Quý Như Phong 11 tuổi trừng mắt nhìn cô bé Hướng Khả Tinh đang ngây ngốc,
giọng trầm thấp quát lên: “Này, khi nào thì cô về nhà?” Cậu còn muốn ra
ngoài đánh bóng rổ với bạn nữa.
“Mẹ nói, hôm nay phải ở đây chờ mẹ, mẹ với dì đi ra ngoài mua đồ rồi.”
Hướng Khả Tinh điềm đạm đáng yêu nhìn cậu, tính tình người anh trai này hình
như không được tốt lắm, dường như rất hung dữ, làm cho người khác có cảm giác sợ hãi, nhưng mà mẹ nói, anh trai là người tốt, cho nên Hướng Khải Tâm cũng yên tâm một chút.
“Cái gì? Tôi còn muốn ra ngoài chơi
với bạn nữa!” Quý Như Phong vừa nghe nói như vậy, lập tức tức giận từ
trên sô pha nhảy dựng lên.
Nhìn Hướng Khả Tinh trước mắt, chẳng lẽ muốn hắn ngồi chơi những trò chơi ngây thơ với cô sao…. Chơi với ngôi nhà gỗ sao?
“Anh……..” Cậu đột nhiên nhảy dựng lên gào thét, dọa Hướng Khả Tinh sợ hãi, cô sợ
hãi nhìn cậu mãi, hai mắt mở thật to, trông thật vô tội.
“Câm miệng!” Quý Như Phong bực mình đá ngã cái nhà mà cô cất công dùng từng miếng gỗ dựng lên, sau đó tức giận bỏ đi lên lầu.
“Hu hu…..Anh xấu……..” Hướng Khả Tinh nhìn cái nhà gỗ mà mình vất vả lắp mới ghép thành, lập tức khóc lớn tiếng hơn, tiếng khóc của cô bé đã làm
người làm chú ý.
Quý Như Phong vốn chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn
thấy người làm đi đến, nếu bọn họ nói với mẹ cậu biết, vậy cậu đừng mong ra ngoài chơi nữa.
Quý Như Phong nhanh chóng bịt miệng Hướng Khả Tinh lại, không để cho cô khóc ra tiếng, rồi sau đó cười dụ dỗ cô: “Em
gái Khả Tinh ngoan nha, ngôi nhà ngã rồi, anh trai sẽ ghép lại giúp em.”
Quý Như Phong đột nhiên thân thiếng làm Hướng Khả Tinh ngạc nhiên quên cả khóc, không ngừng gật đầu.
Những người làm vừa mới nhìn thấy liền hiểu rõ lặng lẽ đi ra ngoài, lúc này Quý Như Phong mới chậm rãy buông tay ra.
Hướng Khả Tinh vẻ mặt ngây thơ mỉm cười, chờ đợi Quý Như Phong sửa ngôi nhà lại giúp cô.
Ai biết rằng Quý Như Phong bất mãn nhìn cô: “Tự mình ghép lại đi, sau này đừng đến nhà tôi khóc lóc nữa.”
“Hu hu……..” Hướng Khả Tinh bị Quý Như Phong dọa cho sợ hãi khóc rống lên.
Lúc này, Quý Như Phong tức giận đưa tay chỉ thẳng vào mặt cô, ánh mắt híp lại cảnh cáo.
“Hu hu……..” Hướng Khả Tinh sợ hãi gật gật đầu.
Nhìn Quý Như Phong, ngoài việc Hướng Khả Tinh sợ hắn, còn có một chỗ mà cô sợ nữa………đó là Quý gia.
Quý Như Phong hài lòng nhìn biểu hiện của cô, bực mình nhìn món đồ chơi
ngây thơ này, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn phải ngồi ở nhà chơi với cô cả
ngày hay sao?
Từ sau lần đó, sau này mỗi lần Hướng Khả Tính đến nhà Quý Như Phong chơi, đều bị Quý Như Phong dùng mọi biện pháp chỉnh cô.
Sau này, chỉ cần Hướng Khả Tinh nghe đến Quý gia, cô liền lắc đầu như trống bỏi, khóc rống lên, la hét không muốn đi.
Khách sạn Esther, phòng 1802.
Trên chiếc giường màu trắng có hai người đang nằm, một đôi nam nữ đang mơ mơ màng màng ôm ấp lẫn nhau, cô gái nhẹ nhàng dựa vào ngực người đàn ông,
giống như cọ xát làm nũng, làm người ta cảm thấy mềm mại.
“Điền
Tâm!” Người đàn ông nhắm mắt lại, thâm tình ôm cô vào lòng, đặt nụ hôn
lên mái tóc thơm ngát mềm mại của cô, nhưng mùi hương này có chút không
giống, bất quá làm anh cảm thấy vui vẻ.
“Ưm!” Cô gái chỉ nhàn
nhạt đáp lại một tiếng, nhưng sau khi đáp lại xong, lập tức mở to mắt,
cả người đều ngây ra, không phải cô được ôm….. Con gấu dễ thương.
Giọng nói này, hơi quen thuộc, cô gái trên tay bắt đầu run lên, và từ từ đẩy anh ra, nhìn anh một cách cẩn thận.
Lúc này, người đàn ông cũng mở mắt, nhìn cô gái trước mặt.
Hai người lập tức trừng to hai mắt, không thể tin nổi.
“A………”
“A………”
Cô gái nhanh chóng ngồi dậy, đưa tay nắm chặt cái chăn che kín người mình, mà người đàn ông cũng dùng sức kéo chăn lên, bực mình quát: “Tại sao cô lại ở đây?”
“Lời này tôi hỏi anh mới đúng, sao anh lại ở đây?”
Cô gái hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống trốn, sao lại là bộ dáng này, rõ ràng chỉ trở lại phòng của khách sạn nghỉ ngơi một chút, lúc
bác Quý để cô đi vào đây, trong này không có ai mà.
Tên này đến đây từ lúc nào?
Nghĩ đến đây, cô gái đang tức giận đột nhiên nhớ tới cái gì, hơi hơi mở chăn ra, nhìn lại quần áo của mình xốc xếch, tay run run chỉ vào hắn:
“Anh…….. tên đại sắc lang này.”
“Đại tiểu thư, phiền cô làm rõ
ràng một chút, cho dù tôi là sắc lang, tôi cũng sẽ tìm một người thật
đẹp để ra tay, cô đúng………..”
Người đàn ông còn chưa nói xong, cửa phòng lập tức bị người khác mở ra.
Mẹ Quý vừa đi vào cửa, vừa nói: “Khả Tinh à, con thức dậy chưa? Ba mẹ con
lo lắng cho con lắm đó………..A” Đột nhiên, bà bị một màn trước mắt dọa sợ
hãi, sao con trai yêu quý Quý Như Phong của mình lại xuất hiện ở đây?
“Con…..Con…..Như Phong! Con….Các con!”
“Mẹ! Không phải như mẹ nghĩ đâu!” Lúc nói chuyện, Quý Như Phong muốn đứng lên giải thích, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Tất cả ký giả lập tức tiến vào, nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều điên cuồng chặn cửa lại.
……………………………………
Trong biệt thự Quý gia trên núi.
“Con không cưới!”
Ba chữ vang lên như sấm, làm cho người làm đang bưng trái cây cảm thấy không ổn, sợ hãi đứng một bên, không dám đến gần.
Nhìn người đàn ông tuấn mỹ như vậy, thiếu gia Quý Như Phong của bọn họ, giờ
phút này giận dữ như con sư tử, làm cho mọi người chưa từng nhìn thấy,
nhưng mà thiếu gia tức giận cũng không ảnh hưởng gì đến tiên sinh và phu nhân đang ngồi trên ghế sô pha, bọn họ vẫn nhàn nhã uống trà.
Nhìn người làm đứng gần đó, Quý Như Phong chậm rãi lên tiếng: “Còn không mau bưng trái cây đến, để cho thiếu gia của các người hạ hỏa một chút.”
“Mẹ, chuyện hôm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, con cùng cô gái xấu xa
đó……….. cô gái đó hoàn toàn không xảy ra bất cứ chuyện gì cả.” Quý Như
Phong hít vào một hơi thật sâu, có chút bất đắc dĩ, hắn vừa nghĩ đến
muốn nói cô gái kìa là bà tám xấu xa, đúng lúc nhìn thấy sắc mặt của mẹ
mình, lập tức thu hồi vẻ ngạo mạn lại.
“Mẹ, là người hiểu con
nhất, con và cô ấy nằm chung một chỗ, lấy cá tính của con, tại sại lại
không xảy ra bất cứ chuyện gì hả, cho nên mẹ muốn con phải chịu trách
nhiệm!” Mẹ Quý không nói đến trong lòng có bao nhiêu hưng phấn, trong
cảm nhận của bà Quý Như Phong và con dâu đã xảy ra chuyện gì, vì vậy bây giờ bức hôn cô ấy và hắn làm hắn không còn lời nào để nói nữa.
“Con mà có đói bụng cũng chọn một người phụ nữ như vậy sao? Mẹ, thật không
hiểu nổi sao lại xảy ra chuyện như vậy……..Nhất định là con đã bị người
phụ nữ kia hãm hại rồi, đúng, nhất định là vậy!”
Quý Như Phong càng nghĩ càng cảm thấy có lý, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị người nào tính kế.
“Con có nói cái gì thì cũng đã muộn, Như Phong, nói ra nhà họ Hướng và gia
đình chúng ta xem như là môn đăng hộ đối, vậy kết hôn đi.”
Cha Quý đặt chung trà lên bàn, đứng lên, hạ một lệnh cuối cùng, rồi xoay người rời khỏi, mẹ Quý cũng đi theo.”
Quý Như Phong muốn giải thích cái gì, bọn họ đều không muốn nghe thấy.
……………………………………
Trong phòng khách Hướng gia.
“Con không lấy chồng!”
Hướng Khả Tinh một chút thục nữ cũng không có liền lớn tiếng gào thét, hai
bàn tay chống hông, bộ dáng giống như người sắp ra trận.
Nhìn cha Hướng và mẹ Hướng vui vẻ tuyên bố, còn bày ra bộ dáng tổ tiên phù hộ, Hướng Khả Tinh liền không chịu được.
“Khả Tinh, đều đã như vậy rồi, con còn muốn nói cái gì, con nhìn xem, tất cả các tạp chí đều nhìn chụp được ảnh lúc con và Quý Như Phong ngủ chung ở khách sạn rồi.” Cha Hướng tức giận nhìn bài báo, tạp chí, tất cả đều là ảnh chụp gương mặt Hướng Khả Tinh, ông liền rất tức giận.
“Con nói, con và anh ta không xảy ra chuyện gì cả.”
‘Cái gì cũng không có, sẽ còn như vậy sao?” Mẹ Hướng che miệng cười nhẹ,
nhìn Hướng Khả Tinh bị bà nói như vậy hai má của cô liền đỏ lên, mẹ
Hướng càng khẳng định chính mình không nói sai.
“Mẹ, đó là………”
Hướng Khả Tinh bực bội giậm chân, nhìn vẻ mặt cha Hương và mẹ Hướng đang cười trộm, rốt cuộc cô chỉ có thể phồng má bỏ chạy lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn cha Hướng và mẹ Hướng, hai người nhìn nhau cười:
“Vốn tưởng rằng Khả Tinh và Quý như Phong đều không có khả năng, xem ra
đây đúng là thanh mai trúc mã rồi.”
“Đúng nha, con bé Khả Tinh này lại còn mắc cỡ nữa.”
Lúc này, Hướng Khả Tinh bực bội ngồi trên giường trong phòng, vỗ vào cái
gối, cô tưởng tượng nó là Quý Như Phong, hận không thể hung hăng cắn vào mặt hắn một cái phát tiết.
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh cô
đổ chuông, Hướng Khả Tinh không ngó đến liền nhận điện thoại, lại nghe
được âm thanh không muốn nghe nhất.
“Hướng Khả Tinh, cô cái bà tám xấu xí này, sớm biết cô thèm thuồng tôi lâu như vậy, cô lập tức đến đây.”
“Quý Như Phong, cái tên tiểu bạch kiểm kia, một người đàn ông mà nhìn như
tiểu bạch kiểm, ai thèm muốn anh hả.” Hướng Khả Tinh không chịu yếu thế
liền đáp trả lại, thât ra cô tức giận đã đủ lớn, sau khi nhận được cú
điện thoại của người đàn ông này, cô lại càng bực bội hơn.
“Cái
gì? Tôi là tiểu bạch kiểm, đáng chết! Cô lập tức đến đây cho tôi, tôi
giống tiểu bạch kiểm chỗ nào hả?” Đời này, Quý Như Phong chưa từng nghe
ai hình dung hắn như vậy, tất nhiên là ngoại trừ Hướng Khả Tinh này ra.
“Không, tôi không đi, tại sao tôi phải nghe lời anh?” Tốt nhất có thể làm Quý
Như Phong tức chết, cô mới không nghe lời hắn nói, từ nhỏ đến lớn, chỉ
cần đụng đến Quý Như Phong là không có chuyện gì tốt cả.
“Trừ phi cô muốn kết hôn với tôi, Tôi đã có…………”
“Chờ một chút, tôi ra ngoài gặp anh thì có quan hệ gì sao?” Quý Như Phong
nói làm cô không thể giải thích, Hướng Khả Tinh nghi ngờ nhíu mày lại.
“Cô đúng là ngốc, từ đầu tới cuối cô đã làm gì, chẳng lẽ chúng ta không thể ngồi cùng nhau bàn bạc kế sách đối phó sao?”
Quý Như Phong nghiến răng nghiến lợi, cố gắng đè lửa giận trong lòng, hiện tại quan trọng nhất là để cho cô nói.
Hướng Khả Tính nghe anh nói rất đúng, sau khi hẹn địa điểm với anh, liền cúp điện thoại đi ra ngoài.
Cha Hướng và mẹ Hướng biết cô đi gặp Quý Như Phong thì rất vui vẻ, lập tức
mở cửa cho cô ra ngoài, cảnh tượng như vậy làm cô không thể chấp nhận
một chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT