệp.

Hồng y nữ hiệp đánh ra một khuôn mặt tươi cười : "Tiểu suất ca, có thuốc không? Chúng ta giao dịch một chút."

Bởi vì trước đó nhận định Hồng y nữ hiệp thuộc tính "Yêu nhân", Khanh đệ đệ chỉ cảm thấy xưng hô này mạo hiểm lạnh buốt hàn khí, lấy ra một tổ hoa thược dược cùng lam thuốc trực tiếp cho Hồng y nữ hiệp, xoay người muốn đi.

Không biết là bởi vì hắn "Hào sảng", hay là những khác Hồng y nữ hiệp đột nhiên cùng hắn thân mật : "Tiểu suất ca tên gọi là gì, tỷ tỷ là Loạn thế hồng nhan, em gọi chị đây là hồng nhan đại tỷ được rồi."

Khanh đệ đệ nhìn đồng chí dính đi lên như "Kẹo da trâu", khóe miệng co quắp rút ra, cố gắng muốn cùng Hồng y nữ hiệp kéo ra khoảng cách, không có kết quả. Hồng y nữ hiệp thao tác rất mạnh, kỹ năng thay phiên sử dụng đi vị cũng vừa đúng.

Chỉ nói phối hợp hai người giết quái đương nhiên so sánh với một người mạnh hơn, Khanh đệ đệ trong túi hươu bào thu thập tốc độ cũng mau gấp đôi.Nhìn thịt hươu số lượng Khanh đệ đệ tâm tình tốt, thậm chí không hề nữa để ý Hồng y nữ hiệp là "Yêu nhân" nữa.

Cuối cùng một khối thịt hươu. Khanh đệ đệ nhìn lên trước mặt đột nhiên cảm thấy thân thiết gọi lên "Hồng nhan đại tỷ" cũng tự nhiên.

"Khanh Tương tiểu đệ " Hồng y nữ hiệp kéo đao chém lật một con hươu, bành địa tuôn ra trên đất da

"Chờ em lên lv 80, trở về thành xây bang phái, đại tỷ làm Phó bang chủ cho em!"

Khanh đệ đệ xem một chút mình mau mãn lv 79 hào hùng nổi

"Tốt, Ngạo thế bang phái đệ nhất!"

( Ngạo thế bên trong, người chơi lv 80 trở lên mới có tư chất thành lập bang phái )

Chuyện phát sinh luôn là ngoài dự đoán mọi người, chỉ còn lại có một khối cuối cùng, nhiệm vụ "Bánh bao thịt" mắt thấy thắng lợi sắp tới, 1 bạch y nữ tử larry lao ra, Khanh đệ đệ vội vàng dừng kỹ năng hươu mục tiêu công kích rơi vào trên người huyền y kiếm khách, máu—— té xuống đi một nửa.

Khanh đệ đệ oán hận địa tưới một lọ hoa thược dược, hồng nhan đại tỷ kéo đao giải quyết hươu đầu mục, hai người đồng thời xoay người nhìn chằm chằm bạch y nữ tử"Loạn vào".

Hồng nhan đại tỷ tính tình trong nháy mắt hiển lộ không bỏ sót

"Này, mỹ nhân, PK không?, tỷ tỷ phụng bồi!"

Một áo lam hiệp khách đi vào tầm mắt của bọn họ, thay bạch y nữ tử nói xin lỗi.

Hồng nhan đại tỷ nhìn tên của hắn, kiếm chỉ nam thiên "Cấp bậc thứ hai BXH!"

..

Bọn họ nơi này tương đối không nói gì Khanh đệ đệ đột nhiên nghe được một tiếng hệ thống nói đã đến giờ thu thập hươu bào thịt, người chơi Khanh Tương không có thu thập đủ 100 hươu bào thịt, đầu bếp vĩnh cửu cự tuyệt chế bánh bao thịt, nhiệm vụ liên hoàn thất bại! ! !

Khanh đệ đệ đỏ tròng mắt,thấy bạch y nữ tử đi, trắng dao nhỏ vào hồng dao nhỏ ra, bạch y nữ tử ngay cả phản kháng cũng không có hóa thành bạch quang biến mất.

Áo lam hiệp khách sửng sốt một giây, đại khái cũng nổi giận, cùng Khanh đệ đệ PK một chỗ.

...

Trận chiến ấy theo hồng nhan đại tỷ thuật lại đó là kinh thiên động địa, nhật nguyệt vô quang.

Khanh đệ đệ cùng kiếm chỉ nam thiên, thu thủy y Nhân "Thù hận" cứ như vậy kết làm. Dĩ nhiên sau hồng nhan đại tỷ "Yêu nhân", hồng nhan đại tỷ cùng Khanh đệ đệ tiến hành "Tiếp xúc thân mật" dài đến hai tuần lễ.

Khanh đệ đệ thật là không được thụ, chỉ cần đem chuyện giải thích rõ kiếm chỉ nam thiên nơi đó có mặt cùng hắn qua lại PK nhiều lần như vậy, cho tới cuối cùng hai người PK đến bang phái thăng cấp lên.

——này này, hồng nhan đại tỷ, trong chuyện này cũng có chị đó...

[ dược sư trang phụ trương ] : nhìn, một thôn trang này

Chuyện xưa phát sinh là khi dược sư trang đã thăng cấp thành bang phái hệ thống.

Thành Lạc Dương ngoài mười dặm sườn núi có một ngọn núi hình dáng ngoài giống cây Liễu, hoa đào lộ ra tường viện một cành tươi mới.

Cửa trang tấm biển có ba chữ cuồng thảo ‘dược sư trang’, là người bên trong trang thiếu gia 017 đích thân viết.

Dược sư trang trang chủ tên là áo vải, bên trong trang cộng trang chủ phu nhân cùng là 21 người, từ acc dược sư 003 đứng đến 021. Dược sư trang chủ yếu là kĩ năng chữa trị hơn nữa thành sở trường. Dĩ nhiên lợi hại nhất vẫn là trang chủ áo vải, xưng danh diệu thủ hồi xuân cũng không sai.

Ngày này ban đêm trên ánh trăng, cây liễu tinh Liễu Tài Xuân ngồi tại hậu viện tảng đá bên hồ sen nói chuyện với bọn quỷ quái mới vào trang một đám tiểu yêu tinh nói dược sư trang " sự nghiệp to lớn", hồ sen bên trong nổi lên một trận bọt nước, nhân ngư mỹ lệ từ dưới nước lộ ra nửa người.

Liễu Tài Xuân một mặt khả ái chào hỏi : "Uyên, thăm người thân đã trở lại."

Luôn luôn ít nói nhân ngư uyên lắc lắc đuôi cá, nhích tới gần bên bờ đột nhiên từ đường đi vào bờ. Một đám tiểu yêu chưa nhìn thấy qua cảnh tượng mỹ lệ như vậy dưới ánh trăng lóe đạm lam sắc ánh ánh, nhân ngư đuôi cá biến thành hai cái chân dài thon dài...

Liễu Tài Xuân trợn tròn mắt, đưa tay giật xuống áo ngoài của mình, đem bao lấy chung quanh vang lên một mảnh tiếc hận thở dài, bất quá bị hắn oán hận một cái trừng đi qua không ai dám lên tiếng một hàng khói riêng của mình tản đi.

Nhân ngư uyên lôi kéo y phục trên người màu xanh nhạt che kín thân thể, ngồi ở hồ sen bên trên tảng đá ngẩng đầu nhìn bầu trời nguyệt, tóc u lam dài tận dưới chân trên mặt đất.

Bầu trời đêm gió nhẹ, ánh trăng đưa mây đi dạo quanh.

Liễu Tài Xuân tại bên cạnh ngồi xuống

"Uyên, tại sao? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?"

Trang chủ phu nhân từng nói cho uyên nói sau trang viện hồ sen thông lên Lạc Thủy,hợp với Hoàng Hà nối thẳng biển rộng. Uyên thử qua nhiều lần trang chủ phu nhân không có lừa gạt hắn, một ít lần hắn bơi một tháng, cuối cùng đã tới bích hải, thấy cảnh sắc quen thuộc, đáy biển chỗ sâu cung điện đồng tộc, huynh đệ tỷ muội của hắn. Cùng người thân xa cách gặp lại hắn đương nhiên là vui sướng.

Nhưng là qua không lâu, lại bắt đầu tưởng niệm trang viện không lớn này, mặc dù mình là bị bắt đi nhưng ——

—— hắn tưởng niệm trang chủ phu nhân đứng ở hồ sen đem thức ăn bày ở bên trên tảng đá không ngừng tay vừa nói chuyện "Hấp dẫn" hắn thân cận, trang chủ đứng ở một bên nhìn, không nói nhiều lắm.

—— hắn tưởng niệm hồ sen cái cây liễu biến thành thiếu niên, tưởng niệm các bạn.

—— hắn tưởng niệm mọi người của dược sư trang, tưởng niệm cái loại không khí cười vui đang ngồi trong trang viện, bi thương luôn là không chỗ ẩn núp.

—— hắn tưởng niệm sư phụ Thập Nương, tiểu Tô sư phụ, Tiết Đào sư phụ dạy bọn họ hiểu biết chữ nghĩa, dạy bọn họ cầm kỳ thư họa phong nhã.

—— thậm chí, hắn bắt đầu tưởng niệm hồ sen: hoa sen, tiền viện hoa đào.

...

Rốt cục nhịn không được, ở một ban đêm lặng lẽ trở lại mới vừa thò đầu ra đã bị sợ hết hồn, dược sư trang mọi người thế nhưng đều ở, mọi người hỉ hả cùng hắn chào hỏi.

"Ơ ~ tiểu nhân ngư, thăm người thân trở lại —— "

... Hắn nổi giận : "Ta có tên, uyên! Uyên! !"

Vẫn hết chỗ chê tên cứ như vậy nói cho mọi người.

Không có một người nói hắn bất cáo nhi biệt, phảng phất hắn chưa từng có rời đi qua, hay hoặc là hắn chẳng qua là đi du ngoạn cuối cùng về tới đây bởi vì nơi này là nhà của hắn.

Bởi vì là bằng hữu cho nên dễ dàng nhìn ra tâm tình của hắn. Liễu Tài Xuân hỏi một câu sẽ không hỏi nữa, chờ hắn trả lời hoặc là không đáp.

"Ta không muốn rời đi mọi người." Uyên cuối cùng vẫn là đã mở miệng.

"Không có ai cho ngươi rời đi, hoặc là ——" Liễu Tài Xuân nghĩ đến một loại khả năng

"Là trong nhà của ngươi... ?"

Uyên vẻ mặt hiển nhiên chứng thật suy đoán của hắn.

"Ta và ngươi đã nói, liễu, thân phận của ta."

Liễu Tài Xuân trầm mặc thật lâu bĩu môi ném ra một câu nói

"Không phải là hoàng tử thôi sao, có gì đặc biệt hơn người... ?"

"Nhân ngư thật ra thì cùng người giống nhau, cũng có quốc gia ranh giới, ta ở bích hải, khác còn có xích hải, sa mạc, tuyền biển, còn có rất nhiều tiểu bộ tộc ở tại hải vực khác... . Sẽ có chiến tranh, liễu."

"Kia tộc nào không có chiến tranh? Cho dù bất đồng chủng tộc, tranh đấu cũng chưa từng có dừng lại.. Chẳng qua là, uyên." Liễu Tài Xuân nhìn mặt oa oa che dấu vẻ mặt, có loại kinh nghiệm tang thương sắc bén

"Ngươi đã quyết định xong chưa?"

Uyên hồi lâu không có tái mở miệng.

"Ta không nỡ... Liễu..."

Nếu như trong trí nhớ có thế ngoại đào nguyên, nơi này không thể nghi ngờ là tồn tại trong tưởng tượng của hắn, bất kể bạn là người, quỷ, yêu, quái hoặc là nhân ngư, tất cả mọi người có thể cười vui ngồi cùng một chỗ, thảo luận hôm nay ăn cái gì, vừa nói trang chủ phu nhân hôm nay lại làm cái gì cử chỉ "Kinh người" nào, dược sư mỗ nào chế thuốc nổ dược đỉnh, thậm chí bên trong cái có dược thảo nào nở hoa không ... Nhưng có lúc không nỡ cũng phải bỏ.

"Cha mẹ của ta thúc bá huynh tỷ đã chết trận, ta là còn dư lại duy nhất trong hoàng tộc, thần dân bích hải cần ta... Liễu, này là trách nhiệm của ta!"

Liễu Tài Xuân nhìn thật lâu thở dài quay đầu

"Muốn cùng mọi người nói không? ... Nếu như cần trợ giúp, ta nghĩ trang chủ cùng trang chủ phu nhân còn có tất cả mọi người dược sư trang..."

Uyên cắt đứt lời của hắn : "Không, liễu... . Ta không muốn đem mọi người liên lụy, này là chiến tranh giữa nhân ngư chỉ cần... Ít nhất giữ một mảnh cõi yên vui này thôi."

Liễu Tài Xuân nhìn nhân ngư không có vào hồ sen, làm một quyết định.

Nghe xong lời của hắn, trang chủ phu nhân bọn họ cười đến quỷ dị vô cùng, đánh vào ngực hắn: "Không nghĩ tới Tiểu Liễu quan tâm tiểu uyên như vậy, chuyện này để tỷ tỷ lo." Quay đầu lại nhìn về phía ngồi ở chính vị Tử y dược sư

"Phu quân, chúng ta đi bích hải không, thiếp muốn nhìn long cung nhất định là rất mỹ lệ."

Chỉnh đốn nhân lực vật lực dược sư trang, một nhóm người yêu quỷ quái "quân không chính hiệu" này hướng bích hải tiến, dẫn đầu chính là một con cá.

Chạy tới bích hải vừa lúc vượt qua trận chém giết quyết định thắng bại, cả hải vực cũng bị nhân ngư máu nhuộm thành u lam sắc, hồng lân theo nước chảy trôi vô lực.

Xích biển cùng sa mạc liên quân đã đánh tới bích hải đế đô dưới thành, thành sắp bị phá tới.

Trên cổng thành cờ xí Bích sắc tung bay, cửa thành một người mặc khôi giáp cầm trụ kiếm đứng vững vàng, máu đen khôi giáp của hắn, máu đen dung nhan hắn nhưng không che dấu được cái loại y phong duệ băng liệt này.

"Thành còn ở người, thành phá người mất. Phải nhớ muốn công phá bích thành, trừ phi giẫm qua xác của ta —— "

Thanh âm của hắn khàn giọng cũng không có thanh âm ứng hoà, cũng đang trong nháy mắt bích hải sĩ khí tăng vọt, liên quân xích biển cùng sa mạc lại bị bức lui một trăm thước.

Cô gái hoàng sam nhìn nam tử ở cửa thành :

"Phu quân, thiếp có loại chua xót khi hài tử lớn lên. Hắn đã không phải là uyên, mà là bích uyên, Vương của bích hải."

Tử y dược sư dắt tay nàng : "Đi thôi, chúng ta không phải là tới nơi này nhìn. Bất kể là uyên hay là bích uyên, cũng là một phần tử của dược sư trang. Dược sư trang, tuyệt đối không cho phép ngoại nhân ăn hiếp! ! !"

Từ chính diện thay đổi trận chém giết này đã không thể nào, chẳng qua là thắng vì đánh bất ngờ. Trong nháy mắt Tử y dược sư lập thành kế sách ám sát thủ lĩnh Thống soái liên quân xích biển cùng sa mạc, rồi trong liên quân trung chế tạo sự khủng hoảng, một mặt liên lạc với bích uyên chuẩn bị đúng lúc phản công, đem liên quân đuổi ra khỏi bích hải.

Nhiệm vụ liên lạc giao cho đám người Liễu Tài Xuân đi hoàn thành. Dược sư trang dược sư bị trang chủ cùng trang chủ phu nhân phân công nhiệm vụ riêng của mình nhanh chóng tản ra .

...

Không biết dược sư trang trang chủ cùng các dược sư dùng thủ đoạn như thế nào bích uyên cùng Liễu Tài Xuân đứng ở bích hải thành lâu, nhìn liên quân như thủy triều rút đi, nơi nơi là đổ nát của chiến trường.

Bích uyên tâm căng thẳng rốt cục từ từ thanh tĩnh lại, thân thể mỏi mệt thiếu chút nữa đứng không vững.

Liễu Tài Xuân không để lại dấu vết đỡ lấy hắn, để cho hắn có thể đứng vững đạt một lệnh. Hắn không có nói cám ơn bởi vì hắn biết là nếu là bằng hữu thì không cần.

Nhìn Tử y cùng hoàng sam dắt tay nhau mà đến, hắn từng bước đến gần lòng mang cảm kích không biết nên nói như thế nào lời lại bị cô gái này cười một phen kéo vào trong ngực, gọi tên của hắn : "Uyên, không có chuyện gì là tốt rồi." Nói xong buông hắn ra, phảng phất vì chứng minh lời của nàng, ở trước ngực hắn vỗ vỗ.

Bị nàng vỗ đến ho ra, sự buồn bực tốt lên rất nhiều.

Bên tai nghe được Liễu Tài Xuân "Khích bác ly gián"

"Này, nữ nhân kia, trượng phu cô đang ở bên người đấy, đừng...với nam nhân khác ôm một cái ..."

Không nhịn được buồn cười, cảnh tượng quen thuộc như vậy.

"Vô phương , mọi người cũng là con cháu của dược sư trang "

Tử y dược sư nói ra những lời này, bích uyên quay đầu lại nhìn thấy Liễu Tài Xuân quýnh nghiêm mặt màu xanh biếc.

Bích hải từng điểm từng điểm khôi phục, ở dọc theo nơi cài rất nhiều pháp trận, cũng là kiệt tác của mọi người dược sư trang. Chẳng qua là hắn không thể tùy thời đi trở về, vương miện đế bào hắn đã là bích hải vương.

Cô gái hoàng sam đối với hắn phất tay cười khanh khách : "Nhi tử nhà mình, muốn lúc nào trở lại thì trở lại, chúng ta không có đem cậu trục xuất khỏi trang."

Hốc mắt bỗng nhiên ướt, vô số trân châu tròn từ mặt hắn gò má lăn xuống ở trong nước biển.

Cô gái hoàng sam cùng người chung quanh một trận tranh đua, không biết ai kêu nói :

"Trân châu đó, trân châu, tiểu uyên trân châu, này…không nên đoạt của ta! Ta muốn làm thành đồ gia bảo. Phải biết rằng đây là nước mắt nhân ngư vương lăn xuống..."

Làm cho hắn không có tâm tình trong nháy mắt nữa.

...

Có lẽ, có một ngày, hắn có thể trở về, đi đến cái trang viện kia, nhìn bên trong hoa đào nhìn bên trong hồ sen...

Trầm Ngư tỉnh lại, cũng ngủ không được nữa xem một chút người bên cạnh, ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào lông mi dài ngắn không nhìn thấy cặp mắt trong trẻo kia. Nàng cười nhìn trần nhà, đôi tay kia từ bên cạnh đưa qua, đem nàng ôm vào trong ngực.

"Chồng này, vợ vừa nằm mơ."

"Ừ."

"Em mơ thấy dược sư trang, và mọi người..."

...

"Em rất nhớ tiểu uyên ."

"... Bích hải không xa.

" ..."

“Phu nhân mặc dù dược sư trang quỷ quỷ quái quái hoa thảo cũng là con của chúng ta :

“Con, nhớ như vậy, chồng sẽ ghen đó."

Trầm Ngư cười, trấn an ờ sờ đầu hắn.

"Em đang suy nghĩ. Chồng này, có thể hay không thật sự có một cái không gian như vậy tiểu uyên, tiểu Liễu trong Ngạo thế hết thảy cũng là chân thật ở nơi đâu, chúng ta chẳng qua là kẻ xông vào là khách qua đường..."

Có lẽ là vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play