Hai người về đến biệt
thự của Quý Như Phong, Hướng Khả Tinh đứng ở ngoài cửa không chịu vào,
Quý Như Phong đứng bên cạnh nắm tay kéo cô đi vào trong: “Em phải biết
rõ anh rất kiên trì, trừ phi em chấp nhận lời cầu hôn của anh.”
“Quý Như Phong, anh biết rõ ràng là chuyện đó không thể xảy ra, vì sao anh
nhất định phải như vậy chứ?” Sức lực của Hướng Khả Tinh không bằng anh,
chỉ có thể bị anh cưỡng chế kéo vào.
Vừa đi vào phòng khách, Quý Như Phong kéo Hướng Khả Tinh ngồi lên ghế sô pha, rồi anh đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Hướng Khả Tinh nhìn bóng lưng bận rộn của Quý Như Phong, cô thật không tin anh có thể vào bếp.
“Quý Như Phong, như vậy có được không?” Nhìn bóng lưng bận rộn của Quý Như
Phong, Hướng Khả Tinh đi vào phòng bếp, thở dài một hơi.
“Không
có gì là không được.” Thật ra trong lòng anh không dễ chịu chút nào,
muốn một món đồ, cho tới bây giờ vẫn không chiếm được, nhưng trong phút
chốc này, anh đến cả làm cái gì cũng không có cảm giác, bị sự kìm nén
đau khổ kia, nhưng không có cách nào giải quyết một cách thống khoái,
thật sự làm anh khó chịu đến cực điểm
Sau khi làm xong đồ ăn, Quý Như Phong bưng từng món lên, rồi đem một chai rượu hồng đến, rót cho cô và mình mỗi người một ly.
“Quý Như Phong, hay là như vậy đi, anh để tôi gọi điện thoại về cho mẹ tôi,
thế nào?” Hướng Khả Tinh lùi mà tiếp tục cần xin, cô ngồi xuống nhận lấy ly rượu trong tay Quý Như Phong, mở miệng cầu xin anh.
“Nếu muốn về, vậy thì yêu anh, gả cho anh đi.” Quý Như Phong nói thẳng cho Hướng
Khả Tinh biết, chỉ có cách này mới có thể để cho cô gọi điện thoại cho
mẹ cô.
“Anh…………..Tôi sẽ không nói với anh chuyện này nữa.” Nói xong, Hướng Khả Tinh đứng lên, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ai biết được Quý Như Phong ở phía sau thản nhiên nói: “Lúc trên ca nô em
đã nói câu kia rồi, chuẩn bị xử trí tâm em thế nào, bây giờ anh sẽ cho
em biết.”
Quý Như Phong nói những lời này làm Hướng Khả Tinh cứng người lại, cô đứng tại chỗ, tâm đều bay lơ lững.
“Anh sẽ cho em, trái tim của anh.”
Quý Như Phong nói, xung quanh đều im lặng.
Hướng Khả Tinh không thể tin được cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không có sức lực quay lại nhìn vẻ mặt của Quý Như Phong thế nào, lời nói của anh chân
thành như vậy, làm cho lòng người đau đớn, là người khác khó có thể cự
tuyệt.
“Khả Tinh, anh nghiêm túc, có lẽ trước đây anh để lại cho em nhiều ấn tượng xấu, nhưng mà giờ phút này, anh rất nghiêm túc.”
Hướng Khả Tinh cứng đờ người, làm Quý Như Phong có lòng tự tin lớn, anh chậm
rãi đến gần, từ phía sau nhẹ nhàng ôm cô, anh thâm tình tựa đầu vào cổ
cô, hôn lên cổ cô.
Tất cả những hình ảnh bóng bỏng đêm qua đều ập đến, trong chớp mắt Hướng Khả Tinh sợ hãi đẩy anh ra, vốn là sợ hãi,
cảm động, động tâm, và không đáng để đánh mất phương hướng, không đáng
để tim đập loạn nhịp, cũng phải chấm dứt ngay tại lúc này thôi.
“Quý Như Phong, bây giờ tôi thật sự rất rối, tôi không biết anh lúc nào là
thật, lúc nào là giả, đủ rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Lúc nói
chuyện, Hướng Khả Tinh nhanh chóng chạy vào phòng khóa trái cửa lại, cả
người vô lực dựa vào cửa rồi trượt xuống dưới đất.
Trong đầu đều là hình ảnh Quý Như Phong thâm tình thổ lộ với cô.
Bên ngoài cửa, Quý Như Phong nhớ đến vẻ mặt của cô, hơi mất mác một chút,
anh vô lực xoa xoa tâm mi, xoay người nhìn một bàn đầy thức ăn, anh đi
đến trước cửa phòng gõ cửa: “Khả Tinh, trước tiên ăn một chút cơm đi,
anh đến thư phòng ngủ, không cho em ở đây bỏ trốn, bằng không anh không
đảm bảo sẽ làm ra những chuyện gì đâu.”
Sau khi nói xong, Quý Như Phong cũng đi vào thư phòng, nhưng mà cửa không đóng lại, chỉ khép hờ,
như vậy mới có thể nhìn thấy rõ những động tĩnh bên ngoài.
Mở máy tính lên, Quý Như Phong vô tình nhập vào: “Làm sao để theo đuổi con
gái?” Vấn đề ngu ngốc này trước đây anh đều cười nhạt, hôm nay, thế mà
anh lại làm vậy, nghĩ lại thật sự sẽ cười đến rụng răng.
Theo một điều tra trên internet, nhìn cái mưu kế ngu ngốc như thế, khiến anh xúc động muốn treo cổ cho rồi, những người này đều có chỉ số thông minh như vậy, còn internet thì giải đáp nghi ngờ thay người ta, cũng quá gạt
người đi.
Đột nhiên Quý Như Phong bực bội muốn đập bể máy tính,
thậm chí người này còn bày mưu giả chết như thế, đáng chết, thời đại gì
rồi mà còn giả chết?
Vừa suy nghĩ, Quý Như Phong nhìn thấy Hướng
Khả Tinh từ trong phòng chậm rãi đi ra ngoài, rồi trái ngó phải nhìn
xem, hoàn toàn không chú ý đến Quý Như Phong đang nhìn nhất cử nhất động của cô.
Cho đến khi cô cảm thấy thật an toàn, bắt đầu thật cẩn thận mở cửa ra, từ từ đi ra ngoài.
Hành động này của cô trong chớp mắt đã chọc giận Quý Như Phong, anh mãnh mẽ
đứng lên đi ra ngoài, ngay lúc Hướng Khả Tinh chuẩn bị mở cửa đi về phía hồ bơi, Quý Như Phong nắm kéo cô lại.
“A” Trên cổ tay bị một lực lớn kéo lại làm Hướng Khả Tinh sợ hãi la lên, cô quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đáng sợ của Quý Như Phong, cả người bắt đầu run rẩy.
“Anh đã nói, không cho ở đây trốn đi, vì sao em luôn coi thường lời nói của
anh như vậy?” Hành động này của Hướng Khả Tinh đã làm ép anh đến bờ vực
sâu, chẳng lẽ ở cùng anh sẽ khiến cô khó chịu vậy sao?
“Quý Như
Phong, tôi cũng đã nói với anh, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà! Vì sao anh không thể tôn trọng tôi một chút chứ?” Hướng Khả Tinh cũng tức
giận, liều mạng giãy giụa.
Đột nhiên, Quý Như Phong ôm chằm lấy cô, điên cuồng hôn lên đôi môi mềm mại.
“Ưm………………ưm…………………..”
Đầu lưỡi nhanh nhẹn thăm dò vào trong miệng cô, cùng cô điên cuồng quấn lấy nhau, điên cuồng cướp lấy hương vị ngọt ngào của cô, anh túm chặt lấy
hai bàn tay sắp phản khán của cô lại: “Anh cho em biết, em phải trả giá
thật cao cho việc không nghe lời anh.”
Sau khi nói xong, Quý Như
Phong kéo cô vào trong hồ bơi, không để ý đến giờ phút này đang mưa to
gió lớn, ở trong hồ bơi, anh xe nát quần áo của cô.
Trong lúc hoảng loạn, Hướng Khả Tinh không ngừng cố gắng chạy trốn, mặc dù trốn khỏi hồ bơi, nhưng vẫn bị anh bắt lại.
“Khả Tinh, em là của anh, anh đã nói, đừng rời khỏi anh, đừng cố gắng rời khỏi anh.”
Sau khi nói xong, Quý Như Phong xoay người cô nằm sấp lại, mở trói cho hai
tay cô, điên cuồng đoạt lấy, bức bách cô trầm luân cùng với anh.
Hai bàn tay to lớn liên tục vuốt ve, cảm giác hơi thở của cô ngày càng
nặng, nhớ đến đêm qua làm cô đau đớn, Quý Như Phong làm giảm lực trên
tay lại, hơi dịu dàng vuốt ve cô.
“Ưm…………….” Tiếng rên rỉ kiều diễm, Hướng Khả Tinh cảm giác nơi riêng tư của cô bị anh liên tục đùa giỡn, khiêu khích.
Mà đầu lưỡi của anh cũng từ từ di chuyển trên cơ thể cô, di chuyển xuống cái rốn nhỏ nhẹ nhàng liếm mút.
“Ưm…………….” Cả người run rẩy không ngừng, trong cơ thể cô có một loại cảm giác tê
dại làm cô cảm thấy rất thoải mái, khiến đầu ốc cô đều bắt đầu ngây
ngẩn, hoàn toàn không biết mình nên làm thế nào, chỉ cảm thấy nóng bức
không nói nên lời.
“Quý Như Phong…………….” Hướng Khả Tinh bất giác gọi tên anh, một cảm giác mê ly khiến cô bắt đầu không biết cơ thể mình muốn gì.
Nghe cô gọi như thế Quý Như Phong cảm thấy thật vui, anh đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô “Gọi anh là Như Phong, bảo bối!”
Lúc nói chuyện, Quý Như Phong đã ôm cô vào trong phòng.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, rồi từ từ cởi quần áo của bản thân mình ra,
anh cúi đầu xuống hôn lên từng tấc thịt của cô, xem cô như một món bảo
vật trân quý.
Được quý trọng khiến Hướng Khả Tinh càng thêm mê
hoặc, cô không nhìn thấy rõ tất cả trước mặt, lại rất nghe theo phản ứng tự nhiên.
“Khả Tinh, bảo bối của anh!” Quý Như Phong rất hài lòng, bộ dạng này của Hướng Khả Tinh mới đúng như anh muốn.
“A………….” Một sức lực bên ngoài bất ngờ tiến thẳng vào cơ thể cô, khiến cô không
kịp tiếp nhận được, lúc muốn phản kháng, lại bị Quý Như Phong ngậm chặt
cám môi mềm mại, không ngừng liếm mút.
“Ưm ưm…………………”
Quý
Như Phong cười tà mị, anh chậm rãi ngẩng đầu, liên tục ra vào trong
người cô, cảm giác cơ thể cô dưới thân mình run rẩy từng trận.
“Ưm…………….Như Phong………………” Điên cuồng như vậy, một loại điên cuồng làm cô cảm thấy
hít thở không thông, Hướng Khả Tinh bất giác gọi tên anh, hai bàn tay ôm chặt lấy anh.
“Anh yêu em, Khả Tinh, anh yêu em!” Quý Như Phong vừa thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô, vừa nỉ non bên tai cô.
Quý Như Phong trong giờ phút này, đã lấp đầy nội tâm Hướng Khả Tinh, nụ cười trên gương mặt cũng tràn đầy hạnh phút.
“Như Phong, chậm………….chậm một chút, nhanh quá………………” Hướng Khả Tinh hít thở
không kịp, Quý Như Phong trở nên điên cuồng, giống như muốn hòa nhập cô
vào trong cơ thể anh, làm Hướng Khả Tinh không ngừng van xin.
“Khả Tinh, nói em yêu anh, được không?” Quý Như Phong biết mình giờ phút này thật đê tiện, thừa lúc cô ý loạn tình mê, chậm rãi đến gần tai cô, liếm liếm vành tay xinh đẹp của cô, hạ thân vẫn không ngừng ra vào, cảm nhận cô, khác vọng chờ mong, dụ hoặc như vậy.
“Ưm…………em yêu anh.”
Hướng Khả Tinh thật sự không biết bản thân mình thế nào, cô giống như
tìm không được cảm giác của bản thân, nói ra câu trả lời mà anh muốn
nghe.
Câu trả lời này cổ vũ anh rất lớn, trong chớp mắt anh liền
ngậm chặt cánh môi mềm mại của cô, hai người điên cuồng quấn lấy nhau.
Hôm sau, sắc trời hơi tối sầm, Quý Như Phong nhìn Hướng Khả Tinh đang ngủ
say bên cạnh, anh cười rất sủng ái, nếu người phụ này muốn, anh đồng ý
yêu thương cô cả đời.
Nghĩ đến đây, Quý Như Phong nhịn không được đưa tay ra, định ôm cô vào lòng, nhưng vừa động vào da thịt cô lại cảm
giác cơ thể cô nóng thật nóng.
“Khả Tinh, Khả Tinh…………” Nóng như
vậy làm Quý Như Phong bị dọa sợ hãi, anh nhanh chóng đứng dậy, lắc lắc
cơ thể Hướng Khả Tinh, nhưng cô một chút ý thức cũng không có, khiến Quý Như Phong rất lo lắng: “chẳng lẽ đêm qua dầm mưa khiến cô phát bệnh
rồi?”
Vậy nên làm cái gì bây giờ?
Quý Như Phong lo lắng nhìn trái nhìn phải, lập tức lên internet nghiên cứu, cuối cùng nhớ kỹ từng chút từng chút.
Quý Như Phong bưng một thau nước ấm ra, cầm một cái khăn mặt bắt đầu nhúng nước lau người Hướng Khả Tinh.
Quý Như Phong luôn canh giữ bên người Hướng Khả Tinh, cho đến khi độ nóng
trên người cô dần dần hạ xuống, anh mới thở phào nhẹ nhỏm, anh hơi bực
bội vì sao đêm qua mình lại đối xử với cô như thế.
Tuy đầu óc
không tỉnh táo, nhưng Hướng Khả Tinh cũng từ từ tỉnh dậy, nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, co hơi nhíu mày: “Tôi làm sao vậy?”
“Em
phát bệnh, là anh chăm sóc em.” Hướng Khả Tinh lên tiếng nói chuyện, làm Quý Như Phong rất vui, anh đỡ cô ngồi dậy, rất thâm tình nói.
Ai biết được Hướng Khả Tinh tránh tiếp xúc với anh: “Đủ rồi, Quý Như Phong! Đừng quên là ai đã làm tôi phát bệnh!”
“Khả Tinh, chúng ta có cần thiết phải như vậy không?” Quý Như Phong không
muốn cãi nhau, thật sự không muốn, nhìn Hướng Khả Tinh còn yếu, anh lo
lắng nói.
“Không cần thiết phải như vậy, anh để tôi rời khỏi đây, có được không?” Quý Như Phong nói những lời này khiến Hướng Khả Tinh
cúi đầu cười nhạo, cô không muốn phải như thế này, bọn họ ở lại đây
thật không đúng, nhưng cô vẫn hạ giọng cầu xin anh buông tha cho cô.
“Anh đã nói rồi, em muốn rời khỏi đâu, trì phi gả cho anh.” Quý Như Phong
nói rất chắc chắn, nhìn Hướng Khả Tinh cố chấp như thế, anh cũng rất bực bội.
“Anh……………..” Hướng Khả Tinh không muốn nói chuyện này nữa,
bực bội lấy chăn phủ kín đầu, không thèm nhìn đến Quý Như Phong một cái.
Quý Như Phong nhìn Hướng Khả Tinh như vậy, nên cũng rất khó chịu, anh đứng lên, đi ra ngoài phòng khách.
Thật ra nội tâm anh rất rõ ràng, bộ dạng này suy sụp cũng không có biện
pháp, nhưng Hướng Khả Tinh đối với anh hoàn toàn không động tâm một chút nào, những lời cô nói ngày hôm qua chỉ là trong lúc mơ hồ nhất thời mà
thôi.
Xem ra, anh phải nghĩ đến biện pháp mới mới được.
Quý Như Phong suy nghĩ đến đây, cả người vô lực ngồi xuống ghế sô pha, thật sự không biết mình nên làm thế nào bây giờ.
Cuối cùng phải dùng biện pháp nào đây? Chẳng lẽ phải dùng bộ dạng giả chết giống như trên mạng internet nói sao?
Cách này cũng hơi ác quá! Quý Như Phong kìm không được liền phủ định đáp án
này, dùng chiêu giả chết này, là sĩ nhục sức quyến rũ Quý Như Phong
anh.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Quý Như Phong đã bấm điện thoại
gọi đi, sau khi thản nhiên ra lệnh một câu, anh đứng lên, hơi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Hy vọng sẽ có ích, nếu không sẽ sĩ nhục sức quyến
rũ của Quý Như Phong này rồi.” Sau khi nói xong, Quý Như Phong đi vào
phòng, nhìn Hướng Khả Tinh vẫn phủ đầu như cũ, làm anh thật sự rất khó
chịu.
Anh chậm rãi đi về phía trước, kéo chăn cô ra: “Khả Tinh, chúng ta trở về đi.”
Chăn bị kéo ra, lúc Hướng Khả Tinh chuẩn bị rống lên phát tiết, Quý Như Phong nói những lời này làm cô không nói nên lời.
“Anh…………Anh chịu buông tha cho tôi rồi sao?” Vì sao trong lòng lại có một cảm giác mất mác vậy?
“Đúng vậy, em không yêu anh, anh có biện pháp gì chứ? Khả Tinh, anh đưa em
về.” Quý Như Phong đau khổ nhìn cô, anh xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị lái xe qua đây.
Hướng Khả Tinh sững sờ ngồi tại chỗ, trong đầu
đều là những lời nói và hành động của Quý Như Phong bỏ cuộc, trong lòng
cô rất buồn bực, rất là khó chịu.
Nhưng mà rất nhanh, Hướng Khả
Tinh liền vứt cảm giác này ra sau đầu, cô nhanh chóng ngồi dậy rồi đi ra ngoài, nhìn vào chiếc xe, rồi ngồi vào trong.
Quý Như Phong cũng không nói gì, chỉ im lặng lái xe rời đi.
Hai người không nói chuyện với nhau, Hướng Khả Tinh thỉnh thoảng lại nhìn
Quý Như phong, sự im lặng của anh khiến trái tim cô như bị xích lại,
không thể nào bình tĩnh hít thở được.
“Quý Như Phong, vì sao anh
lại nghĩ thông suốt rồi?” Thật ra Hướng Khả Tinh muốn hỏi chuyện khác,
nhưng mở miệng ra lại hỏi câu này.
“Có thể thế nào sao? Mặc dù
anh yêu em, nhưng mà em sống chết cũng không đồng ý, cũng không để ý,
vậy anh chỉ còn cách trả tự do cho em thôi.” Quý Như Phong nhìn chỗ
khác, giọng nói thản nhiên khiến Hướng Khả Tinh càng cảm thấy rất khó
chịu.
“Quý Như Phong, tình yêu của anh cũng chỉ như vậy thôi.”
Hướng Khả Tinh cúi đầu cười, hơi lạnh lùng phản bác, cô không nhìn Quý
Như Phong mà nhin phong cảnh bên ngoài.
Đột nhiên Quý Như Phong dừng xe lại, làm Hướng Khả Tinh hơi ngây ngẩn cả người.
“Thế nào, sao lại dừng xe?” Hướng Khả Tinh nói chuyện đều hơi hưng phấn, nhưng mà chính cô cũng không có cảm giác đi.
“Xe dẹp bánh, anh xuống xe nhìn xem.” Quý Như Phong thản nhiên nói, rồi
xuống xe rồi mở động cơ ra, trên khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.
Tốt lắm, chờ một chút nữa Hướng Khả Tinh sẽ đối với anh thật khó quên, rồi
mới tiến thêm một bước nữa là yêu anh, hy vọng cái chiêu này thật sự có
hiệu quả.
Hướng Khả Tinh ngồi trong xe, nhìn Quý Như Phong đã lâu rồi sao không thấy trở lại xe, cô mở cửa xe đi ra ngoài, lại thấy Quý
Như Phong đứng ở chỗ đó cười ngây ngô, cô liền ngây ngẩn cả người: “Quý
Như Phong, anh không sao chứ?”
“À, tất nhiên không sao, sao em
lại xuống xe, không phải đã nói em ở trên xe chờ rồi sao?” Quý Như Phong nhìn thấy Hướng Khả Tinh, lập tức thu hồi nụ cười ngây ngô đó lại.
“Vì lâu quá không thấy anh trở lại xe, nên tôi mới xuống xem thử.” Hướng
Khả Tinh nhìn kết cấu chiếc xe thật phức tạp, cũng không biết nên làm
sao bây giờ, cô cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho xưởng sửa chữa, để
họ cho người đến đây.
Không ngờ Quý Như Phong lại cướp mất điện thoại của cô.
“Vấn đề này, anh có thể tự mình làm được, trước tiên em lên xe chờ đi.” Lúc
nói chuyện, Quý Như Phong thấy có vài người đàn ông chạy xe máy đến đây, khiến anh bất giác nở nụ cười trên khóe môi.
Diễn viên này cũng không tệ, ra hình ra vẻ.
Quý Như Phong thấy bọn họ ngừng xe lại, rồi xuống xe nhìn nhìn xe anh, sau
đó huýt sáo: “Anh em, có tiền không? Có xe mới tốt như thế, cho anh
chúng tôi xin chút tiền đi chơi đi.”
“Hừ!” Trong lòng Quý Như Phong không ngừng khen ngợi, kỹ thuật diễn xuất của bọn họ thật giỏi, giống y như thật!
Hướng Khả Tinh đứng bên cạnh đã bị một màn này dọa sợ hãi, trong lòng Quý Như Phong vui vẻ không thôi, hiện tại đây là lúc anh tỏ ra anh hùng rồi.
“Cái gì? Chúng tôi không nghe lầm chứ? Nói như vậy? Anh không chịu nói chuyện thật tốt sao?”
Tên côn đồ này nhìn thái độ Quý Như Phong cứn rắn như thế, lập tức bảo đàn
em xuống xe, sau khi hướng mỗi người một ánh mắt, nhìn Hướng Khả Tinh
phía sau anh, cười thật đê tiện.
“Bạn gái anh nhìn không tệ nha!”
Trời ạ, lại còn có tình tiết này nữa, xem ra phải cho bọn họ thêm tiền rồi,
Quý Như Phong rất hài lòng, bộ dạng này vừa vặn có thể để anh tỏ ra anh
hùng rồi.
“Các người tôn trọng tôi một chút.” Lúc nói chuyện, Quý Như Phong vung một quyền qua, đánh vào mặt tên côn đồ kia, rồi nhanh
chóng kéo hắn lại, chỉ dùng âm thanh đủ để hai người nghe: “làm không
tệ, tôi sẽ tăng thêm tiền cho các người, tiền bác sĩ tôi cũng bao luôn
rồi.”
Tên côn đồ kia nghe như vậy cảm thấy mơ hồ, nhưng vẫn hung
hăng đánh Quý Như Phong một quyền, rồi gọi đàn em kéo lên đánh Quý Như
Phong.
Quý Như Phong rất bất ngờ, những người này lại thật sự
đánh anh, hơn nữa ra tay lại mạnh như vậy, khiến Quý Như Phong cảm thấy
không đánh trả nổi.
Hướng Khả Tinh nhìn thấy một màn này, lập tức chạy vào xe lấy túi xách ra, cầm tiền đưa cho bọn họ: “Số tiền này tôi
cho các anh, đừng đánh nữa.”
Những tên côn đồ kia nghe xong dừng
tay lại, một tên đến trước mặt Hướng Khả Tinh, lấy tiền trong tay cô rồi nói: “Lúc này nên thức thời đi, cũng may là mày có bạn gái như vậy,
bằng không mày chết thế nào cũng không biết.”
“Đáng chết!” Rốt
cuộc đây là kết cục gì chứ, Quý Như Phong lau chùi vết thương trên khóe
môi, anh hùng cứu mỹ nhân sao lại biến thành bộ dạng này chứ?
Nhìn tên côn đồ đắc ý rời đi, anh cảm thấy rất tức giận, những người này chưa đủ can đảm, bây giờ còn muốn anh làm thế nào đây?
Chẳng lẽ muốn anh giả chết, việc này cũng quá rồi!
Đang lúc suy nghĩ, Hướng Khả Tinh đi đến trước mặt anh, đỡ anh dậy, cô hơi
khó hiểu lắc đầu: “Làm gì muốn khoe khoang vậy chứ? Anh nhìn lại anh đi, còn không đánh thắng được bọn họ.”
“Cái gì chứ? Bọn họ nói với
em như thế à? Anh chính là không thể chấp nhận, Quý Như Phong anh yêu
phụ nữ, không thể để bọn họ sĩ nhục như thế.” Quý Như Phong nói lớn
tiếng, làm động đến vết thương trên khóe môi.
“Anh……………..” Tâm bị anh lay động lần nữa, Hướng Khả Tinh không biết phải nói gì nên lắc lắc đầu, dìu anh vào trong xe, rồi lấy khăn giấy lau chùi vết máu trên khóe môi anh.
Quý Như Phong nắm lấy tay Hướng Khả Tinh, ánh mắt thâm
tình nhìn cô: “Khả Tinh, lời anh nói là sự thật, vì em, anh đồng ý làm
bất cứ chuyện gì.”
“Quý Như Phong, đủ rồi.” Hướng Khả Tinh nhẹ nhàng tránh khỏi tay anh, cô hơi vô lực nói, tiếp tục lau chùi khóe môi anh.
Ai biết được Quý Như Phong gạt cánh tay cô ra, bực bội đánh vào cửa xe: “Nếu không yêu anh, vì sao lại quan tâm anh như thế?”
“Quý Như Phong!” Hướng Khả Tinh cảm thấy anh thật cố chấp, cô kéo cánh tay
anh lại, làm thế nào cũng muốn lau chùi vết máu trên khóe môi anh.
Bọn họ chấp nhất như vậy, ai cũng không chịu nhường ai.
Cuối cùng, Quý Như Phong dùng sức kéo Hướng Khả Tinh lại, hai người mũi đối
mũi, bốn mắt nhìn nhau, hít thở lẫn nhau, có thể cảm giác được tiếng tim đạp rõ ràng.
“Hướng Khả Tinh, em nói anh chấp nhất? Vậy còn em thì sao? Em chấp nhất nhất định phải quan tâm anh, hay còn là vì cái gì nữa?”
Quý Như Phong nhìn cô, trong ánh mắt đều không hiểu, không biết cô giờ phút này rốt cuộc là vòng vo thế nào.
“Tôi…………..” Khoảng cách gần như vậy, khiến Hướng Khả Tinh không có cách nào bình
tĩnh suy nghĩ, muốn cùng anh giữ một khoảng cách nhất định, rồi trả lời
câu hỏi của anh, lại bị anh kéo vào ôm chặt lần nữa.
Quý Như
Phong nhanh chóng phủ lên đôi môi mềm mại của cô, ngăn cản cô trả lời,
anh thâm tình hôn lên môi cô, quý trọng những điều tốt đẹp của cô.
Hướng Khả Tinh bị ôn như của Quý Như Phong dần dần hòa tan, hai bàn tay bất
giác đặt lên hai cánh tay anh, đón nhận nụ hôn của anh.
Hai người triền miên……………………………………………….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT