Tắm rửa thay quần áo chỉ là việc nhỏ, không mất nhiều thời gian, nhưng mà
giờ việc làm cô đau đầu chính là mặc quần áo gì cũng bị nha hoàn Tiểu Mễ giựt lại cả.
“Nhị phu nhân nói, quần áo này là do chính tay đại
phu nhân thêu cho tiểu thư, đại phu nhân muốn chờ khi cô xuất giá sẽ mặc bộ quần áo này. Nhị phu nhân đã nhờ thợ may ở cửa hiệu gấm vóc giỏi
nhất để làm, cửa hiệu đó vì nể mặt lão gia mà làm ra bộ quần áo độc nhất vô nhị này.”
Ngư Ấu Trần chỉ thích mặt những bộ quần áo đơn
giản, như thế mới thấy thoải mái, biết rõ điều này, cho nên Tiểu Mễ rất
kiên nhẫn giải thích lai lịch của bộ quần áo lộng lẫy này. Nhắc tới mẹ
ruột của mình, Ngư Ấu Trần cảm thấy nao nao, nhịn không được tiếp nhận
quần áo trong tay Tiểu Mễ, nhìn đóa hoa đỏ tươi trên cái áo, cô cầm lòng không được áp chiếc áo vào má. Mẹ cô qua đời khi cô mới lên ba, tuy
rằng lúc đó còn rất nhỏ, nhưng cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ của mẹ. Những năm
gần đây, Nhị nương tuy đối đãi cô như là con ruột, nhưng cô vẫn luôn
tưởng niệm đến mẹ ruột.
Cô cũng từng trước mộ phần của mẹ lập chí lớn, trở thành niềm tự hào của Ngư gia, muốn cho mọi người biết nữ nhi
cũng không thua kém gì nam nhi. Thế nhưng, cô bây giờ chỉ mới là chưởng
quầy của 1 quán trọ nho nhỏ, còn cách mục tiêu cô đặt ra rất xa.
Kiềm nén cảm xúc của mình, Ngư Ấu Trần hít một hơi thật sau, khôi phục dáng
vẻ cứng cỏi, sau đó phản bác lại Tiểu Mễ : “Nếu như mà trân quý như vậy, thì lấy ra mặc làm gì ? Còn nữa, không phải nói đến khi xuất giá mới
mặc sao ?”
“Đó là vì nhị phu nhân muốn cô mặc cho Phó thiếu gia
xem.” Tiểu Mễ luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, không chút suy nghĩ liền
nói ra, “Nhị phu nhân biết cô ngày thường hiếu thắng, nếu muốn cô chủ
động đi vãn hồi (thay đổi) tâm ý của Phó thiếu gia, cô nhất định sẽ
không chịu. Cho nên, liền lấy bộ quần áo này ra, vốn định chờ Phó thiếu
gia vào phủ thấy cô mặc bộ quần áo này, thì hắn sẽ thay đổi tâm ý, ai
biết…..”
Ai biết sáng sớm cô đã tới quán trọ ? Ngư Ấu Trần có
chút bất đắc dĩ thở hắt ra, vào ngày nạp sính lễ (hiện đại kêu là lễ
đính hôn) của Thần Sương, nếu bắt cô ăn mặc quá long trọng, tất nhiên cô sẽ nghi ngờ, nhưng nếu nói đây là bộ quần áo của mẹ cô, chắc chắn cô sẽ không cực tuyệt.
Chiêu này quả thật chỉ có Nhị nương mới nghĩ ra mà thôi, mà con rể đã tới cửa, còn an bài cô đi phỗng tay trên, cô thật không biết cô với Thần Sương ai mới là con ruột của Nhị nương nữa.
“Được rồi, dù sao sính lễ cũng đã đưa đến, quần áo cũng nên cất vào đi, về
sau sẽ có cơ hội mặc thôi.” Bộ quần áo này dù gì cũng là của mẹ cô làm
cho, cô cũng luyến tiếc, nhưng nếu cô mà mặc vào, rồi không cẩn thận làm rách, thì lại còn tệ hơn.
Tiễu Mễ tự trách bản thân nhiều chuyện làm chi làm cho Ấu Trần chạnh lòng chứ, cô cầm bộ quần áo cất đi rồi
lấy bộ quần áo màu xanh nhạt, không cam lòng lẩm bẩm nói : “Cô không
biết đó thôi, nha đầu Thải Hà chết tiệt kia hôm nay rất kiêu ngạo, cứ ở
trước mặt em khoe nhị tiểu thư có bao nhiêu sính lễ, nhà cô gia dài thế
nào, nhà cô gia giàu thế nào, làm em bực cả mình. Em mà là cô, em sẽ mặc bộ quần áo này mà lượn qua lượn lại trước mặt tên Phó Thiếu Dương kia,
để hắn biết cô xinh đẹp dường nào, hắn thực là có mắt không tròng.”
Nha hoàn tị nạnh lẫn nhau cũng không hiếm thấy, cho dù là ở phủ tướng quân
cũng không ngoại lệ. Ngư Ấu Trần là đại tiểu thư của phủ tướng quân, là
người Ngư Diệu Thiên thương yêu nhất, ngay cả nhị nương cũng đối xử cô
tốt hơn cả con ruột mình. Hơn nữa, là nha hoàn bên cạnh Ấu Trần, trong
phủ không ai dám khi dễ Tiểu Mễ cả. Nhưng từ khi cô bị từ hôn, đại cô
gia lại thành nhị cô gia, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Tuy rằng chưa nhìn
tận mắt bắt tận tay, nhưng những lời đàm tiếu trong phủ quả thật rất
không xuôi tai.
Tiểu Mễ là nha hoàn của cô, hầu hạ cô cũng nhiều
năm rồi, thầy Tiểu Mễ tức giận đến đỏ cả mặt, Ngư Ấu Trần cũng cảm thấy
tức giận thay Tiểu Mễ, cố gắng trấn an : “Hiện tại Phó Thiếu Dương không phải cũng đi rồi sao, dù gì cũng là người một nhà, về sau vẫn sẽ gặp
nhau. Yên tâm, tới lúc đó mà gặp hắn, ta nhất định sẽ cho hắn biết tay.”
Nghe cô nói như vậy, Tiểu Mễ trong lòng rất vui mừng, lúc nãy mới nhớ tới
chuyện nhị phu nhân giao phó, không khỏi thở dài : “Nhưng mà lát nữa gặp tân cô gia, cô cũng phải mặc đẹp một tí chứ ! Nhị phu nhân nói, tốt
nhất là liếc mắt đưa tình khiến cho tân cô gia thần tiêu phách lạc.”
“Tân cô gia?” Chẳng lẽ ám chỉ Quân Vô Nặc? Ngư Ấu Trần ngay lập tức nói lại : “Tiểu Mễ, em nhớ kỹ, hắn không phải là tân cô gia, em đừng gọi bậy, hắn bất quá chỉ là con dê béo mà thôi.”
“Nhưng mà………..” Nhưng mà nhị phu nhân nói vậy mà.
Tiểu Mễ đang định nói tiếp, thì chợt nghe có người cười khẽ trước cửa. Ngư
Ấu Trần nghe tiếng cười liền quay đầu, chỉ thấy một nữ tử mặc áo hồng
đang đứng ở cửa, còn chưa nhìn tới khuôn mặt, nhưng nhìn quần áo cẩm y
rực rỡ, trâm cài lấp lánh thì cô cũng đã biết là ai.
“Tỷ tỷ, hôm
nay là ngày nạp sinh lễ của muội, tỷ không tham gia, có phải còn đang
giận muội không ? Muội vừa nghe tỷ trở về, liền đến đây thỉnh tội.” Hồng y nữ tử đó chính là Ngư nhị tiểu thư Ngư Thần Sương, đi theo phía sau
chính là nha hoàn Thải Hà mà Tiểu Mễ nhắc tới.
Ngư Thần Sương vừa nói chuyện vừa đi vào phòng, quay sang phân phó với Thải Hà : “Còn
không mau đem sính lễ đưa cho đại tiểu thư xem.”
Thấy Ngư Thần
Sương có vẻ áy náy, sợ làm cho cô giận, Ngư Ấu Trần còn định an ủi vài
câu, nhưng thấy giờ nghe giọng điệu của Thần Sương, cô lại thấy chán
ghét. Cho nên, mới nghe Thần Sương mở lời, Ngư Ấu Trần và Tiểu Mễ nhìn
nhau rất ăn ý, chờ xem muội muội có tính cổ quái này muốn làm cái gì.
Thải Hà mang ra một hộp trang sức đầy vàng vòng châu báu, chỉ liếc mắt một
cái, Ngư Ấu Trần đã nhìn ra đây là sính lễ của Phó Thiếu Dương. Tuy cha
cô là đại tướng quân, nhưng mà không giàu đến mức mua được những thứ
này.
“Oa, Phó gia quả nhiên rất giàu có, mấy thứ này chắc đáng
giá ngàn lượng vàng ! ” Nhìn đến vàng, mắt Ngư Ấu Trần sáng lên. Nhưng
mà Thần Sương mang mấy thứ này đến phòng cô làm gì ? Chẳng lẽ, hôm nay
Thần Sương vui sướng quá độ, “trọng nghĩa sinh tài” muốn đem mấy thứ này cho cô ?
Nhìn biểu tình trên mặt Ngư Ấu Trần, Ngư Thần Sương rất hài lòng, chủ tới hai người liếc nhìn nhau, đắc ý tươi cười.
“Không sai, đây chính là sính lễ của Thiếu Dương, tất cả đều nhờ tỷ tỷ thành
toàn cho muội và Thiếu Dương, muội biết tỷ không hề có trang sức nào,
nên hôm nay đem qua cho tỷ coi. Tỷ thích cái nào cứ lấy đi.” Nói xong,
Ngư Thần Sương không khỏi thở ra một hơi, chỉ cảm thấy cả người lâng
lâng.
Đúng vậy, chính là cảm giác này. Cảm giác bố thí cho người
khác. Trước đây, đồ nào tốt thì Ngư Ấu Trần luôn có trước, rồi mới đến
phiên Thần Sương. Thần Sương ao ước có được những thứ của Ngư Ấu Trần,
thế mà trong mắt Ấu Trần chỉ có kinh thường, còn ra vẻ rộng lượng nói gì mà “Muội thích thì lấy đi.”. Giờ Thần Sương cũng có được cảm giác bố
thí cho người khác là thế nào.
Lời vừa nói ra, Tiểu Mễ lập tức biết được dụng ý của nhị tiểu thư tới đây hôm nay là để khoe khoang.
Tiểu Mễ vô cùng tức giận, giọng nói có chút rung rung, bấp chấp thân phận
chủ tớ, lớn tiếng nói :”Nhị tiểu thử, đại tiểu thư đối xử tốt với cô như vậy, sao cô có thể…….”
“Tiểu Mễ.” Ngư Ấu Trần cắt ngang, sau đó cô hai mắt sáng lóa nhìn chằm chằm vàng bạc châu báu trong hộp.
Thần Sương vẻ mặt tự đắc, hất mặt nhìn Tiểu Mễ, khóe môi hiện lên một tia châm chọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT