11.1 Chị dâu, nam nhân của chị bị thưởng ——
Trầm Ngư nhìn mình trong gương bất mãn siết chặt mặt, che miệng đánh một cái ngáp nhỏ.
Nàng cho là chuyện ngày hôm qua coi như là kết thúc mặc dù trong lòng có nho nhỏ không yên, nhưng nhân sinh chuyện không như ý thường là tám chín phần mười, chỉ cần còn có một hai chuyện có thể khiến mình thư thái là được, cũng không quá so đo, như vậy mới có thể vui vẻ sống a. Nhưng buổi sáng một cuộc điện thoại quấy rầy tâm tình của nàng.
Người quen nàng cũng biết, thời gian buổi sáng nàng rất ít khi thức dậy. Mặc dù nửa năm này làm việc và nghỉ ngơi thời gian có hơi điều chỉnh chút ít, phải hầu hạ Từ đại quan nhân "Cơm trưa", thức dậy cũng là sớm nhưng là ở 8, 9 h vẫn là rất ít có thể thanh tĩnh.
Nghe được di động vang, nàng mơ mơ màng màng ấn xuống chấp nhận, a lô một tiếng.
Một người nàng cũng quen thuộc không kém——
"Trầm Ngư sao? Bác là mẹ của Luân..."
Trầm Ngư đại não trong nháy mắt trống rỗng, cơ giới nga một tiếng, nổi lên ý niệm đầu tiên: ngày hôm qua con dâu nhà bác khi dễ người ta, hôm nay lại bác tìm tới cửa sao?
...
"Có thể cùng cháu gặp mặt được không?"
...
"Vậy cũng tốt, chiều 3: 30, ở XXX."
Trầm Ngư có một tính "Trí mạng" là khi chưa tỉnh ngủ thường không có những quyết định sáng suốt, cho nên nàng không ít bị người quen "Chiếm tiện nghi" .
Gần đây, Từ đại quan nhân "Chiếm tiện nghi" nhiều nhất. Hắn nói phu nhân XXXX. Trầm Ngư mơ mơ màng màng nên đáp ứng, cúp điện thoại không tới ba phút đồng hồ tỉnh táo lại chỉ có thể hướng trần nhà kêu rên.
Lần này cũng là như thế.
Trầm Ngư nhìn điện thoại như cha mẹ chết, không lịch sự đại não gẩy một tổ mã số đi ra ngoài chờ bên kia người đón bất kể là ai, bành bạch kể khổ.
Nói xong , tâm tình sung sướng thấy di động lại biểu hiện tên. Từ Úy. o (╯□╰ )o
Hồ muội muội không ở nhà, Trầm Ngư nhớ tới ngày hôm qua Hồ muội muội bảo hôm nay lịch học rất nhiều, buổi trưa không trở về dùng cơm
Đem thân thể nằm lăn trên giường, dùng chăn che kín đầu mình thôi miên, ngủ thẳng đến 12 h đã tỉnh, chợt nhớ tới hôm nay đã quên cho Từ đại quan nhân ăn, đã nắm di động thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng viết một cái tên.
Trầm Ngư vẻ mặt đưa đám, tâm tình càng thêm không tốt , nghe được thanh âm kia cảnh giác đứng dậy.
Vương Nhân quay đầu lại nhìn nàng
"Tỷ, chị rốt cục tỉnh ngủ ."
Trầm Ngư nháy nháy mắt to : "Nhân Nhân, sao em lại tới đây?"
Vương Nhân mặt xinh đẹp hếch mũi, cười đến mập mờ nắm chặt lấy bả vai của nàng
"Còn không phải là cái vị kia như quỷ đòi mạng sao, để cho em tới hỏi thăm chị một chút tại sao điện thoại gọi không nghe. Từ sư huynh rất khẩn trương a, tỷ. Lúc nào em có thể gọi người ta là tỷ phu?"
Nghe lời của Vương Nhân Trầm Ngư đầu độn độn, đáy lòng nhưng có một loại nói không rõ nói không rõ lật lên, trêu chọc trong lồng ngực ngứa ngáy, toàn thân mười vạn tám ngàn cọng lông mỗi một chỗ cũng không có yên bình.
Vương Nhân nhìn nàng hài hước "Ơ ~ tỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng là nhớ ai đó? Chẳng lẽ tư xuân?"
Trầm Ngư cũng không phủ nhận cũng không cùng nàng ầm ĩ. Trầm Ngư người nào nha, RP chưa từng có ai hậu vô lai giả, mãi mãi vũ trụ trăm triệu năm mới ra đến một JP và BH tồn tại như vậy?
Xoay người đi rửa mặt : "A, chị của em đời sao lại gặp phải hắn, nuôi cái gì không phải là nuôi, lại đi nuôi 1 con mèo!"
Vương Nhân nhìn nàng bóng lưng, một hồi lâu im lặng, xoay người đi phòng khách tìm nơi hẻo lánh "Quỷ quỷ túy túy" đâm thọc
"Từ di, cháu là Nhân Nhân. Báo cáo nhanh cho Từ di một tin tức tốt, ..."
Ngồi ở phòng cà phê, Trầm Ngư nhìn người ở đối diện mặt thuần phác làm cho nàng nhớ tới mẫu thân thiên thiên vạn vạn. Bên cạnh là cô bé kia ngày hôm qua ở của hàng của Từ a di nhìn thấy cùng Lưu Cầm tên là Sở Danh Y.
Lẫn nhau giới thiệu qua, Trầm Ngư có chút không yên lòng, cảm thán gặp mặt này thất quá máu chó, rõ ràng nàng cùng bọn họ không có liên quan.
"Trầm Ngư." Sở mẹ mở miệng trên mặt có vẻ như xin lỗi
"Ngày hôm qua, tiểu Cầm cùng Y Y hai đứa bé không hiểu chuyện, ủy khuất cho cháu rồi."
Trầm Ngư ngẩng đầu, cười cười, bưng lên trước mặt trà sữa uống một hớp
"Không có việc gì mà, cháu cũng đã quên."
Sở mẹ nhìn nàng, thật dài than thở
"Bác biết là Sở gia chúng ta có lỗi với cháu, Danh Luân đứa bé kia..."
Trầm Ngư chặn lại lời của nàng : "Bá mẫu chuyện đã qua, trên thế giới này không có người nào xin lỗi người nào, chuyện đã qua cháu không muốn lấy ra nói lại nữa, bây giờ cháu cũng không có tâm tình như vậy." Nàng, không muốn nghe bất luận ai nói lời xin lỗi. Cho nên, không khí trầm mặc.
Sở mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh phong cảnh phồn hoa không biết có nên nói cho Trầm Ngư nghe hay không
"Bác biết, là phụ nữ đều không muốn nghe lời nói như vậy. Có lẽ bác là 1 người mẹ ích kỷ... Khi đó Danh Luân thường xuyên nói về cháu, nó là 1 tay bác nuôi lớn, bác đương nhiên biết nó thích một cô bé, mỗi lần nói tới cô bé kia là nó luôn là cười. Cô bé kia rất ưu tú cho nên nó sẽ cố gắng đi học, cố gắng làm việc, cố gắng làm cho mình xứng với nàng, sẽ cho nàng 1 cuộc sống tốt... . Nhìn nó cực khổ, người làm mẹ đương nhiên cũng đau lòng, bất quá nhìn nó cười càng ngày càng nhiều, nên cũng nên cảm tạ cô bé kia, thậm chí nói đến chuyện cưới gả... . Nhưng là sau lại thấy nó không đề cập nữa, vốn là nói tốt nghiệp xong mang cô bé kia tới nhà, cho họ hàng biết. Sau khi tốt nghiệp nó nhưng chưa có về nhà, nói ở trong thành phố tìm được công việc tốt. Hỏi chuyện kia, nó chỉ nói là cùng cô bé kia chia tay, bây giờ đã có bạn gái mới. Chúng ta hỏi nguyên nhân nó chỉ nói là chia tay ."
"Nó là đứa con bác mang thay gần 10 tháng, sao lại không biết tâm tư của nó? Bác biết tiểu cầm cũng là 1 cô nương tốt nhưng trong lòng nó vẫn luôn có cháu. Nó đối với tiểu cầm tốt bởi vì nó là 1 nam nhân. Tiểu cầm đại khái cũng cảm giác được cho nên hôm qua mới có... Xin cháu đừng trách tiểu cầm."
Sở mẹ khẩn thiết nhìn nàng, Trầm Ngư chú ý tới trên tay nàng da đã nhăn nheo, một đôi tay của 1 người vất vả. Nhưng là ——
Nàng không phải là Thánh mẫu, không quản quá nhiều chuyện người khác.
"Ngài muốn chẳng qua là nói những lời này, vậy thôi, cháu muốn cáo từ. Chuyện đã qua sẽ là chuyện đã qua, cháu không muốn đi lật lại nợ cũ, cũng không muốn so đo ai đúng ai sai. Chuyện đã qua nói nó làm chi? Danh Luân có cuộc sống riêng của anh ấy, vậy thì anh ấy cứ tiếp tục. Với cháu không liên quan." Trầm Ngư đứng dậy.
"Trầm Ngư ——" Sở mẹ vội vàng đứng lên, nhìn nàng sau đó than thở
"Bác sớm cũng biết cháu là 1 cô gái tính tình cương liệt như vậy. Danh Luân không có phụ cháu, nó ban đầu lựa chọn tiểu cầm cùng cháu chia tay là bởi vì..."
Trầm Ngư không để cho người kia đem lời nói cho hết
"Lựa chọn của anh ấy, cháu không có quyền can thiệp!" Cảm giác mình kìm nén không được sắp có khuynh hướng nổi giận, gắng đè nén xuống
"Anh ấy là con của bác, là chồng của Lưu cầm sau cũng sẽ là 1 người cha cho nên, bây giờ, sau này, cũng sẽ không cùng cháu có bất kỳ quan hệ nào. Nếu anh ấy lựa chọn Lưu cầm bất kể có nguyên nhân lý do, gì thì sự thật này sẽ không cải biến!"
Shit!
Nàng tại sao phải ở chỗ này cùng người ta tranh luận loại chuyện này?
"Cháu biết nguyên nhân..." Sở mẹ nhìn nàng, tựa hồ bị khí thế của nàng hù đến thanh âm khẽ run.
Trầm Ngư bất chấp gắng không thất lễ, nhấc ba lô đi ra ngoài.
Shit! Không nên nói gì tự ái trước mặt nam nhân. Mượn gia thế Lưu cầm đã nói lên hắn đối với nàng không thẹn với lương tâm? Đúng là lý luận gặp quỷ! Đi ra cửa nhìn thấy Từ Úy, Trầm Ngư đột nhiên cảm giác ủy khuất. Từ Úy đi tới dắt tay nàng Trầm Ngư trầm mặc theo sát hắn đi.
Đi qua hai con đường, dừng lại Từ Úy nhìn nàng.
Trầm Ngư níu lấy áo hắn, thanh âm rầu rĩ
"Này, cho mượn cái vai."
"Xin dùng."
—— Từ Úy, cậu thích tôi ư?
—— a.
—— nhiều lời sẽ chết à.
—— không biết.
——...
—— tại sao phải thích tôi? Tôi biết mình không tính là xinh đẹp, nhiều lắm là cũng chỉ là thanh tú khả ái 1 tẹo thôi. Cá tính lại cứng, sẽ không biết làm nũng, cũng sẽ không ôn nhu, hơn nữa tuổi so h với cậu lớn hơn.
—— nữ nhân như vậy sống được tương đối lâu, và cũng lâu già.
——... Ai dạy cậu những lời này.
—— tự học thành tài.
——o (╯□╰ )o
—— Từ Úy.
——Ừ.
—— tôi phát hiện mình có chút thích cậu, làm sao bây giờ?
—— tôi rất thích.
——... Nào có trả lời như vậy chứ.
Cuối tuần này, Trầm Ngư đi ăn cơm "Giá cao " .
Sau khi tốt nghiệp, có không ít đồng học cũng lưu lại thành phố S phát triển, cũng không có thiếu sư huynh sư tỷ cùng Trầm Ngư giao hảo, tóm lại một câu nói Trầm Ngư cuộc sống chưa từng có "Tịch mịch" a.
Nhìn cô dâu và chú rể trong hôn lễ bước đi trên nền khúc quân hành Trầm Ngư ý nghĩ đầu tiên, rốt cục đi vào phần mộ. Thứ hai ý niệm trong đầu là kết hôn thật phiền phức.
Thật vất vả cử hành xong tất nghi thức hôn lễ, Trầm Ngư cùng đồng học sư huynh sư tỷ quen biết ngồi cùng một chỗ, trò chuyện về giờ sống thế nào, công việc hiện nay đương nhiên không quên nói chút ít chuyện về cô dâu, chú rể.
Không khí rất High vốn là cũng không còn chuyện gì với Trầm Ngư. Bất quá trên đường Trầm Ngư nhận một cú điện thoại.
Chị dâu, nam nhân của chị bị người đoạt ——
Trầm Ngư đóng một con mắt, che lỗ tai đưa di động ra thật xa. Gọi điện thoại cho nàng luyện âm cao sao? Đã quên chú ý chung quanh miễn cưỡng trở lại nói
"Con bé nào không muốn sống?" Dám trêu chọc nam nhân nhà nàng?
Vốn là Trầm Ngư ý chẳng qua là cảm khái dũng khí của đối phương, dám đoạt Tử y dược sư, kia cần chuẩn bị mấy cái đầu chứ?
Bất quá nghe được người nghe được ý cũng không phải là tầng ý này
Trầm Ngư quay đầu lại, thấy mười mấy con mắt.
"A nha, Tiểu Ngư sư muội, có nam người làm sao không cùng chúng ta chia sẻ tin tức đây. Chúng ta thật tò mò đối phương là người nào, thế nhưng có thể đem Tiểu Ngư sư muội quải về nhà?"
Trầm Ngư cả người ý vị, nắm lên túi chạy đi.
"Em phải phải về , việc gấp, lần sau gặp—— "
Phía sau truyền đến một trận hét : "Nàu, tiểu Ngư sư muội, bào đắc liễu hòa thượng —— "
Trầm Ngư: em đau quản nó chạy trốn miếu mà ch ính là em mới có thể chạy là được.
11.2 LOLI, dám cùng ai gia đoạt phu quân! ! !
Điện thoại là Khanh đệ đệ gọi tới.
Chuyện nguyên nhân gây ra thật ra thì rất không liên quan, trong khoảng thời gian này Từ Úy bề bộn nhiều việc, cho nên ít chơi game. Ngày này có 1 người thân thích tới nhà Tô Thiểu Khanh làm khách, thấy Tô Thiểu Khanh đang chơi game, nên cùng nhau chơi đùa. Tô Thiểu Khanh đăng kí cho một acc, tiểu hài tử ghét bỏ cấp bậc quá thấp, không muốn chơi.
Cho nên Khanh đệ đệ đem acc Áo vải cho nó chơi.
Trên đường Khanh đệ đệ đi wc trở lại thấy Tử y dược sư đứng ở trên lôi đài tỷ võ chọn rể, bị một người chơi tên là ‘Thất xảo linh lung nữ’ đánh bại.
Khanh đệ đệ lúc ấy chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, tay chân lạnh như băng, toàn thân phát rét. Đứa trẻ tựa hồ cũng biết mình gây họa, lẻn.
Khanh đệ đệ làm tốt đầy đủ tư tưởng chuẩn bị công việc, mở ra nhật ký áo vải thấy liên tiếp tin tức bắt đầu "Máu tươi chảy như điên không ngừng" .
—— Người chơi áo vải giải trừ cùng hôn ước Thái hậu, khấu trừ danh vọng 50000 điểm, kim tiền 5000 vạn lượng, tùy cơ thu hồi bất động sản.
——người chơi áo vải ban bố tỷ võ chọn vợ.
——Người chơi áo vải bị ‘thất xảo linh lung’ đánh bại.
——Người chơi áo vải bị cưỡng chế cùng ‘thất xảo linh lung’ kết làm phu thê.
...
Khanh đệ đệ nhìn kênh thế giới "Sôi trào", trên màn hình dưới lôi đài đám người mãnh liệt chen chúc, còn có trên lôi đài cô linh linh Tử y dược sư cùng nữ phi yên song đao ôm trong ngực, cảm giác có một cái dao để ở trên cổ mình.
Chị dâu, nam nhân của chị bị người ta đoạt ——
Chuyện không phải em làm a ——
Trầm Ngư đi vào Ngạo thế, ở dược sư trang viện thấy Tử y dược sư, nhân vật nhìn chưa ra vẻ mặt, nhưng Trầm Ngư cảm giác Tử y dược sư cũng không có động khí.
Phu nhân không phải đã nói dù sao cũng không phải là ta làm.
Nhưng, phu quân chuẩn bị cùng cái MM kia ở qua sao?
Phu nhân sẽ đem vi phu đoạt lấy lại đi.
Trong Ngạo thế hệ thống tỷ võ chọn rể có quy định: người chơi khi ban bố tỷ võ chọn rể thành công sau nếu có người chơi không phục kết quả có thể đối với 1 trong hai người tỷ võ chọn rể bất kỳ ban bố lấy "Hôn nhân" làm mục đích khiêu chiến thư. Đối phương không được cự tuyệt.
Khiêu chiến thành công người chơi cùng khiêu chiến sẽ được kết thành phu thê.
( nói một cách khác, người chơi A cùng B thông qua tỷ võ chọn rể thành phu thê, nhưng là người chơi C không phục, C có thể hướng A cùng B khiêu chiến, cũng chính là " cuộc chiến giữa các Tình địch ". Khiêu chiến thành công, A cùng B hôn ước giải trừ, thủ nhi đại chi chính là C cùng A hoặc là B sẽ có hôn ước. )
Phu nhân, vì sau này của chúng ta, cực khổ cho nàng.
Trầm Ngư: ...
Thật ra thì, thiếp cảm thấy cuộc sống không có hôn ước mới thoải mái tự do cỡ nào...
Trầm Ngư nghĩ ngợi một hồi lâu, biết điều một chút ban bố thông báo .
[ thế giới ] Thái hậu : LOLI kia nghe đây dám đoạt phu quân của ai gia , ba hôm sau ở lôi đài thành Lạc Dương PK ai gia chờ cô bé đó! Có dám tới hay không? !
Thông báo đậm chất phong cách đặc biệt của Trầm Ngư.
Lần này thông báo vừa ra trên kênh thế giới mọi âm thanh đều yên lặng.
Người của Dược sư trang cùng Phiêu Huyết đường ủng hộ gào thét lên, Trầm Ngư thấy ‘thất xảo linh lung’ đáp lại.
Ngày thứ ba 20: 00, thành Lạc Dương lôi đài.
‘Thất xảo linh lung’- Minh Chủ đương gia, ...
Trầm Ngư chỉ thấy một câu này, lại bắt đầu tru lên. Phu quân đại nhân chàng trêu chọc quả nhiên cũng không phải là người phàm? Chàng trêu chọc tiểu cô nương tại sao trêu chọc một kẻ lợi hại như thế ? Minh Chủ thấp tam, làm như mình không biết hiện tại trong Ngạo thế trong ba đại bang phái là ai chăng?
Không nên khi dễ người như vậy a.
Lời tuy nói như vậy, lại không có lá gan thật làm như vậy, thật ra thì trong lòng vẫn còn có chút không cam lòng. Phu quân của nàng "Vô duyên vô cớ" bị người ta đoạt đi, mà không có dễ dàng như vậy - hảo sự a?
Mặc dù nguyên nhân không có ở trên người đối phương, nhưng thế giới này có một câu là "Giận chó đánh mèo" dùng để làm gì ?
Hai ngày sau, Tắc Thiên Thái hậu ở trên bản đồ Ngạo thế đi đi, không biết bận rộn cái gì.
Khanh đệ đệ rất quan tâm tình hình chiến đấu của nàng, nhắn tin hỏi thăm.
Boss giao cho chúng ta một nhiệm vụ gian khổ vĩ đại: khảo nghiệm chi tiết chiến đấu NPC quái.
Cho nên Khanh đệ đệ lặng yên .
Ngày thứ ba thành Lạc Dương đó là nơi người ta tấp nập nhiệt náo, hơn nữa trong thành lôi đài trước sau lại càng chật ních sắc người.
Thất xảo linh lung đã sớm đứng ở trên lôi đài , Tắc Thiên Thái hậu chậm chạp không thấy bóng dáng. Dưới đài người chơi tránh không được nghị luận rối rít, bất quá thời gian còn chưa tới, cho nên kiềm chế tính tình tiếp tục chờ.
20: 00. Tắc Thiên Thái hậu từ dưới đài nhảy đi lên.
"Thất xảo muội tử, chúng ta nên nói sao nhỉ? Lúc trước tỷ võ chọn rể bất quá là một sự hiểu lầm. Đứa em nhà chúng ta không đúng ở chỗ này ta xin chịu tội. Em nói, em muốn 1 phu quân như vậy trên danh nghĩa một chút ý nghĩa cũng không có, lại nhiều thêm gánh nặng... ."
( nhìn đến đây, Từ đại quan nhân sắc mặt có chút không vui, 004, 009, 013 kéo lấy hắn, lão Đại, cậu nói chuyện để cho chị dâu xử lý.
Từ đại quan nhân: Tôi chỉ là muốn đi lấy ly nước.
004 lão Đại cậu ngồi, tôi lấy cho cậu. )
"... Hơn nữa còn làm trễ nãi thì giờ như hoa như ngọc, thanh danh cũng không dễ nghe. Chị biết em là là Minh Chủ minh thập tam kỹ năng, cấp bậc, thao tác cái gì cũng rất mạnh, trận PK này, chị cũng không dám nói nhất định thắng được em. Nói không chừng, không có phần thắng... ."
Thất xảo muội muội đứng yên, Tắc Thiên Thái hậu đứng ở trên lôi đài không nhúc nhích, nàng cũng không "Giậu đổ bìm leo" .
Trầm Ngư bùm bùm viết chữ.
Binh pháp Tôn Tử nói dùng binh phạt mưu, tiếp theo phạt là nộp, lần nữa phạt binh, dưới công thành của hắn.Người hiện đại cũng nói chiến tranh so sánh với trái tim kiên định.
Trầm Ngư hai ngày nay không có nhàn rỗi, lặng lẽ liên lạc với thất xảo muội muội, tăng thêm bạn tốt mỗi ngày dùng tin nhắn quấy rầy, khinh thường chính là Tử y dược sư là phu quân của ta, ta biết muội muội em cũng không phải là muốn cướp Tử y dược sư kết hôn. Ngày đó là đứa nhóc nhà chúng ta chơi acc Tử y dược sư hiệu, đắc tội với muội muội. Muội muội đại nhân đại lượng..v..v
Vương Nhân biết chỉ nói nàng "Hèn hạ" .
Trầm Ngư trực tiếp chuyển ra Tôn Tử binh pháp áp nàng.
Nếu như trên đài đứng không phải là Tắc Thiên Thái hậu cùng ‘thất xảo linh lung’ , dưới lôi đài sớm có người không nhịn được gào thét nhưng nay hai người này cũng không phải có thể dễ dàng đắc tội. Trầm Ngư kéo dài viết chữ cũng không ai dám lớn tiếng mà bắt nạt.
Thất xảo muội muội rốt cục đáp lại.
"Thái hậu tỷ tỷ, em không phải là muốn đoạt phu quân của chị, thật. Em biết chuyện chị cùng áo vải đại ca , em rất thích phong cách làm việc của Thái hậu tỷ tỷ, ngày đó thấy áo vải đại ca chủ động cùng em nói chuyện, thực sự là em thật rất vui vẻ... Nhưng là ngày đó... Áo vải đại ca nói thật là làm cho người ta sinh khí. Chờ em lấy lại tinh thần đã đứng ở trên lôi đài tỷ võ chọn rể , bây giờ em biết người kia không phải là áo vải đại ca , em thật không phải là muốn cướp áo vải đại ca."
Nhìn giọng nói nói chuyện, thất xảo muội muội số tuổi hẳn là không lớn.
"Nhưng là đứng ở trên lôi đài trận PK này em không thể không đánh. Bát bảo ca ca cùng Lục tỷ tỷ nói, bởi vì em là Minh Chủ minih thứ mười ba đứng ở trên lôi đài này đại biểu không phải 1 mình em. Thật xin lỗi, Thái hậu tỷ tỷ."
Trầm Ngư nhìn màn hình, cười.
Trận PK này kết thúc, đem thất xảo muội muội quải tới nuôi a, LOLI này rất khả ái .
Bên cạnh Vương Nhân nhìn thấy nụ cười của nàng, thân thể lui một chút, bĩu môi gian trá! Tỷ, em mới vừa rồi nhìn chị thừa dịp lúc nói với thất xảo muội muội lặng lẽ ở lôi đài tát độc dược a.
Kia độc tính thuốc kia cho dù không thể giết thất xảo muội muội, cũng sẽ khiến cô bé lực chiến đấu giảm xuống một nửa.
PK kết quả ở trong dự liệu "Những người khác", nhưng không ít người rớt mắt.
Sau đó không lâu trên diễn đàn Ngạo thế dán lên một đoạn topic, cặn kẽ nói quá trình Tắc Thiên Thái hậu PK với thất xảo muội muội, mà người chơi đọc tâm phục khẩu phục, thái độ đối đãi với Tắc Thiên Thái hậu xảy ra "Khổng lồ" thay đổi. 1 người "Đen" như vậy thực sự mới xứng với Tử y dược sư. Những người khác, không có thủ đoạn đến vậy cũng đừng đi làm pháo hôi .
Trầm Ngư nhìn nữu phi yến ôm trong ngực song đao bị một đám người vây quanh "Dạy dỗ", phi phù rời đi. Thất xảo muội muội, xin bảo trọng, A-men dù sao những người đó cũng người trong nhà của cô bé, làm thế nào chính là hình thức.
Chuông di động vang, nhìn trên màn hình biểu hiện tên đi đến phòng khách nghe điện thoại.
Trong phòng ngủ, Vương Nhân cùng Hồ muội muội hai cái đầu "Quỷ quỷ túy túy" tụ cùng một chỗ nói thầm.
Trầm Ngư chà kéo ra rèm cửa sổ phòng khách nhìn thấy lầu dưới bóng người đứng yên, không dép bỏ chạy xuống dưới lầu.
Hắn đứng ở bên cạnh bồn hoa dưới lầu, cuối thu trong bóng đêm hoa càng nở tươi đẹp, trong tầng lầu mông lung anh đèn chiếu vào trên người hắn ánh xanh rực rỡ Trầm Ngư chỉ cảm giác mình không thể dời mắt, mọi thứ xung quanh trong nháy mắt như biến mất trong tầm mắt chỉ còn lại có một người là hắn.
"Sao lại tới đây?" Nàng nghe thấy thanh âm của mình có chút khàn khàn.
Hắn đi tới dắt tay nàng giống như lần trước vậy
"Là tự Mmuốn."
Trầm Ngư cảm giác mặt có chút nóngt, trong lòng như nhấp mật.
Trước mắt ánh sáng nhạt nàng thấy thân thể kia mặc áo màu khoác màu xám nhạt, có chút không giải thích được ngẩng lên đầu.
Nắm tay nàng lực đạo chặt một chút, thanh âm mang theo nụ cười
"Không lạnh sao?"
"A ——" nàng lúc này mới chú ý tới mình không chỉ có chưa đi dép, thậm chí ngay cả trên người đồ ngủ cũng không có đổi lại, đà điểu đem tóc dụi vào trong lồng ngực của hắn, cho nên hô hấp thấy được hơi thở tất cả đều là mùi vị của hắn.
Từ Úy a…thấy tim đập của hắn, nàng mừng thầm. Ác bá tuyên bố, sau này anh chính là của em! Em đoạt được, anh là của em...
"Phu nhân..."
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm của hắn, Trầm Ngư khẽ nheo lại mắt ngẩng đầu.
Trò chơi hắn vẫn gọi như vậy, trong trò chơi hắn gọi nàng "Phu nhân" nhưng trên thực tế chỉ gọi nàng "Ngư" .
Như bây giờ gọi nàng có cái ý nghĩa đặc thù gì?
"Phu nhân..." Hắn còn gọi
Nàng cười ứng "Phu quân."
Cho nên, thiên hoang địa già rồi... ...
“Chúng ta kết hôn đi”
11.3
Ngày nào đó, Trầm Ngư làm bảo mẫu cho người ta, dẫn Tiểu chính thái bốn năm tuổi ở trên đường đi.
Tiểu chính thái ngày thường rất đẹp, môi hồng răng trắng chỉ bất quá miệng có chút độc, chưa bao giờ gọi Trầm Ngư a di hoặc là những tôn xưng khác, chỉ gọi nữ nhân nữ nhân.
Nói về, đứa nhỏ này cùng Trầm Ngư cũng không xa. Con của Boss tên là Lý Khâm Huy.
Đi dạo xong chơi trò chơi ở công viên, Tiểu chính thái rất vui. Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn đến trong 1 cửa hàng Tô Thiểu Khanh, giơ tay chào hỏi
"Em trai này —— "
Nghe được thanh âm này Tô Thiểu Khanh tay run lên, đồ cầm ở trong tay lạch cạch rơi trên mặt đất, thở dài chuẩn bị có tai như điếc.
Bất quá tính toán này hiển nhiên không phải là rất như ý.
Trầm Ngư nắm tay tiểu chính Thái nhỏ đi tới, còn gọi
"Em trai này—— "
Tô Thiểu Khanh còn không có mở miệng đã nhìn thấy chủ cửa hàng giễu cợt
"Ơ ~ bạn gái Thiểu Khanh sao? Thật xinh đẹp."
1 mặt LOLI xám, Trầm Ngư không có chút đỏ mặt nào, ranh mãnh nhìn Tô Thiểu Khanh một cái, bưng mặt "Thuần lương" tươi cười
"Cô chủ mới là xinh đẹp, tiểu huy gọi tỷ tỷ."
Lão bản nương cười đến run rẩy hết cả người.
Tiểu Chính Thái ngẩng đầu hung hăng liếc nàng một cái dao, cực kỳ bất mãn mình bị sử dụng "Huyền diệu", xoay người cho nàng một bóng lưng, gọi gì cũng không quay đầu.
Lão bản nương cười, túm một xấp dầy đồ ăn vặt hướng tay Tiểu chính thái cho
"Em tên là gì?" Ngẩng đầu nhìn Trầm Ngư
"Con của người thân sao? Thiểu Khanh cũng không còn nhỏ..." Đối với Trầm Ngư chính là thông suốt khích lệ Tô Thiểu Khanh.
Tô Thiểu Khanh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nắm lên Trầm Ngư vẫn không quên một phen cầm lên Tiểu chính thái trốn ra khỏi cửa tiệm.
Trầm Ngư ở ven đường cười đến muốn ngã.
Tô Thiểu Khanh tức giận : "Vân tỷ trở về cùng ba mẹ em đâm thọc, ta làm sao bây giờ?"
Trầm Ngư vô cùng không trượng nghĩa : "Đi tìm một cô bé dẫn về nhà là tốt rồi." Trên dưới đánh giá hắn một phen
"Bằng em hời hợt thế này, đám con gái không phải là 1 đám lại 1 đám dán tới sao, ha ha."
Tô Thiểu Khanh phồng má "Em tố cáo với anh!"
Trầm Ngư phất tay một cái, toàn bộ vẻ như không chuyện, đi đi đi đi.
Đáng thương Tô Thiểu Khanh không đợi đến tố cáo, trước bị bắt làm lao công. Hắn vẫn còn có chút tâm tình trẻ con cùng Tiểu chính thái khiến cho nàng cao hứng, không lâu quên mất hình dạng ác của Trầm Ngư.
Có "Tinh lực dư thừa" Tô Thiểu Khanh tiếp khách, Tiểu chính thái bắt đầu "Ghét bỏ" Trầm Ngư
"Cháu cùng Thiểu Khanh ca ca đi ngồi thuyền hải tặc, chờ cháu ở cửa!"
"Cháu cùng Thiểu Khanh ca ca đi... , chờ cháu ở cửa!"
"... !"
...
Trầm Ngư ngậm một túi sữa chua, hàm chứa lệ nóng, đứa bé không có lương tâm, nàng theo nó một buổi sáng, nó lại toàn bộ quên!
"..." Bên cạnh có người ngồi xuống cùng nàng nói chuyện, nàng không có nghe thanh rõ, nghiêng đầu sang chỗ khác thấy một vị mang theo một đứa bé tám tuổi.
Người kia nhìn trên xe lửa đứa bé kia : " vợ chồng các cháu thật trẻ tuổi, con cũng rất đẹp trai. Tuổi còn trẻ có con thật tốt, rất nhiều sức khỏe..."
Trầm Ngư lần đầu tiên ở trước người ta thất lễ như vậy, trong miệng chứa một miệng lớn sữa chua nghẹn , phun oạn may là không có lan đến gần người bên cạnh. Xuôi ngực xong, rút một tờ khăn giấy lau miệng, có chút sững sờ.
"Bọn cháu thoạt nhìn giống người một nhà..."
Người kia cười cười, nụ cười hàm súc ẩn chứa thứ gì đó để cho Trầm Ngư không giải thích được, nhìn một nam nhân đi tới, một nhà ba người rời đi, vẫy tay cùng nàng cáo biệt.
Trầm Ngư lặng yên.
Không có ở đây trong trầm mặc bộc phát, đang ở trong trầm mặc BT
Trầm Ngư vô cùng trầm mặc kết quả Tô Thiểu Khanh nắm đứa bé từ trên dưới xe lửa đi tới, hai chân mới vừa đặt chân mặt đất đã bị Trầm Ngư kinh sợ đến.
"Em trai này, chúng ta đi kết hôn đi."
Một trận mà gió đánh xoáy từ bên cạnh Tô Thiểu Khanh thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vài chiế lá vàng khô rụng.
Tô Thiểu Khanh thân thể cứng ngắc hồi lâu không có phản ứng.
Đứa bé đồng tình nhìn hắn, xoạch xoạch nện bắp chân đã chạy tới, ôm lấy bắp đùi Trầm Ngư, lớn lối hạ lệnh
"Cháu khát, muốn uống nước dinh dưỡng!"
Trầm Ngư khom lưng xách hắn, chân chó cúi người
"Dạ, thiếu gia!"
Những lời này nói xong, bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng lạnh buốt, sờ sờ cánh tay xem một chút giờ là tháng năm, mùa xuân vừa qua mùa hè vừa tới, không tới ba chín cũng không đến mùa đông a.
"Phu nhân —— "
Nghe được thanh âm này, người cứng ngắc biến thành nàng.
Phu quân nhà nàng lúc nào trở lại? Không phải đi công tác sao, ba năm ngày không về được, hôm nay mới là ngày thứ ba? Hoặc là nàng giữa ban ngày gặp quỷ? Nghe nhầm ư?
"Nếu phu nhân muốn kết hôn, kia hãy đi nào. Giờ này cục dân chính còn chưa có tan việc."
Trầm Ngư chậm lụt quay đầu lại, nhìn thấy Từ Úy 1 thân au phục , trong lòng ý niệm đầu tiên mặc t hế này đi ghi danh rất hợp thì phải.
Cứ vậy cầm trong tay 1 tờ giấy hồng, Trầm Ngư đại não chậm lụt từng điểm từng điểm khôi phục đến trạng thái bình thường. Mắt to nháy nháy, sửng sốt không có nháy mắt ra nước mắt, tính sao… nàng tuyến lệ luôn luôn không phát đạt, này cũng đừng có cưỡng cầu .
Vẻ mặt đưa đám : "Phu quân a —— "
Thanh âm này, ngữ điệu này ba ngày mà không tuyệt, cái thê thê lương bi ai thành triền triền miên miên đau khổ, không có chút ít công lực đi ra không được.
Chứng kiến trận " hôn lễ thế kỷ " này Tô Thiểu Khanh cùng đứa bé kia nhất tề lui về phía sau ba bước, không trượng nghĩa lưu lại Từ Úy một mình chống lại.
"Ừ."
Nếu không nói đại thần chính là đại thần, Từ Úy chính là Từ Úy, trên thế giới cho tới bây giờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Từ đại quan nhân chỉ dùng một chữ Trầm Ngư hành quân lặng lẽ, hoàn toàn đánh mất chiến lực.
ất quá, bình thường loại trạng thái này Trầm Ngư rất rút ra, rất RP.
"Phu quân, chúng ta cưới cũng cưới rồi, đi trăng mật lữ hành đi."
Ở trước khi lên phi cơ một phút đồng hồ, hai người từ trong di động phát một cái tin nhắn, sau đó như kiểu cùng hẹn trước cùng lúc tắt di động, cho đến khi nào trở về thành phố S hãy tính .
Đi ở phi trường thành phố S ở cửa ra lối đi Trầm Ngư có dự cảm rất bất tường, kéo lấy Từ Úy bên cạnh, lệ quang dịu dàng
"Phu quân, chàng xem chúng ta trăng mật cũng qua, hôn lễ có thể không cần cử hành đi."
Mới vừa rồi nhận được ở tin nhắn của Từ nữ sĩ một tháng trước xuống phi cơ trực tiếp đến nhà chồng.
Trầm Ngư dùng xương bánh chè nghĩ cũng biết đi là có hậu quả gì không.
Từ đại quan nhân như trấn an sủng vật xoa đầ,u n àng
"Đã có anh."
Trầm Ngư trong mắt lệ quang hơn dịu dàng .
Ở Từ gia, không chỉ có có công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng), còn có Trầm cha Trầm mẹ. Người lớn có giáo huấn, tiểu bối bản thân mình kẹp cái đuôi nghe. Bốn người thay nhau huấn thị xong, thương thảo đến chuyện hôn lễ.
Bọn họ hai nhà Từ Trầm cũng không phải là không tổ chức nổi hôn lễ, đây là không thể tiết kiệm, hơn nữa phải làm long trọng.
Trầm Ngư nước mắt lưng tròng, giản lược sao đây.
Bất quá không ai để ý tới nàng.
Trầm Ngư tức giận, mọi người nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó, hậu quả không phải con trách nhiệm.
Cuộc sống định rồi, hôn lễ cũng hết thảy chuẩn bị xong.
11.4 Hôn lễ
Trầm Ngư núp ở phòng hóa trang cô dâu, không giống như là đi kết hôn mà là muốn đi hỏa táng. Lâm Hi "Quạt hương bồ đại chưởng" che ở trên đầu nàng
"Ngày đại hỉ, vẻ mặt đưa đám cho ai nhìn."
Câu này vừa mới dứt lời, đã nghe bên ngoài hò hét loạn lên.
Vương Nhân từ bên ngoài chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động vừa hưng phấn
"Tỷ, chị không biết quý nhân nào, tặng một chiếc Porsche màu đen làm lễ."
Trầm Ngư bất chấp "Tổn thương xuân thu buồn" , nhắc váy chạy ra bên ngoài, mới vừa chạy tới cửa, thấy bốn người bán hàng mang hai mảnh hòm đi vào.
Trầm Ngư không còn kịp ngăn cản, thấy thùng bao mở ra, lộ ra hình dáng bên trong.
Hai cái tượng thạch cao rất sống động, diện mại cùng tướng mạo Trầm Ngư và Từ Úy không kém chút nào, phía trên còn dùng tơ hồng tường tận miêu tả các loại mạch máu.
Trầm Ngư khóe miệng co giật, nổi giận
"Vương gia minh, em nguyền rủa anh cả đời tìm không được vợ!"
Một nam nhân diện chính trang từ bên ngoài đi tới, đánh giá Trầm Ngư sau đó gật đầu,
"Anh có nhi tử là đủ rồi."
Nam nhân phía sau đi tới một tiểu thiếu niên, mười một mười hai tuổi, mặc một thân tây trang, tiểu suất ca. Bất quá so với phụ thân có lễ phép hơn nhiều, đúng mức hành lễ
"Xin tha lỗi. Phụ thân nói Trầm tỷ tỷ là bạn cho nên đưa -" khóe miệng co giật mấy cái
" Lễ vật tương đối trịnh trọng này."
Trầm Ngư nước mắt.
Trịnh trọng cọng lông đây là lễ vật hôn lễ sao ?
Đang lúc ấy thì, có một người bán hàng khiêng vào tới một hòm lớn màu đen, phía trên ghim nơ đỏ thẫm bằng lụa, thấy thế nào cũng rất quỷ dị.
Vương Nhân nhỏ giọng : "Thấy thế nào làm sao giống cảnh phá án trong phim bom hẹn giờ."
Trầm Ngư vượt qua đám người cực hạn lao đi qua, một phen đè lại cái hòm
"Không cho mở!"
Nước mắt, có thể hay không làm cho nàng an an tĩnh yên lặng cưới, nàng đã nói không nên làm hôn lễ không nên làm hôn lễ nha, ~~~~ ( )~~~~ Nhìn xem yêu ma quỷ quái cùng nhau chạy đến .
Hòm màu đen không có chỗ mở ra trước mặt, kéo dài tới phía sau mở ra tràn đầy một cái rương RMB. Trầm cha Trầm mẹ, Từ gia bố chồng, mẹ chồng lúc ấy ngây người
"Ngư miêu nhi, này sao lại thế này?"
Trầm Ngư nước mắt : "Cha, ngài không có nhìn tên người trong danh mục quà tặng sao?"
Trầm cha lấy ra danh mục quà tặng coi mặt trên tên Trầm văn lễ, Trầm văn Kiệt, Trầm văn mẫn, Trầm văn âu, ... Trầm cha một hồi lâu im lặng, ngẩng đầu nhìn hướng nữ nhi
" Người... ?"
Trầm Ngư gật đầu : "Đại sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh, Thất sư huynh, ..."
Hai người phụ nữ ở chỗ này mê man, những người khác nghe được không hiểu ra sao.
Trầm cha : "Ngư miêu nhi, mới vừa rồi là Vương pháp y, con lúc nào biết nhân vật lớn như vậy?"
Trầm Ngư lẩm bẩm : "Hắn mà là đại nhân vật. Vương giáo sư Đại học S khoa sinh vật, cha biết không?"
Trầm cha gật đầu, một lão đầu rất cổ quái.
"Vương gia minh là con trai của Vương đại pháp y." Trầm Ngư ngẩng đầu ngắm trần nhà. Năm đó nàng trà trộn trong đại học S biết không ít quái nhân, Vương gia phụ tử coi như là 1 trong số đó.
Nhớ năm đó, Vương giáo sư vô cùng "Nhiệt tình" địa tác hợp nàng cùng Vương đại pháp y, bất quá Vương đại pháp y nhìn không thích nàng, qua hai năm Vương đại pháp y trực tiếp đem 1 nhi tử 6, 7 tuổi dẫn về nhà. Cho nên, Vương giáo sư lặng yên .
Từ Úy ở phía trước "Tiếp khách", đầy đủ lãnh hội một phen nhân mạch "Rộng lớn" của phu nhân nhà hắn
"Từ tiểu sư đệ a, Tiểu Ngư sư muội rốt cục lập gia đình, cho chúng ta một đám sư huynh sư tỷ thấy được lòng rất an ủi."
Tiếp đãi xong những người quen ở trường Trầm Ngư đã thấy Boss đi theo phía sau một nhóm người.
Từ Úy còn chưa có lấy hơi mà đã nhìn thấy trước nhà hàng dừng lại một xe dài rất hào hoa xuống tới bảy tám người mặc tây phục đeo caravat mang kính mát, giống lão Đại xã hội đen.
Từ trên xuống dưới đánh giá Từ Úy : "Ngư miêu nhi tìm nam nhân không tệ, nhìn tiểu tử này khí độ trấn định, khá xứng đôi." Dẫn đầu 1 nam nhân đem kính mát khẽ ngắm, quạt 1 đại chưởng mang theo "Sức nặng" rơi vào trên vai Từ Úy
"Em rể, anh là đại sư huynh của Ngư miêu nhi, Trầm văn lễ, em rể cùng Ngư miêu nhi gọi anh là Đại sư huynh được rồi." Tiếp theo giới thiệu với hắn người phía sau.
Tam sư huynh Trầm văn Kiệt, tứ sư huynh Trầm văn mẫn, thất sư huynh Trầm văn âu, thập nhị sư huynh Trầm văn hiệp, ...
Sư huynh sao … Từ Úy cảm thán. Phu nhân của hắn từ nơi nào biết nhiều người như vậy?
Trời ơi… phu nhân nhà hắn cũng học hắn lời ít mà ý nhiều.
Các sư huynh nhìn nhìn bọn họ, lễ vật nhận được chưa? Các sư huynh từ không nuốt lời chiếc xe kia các sư huynh sai người đặt hàng cho Ngư miêu nhi cùng em rể đi chơi, tiền trong nhà huynh đệ tỷ muội nhờ chúng ta mang theo tiền ...
Từ Úy cùng phu nhân (╰_╯ ): thật là tài đại khí thô.
Cuối cùng đã tới giai đoạn hôn lễ.
Làm từng bước dựa theo nhắc nhở làm xong, cô dâu đi đổi lại một ... bộ khác dùng, Từ Úy bị khách tha đi uống rượu.
Từ Úy nhìn phu nhân nhà hắn có hai tốp các sư huynh, còn có Boss gặp tri kỷ ngàn chén, nâng ly cạn chén, đảo mắt ngó ngó bên này thân bằng hảo hữu nhà mình quả thực chính là con cừu nhỏ dịu ngoan.
Từ lão nhân gia tới các sư huynh trước khi đi cho bọn hắn một đạo chiếu mạng, Ngư miêu nhi, về với ông bà một chuyến lão thái công muốn gặp em rể.
Từ Úy tò mò vị này lão thái công này.
‘Trầm gia thật dài. Phu quân a, chàng phải biết rằng, họ Trầm họ một đại tộc….’ Rốt cục, tiệc cưới kết thúc, tân khách cũng đi, ... Phu nhân của hắn tinh thần sa sút bỗng nhiên cũng ở trên ghế sa lon phòng khách đại hữu khí vô lực trả lời nghi ngờ của hắn.
Từ tiểu học cùng trung học vẫn học chạm mặt cũng là gia tộc, mười tuổi bái sư phụ tập võ.
Sư phụ Trầm gia ở dòng chính... Thanh âm dần dần kém xuống, Từ Úy đi tới nhìn phu nhân của mình đã ngủ thiếp đi.
Nghiên cứu vô cùng thì ra là vô cùng...
Trầm gia ở chổ đó cũng coi là thân hào nông thôn, thâm căn cố đế, lịch sử có thể xuyên đến rất nhiều rất nhiều năm trước đại khái là thời Thương Chu. Trầm gia là từ phương bắc dời gia tộc tới nam, mấy ngàn năm triều đại thay đổi ở các nơi. Trầm Ngư nguyên quán ở huyện thành, có hơn phân nửa nơi đây là người họ Trầm.
Trầm gia gia này một chi huynh đệ sớm không phải là dòng chính Trầm gia, thậm chí ngay cả họ hàng gần cũng không tính. Trầm Ngư cùng Trầm gia dòng chính có cái móc đại khái có thể truy tố đến một "Chiếc" .
Trầm Ngư từ nhỏ thân thủ linh hoạt, tinh lực dư thừa bị đưa đến gia gia nãi nãi cũng không từ bỏ dã tính, ngược lại làm tầm trọng thêm .
Nhà Trầm gia gia chỗ ở tương tự với nhà cấp bốn, sân rộng ở rất nhiều gia đình, đương nhiên không thiếu tiểu "Thanh mai trúc mã" cửa. Trầm Ngư mới vừa tới đây bọn nhỏ còn đối với người "Trong thành tới" có chút xa cách, chơi không đến mấy ngày Trầm Ngư thành "Thủ lĩnh" đám trẻ nhỏ này.
Ngày đó tan giờ học trở lại trên đường, Trầm Ngư nhìn thấy trong viện đại bảo bị một đám hài tử khi dễ, tinh thần trượng nghĩa bộc phát đi tới đem đám hài tử kia đánh.
Dĩ nhiên Trầm Ngư không phải là một người một ngựa đi, dù sao đám hài tử kia nhân số không ít có hơn mười người. Lặng lẽ trở về triệu tập các bạn trước vây sau công, không cầu toàn diệt chẳng qua là trọng điểm công kích. Trầm Ngư thuận lợi mà đem người ra, cũng đã thành tiểu "Anh hùng" trong suy nghĩ đồng bạn.
Qua không bao lâu, xảy ra 1 sự kiện.
Một đào phạm vượt ngục xông vào trường tiểu học của Trầm Ngư, trong bao gồm mười mấy hài tử yêu cầu mình phải được thả. Cảnh sát cố gắng cùng tội phạm nói năng nhưng là tội phạm kia cảm xúc vô cùng không ổn định, lần đó mười bảy đứa hài tử đã chết 9 người, trọng thương 5 người, vết thương nhẹ 3 người. Trải qua sự kiện lần đó rất nhiều hài tử cũng đổi lại tinh thần khẩn trương, mắc chứng sợ hãi.
Trầm Ngư ở trên giường bệnh hai tháng, vui vẻ chuyện gì cũng không có, làm cho người chung quanh đều nói đứa nhỏ này có phúc khí, là có thần linh bảo hộ.
Vốn là Trầm cha Trầm mẹ muốn đem nàng đón trở về thành nhưng Trầm Ngư không nỡ xa gia gia nãi nãi, khóc không trở về Trầm cha Trầm mẹ không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là theo con mình. Nhưng trải qua chuyện như vậy, tâm vốn không bỏ xuống được. Trầm cha nói Ngư miêu nhi, đi học võ đi tối thiểu có thể tự vệ. Trong huyện có võ quán cũng là người Trầm gia mở.
Tại nơi đó Trầm Ngư bái sư sau đó làm quen nhất các sư huynh. Từng bị Trầm Ngư vòng vây trôi qua đám con nit kia sau lại đã thành bạn tốt của Trầm Ngư.
Hai người ở trong huyện xuống xe, Trầm Ngư đối với đường đá xanh nhỏ vô cùng quen thuộc, một đường dắt Từ Úy hưng phấn mà nói cho hắn chuyện lý thú trong trí nhớ.
Một gốc cây đại dưới tàng cây lộ ra ngói đỏ Trầm Ngư chỉ :
"Đó chính là nhà gia gia năm trước trở lại, khi còn bé cùng người ta đi ra ngoài trong viện chỉ còn lại có gia gia nãi nãi một hộ. Ba mẹ ở trong thành mua phòng, chuẩn bị xin bọn họ đi gia gia nãi nãi luôn là ghét bỏ không đi, nói chỗ cũ ở thành thói quen đổi nơi khác không hợp thủy thổ..."
Đến gần thấy đứng ở cửa mái nhà có 1 lão nhân, thấy hai người, lập tức tới đây
"Là Ngư nha đầu trở về?"
"Nãi nãi—— "
Trầm Ngư nhanh mạnh mẽ chạy tới đỡ lấy lão nhân, ý oán giận
"Trời rất nóng mà nãi nãi ở nhà chờ là tốt rồi, đứng ở chỗ này phơi nắng."
Lão nhân cười : "Ngư nha đầu trở lại là tốt rồi, gia gia con sáng sớm không biết len lén hướng cửa nhìn quanh vài lần rồi." Nhìn Từ Úy
"Đây chính là Từ Úy?"
Từ Úy đi tới đỡ lấy lão nhân một cái tay khác : "Nãi nãi."
Lão nhân trên dưới đánh giá, gật đầu lia lịa vỗ tay của hắn :
"Hôn lễ chúng ta cũng không đi được. Trong thành xa, bà cùng gia gia Ngư nha đầu đi đứng cũng không tiện..." Vừa nói đi vào nhà
"Lão đầu tử, Ngư nha đầu cùng chàng rể tới, mau ra đây."
Vào đại môn đã nhìn thấy một vị lão nhân đầu tóc hoa râm, tinh thần quắc thước đứng ở chính đường cầm trong tay một cây tẩu hút thuốc ánh mắt rơi vào trên người Từ Úy
"Từ Úy, Ngư nha đầu."
"Gia gia." Từ Úy gọi một tiếng đã nhìn thấy Trầm Ngư chạy tới từ trong tay đoạt lấy tẩu, vừa quở trách
"Không phải đã nói gia gia rồi không cho phép hút thuốc, thân thể lại không tốt... ."
Lão nhân trừng mắt, có chút không được tự nhiên, phẫn nộ
"Ngư nha đầu lại càm ràm."
Trầm Ngư trừng lại.
Lão nhân nói sang chuyện khác chào hỏi Từ Úy : "Mau vào trong nhà ngồi, lão bà đi vào pha trà."
Cùng lão nhân nói chuyện nhà, nghe lão nhân quở trách Trầm Ngư "Không phải", Từ Úy đương nhiên nghe được ẩn hàm ở lời nói phía sau là sự quan tâm cùng tự hào.
Lão nhân hướng hắn vừa nói chuyện của Trầm gia Từ Úy dụng tâm nhớ mặc dù trước khi đến nhạc phụ đại nhân có nói cho hắn nhưng Trầm cha đã ở ngoài nhiều năm, lại là ở rất xa rất xa biết thật không nhiều.
Phu nhân của hắn nói qua Trầm gia lão đầu không có gì phải chú ý, đi trở về đại khái sẽ bị người coi là là coi bát tự, mấy người cũng gặp qua trong hôn lễ nên sơ qua cũng đều biết rồi?
Tới lúc hoàng hôn Trầm Ngư dắt Từ Úy đi bái phỏng phía trước chính là sư phụ Trầm Ngư - Trầm Tòng Ký.
Hiển nhiên đã biết tin tức hai người tới, Trầm Tòng Ký một thân quần áo luyện công đứng ở sân luyện công rộng rãi
"Ngư nha đầu, thử một chút thân thủ xem có tiến bộ gì không?"
Cho nên Từ Úy nhìn một cuộc biểu diễn "Công phu miễn phí" . Chắc lưỡi hít hà hắn chưa bao giờ biết phu nhân có công phu cao cường như vậy.
Trầm Tòng Ký vỗ vai Trầm Ngư : "Ngư nha đầu, không tệ, không có lui bước, sau này thật tốt bảo vệ chồng con."
Từ Úy khóe miệng rút ra.
Trầm Ngư lặng yên."Sư phụ, sư nương ở nhà không, con nhớ sư nương ."
"Mấy ngày hôm trước đi nhà văn lệ tỷ, ngày mai mới trở lại."
Sau Từ Úy từ trong dân cư biết Trầm gia sư nương mới là BH cuối cùng tồn tại, Trầm Ngư tính tình dưỡng thành 99% di truyền từ người này.
Trầm gia lão thái công triệu kiến hắn, cũng không có việc gì chính là nói cho hắn biết, Trầm Ngư là "viên ngọc trên lòng bàn tay " Trầm gia, không được bạc đãi con cháu của Trầm gia, sau đó giới thiệu với hắn biết một đám già trẻ Trầm gia.
Phu nhân giới thiệu có điểm đặc sắc :Đại sư huynh làm thịt gia súc. Tam sư huynh coi như là làm nghề nguội. Tứ sư huynh ủ rượu. Thất sư huynh bán tạp hóa. Thập nhị sư huynh nhìn hài tử... .
Cũng may tất cả mọi người quen thuộc Trầm Ngư RP đối với Từ Úy cái "Con rể" này nhìn cũng mãn ý Trầm lão thái công tinh thần rất tốt, tâm tình cũng tốt phân phó đi xuống ở Trầm gia dòng chính căn phòng lớn bên trong cử hành một lần "họp" .
Từ Úy thấy càng nhiều là người Trầm gia.
"Ngư tỷ tỷ, Ngư tỷ phu, ..."
Từ Úy nhìn lên trước mặt một đám hài tử không có thật sự có tài thật đúng là trấn an không được bọn quỷ nghịch ngợm này, mọi người quỷ quái dùng các loại thủ đoạn "So sánh" hắn rồi lại cười hì hì kéo áo của hắn thân mật gọi hắn "Tỷ phu", làm cho hắn "Đánh không được chửi không được" . Tiểu quỷ khó dây dưa. Như vậy than thở nhưng quay đầu lại nhìn thấy phu nhân không nghĩa khí "Vứt bỏ" hắn, cùng hàng xóm nói chuyện nhà.
Trầm gia ở huyện thành bên cạnh đứng ở cửa trông qua có thể thấy một mảnh hoa mầu, lúa hoặc là ruộng rau ngăn nắp, thật chỉnh tề tựa vào mùi vị mùa hè.
Ban đêm ngồi ở cửa kia dưới tàng cây khổng lồ có thể nghe thấy tiếng ếch kêu, không biết nơi nào truyền đến tiếng côn trùng gọi.
Trầm Ngư dựa vào cánh tay hắn nói cho hắn chuyện xưa của nàng, giọng nói có chút than thở. Trong trí nhớ dưới tàng cây rất náo nhiệt, ăn xong cơm tối thì tiếng động lớn vọt lên, láng giềng đem ghế nhỏ phe phẩy quạt đi ra ngoài, ngồi cùng một chỗ, các nữ nhân vừa nói người nào nhà ai xảy ra chuyện gì, các nam nhân theo thường lệ nói chuyện xưa truyền kỳ... Bây giờ đi trong thành nhiều người mọi nhà có ti vi máy tính, buổi tối ít người đi ra ngoài, dưới tàng cây cũng không còn náo nhiệt như trước.
Từ Úy lẳng lặng nghe, trong viện truyền đến thanh âm hai vị lão nhân tranh luận, nâng lên tay Trầm Ngư dưới ánh trăng nhìn lòng nàng, cầm lấy quấn chặt.
Trầm Ngư nghiêng đầu nhìn, dừng lại nói, lặng lẽ từ bên cạnh hắn ló, nhìn về phía sân bĩu môi, cười lên, tròng mắt hoạt bát linh động
"Gia gia nãi nãi càng giống như trẻ con, mỗi ngày đều như vậy tranh giành nhốn nháo. Từ Úy chờ chúng ta già rồi, có thể hay không cũng nên như vậy?"
"Đại khái là thế."
Có thể cùng nàng cùng nhau lão. Muốn cùng nàng cùng nhau tới lão.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT