Đại hôn đã cận kề, 3 ngày trước đại hôn, Ngư Ấu Trần rốt cục có thể xuất
cung, đến ở biệt quán do Quân Vô Nặc an bài. Theo như tập tục, ba ngày
trước đại hôn cả hai không thể gặp mặt nhau, và trong vòng ba ngày này,
hàng trăm việc chuẩn bị cho ngày đại hôn khiến cô mệt bở hơi tai, không
có thời gian bận tâm đến chuyện đó.
Cũng may có Thần Sương và
Tiểu Mễ luôn túc trực bên cạnh giúp đỡ, khiến cô vơi đi cảm giác tủi
thân và dần cảm thấy thân thiết hơn với nơi kinh thành lạ lẫm. Có lẽ vì
xa quê nhà, cho nên thái độ của Thần Sương thay đổi rất nhiều.
Ngày xuất cung đến biệt quán, Thần Sương vừa nhìn thấy cô là chạy xộc tới
thân mật ôm chầm lấy cô, kéo cô ngồi xuống và ân cần hỏi han, khiến cô
ngạc nhiên đến sững sờ. Hơn nữa, mấy ngày kế tiếp, Thần Sương lại xung
phong cùng cô thử y phục, nào là giúp cô chọn đồ trang sức, lựa vải vóc, còn đưa ra không ít ý kiến, làm Ngư Ấu Trần cảm động không thôi.
Dù sao trong ngày đại hôn của mình, có người thân ân cần quan tâm thì hạnh phúc biết bao.Trước kia Thần Sương không thèm bầu bạn với cô, cô thừa
biết do muội muội mình tính khí trẻ con mà thôi, do đó, dù chung sống
dưới một mái nhà nhưng mạnh ai người nấy sống, ít khi nói chuyện tâm sự
với nhau, tình cảm giữa hai tỷ muội cũng không gắn bó mấy.
Chỉ có điều, nếu muội muội cô đã chủ động hàn gắn tình cảm, Ngư Ấu Trần lại là người phóng khoáng rộng lượng, tất nhiên cũng muốn gần gũi hơn với muội muội nhà mình. Cô tin rằng nếu như cha và Nhị nương biết được chuyến
lên kinh thành lần này có thể làm cho tỷ muội các cô hoà thuận với nhau, chắc hẳn họ sẽ vui mừng khôn siết.
Ba ngày nháy mắt đã trôi qua, ngày đại hôn rốt cục đã tới. Dựa theo tập tục của Hạ Thương, giờ lành
bái đường là vào buổi tối, nhưng suốt cả ngày cũng không thể tranh khỏi
nhiều nghi thức rườm rà, cho nên vừa qua giờ dần, Ngư Ấu Trần liền bị bà mai đánh thức, giục cô tắm rửa thay quần áo.
Vừa thay khăn
choàng vai xong thì hai cung nữ lập tức đến chải đầu búi tóc tân nương
cho cô. Nghe nói, kiểu búi tóc này cực kỳ phức tạp, bới xong thì cũng
mất một canh giờ. Ngư Ấu Trần ngồi ngay ngắn trên ghế mặc cho các nàng
hí hoay bới tới sửa lui, tuy lúc ở Kinh Châu cô đã cùng Quân Vô Nặc bái
đường qua, nhưng lúc ấy không phải là chính thức như bây giờ, nhìn xiêm y đỏ thẫm trong gương đồng, cô mới phát giác thì ra mình vẫn khẩn trương
vô cùng.
Bà mai liến thoắng dặn dò cô những nghi thức cần chú ý,
đang lúc nghe nói tới đoạn trong khi cử hành hôn lễ, tân nương không
được phép dùng cơm thì Ngư Thần Sương không biết lấy đâu ra một trái táo đỏ au ngọt lịm và một quả cam đưa cho cô, khiến cô đã đói lại càng đói
hơn, miệng cứ nuốt nước bọt ừng ực.
Cho dù cung nữ bới tóc cho cô đều đã quen với mấy việc chải đầu thế này nhưng cũng mất hết hai canh
giờ mới bới xong cái đầu. Mọi thứ hết thảy đã xong xuôi, họ mới đội mũ
phượng nặng trĩu, khan che tân nương lên cho cô, bên ngoài biệt quán âm
vang tiếng pháo đì đùng cùng tiếng người hớn hở reo hò.
“Nhanh
nhanh, Vương gia tới rồi kìa.” Bà mai hớt ha hớt hải chạy vào hối thúc,
Tiểu Mễ và Ngư Thần Sương một trái một phải dìu Ngư Ấu Trần, theo bà mai ra khỏi khuê phòng.
Ngư Ấu Trần cũng không biết rằng, theo như
tập tục Hoàng thất, bình thường Vương phủ chỉ phái một người đại diện
đến rước dâu, và người này cũng phải có địa vị nhất định trong Vương phủ hoặc là người có quan hệ mật thiết với Hoàng thất, nhằm bày tỏ địa vị
của Vương phi tương lai trong Vương phủ. Ngư Ấu Trần được Hoàng Thượng
tứ hôn, và hôm nay Quân Vô Nặc lại đích thân đến rước dâu, phần nàomang
đến không ít vinh dự cho mối quan hệ thông gia với Hoàng thất.
Vì đội khan che nên Ngư Ấu Trần không thấy được gì bên ngoài, bởi thế cô
cũng không nhìn thấy khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng, tất cả nha hoàn
nô bộc trong phủ, lẫn đội ngũ rước dâu đi cùng Quân Vô Nặc, thậm chí cả
dân chúng nô nức xem náo nhiệt bên ngoài biệt quán đều quỳ ngay ngắn
dưới đất tỏ lòng tôn kính.
Cô chỉ biết tiếng người huyên náo bỗng nhiên trở nên im ắng lạ thường, chỉ có hỉ nhạc và tiếng pháo nổ đì đùng văng vẳn bên tai, bà mai mở lời chúc mừng đôi tân lang và tân nương,
Ngư Ấu Trần tưởng mình đã đi tới kiệu hoa rồi, cũng không để ý hai người dìu mình đã dừng lại, vẫn cứ bước tới phía trước.
Mới đi được
hai bước, đầu liền đụng vào một lồng ngực rắn chắc ấm nóng, Ngư Ấu Trần
nhất thời không kịp chuẩn bị, cả người ngã nhào lên đối phương, lòng bối rối phập phồng lo sợ ! Tiêu rồi, lần này mặt mũi chẳng biết để đâu nữa.
Quả nhiên, những người đứng bên cạnh lập tức bật cười. Ngư Ấu Trần trụ vững cơ thể xong, đang muốn lui về sau vài bước thì người lúc nãy bị cô đụng phải đã kịp đỡ lấy cô, đồng thời còn thì thầm vào tai cô, “Không sao
cả, cứ đi theo ta là được.”
Giọng nói vô cùng quen thuộc này không ai khác ngoài Quân Vô Nặc.
Vừa nghe giọng nói trầm bổng của hắn, mọi lo lắng khẩn trương lúc nãy đều
tan biến như bọt bong bóng, lòng cũng an tâm nhẹ nhõm không ít. Ba ngày
không được gặp nhau, nghĩ đến hắn đang ngay tại trước mặt mình, Ngư Ấu
Trần thiếu chút nữa đã xốc khăn che lên mà nhìn. Nhưng tay cô còn chưa
kịp làm gì thì đã bị hắn nắm chặt và dắt đi, lúc này cô mới nhớ tới lời
bà mai dặn dò, vì thế cũng mặc cho Quân Vô Nặc nắm tay mình, cùng sóng
bước đi bên cạnh hắn.
Tuy thế, trong lòng cô lại hiếu kỳ không
biết Quân Vô Nặc mặc hỷ phục trông như thế nào. Vắt óc nghĩ cả nửa ngày
nhưng mãi cô vẫn không tài nào mường tượng được.
“Mời tân nương
lên kiệu.” Bà mai cất cao giọng nói, Ngư Ấu Trần lúc này mới nhận ra
mình đã đi đến kiệu hoa. Bàn tay hắn nắm chặt cô giờ mới buông lỏng ra.
Ngay sau đó, bà mai đỡ cô ngồi vào kiệu.
Tức thì, hỷ nhạc cùng tiếng trống tiếng chiêng từng hồi vang lên dồn dập cả một góc trời pha lẫn tiếng dân chúng nô nức reo hò không ngớt. Bà mai
từng nói với cô, khi kiệu hoa đi đến đâu thì sẽ rải bánh hỷ đến đó, giờ
lại nghe âm thanh đinh tai nhức óc này cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng bên ngoài náo nhiệt đến cỡ nào.
Tật ta thì rất ư là thích xì poi… haizz… tại cái tật đấy các nàng à, chứ không phải tại ta à nhoa :”>
Đắm mình trong lồng ngực ấm áp, Ngư Ấu Trần đánh một giấc thật say, mãi cho đến khi cảm giác ngứa ngứa kì lạ trên cơ thể làm cô tỉnh giấc.
“Ưm” một tiếng khó chịu, cô trở mình muốn thoát khỏi cảm giác khác thường
này. Tuy nhiên, vừa mới được “yên tĩnh” không bao lâu thì một bàn tay to lớn nong nóng đã ôm trọn chiếc eo thon nhỏ của cô, tay mân mê vuốt ve
liên hồi, cũng không hề có ý định dời tay sang chỗ khác.
Ngư Ấu
Trần lập tức tỉnh ngủ, đầu óc tỉnh táo đôi chút. Nhưng người nào đó phía sau lại không để cô có cơ hội phản ứng, liền ôm chặt và hôn lên tấm
lưng trơn bóng như ngọc của cô.
Cơn buồn ngủ lập tức biến đi hết, càng làm cô nhớ mồn một từng hình ảnh triền miên đầy nóng bỏng của hai
người tối qua. Ngư Ấu Trần hô nhỏ một tiếng, cố gắng huơ tay huơ chân
vùng thoát ra ngoài.
Chỉ có điều, mới vừa cử động một chút mà tay chân liền đau nhức, toàn thân bủn rủn không còn chút sức lực.
Hôn lễ của Hoàng thất chú trọng chi tiết và rất tỉ mỉ, hai người phải vào
Hoàng cung tạ ân điển của Hoàng thượng trước, sau đó mới đến tông miếu
bái tế, cuối cùng mới có thể quay về Vương phủ chính thức bái đường. Đi
vòng quanh một vòng lớn, lúc về đến Vương phủ thì cũng đã xế chiều.
May là có trái táo và quả cam ăn lót bụng, Ngư Ấu Trần mới không đói đến
xỉu. Vì tình huống lúc nãy, cô cũng đặc biệt cẩn thận hơn, một đường
luôn nghe thời lời chỉ dẫn của bà mai, không để gây ra trò cười nào nữa.
Ngồi trong hỉ kiệu bị khiêng đến chóng cả mặt, lúc đến Vương phủ liền bị
Quân Vô Nặc nắm tay vào bái đường, Ngư Ấu Trần cứ lâng lâng như đang mơ. Đợi đến khi được đưa vào động phòng, nghe chung quanh bốn bề tĩnh lặng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng xong hết rồi! Không thể tưởng tượng được cả người mệt mỏi đến nhường nào. Bụng thì đang đói
meo, dù nghe mùi thức ăn thơm ngào ngạt nhưng cô lại không có muốn ăn
chút nào.
Nhìn qua khăn cô dâu, cô thấy cả phòng đều trang hoàng
một màu đỏ tươi rói, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm dìu dịu, ngửi thôi mà cả người sảng khoái vô cùng.
Ngư Ấu Trần ngồi ngay
ngắn trên giường ngà voi, nghĩ đến sau này sẽ cùng sống chung với Quân
Vô Nặc, lòng dâng lên niềm hạnh phúc cùng yên tâm khó tả.
Quân Vô Nặc vẫn còn bên ngoài tiếp khách khứa, hôm nay không phải chỉ riêng
Vương tôn quý tộc đến dự, mà ngay cả Hoàng Thượng cũng đích thân tới
Vương phủ, tiệc rượu này đại khái không biết uống tới khi nào mới kết
thúc.
Nghe nói trong đêm động phòng, việc tân nương chờ tân lang
suốt mấy canh giờ là chuyện bình thường, chẳng qua Ngư Ấu Trần lo hắn bị chuốc say mà thôi, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần cả rồi, không ngờ chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng người hồ hởi rần rần bên ngoài phòng.
Cửa phòng bị mở ra, trong tiếng trêu ghẹo của mọi người, tiếng bước chân
nhẹ nhàng tiến vào trong nội đường. Đám người kia dường như muốn xông
vào đây nhưng đã bị bà mai chặn ở bên ngoài.
Khăn hỉ che trên đầu bị vén lên, đến tận bây giờ Ngư Ấu Trần rốt cục mới có thể thấy rõ người ở trước mặt mình.
Quân Vô Nặc mặc bộ hỉ phục màu đen đứng trong căn phòng tràn ngập ánh nến
lung linh sắc màu tạo nên một vẻ đẹp lạ lùng. Gương mặt tuấn tú đỏ lên
vì rượu, đôi mắt phượng toả sáng rạng rỡ nhìn cô đắm đuối, ánh mắt cứ
như thể đang nhìn một trân bảo nào đó.
Thấy cả hai đều nhìn nhau
ngẩn ngơ, bà mai nở nụ cười duyên, cũng không chậm trễ, liền giục, “Mời
tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn.”
Ngư Ấu Trần bị bà mai cười đến mắc cỡ, cầm lấy ly rượu, cùng Quân Vô Nặc chéo tay uống. Hương rượu nhè nhẹ có chút cay cay, êm êm và sau đó là the vừa thấm ngọt nơi cổ
họng đã làm cơ thể lập tức nóng ran lên.
Bà mai cột góc áo hai
người lại với nhau, nói mấy câu chúc mừng bách niên hảo hợp, sớm sinh
quý tử sau đó liền lui ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho cả hai.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, hai người ngồi gần nhau đến độ có thể nghe
thấy được hơi thở của đối phương. Quân Vô Nặc hơi nghiêng người tháo mũ
phượng trên đầu cô xuống đặt sang một bên, Ngư Ấu Trần vừa tháo được mũ
phượng tức thì thấy cả người như giảm được mấy kí, cổ cũng cao lên được
vài phân.
Vừa mới ngẩng đầu liền thấy Quân Vô Nặc đang cười nhìn
cô, trong lúc nhất thời cô chợt căng thẳng vô cùng, ngó cửa phòng chưa
được gài chốt, cô có chút lo lắng, hỏi, “Cái cửa ấy, có cần gài lại
không?”
Không phải nói đêm tân hôn thường sẽ có người náo động phòng sao? Vạn nhất cửa bị người ta xông vào thì xấu hổ lắm.
Quân Vô Nặc phì cười vì lời nói ngây thơ của cô, khoé môi hơi nhếch lên,
nói, “Phu nhân yên tâm, quý phủ có quy tắc của quý phủ, phàm là không có chủ nhân căn dặn, bọn họ dù cho có nghe được động tĩnh gì thì cũng sẽ
không tuỳ tiện xông vào đâu.’
Ngư Ấu Trần định mượn nói chuyện để giảm bớt bầu không khí mập mờ này, ai ngờ lời nói của thốt ra từ miệng
Quân Vô Nặc lại mang ý nghĩa nào đó càng khiến cho bầu không khí thêm
phần mờ ám.
Môi mấp máy, Ngư Ấu Trần tìm chủ đề khác để nói, “Đêm nay chàng uống nhiều rượu không? Lúc ta thấy chàng đi mà cứ loạng choạng.”
“Nếu ta không giả say, chẳng phải đã để phu nhân đợi đến mệt mỏi cả người
rồi sao?” Nhìn ánh mắt né tránh của cô, Quân Vô Nặc càng thấy thêm thú
vị, hắn quyết đoán nhích đến gần cô, dịu dàng nói, “Một khắc xuân thu
đáng giá ngàn vàng, Tiểu Ngư à, nàng còn định nói chuyện đến chừng nào
nữa thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT