Quân y đi theo binh lính Hạ Thương ra sa trường băng bó vết thương cho Quân
Vô Nặc, tổng cộng hắn bị thương 7 chỗ, vết thương nặng nhất là ở chân.
Tuy rằng quân y nói đó không phải là vết thương trí mạng, nhưng vì chảy
máu quá nhiều, lại không được băng bó nên dẫn đến nguy hiểm.
Hơn
nữa Quân Vô Nặc vẫn còn hôn mê bất tĩnh, Ngư Ấu Trần trong lòng hoảng sợ cùng lo lắng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy thời gian dài
dằng dặc, từ Đông Đan về đến quân doanh Hạ Thương chỉ có mấy chục dặm
thế mà cô cứ thúc ngựa mãi vẫn không tới.
Vốn tưởng rằng thuận
theo ý cha gả cho hắn, bất quá là ăn cơm ngủ nghỉ gì đó đối diện với hắn là xong, nhưng từ khi xảy ra chuyện của Vân Khởi đến nay, cô mới phát
hiện thì ra mình cũng đã thích hắn. Hắn gạt cô, cô đương nhiên tức giận, nhưng lại mong hắn chỉ là vô ý….
Cô không biết phải làm gì bây
giờ, cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng này cứ đeo theo cô y như lúc mẹ cô mất vậy. Nhìn hắn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt nằm trong lòng
cô, cô thà để hắn gạt mình, chọc ghẹo mình cũng không muốn nhìn hắn
trong bộ dạng này.
Lúc về đến quân doanh, A Ngưng đã đứng ở phía
trước chờ cô, sau khi để A Ngưng thay Quân Vô Nặc kiểm tra vết thương,
Ngư Ấu Trần mới vội hỏi, “Hắn sao rồi? Khi nào mới tỉnh lại?”
A
Ngưng nghiêm mặt nhìn cô, nói, “Vết thương của ngài ấy rất nặng, cũng
không biết khi nào sẽ tỉnh lại, ngài ấy hiện tại cần phải tịnh dưỡng.”
“Vậy không có gì nguy hiểm chứ?” Ngư Ấu Trần mặc kệ thái độ của A Ngưng với
mình thế nào, cô biết y thuật của A Ngưng rất cao, chỉ khi A Ngưng nói
không sao thì cô mới có thể yên tâm.
“Ta sẽ chữa khỏi cho ngài
ấy.” A Ngưng cẩn thận đắp chăn cho Quân Vô Nặc, lúc này mới xoay qua nói với Ngư Ấu Trần, “Phu nhân cứ ra ngoài trước đi, cứ để ngài ấy nghỉ
ngơi. Chờ ngài ấy tỉnh lại, ta sẽ báo cho người biết.”
Nhưng
không thấy hắn thì cô lại cảm thấy bất an, mà thái độ của A Ngưng lại
rất kiên quyết, lại nói với mấy người khác trong lều, “Chỉ Huyên, các
người cũng ra ngoài luôn đi.”
Chỉ Huyên liếc nhìn A Ngưng thật
lâu, làm như muốn ám chỉ điều gì, nhưng sau đó lại xoay sang nói với Ngư Ấu Trần, “Phu nhân, hôm qua chủ tử đã không ngủ, lại còn bị thương, nên cần phải nghỉ ngơi nhiều, người đừng lo ấy, đã có A Ngưng ở đây rồi,
người cứ yên tâm đi.”
Ngư Ấu Trần biết mình ở lại cũng không giúp được gì, cô cũng không nấn ná nữa. Đi ra khỏi lều rồi, cô mới gọi Chỉ
Huyên lại hỏi chuyện, “Lúc nãy ngươi nói hắn cả đêm không ngủ là sao?”
Chỉ Huyên không giấu diếm điều gì cả, “Tối hôm qua chủ tử cùng binh lính đã trà trộn vào quân doanh Đông Đan, canh năm hôm sau mới trở về Kinh
Châu, sau đó lại ra chiến trường.”
Nói cách khác, đêm qua Quân Vô Nặc ở trong Đông Đan? Vậy chuyện kho gạo bị cháy tối qua cũng không phải là ngẫu nhiên.
Trong lòng có gì đó đè nặng lên, Ngư Ấu Trần bùi ngùi gật đầu, nói, “Ta biết
rồi, các ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày, cũng nên đi nghỉ sớm đi.”
Chỉ Huyên vốn không phải người nói nhiều, hắn chỉ thay chủ tử của hắn nói
ra tâm ý, còn người nghe có hiểu như thế nào hắn không thể xen vào. Hắn
và những người khác sau đó cũng ai nấy đi về lều của mình.
Ngồi
trong lều của mình, Ngư Ấu Trần cũng không tài nào ngủ được, cô chạy về
quán trọ gói gém lương thực sau đó đến nhà bếp trong quân doanh làm thịt nấu canh, cô múc một chén cho Quân Vô Nặc để tẩm bổ, còn lại bao nhiêu
thì cho binh lính trong quân doanh.
Ngư Diệu Thiên thấy cô ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn trong lòng cũng cảm thấy
bùi ngùi, cho dù ông có quý Vân Khởi đến đâu nhưng ông cũng không hề
nhìn lầm Quân Vô Nặc. Lần này Quân Vô Nặc mạo hiểm đi cứu Ấu Trần đều
nằm ngoài dự tính của ông.
“Cha, cha đã không ăn gì cả ngày nay
rồi, cha đói rồi phải không? Chờ đám người Vân Nương săn nai về rồi con
sẽ nướng thịt cho cha ăn.” Ngư Ấu Trần tưởng rằng cha cô thèm thịt nai
vì vậy cô muốn an ủi ông.
Ngư Diệu Thiên cười nói, “Nhìn con thế
này cha lại nhớ đến mẹ con. Nháy mắt con đã lớn, đã thành thân rồi, bây
giờ lại rất ra dáng người vợ hiền nữa.”
Ngư Ấu Trần mặt đột nhiên trướng hồng, giải thích, “Hắn bị thương, con làm tí đồ ăn cho hắn tẩm
bổ thôi, coi như báo đáp ơn cứu mạng của hắn vậy mà, có ơn phải báo là
điều cha đã dạy con, thế mà giờ cha lại châm chọc con.”
“Phải,
phải.” Ngư Diệu Thiên liên tục gật đầu, mắt cũng đỏ ngầu. Ngư Ấu Trần
cảm thấy là lạ, liền hỏi Ngư Diệu Thiên, “Cha, cha làm sao vậy?”
“Không sao không sao, cha đang vui thôi mà.” Ngư Diệu Thiên che dấu cảm xúc
của mình, nói, “Mau đem canh vào cho Vô Nặc đi, đánh trận cả ngày nay,
chắc nó cũng đã đói bụng lắm rồi.”
Đông Đan tạm thời đã bị đánh
lui, trong thời gian ngắn bọn họ cũng sẽ không có hành động gì. Nói cách khác, đến khi Quân Vô Nặc khỏe hẳn thì hắn phải về kinh phục mệnh? Con
gái đã lấy chồng thì phải theo chồng, điều đó cũng có nghĩa rằng ông và
con gái phải sắp xa nhau, ông tất nhiên là không nỡ.
Ngư Ấu Trần
đương nhiên khúc mắc trong lòng cha cô, chắc rằng ông cảm thấy cô thiên
vị với Quân Vô Nặc hơn ông, vì vậy cô đi đến cạnh ông trấn an, “Cha yên
tâm đi, cho dù con có gả cho người ta thì trong lòng con cha vĩnh viễn
là người quan trọng nhất. Nhưng mà bát canh thịt nai này trước tiên phải đem cho Quân Vô Nặc, hắn bị trọng thương, cha nên để chén canh này cho
hắn đi. Lát nữa con sẽ làm cha chén khác nha?”
“Được, cha chờ.” Ngư Diệu Thiên cũng đồng ý, có thể ăn được đồ ăn do con gái ông tự tay nấu chỉ sợ cũng không còn nhiều nữa.
Vì không muốn quất nhiễu Quân Vô Nặc nghỉ ngơi, Ngư Ấu Trần cố ý đi thật
nhẹ, vừa vén tấm mành lên cô đã thấy A Ngưng đang ngồi bên mép giường,
hai mắt đỏ ửng, như mới vừa khóc vậy.
Thấy Ngư Ấu Trần nhìn
mình, A Ngưng không được tự nhiên vội quay đầu đi chỗ khác. Ngư Ấu Trần
thấy A Ngưng như vậy sợ rằng Quân Vô Nặc xảy ra chuyện gì, liền bước
nhanh đến, hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Có phải Quân Vô Nặc hắn….”
“Không có gì.” A Ngưng chen ngang nói, “Phu nhân mang đồ ăn đến sao? Trời khuya càng thêm lạnh.”
Nói xong, A Ngưng đưa tay đắp chăn cho Quân Vô Nặc, Ngư Ấu Trần trong lòng
cảm thấy kì kì, nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bưng chén canh lên, múc một muỗng canh rồi thổi thổi cho nguội, rồi mới đút cho Quân
Vô Nặc ăn.
Kết quả hắn cũng không uống được gì, toàn bộ số canh
đều chảy từ khóe môi hắn xuống. A Ngưng nhíu mày, nhìn Ngư Ấu Trần luống cuống tay chân lấy tay áo lau lau miệng Quân Vô Nặc, nhịn không được
nói, “Phu nhân vẫn chưa quen chăm sóc người bệnh, để ta làm tốt hơn.”
Ngư Ấu Trần ảo não, hắn bị thương như vậy mà cô cũng chẳng giúp được gì, dù sao A Ngưng cũng là đại phu, y thuật lại cao, cô cũng chẳng biết làm
sao hơn nữa. Nhưng nếu ngay cả đút canh mà cũng không làm được thì chẳng phải cô rất vô dụng sao?
Cho nên lúc A Ngưng đang định đưa tay
lấy chen canh, cô theo bản năng giựt ngược lại, nói, “Không cần làm
phiền cô, phương pháp vừa rồi không đúng, nhưng lần này sẽ không như vậy nữa.”
Nói xong, cô bưng chén canh lên uống một ngụm, sau đó cô
cúi xuống hôn môi Quân Vô Nặc, truyền canh từ miệng mình sang miệng hắn
trong ánh mắt khiếp sợ của A Ngưng.
Tốt lắm, lần này một giọt
cũng không chảy ra ngoài. Lúc trước hắn cũng dùng cách này tiếp khí cho
cô, nay cô dùng cách này đút hắn uống canh, cũng tốt lắm chứ.
A
Ngưng há hốc mồm nhìn Ngư Ấu Trần đút hết canh cho Quân Vô Nặc bằng
miệng mà sắc mặc trở nên trắng bệch, nhưng cũng không thể nào phản bác
được, cô liền xoay người sang chỗ khác xem như chưa từng thấy gì cả.
Đút xong canh, Ngư Ấu Trần mới đứng dậy nói với A Ngưng, “A Ngưng, mắt cô
đỏ cả lên rồi, hay là đi ngủ tí đi, ta sẽ ở lại đây chăm sóc hắn, nếu có gì xảy ra ta sẽ lập tức gọi cô đến.”
A Ngưng ngẩn ra, trả lời,
“Tấm lòng của phu nhân A Ngưng đương nhiên hiểu, nhưng ngài ấy bị thương rất nặng, lại còn sốt nữa, phu nhân không biết y thuật vì vậy ta nên ở
lại tốt hơn.”
Ngư Ấu Trần vốn không phải người tỉ mỉ cùng tinh
tế, nhưng không phải cái gì cô cũng không nhìn ra, A Ngưng đối với Quân
Vô Nặc chỉ sợ rằng không phải tình chủ tớ bình thường đâu?
“Vậy
ta ở lại bầu bạn với cô.” Đương nhiên cô cũng không bận tâm A Ngưng có
cướp Quân Vô Nặc đi hay không, chẳng qua cô cảm thấy nếu Quân Vô Nặc
tỉnh lại, thấy người ngồi cạnh không phải là cô mà là A Ngưng thì điều
này cô rất để ý.
A Ngưng nhìn Ngư Ấu Trần một lúc, thản nhiên nói, “Vậy mời phu nhân ngồi bên này, A Ngưng muốn bắt mạch cho ngày ấy.”
Ngư Ấu Trần gật gật đầu, sau đó ngồi ở ghế cạnh giường.
Trong lều nhất thời im ắng, A Ngưng cứ nửa canh giờ là bắt mạch cho Quân Vô
Nặc một lần, lại lau mồ hôi trên mặt hắn, chăm sóc rất cẩn thận.
Ngư Ấu Trần nhìn cảnh A Ngưng lo lắng chăm sóc cho Quân Vô Nặc mà lòng chợt thấy buồn, A Ngưng chắc hẳn đã theo Quân Vô Nặc lâu lắm rồi, A Ngưng là người cẩn thẩn tỉ mỉ, lại hiểu lòng người nữa, cho nên Quân Vô Nặc luôn mang theo cô ấy bên mình, chẳng lẽ là hắn thích A Ngưng?
Cô thì
ngược lại, cái gì cũng chẳng được, cũng không dịu dàng tỉ mỉ, cũung
không có y thuật cao như A Ngưng, Quân Vô Nặc có phải sẽ hối hận ngày đó đã thành thân với cô không?
Con người quả thật rất mâu thuẫn,
lúc trước cô chẳng hề bận tâm mấy điều này, cảm thấy Quân Vô Nặc lấy cô
là muốn lợi dụng cô mà thôi. Nhưng hiện giờ lại xuất hiện thêm một A
Ngưng nữa, cô đột nhiên phát hiện chính mình không phải là một người vợ
hiền dâu thảo gì cả.
Mà cảm xúc này một khi đã nảy sinh thì nó
giống như một đám lửa bùng cháy càng ngày càng lớn vậy, mãi không thể
nào thoát ra được. Vì vậy cô ý định tìm việc gì đó mình có thể làm.
Tuy nhiên, điều có thể làm thì A Ngưng đã làm hết rồi, Ngư Ấu Trần tìm kiếm nửa ngày cảm thấy mình có thể pha nước ấm để lau mình cho hắn, sẵn tiện đổi luôn quần áo sạch cho hắn.
Nói là làm, cô đứng dậy đi ra
ngoài chuẩn bị. A Ngưng tưởng rằng Ngư Ấu Trần ngồi không rồi chán nên
mới rời đi, lòng cô mới thở phào nhẹ ra, quay đầu nhìn người khuất sau
tấm mành, trên mặt cô lúc này mới nhu hòa lại.
Chỉ những lúc như
thế này, cô mới có thể ngắm nhìn Quân Vô Nặc, mới có thể gần hắn như
thế này. Nhưng nhìn cả người hắn chằng chịt vết thương, cô không thật sự rất đau lòng.
Theo hắn lâu như vậy, cô chưa hề thấy hắn bị
thương nặng như vậy, mà điều càng không thể ngờ hơn là hắn vì Ngư Ấu
Trần mà bị thương.
Lúc đầu cô nghĩ hắn thành thân với Ngư Ấu Trần bởi vì muốn nhân cơ hội này mượn sức Ngư Ấu Trần làm hậu thuẫn, nhưng
không nào ngờ được rằng hắn lại vì cô gái đó mà bất chấp mạng sống của
mình, thậm chí quên đi thân phận cao quý của hắn, sao hắn lại có thể vì
một cô gái mà đẩy bản thân vào chỗ chết chứ?
Lỡ như lúc ấy hắn xảy ra chuyện gì thì….
Cô không dám nghĩ đến hậu quả đó, tay đổi thuốc cho hắn mà run bần bật cả lên. Người đời đều nói hắn ôn nhuận như ngọc, lại không hề biết rằng
hắn mặt ngoài khiêm tốn nhưng lại rất xa cách với người khác, duy chỉ có Ngư Ấu Trần đó là ngoại lệ mà thôi.
Mà chính cái ngoại lệ này lại khiến lòng cô đau như dao cắt vậy, sợ rằng còn đau hơn cả vết thương trên người hắn nữa.
Cẩn thẩn thay thuốc cho Quân Vô Nặc, cô lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt tuấn
mỹ của hắn. Bộ dáng ngủ say của hắn nhìn rất đẹp và ôn nhu, không còn vẻ lạnh lùng khí thế bức người như bình thường, làm người ta thật sự muốn
nhìn gần hơn nữa.
Ánh mắt cô nhìn khắp khuôn mặt hắn, cô khẩn
trương mặt đỏ tim đập dùng ngón tay chạm nhẹ vào chân mày Quân Vô Nặc,
đây là điều mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến, giờ phút này lại có thể gần hắn đến như vậy.
Cô khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn mỹ kia, vòng qua vết thương trên vai, đưa tay chạm vào ngực hắn. Xem ra, thuốc của cô
cũng rất công hiệu, tim hắn đã đập ổn định lại rồi, chắc hẳn không bao
lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Nhìn hắn mím môi ngủ say, cô chợt nghĩ đến
hình ảnh Ngư Ấu Trần dùng miệng đút canh cho hắn, hành động thân mật
không hề e dè này càng khiến tim như ngàn dao cứa vào.
Trong phút chốc, cảm xúc trong người thúc đẩy, cô cúi gần đôi môi trắng bệch của hắn.
Cổ tay đột nhiên có người nắm chặt, tim A Ngưng thiếu chút nữa là nhảy cả ra ngoài, cô khiếp sợ mở to hai mắt, cả người nhất thời cứng đờ.
Quân Vô Nặc vừa mới ngủ say giờ phút này mở trừng hai mắt, nhìn A Ngưng đang gần mình trong gang tấc, chân mày nhíu chặt lại, khuôn mặt toát ra lãnh khí, lực tay cũng bóp chặt tay A Ngưng, A Ngưng nhăn mặt nhưng lại cắn
rắn không la đau.
“Ngươi làm gì ở đây?” Hắn mà giọng điệu làm người ta phải hoảng sợ, khiến A Ngưng rét run cả người.
“Ta….” Cô không biết phải giải thích hành động lúc nãy của mình thế nào, nhưng nếu đã bị hắn phát hiện rồi thì cũng không thể nào giấu diếm được. Nghĩ vậy, cô bình tĩnh nói, “Ta…”
“Hai người làm gì vậy?” Giọng nói hoảng hốt của Ngư Ấu Trần chen ngang lời nói của A Ngưng.
Ngư Ấu Trần không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, trong tay còn bưng chậu
nước nóng, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, cô nghi hoặc nhìn Quân Vô Nặc và A Ngưng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT