Mẹ Hướng thấy Quý Như Phong như vậy, trong lòng cũng rất an ủi, Hướng Khả
Tinh đối xử với cậu ta, Quý Như Phong vẫn quan tâm như vậy, xem ra tìm
Quý Như Phong làm con rể thật không sai nha.
Hướng Khả Tinh thật
không chịu nổi, nhìn bóng lưng Quý Như Phong biến mất, rồi nhìn vào ánh
mắt hài lòng của mẹ Hướng, cô lập tức cảm giác được mình rất bất an rồi.
“Mẹ, chuyện này mẹ thấy không đơn giản đâu, cái tên Quý Như Phong…………………”
“Được rồi, Khả Tinh, trước đây là mẹ quá tin tưởng con, Như Phong đối xử với
con tốt như vậy, mẹ thật không hiểu rõ, rốt cuộc vì sao con lại soi mói
như vậy?” Mẹ Hướng bất mãn ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt cô bất
mãn, bà càng cảm thấy tức giận thêm.
“Mẹ, sao mẹ lạnh nhanh chóng đứng về phía anh ta rồi?” Hướng Khả Tinh không ngờ mẹ mình bị tên Quý
Như Phong mua chuộc nhanh như vậy, cô bực bội đứng lên, khập khiễng đi
vào phòng mình, lại không để ý đến mẹ Hướng nữa.
Trở lại phòng, rất nhanh Quý Như Phong gọi điện thoại lại cho cô, cô tức
giận gào thét trong điện thoại: “Làm gì, không có chuyện gì gấp thì đừng gọi cho tôi.”
“Không có chuyện gì, tôi sẽ không gọi điện thoại cho em.”
“Nói nhiều vậy, tôi rất bận.”Hướng Khả Tinh bực bội ngồi trên giường, vuốt
vuốt chân mình, anh ta thật là đáng ghét, biết vậy để cho anh ta cõng
lâu thêm chút nữa, bộ dạng này, có thể nói là trừng phạt anh ta, ai bảo anh ta nhiều là phá mình.
“Cô bé, dùng giọng điệu đó nói
chuyện với tôi không tốt đâu……….. em phải biết, là ai vất cả cõng em về
nhà như thế, tôi mới đúng là ân nhân của em nha.”
“Hừ, nói việc
này sao? Nếu không có việc gì, tôi cúp máy đây.” Nói xong, Hướng Khả
Tinh không để ý đến anh ta, lập tức cúp điện thoại ném qua một bên rồi
nằm xuống ngủ.
Bên kia, Quý Như Phong đứng bên ngoài Hướng gia,
nhìn điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, không nói gì cười cười, nhìn
vào căn phòng Hướng Khả Tinh, nụ cười trên mặt anh càng thêm vui vẻ.
“Tính tình lớn như thế, Hướng Khả Tinh, sẽ có một ngày tôi khiến em tâm phụ khẩu phục.”
Sau khi nói xong, Quý Như Phong liên tục vỗ vỗ bả vai của mình, anh chưa
từng hầu hạ người khác, là một người phụ nữ, cõng một người phụ nữ như
thế, còn đưa cô ấy về nhà, đây có chút không giống Quý Như Phong rồi.
“Hướng Khả Tinh, Quý Như Phong tôi làm nhiều việc vì em như thế, nếu không
cưới được em về làm bà xã, tôi đây không phải là đại thiếu gia.”
Vài ngày sau, bởi vì chân Hướng Khả Tinh bị trẹo, hầu như không bước ra
khỏi cửa nhà, cô ngồi trong phòng khách, cô xem ti vi, cầm lấy remote
chuyển đài liên tục.
Mẹ Hướng nhìn cô nhàm chán như thế, bà đi đến trước mặt cô: “Như Phong nói muốn đến gặp con, con có muốn gặp hay không?”
“Mẹ, con nói con không muốn gặp anh ta.” Thật là, vì sao mỗi ngày đều đến
đây, làm cho bọn họ giống như tình nhân, cô vừa nghe tên anh ta đã thấy
phiền não rồi.
“Mẹ thật không hiểu, Như Phong đối xử với con tốt
vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Khả Tinh, rốt cuộc vì sao con thành dạng này, nói cho mẹ biết có được không?” mẹ Hướng nhìn Hướng Khả Tinh
vẫn bài xích Quý như Phong, bà bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh cô, vỗ vỗ vai
cô, muốn cô nói chuyện thật tốt.
“Con không yêu anh ta!” Hướng
Khả Tinh thật không biết nói gì, nhìn thái độ mẹ Hướng vẫn đứng về phía
Quý Như Phong, khiến cô cảm thấy bực bội quát to lên.
Đúng lúc
này, Quý Như Phong vừa đi vào, cũng nghe được những lời cô nói từ đáy
lòng, vốn anh đã biết đáp án, nhưng không biết vì sao khi nghe được
những lời này từ chính miệng cô nói ra, trong lòng cảm thấy rất lạ, hô
hấp cũng ngừng lại.
Mẹ Hướng vừa định nói thêm gì, nhìn thấy Quý
Như Phong vẻ mặt khó chịu, bà chậm rãi đứng lên, xấu hổ cười đến trước
mặt anh: “Như Phong, hôm nay con đến sớm đó.”
“Đúng vậy.” Quý Như Phong thản nhiên nói.
Hướng Khả Tinh cảm giác sống lưng đổ mồ hôi lạnh, cô từ từ ngẩng đầu nhìn Quý Như Phong, lại không thấy ánh mắt kia nhìn cô.
Quý Như Phong hoàn toàn không nhìn đến Hướng Khả Tinh, anh thản nhiên chào
hỏi mẹ Hướng, một câu cũng không nói với Hướng Khả Tinh, cũng không có
đùa giỡn với cô.
Sau khi qua một lúc lâu, Quý Như Phong để giỏ trái cây xuống, nói lời chào tạm biết với mẹ Hướng rồi xoay người rời khỏi.
Suốt cả cuộc nói chuyện, Hướng Khả Tinh thấy anh ta xem mình như người vô
hình, rồi anh rời khỏi đây, khiến cô cảm thấy rất khó chịu, hoàn toàn
không rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Sau khi Quý Như Phong đi, mẹ
Hướng nhìn vẻ mặt chán nản của Hướng Khả Tinh, bà cười lắc đầu: “Thế
nào, Như Phong không chào hỏi con, tâm tình cảm thấy không thoải mái à?”
“Đâu có, con hơi mệt, con về phòng đây.” Nói xong, Hướng Khả Tinh bỏ đi về phòng.
Vài ngày sau, chân Hướng Khả Tinh cũng tốt hơn, sau khi trang phục hoàn
thành, trong đầu liền nhớ lần cuối cùng Quý Như Phong đến nhà cô, vẻ mặt kia khiến cô cảm thấy rất bực bội.
Hôm nay, cô nhất định phải ra ngoài một chút, ra ngoài giải sầu, thuận tiện đến tìm Âu Lực Kiệt, thời gian này không gặp anh ta, cũng không biết giải thích thế nào về chuyện lần trước cô và Quý Như Phong đến đó chọn áo cưới.
Sau khi hôn lễ trì hoản lại, cuối cùng cũng còn nửa tháng, cô thật không biết nên làm sao bây giờ.
Lúc Hướng Khả Tinh còn đang suy nghĩ, cô đã đến trước cửa hàng áo cưới,
nhìn Âu Lực Kiệt đang bận rộn làm việc, Hướng Khả Tinh lấy điện thoại ra gọi cho anh.
“Này, Lực Kiệt, tôi là Khả Tinh.”
“Tôi biết, Khả Tinh, thế nào?”
“Hôm nay có rảnh không? Anh cũng sắp tan tầm rồi, không bằng chúng ta đi
dùng bữa tối đi.” Hướng Khả Tinh mỉm cười nhìn Âu Lực Kiệt bên trong cửa sổ, bộ dạng làm việc của anh rất khác xa Quý Như Phong.
“Tốt.”
Âu Lực Kiệt thản nhiên nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hướng Khả Tinh bên
ngoài cửa sổ, lúc này cô đang vẫy tay với anh, khiến Âu Lực Kiệt vui vẻ
nở nụ cười.
Trong phòng ăn, Âu Lực Kiệt và Hướng Khả Tinh ngồi kế cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm tình Hướng Khả Tinh rất
tốt, không cần nhớ đến gương mặt đáng ghét kia, “Khả Tinh, nghe nói hôn
lễ của các người trì hoãn lại, thế nào rồi hả?”
“Ừm, chân tôi bị
thương, cho nên không thể không trì hoãn lại.” Hướng Khả Tinh không ngờ, ra khỏi nhà, cũng nghe được chuyện liên quan đến Quý Như Phong, nụ cười trên mặt cô cứng đờ.
‘Vậy, à tôi không biết, nên không đến thăm cô được, hiện tại tốt hơn nhiều rồi phải không?” Âu Lực Kiệt quan tâm nhìn cô.
‘Tốt hơn nhiều rồi.”
Ngoài cửa sổ, Quý Như Phong ngồi trong xe, nhìn Hướng Khả Tinh cười vui vẻ,
hai bàn tay anh nắm chặt tay lái, nếu không phải xe phía sau nhấn còi,
anh đã quên hiện tại đang ngồi trong xe.
Quý Như Phong tức giận lái xe rời đi, trong đầu đều là hình ảnh Hướng Khả Tinh cười ngây ngô với Âu Lực Kiệt.
Hừ! nói ra thì bọn họ thật xứng đôi!
“Đáng chết!” Quý Như Phong suy nghĩ đến đây, tức giận càng lớn, nhanh chóng
ngừng xe lại, rồi không để ý đến vẻ mặt của chủ xe phía sau, anh bước
vào phòng ăn.
Hướng Khả Tinh đang ăn cơm vui vẻ, một bóng đen
chắn ánh sáng của bọn họ, khiến cô ngây ngẩn cả người, cô hơi ngẩng đầu
lên, liền nhìn thấy Quý Như Phong vài ngày không gặp, anh vẫn bộ dạng
kia như trước, nhưng mà giờ phút này vẻ mặt rất tức giận.
“Không
biết Âu tiên sinh dùng cơm có ngon không? Tôi muốn đưa vợ tương lai của
tôi rời khỏi đây trước, tiền lần này đều tính cho tôi.” Nói xong, Quý
Như Phong kéo tay Hướng Khả Tinh đi, không để ý đến sự phản kháng của cô rời khỏi đây.
Quý Như Phong kéo Hướng Khả Tinh nhét vào trong xe, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi.
“Quý Như Phong, anh làm gì vậy?” Hướng Khả Tinh cũng rất tức giận, nhìn anh
lái xe nhanh như thế, cô càng lo lắng hơn, lập tức cài dây an toàn lại,
cả người đều cứng ngắc: “Không cần lái xe nhanh như thế!”
Ai biết được Quý Như Phong chỉ lạnh lùng nhìn cô, rồi tiếp tục lái xe, cuối
cùng, xe ngừng lại bên bờ biển, anh phóng nhanh xuống xe.
Hướng
Khả Tinh cũng mở cửa xuống xe, sắc mặt hơi tái nhợt, tốc độ vừa rồi thật nhanh làm cô không dám ca ngợi: “Tôi nói nè Quý Như Phong, anh làm gì
vậy? có chuyện gì thì nói đi, lái xe nhanh làm cái gì?”
“Hướng
Khả Tinh, có phải em quên mất thân phận mình rồi không? Lại dám công
khai nói cười vui vẻ với tên đàn ông khác.” Quý Như Phong kéo mạnh cà
vạt xuống, quay đầu lại nhìn cô, cố gắng làm cho tâm tình tức giận của
mình ổn định lại.
“Tôi cười với người đàn ông khác thì có liên
quan gì đến anh? Quý Như Phong, chúng ta vốn không có bất kỳ quan hệ
gì.” Nhớ tới chuyện này, Hướng Khả Tinh càng bực bội, cô rất tức giận
nói ra.
Không ngờ những lời cô nói làm sắc mặt Quý Như Phong thâm trầm xuống, Quý Như Phong bước tới trước mặt Hướng Khả Tinh, từng bước
một ép sát cô, khiến cô lùi về sau vài bước.
“Giữa chúng ta không có chút quan hệ nào?”
“Tất nhiên rồi.” Hướng Khả Tinh nuốt nước bọt, rất sợ hãi nhưng vẫn kiên trì nói.
“Em nói lại một lần nữa xem.” Anh ép Hướng Khả Tinh đến giữa chiếc xe, hai
tay Quý Như Phong chống lên thân xe, khiến cô không có đường nào để chạy trốn, sắc mặt anh rất khó coi.
Môi Hướng Khả Tinh run run, Quý Như Phong như vậy, cô chưa từng nhìn thấy qua, khiến cô cảm thấy không nói nên lời.
“Nói lại lần nữa, rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?”
Quý Như Phong không biết mình thế nào, mấy ngày hôm nay, đều suy nghĩ đến
câu nói của Hướng Khả Tinh nói ở phòng khách “con không yêu anh ta”, mặc dù đây là sự thật anh đã biết từ lâu, nhưng mà tâm tình của Quý Như
Phong rất khó chịu, rất không chấp nhận.
“Vốn………Vốn là như vậy
mà.” Nuốt nuốt nước bọt, Hướng Khả Tinh cũng nói ra được những lời này,
cô nhắm mắt lại không dám nhìn vẻ mặt Quý Như phong.
Giờ phút này hai mắt Quý Như Phong đều đỏ ngầu, anh nhìn cô, một tay nắm chặt cằm
cô, khiến cô không thể trốn tránh, vì muốn phải trả giá thật đắc cho
những lời nói của chính cô.
“Vậy tôi cho em biết, chúng ta có
quan hệ gì, mà còn dùng hành động thực tế chứng minh cho em xem.” Nói
xong, Quý Như Phong kéo Hướng Khả Tinh nhét vào trong xe, nhanh chóng
lái xe rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT