Từ đằng xa Phó Thiếu Dương đã thấy một nam nhân mặc bộ quần áo mùa hè nằm
thảnh thơi trên ghế, hắn liền xoay qua nói với Vi Sinh đang đi bên cạnh, “ Vi huynh, nhìn thấy không, người ở đằng trước chính là Quân huynh. ”
Vi Sinh vốn đang thắc mắc sao Quân Thanh Viễn lại quen biết Ngư Diệu
Thiên, lúc này cũng chẳng nhìn rõ diện mạo của người kia, nhưng nghe Phó Thiếu Dương khẳng định như vậy, Vi Sinh cũng tin vài phần, bước nhanh
theo Phó Thiếu Dương.
“ Quân huynh, xem ta dẫn ai đến gặp huynh này ? ” Còn chưa đến gần, Phó Thiếu Dương đã la lên từ xa.
Quân Vô Nặc vốn đang suy nghĩ kế hoạch hồi kinh, nghe có người kêu mình, hắn liền nhíu mày lại. Ngẩng đầu thấy vẻ mặt đắc ý của Phó Thiếu Dương, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi đi cùng, sắc mặt hắn càng trầm xuống
hơn.
Đới với loại người như Phó Thiếu Dương, từ đầu Quân Vô Nặc
cũng chẳng có thiện cảm gì cả, càng không cần nói đến chuyện ở chung một nhà với nhau, hoàn toàn không có khả năng kết giao. Giờ phút này thấy
Phó Thiếu Dương ra vẻ thân thiết gọi mình, Quân Vô Nặc cũng đoán được
bảy tám phần ý đồ đến đây lần này của hắn.
Lúc nói chuyện, hai
người đã đi đến trước mặt Quân Vô Nặc, Phó Thiếu Dương liếc nhìn Vi Sinh đứng bên cạnh mình, giả vờ không thấy vẻ mặt sửng sốt của Vi Sinh, mỉm
cười nói với Quân Vô Nặc, “ Quân huynh, không ngờ tới ở đây gặp lại cố
nhân sao ? Vi huynh vừa nghe nói ngươi bị thương ở Kinh Châu, liền kêu
ta dẫn đến thăm ngươi ngay, Vi huynh lo lắng cho ngươi suốt cả đường đi. ”
Vi Sinh đúng thật có giao tình rất tốt với Quân gia, nhưng
người trước mặt hắn hoàn toàn không phải là Quân Thanh Viễn, thế mà Phó
Thiếu Dương lại một mực khẳng định, Vi Sinh cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn trấn định bản thân, xoay qua
nói với Phó Thiếu Dương, “ Phó huynh, ngươi nhận sai người rồi, hắn
không phải là Quân Thanh Viễn. ”
Phó Thiếu Dương đã biết đáp án
này từ lâu, lúc này lại nghe Vi Sinh chắc nịch nói, ánh mắt lập tức trở
nên lạnh lùng sắc bén nhưng cũng không quên tỏ ra kinh ngạc, “ Vi huynh, chuyện này không phải đùa đâu, hắn là con rể của tướng quân, không phải nhị công tử Quân gia thì là ai ? ”
Quân Vô Nặc nhìn ánh mắt
khiêu khích của Phó Thiếu Dương, hắn cười khẩy đáp trả lại, cũng chẳng
chào hỏi gì, hắn muốn xem hai người trước mặt hắn muốn diễn cái trò gì.
Vi Sinh kỳ thật cũng chẳng biết Quân Vô Nặc là ai, nghe Phó Thiếu Dương
hỏi như vậy, lập tức giải thích, “ Ta và Thanh Viễn huynh quen biết
nhiều năm thì sao có thể nhận lầm người được, có lẽ là cùng tên, nhưng
chắc chắn không phải là Quân Thanh Viễn của Thương Túc Các. ”
Dứt lời, Vi Sinh quay sang nhìn Quân Vô Nặc, “ Nghe Phó huynh nói, huynh
đài tự xưng mình là thiếu chủ của Thương Túc Các ? Ngươi và Quân gia có
quan hệ gì ? Sao ta chưa từng gặp qua ngươi ? ”
Có người muốn giả danh bằng hữu của hắn, hắn tất nhiên không thể mặc kệ được.
Quân Vô Nặc cũng định trước khi hồi kinh sẽ nói rõ thân phận mình với Thu
Nhị nương, giờ phút này Phó Thiếu Dương đã muốn vạch trần hắn, hắn cũng
không muốn giả bộ thêm bữa, nhìn về phía Phó Thiếu Dương, nói, “ Ta
không phải Quân Thanh Viễn thì đã sao ? Mà chuyện này cũng không cần Phó công tử nhọc công làm gì ! ”
Hắn cũng đã thừa nhận, Phó Thiếu
Dương cũng chẳng cần giữ thái độ nhã nhặn với Quân Vô Nặc nữa, giọng nói trở nên lạnh lùng, “ Đúng như ta dự đoán, ngươi quả nhiên muốn lừa hôn. Tuy rằng đây là chuyện của Ngư gia, nhưng ta cũng là con rể của Ngư
gia, cũng từng có hôn ước với Ấu Trần, ta có quyền xen vào. ”
Nghe hắn gọi hai chữ “ Ấu Trần ” rất thân thiết, Quân Vô Nặc nhíu mày, trừng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn Phó Thiếu Dương, nhưng thái độ vẫn
ôn nhu nói, “ Nàng lấy ta vì con người của ta, cũng không phải vì thân
phận của ta, toàn bộ Ngư gia còn chưa nói gì, Phó công tử, ngươi và nhị
tiểu thư còn chưa thành thân, vậy có được xem là người ngoài không ? Cho dù các ngươi đã thành thân thì sao, đây là chuyện vợ chồng chúng ta,
cũng không tới phiên ngươi xen vào. ”
Lời Quân Vô Nặc nói cũng có lý, mặc kệ hắn là ai, giờ Ngư Ấu Trần đã là vợ hắn rồi. Nhưng chính
điều này mới là nguyên do khiến Phó Thiếu Dương càng thêm bực tức, “
Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là con rể Ngư gia, ván đã đóng thuyền thì có thể kiêu ngạo, giờ ngươi đã bị ta vạch trần rồi, ta tuyệt đối sẽ không
ngồi im nhìn ngươi dối gạt Ngư gia. ”
“ Phải không ? ” Nhìn vẻ
mặt nghiêm túc của hắn, Quân Vô Nặc cảm thấy buồn cười, “ Ta đây sẽ chờ
xem ngươi làm sao mà giải quyết ! ”
Vi Sinh đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, dù không nắm rõ chuyện gì xảy ra nhưng thấy hắn giả danh bằng hữu của mình, bị vạch trần mà còn ngạo mạn, không có chút gì hối
cãi, nhất thời cũng nổi giận, hùa theo Phó Thiếu Dương, “ Ngươi giả mạo
Thanh Viễn đi lừa gạt, làm tổn hại danh dự của hắn, chỉ dựa vào điểm này ta đã có thể kiện ngươi lên công đường, cho ngươi nếm thử mùi vị ngục
tù như thế nào. ”
Phó Thiếu Dương rất hài lòng lời nói của Vi
Sinh, cũng nói tiếp, “ Theo luật pháp Hạ Thương, cho dù là mạo danh một
dân thường đi lừa gạt thì cũng phải ngồi tù. Huống chi ngươi mạo danh
Quân gia, ngươi đừng quên Quân gia là hoàng thương, Ngư tướng quân lại
là trụ cột của quốc gia, lần này giao chiến với Đông Đan, ông ấy lại lập được chiến công. Ngươi nói thử xem, nếu Ngư tướng quân tố cáo ngươi với Hoàng Thượng, nói ngươi giả mạo hoàng thương đi lừa hôn, ta không dám
chắc ngươi còn giữ được cái mạng mình không nữa. ”
Nếu Ngư gia có ý định truy cứu, Quân Vô Nặc có mười cái đầu cũng không đủ đền tội.
Nghĩ đến đây, Phó Thiếu Dương nhìn đám người hầu đang đứng một bên sợ tới
mức không biết phải làm sao, hắn gọi Tiểu Mễ, “ Tiểu Mễ, đứng thất thần ở đó làm gì, còn không đi gọi người đến trói kẻ lừa đảo này lại ! ”
Tiểu Mễ là nha hoàn bên cạnh Ngư Ấu Trần, mấy ngày này đều là cô thay tiểu
thư hầu hạ cô gia, tuy rằng lời nói của Phó Thiếu Dương đúng thật dọa
người, nhưng cô cũng không vội vã chạy đi, mà theo bản năng nhìn về phía Quân Vô Nặc.
Quân Vô Nặc gật đầu nhìn cô, nói, “ Đã như vậy thì gọi Nhị nương đến đây đi. ”
Tiểu Mễ nghe lệnh lập tức xoay người chạy đi.
Thấy Quân Vô Nặc không hoảng sợ như mình nghĩ, ngược lại còn bình tĩnh, Phó
Thiếu Dương trong lòng cũng có chút do dự. Tuy nhiên, Tiểu Mễ không hề
nghe lệnh của hắn, lại nghe lời của Quân Vô Nặc, điều này làm hắn rất
khó chịu.
Hừ, có Vi Sinh là nhân chứng ống, Quân Vô Nặc có chạy
đằng trời cũng không thoát khỏi tội danh giả mạo, chỉ sợ hắn gặp lúc sa cơ lỡ vận, dùng thủ đoạn gì đó với Thu Nhị nương để bà tin hắn là nói
thật.
Chỉ tiếc là Ngư Ấu Trần không có ở đây, không thể chính mắt nhìn thấy. Nhưng mà cũng không sao, bắt tên chướng mắt này vào tù rồi
nói sau. Phó Thiếu Dương thật muốn xem lúc đó Quân Vô Nặc còn dám kiêu
ngạo nữa không.
“ Người đâu ! ” Phó Thiếu Dương rống to, lập tức
một đám gia đinh nha hoàn chạy tới. Thật ra đám người này sớm đã nghe
bên này ồn ào nhưng lo sợ quy củ trong phủ nên không ai dám nghe lén chủ tử nói chuyện cả. Lúc này nghe Phó Thiếu Dương gọi, mọi người đành phải lên tiếng trả lời chạy lại đây.
Phó Thiếu Dương cũng không ngần
ngại gọi mọi người đến gần, “ Các ngươi nghe đây, người này giả mạo
hoàng thương lừa gạt tướng quân và đại tiểu thư, giờ cũng đã có người
làm chứng, tró hắn lại cho ta, chờ Nhị nương đến xử lý rồi giao cho quan phủ. ” Cuối cùng, hắn nói thêm một câu, “ Các ngươi cứ bắt hắn lại, ta
sẽ chịu mọi trách nhiệm. ”
Dù cho là thế nhưng, đám gia đinh cũng không dám manh động, lo sợ nhìn Quân Vô Nặc, lại không có chủ tử bọn họ ở đây, bọn họ không biết phải nên làm thế nào.
Quân Vô Nặc nhìn
lướt qua đám gia đinh nha hoàn không dám làm xằng bậy, tuy rằng hắn chưa mở miệng nói gì nhưng ánh mắt uy nghiêm khiến mọi người khiếp sợ cúi
gầm đầu, theo bản năng thụt lùi vài bước.
Bình thường cô gia cũng không nghiêm khắc với hạ nhân, nhưng cảm giác tôn quý bẩm sinh trên
người hắn khiến bọn họ cho đến bây giờ cũng không dám bất kính. Giờ phút này lại bị hắn nhìn như vậy, mọi người tuy chưa có làm gì nhưng lại
thấy bản thân đã mạo phạm, nói thế nào cũng không dám tiến đến chỗ Quân
Vô Nặc.
Xem ra, người ta nói phủ tướng quân quản lý hạ nhân rất
nghiêm khắc, đúng thật không ngoa (không sai). Quân Vô Nặc nhếch miệng,
ánh mắt dừng tại Phó Thiếu Dương, trào phúng nói, “ Ngay cả hạ nhân cũng có đầu óc hơn ngươi, Phó Thiếu Dương, ngươi quá hấp tấp rồi đấy ! ”
Đám hạ nhân không ai nghe lời hắn, này đã làm Phó Thiếu Dương mất mặt,
huống chi giờ lại nghe Quân Vô Nặc mỉa mai mình. Đúng lúc này Thu Nhị
nương và Ngư Thần Sương đang đi đến đây, không đợi Quân Vô Nặc mở miệng, Phó Thiếu Dương liền bước đến nói với Thu Nhị nương, “ Nhị nương, người tới rất đúng lúc, tên Quân Vô Nặc này giả mạo hoàng thương, nay đã bị
con vạch trần, hắn còn dám lớn giọng thừa nhận, người mau sai hạ nhân
trói hắn lại đưa đến quan phủ, nếu không hắn bần cùng sinh đạo tặc làm
chuyện xằng bậy nữa. ”
Nói xong, hắn liền kéo Vi Sinh đến giới thiệu.
“ Vậy là tỷ phu thật sự lừa tỷ tỷ sao ? ” Tin này Ngư Thần Sương nghe còn hoảng hốt, cô và Phó Thiếu Dương từ lâu đã nghi ngờ, tỷ tỷ cô và nhị
công tử Thương Túc Các vốn không quen biết, làm sao lại trở thành bằng
hữu được ? Thậm chí còn gấp rút thành thân nữa ?
Cô nhớ ngày hắn
đến phủ cũng là ngày Thiếu Dương đến cầu thân, nói như vậy, không chừng
tỷ tỷ cô cảm thấy bị từ hôn rất mất mặt, cho nên liền tìm một người giả
mạo hoàng thương để giữ sĩ diện cho mình.
Tuy rằng ngày đó thành
thân hắn đưa ra sính lễ gấp đôi sính lễ của cô, nhưng điều đó cũng chứng minh được là bọn họ cố tình hạ nhục cô. Vậy đống bạc đó chẳng lẽ là tỷ
tỷ cô để dành được ư ?
Nhưng mà tỷ tỷ cô cũng bỏ vốn nặng lắm
chứ, thậm chí còn thật sự thành thân với hắn, đây là ngoài dự liệu của
cô. Nói gì thì nói, ngày thường hắn cư xử cũng không tệ lắm, hơn nữa do
triều đình gắt gao tuyển tú nữ cho nên hai người mới gấp rút thành
thân.
Điều này có thể giải thích vì sao trước mấy ngày thành thân, tỷ tỷ cô ủ rũ buồn bã, ai lai muốn gả cho kẻ lừa đảo chứ.
Cô cũng chẳng muốn vạch trần bọn họ, dù sao cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chuyện xấu ắt hẳn một ngày nào đó cũng bị người ta biết. Chờ
tới khi họ sinh con đẻ cái rồi thì sẽ không biết ăn nói với con họ thế
nào, hơn nữa, chuyện càng dấu lâu bao nhiêu, cô càng cảm thấy mát lòng
mát dạ bấy nhiêu.
Tuy nhiên lúc này Phó Thiếu Dương không biết ở đâu lại kiếm tên Vi Sinh đến làm chứng, trong lòng cô lại có chút bất an.
Hắn vỗ vã vạch trần Quân Vô Nặc, có phải là vì tỷ tỷ…. ?
Thu Nhị nương cũng đang tức giận, nhưng không phải với Quân Vô Nặc, mà là
với Phó Thiếu Dương, “ Thiếu Dương, có chuyện gì thì đợi lão gia về rồi
nói sau ! Vô Nặc đang bị thương, con lại dẫn người ngoài đến xào xáo,
người ta nhìn vào chẳng phải chê cười chúng ta sao ? ”
Về thân
phận Quân Vô Nặc, Thu Nhị nương chưa bao giờ hỏi thằng hắn, nhưng Ngư
Diệu Thiên đã quyết định thì chắc chắn ông cũng sẽ không qua loa. Hơn
nữa, thái độ của ông đối với người con rể này khác lạ, bà nhạy cảm nhìn
thấy sự bất đồng này, hai ngươi bề ngoài vẫn thưa cha gọi con, nhưng ẩn
sâu bên trong, bà cảm thấy lão gia nhà mình đối với con rể có phần kính
nể.
Hơn nữa sau khi Ấu Trần bị bắt, Quân Vô Nặc lại bị thương trở về, chuyện này làm bà nhớ đến năm đó tiểu thư (mẹ Ấu Trần – Thu Nhị
nương trước đây là người hầu của mẹ Ấu Trần) chạy trốn đến Hạ Thương,
nếu như không có lão gia mạo hiểm thu lưu (cho ở lại), có lẽ bà cũng
không còn sống đến ngày hôm nay. Cho nên, bà cũng rất hài lòng với người con rể này.
Hôm nay cho dù Quân Vô Nặc không phải là hoàng
thương, chỉ là một thường dân thì cũng vẫn là phu quân của Ấu Trần. Phó
Thiếu Dương dẫn người ngoài đến gây sự, khiến Ngư gia và Ấu Trần mất
mặt, đương nhiên làm bà rất tức giận.
Phó Thiếu Dương là nam
nhân, lại còn chưa thành thân, đối với mấy lễ tiết này tất nhiên là
không nghĩ quá nhiều. Hắn nghĩ có Vi Sinh ở đây, chỉ cần chứng minh Quân Vô Nặc là kẻ lừa đảo rồi tống hắn vào tủ mà thôi. Ngư tướng quân và Ngư nhị phu nhân đều rất thương Ấu Trần, cũng không có khả năng để cô gả
cho kẻ lừa đảo, cho nên nếu như Quân Vô Nặc bị vạch trần, hai người hẳn
là tức giận và bắt Quân Vô Nặc tù mới đúng. Không ngờ ngược lại Phó
Thiếu Dương còn bị Thu Nhị nương mắng nhiếc thậm tệ. Nhất thời mất mặt,
hắn đành phải biện minh, “ Là tiểu tế lỗ mãng, không suy nghĩ kĩ càng.
Kỳ thật, tiểu tế không phải vì chuyện này mà đến, chỉ là Vi huynh nghe
nói nhị công tử Quân gia bị thương, trong lòng nóng vội mới kêu tiểu tế
dẫn đến thăm. Ai ngờ, hắn lại không phải là người nhà Quân gia, tiểu tế
cảm thấy bất bình thế nên nhất thời tức giận. ”
Thu Nhị nương vẫn chưa hết phẫn nộ, nói, “ Cho dù là như thế thì con hiện tại làm rối
tung mọi chuyện lên, làm sao mà giải quyết ? Ấu Trần là con gái, con đã
một lần thoái hôn thì không nói đi, giờ lại gây thêm chuyện nữa, con có
từng nghĩ cho nó không ? ”
Phó Thiếu Dương âm thầm trừng mắt nhìn Quân Vô Nặc thong dong ngồi xem kịch vui, cắn chặt răng, nói, “ Nhị
nương, nếu bởi vì việc này làm tổn hại danh dự của Ấu Trần, tiểu tế
nguyện gánh vác trách nhiệm. ”
Lời hắn nói khiến mọi người sửng
sốt, ánh mắt Quân Vô Nặc hơi trầm xuống, còn chưa mở miệng phản bác lại
thì Ngư Thần Sương đã mất kiên nhẫn la toáng lên, “ Phó Thiếu Dương,
huynh nói vậy là có ý gì ? Huynh muốn chịu trách nhiệm thế nào ? ”
Ngư Thần Sương cũng không phải ngốc, nếu Quân Vô Nặc bị đưa đến quan phủ
thì thanh danh tỷ tỷ cô xem như bị hủy. Đương nhiên, gả cho một kẻ lừa
đảo chưa chắc đã tốt lành gì, nhưng giờ nghe Phó Thiếu Dương nói, chẳng
lẽ hắn muốn…. Hắn ngay cả tỷ tỷ cô cũng muốn cưới ?
Thu Nhị nương hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, bà không dám tin nhìn hắn.
Phó Thiếu Dương nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn hai người, nói, “ Chuyện này
đều từ ta mà ra, cho nên ta sẽ chịu trách nhiệm —- cưới nàng ! ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT