Cảnh Dung nói vài câu khách sáo như lời dạo đầu, đơn giản chỉ hỏi cô quen ở
đây chưa hay là có cần gì không, cách nói của Cảnh Dung cũng chẳng có
gì thân thiết cả.
Nhưng nhìn kỹ khuôn mặt của Cảnh Dung, quả thật cô và Cảnh Dung cũng có nhiều điểm giống nhau, có lẽ hai người thật sự
là tỷ muội một nhà.
Từ lúc nhận định được điều này, Ngư Ấu Trần
cười chân thành nói với Cảnh Dung, “ Ta trước kia chưa từng thấy người
con gái nào bên cạnh Vân Khởi cả, chắc là ở Đông Đan quan hệ hai người
rất tốt phải không ? ”
Dù không quen thân với cô, vẻ mặt Cảnh Dung cũng có chút…., ôn hòa nói, “ Chúng ta biết nhau đã 17 năm rồi. ”
Nói cách khác, hai người họ chính là thanh mai trúc mã ! Ngư Ấu Trần tính
toán trong lòng, cố gắng che dấu vẻ mặt mình, “Lúc ở trong quân doanh ở
Kinh Châu, Vân Khởi là người rất tài giỏi, ta từ trước đến giờ không hề
biết huynh ấy lại là người Đông Đan, chắc hẳn ở Đông Đan Vân Khởi được
nhiều cô gái thích lắm phải không?”
“ Đương nhiên rồi. ” Nhắc tới Vân Khởi, mắt Cảnh Dung đột nhiên sáng lên, chỉ là lúc chạm phải ánh
mắt của Ngư Ấu Trần, Cảnh Dung lại có chút buồn bã, giọng nói nháy mắt
cũng lạnh lùng hẳn đi, “ Nhưng mà huynh ấy chưa bao giờ thích những cô
gái đó, nếu không phải ở Kinh Châu thấy bộ dáng của huynh ấy, ta cũng
không biết huynh ấy lại vì một cô gái mà biến bản thân mình thành như
thế. ”
Nếu không phải vì áy náy thì cô đã không bị Vân Khởi đưa
đến nơi này. Cũng tốt, ít nhất giờ cô cũng không còn bị cảm giác áy náy
đeo bám nữa. Nadt vẫn tươi cười nói chuyện với Cảnh Dung, “ Cô… cũng
thích huynh ấy sao ? ”
Hai gò má Cảnh Dung đỏ lên, nhưng cũng
không có lảng tránh, “ Thì sao chứ ? Ta biết huynh ấy lâu hơn cô, huynh
ấy cũng rất tốt với ta. ”
Xem ra cô đã đoán đúng rồi, Ngư Ấu Trần đột nhiên ngồi thẳng lên, giọng nói cứng rắn hơn, “ Huynh nói muối
thành thân với ta, huynh ấy đã từng nói với cô chưa ? ”
Sắc mặt Cảnh Dung lập tức trắng bệch, “ Thì thế nào ? Cô cũng đã thành thân rồi, còn tơ tưởng đến huynh ấy sao ? ”
“ Vậy cô nghĩ huynh ấy đem ta đến đây để làm gì ? Chỉ để uy hiếp cha ta
thôi sao ? Huynh ấy nói huynh ấy đã thông báo với Hoàng Thượng, muốn đưa ta trở về hưởng phú quý, chả lẽ cô còn không hiểu ư ?”
Cảnh Dung hiển nhiên không biết những điều sâu xa này, nghe Ngư Ấu Trần nói như
vậy, hốc mắt nhất thời liền đỏ, cầm chặt ly trà trong tay, điềm tĩnh
nói, “ Huynh ấy chỉ nhất thời hồ đồ, ta sẽ làm cho huynh ấy hiểu ai mới
thật sự là người tốt với huynh ấy. ”
Ngư Ấu Trần có chút thích
tính tình Cảnh Dung, cô gái này dám yêu dám hận, gặp chuyện cũng không
quá khích, giọng điệu Ngư Ấu Trần lúc này cũng nhỏ nhẹ đi, “ Chuyện này
cần rất nhiều thời gian và sức lực, ta đây có biện pháp rất hữu hiệu,
muốn nghe không ? ”
“ Cô muốn ta thả cô đi ? ” Cảnh Dung phản ứng rất nhanh, “ Nếu là vậy thì ta khuyên cô không cần tốn công làm gì, cho dù ta có giúp cô thì cô cũng không thể nào chạy trốn được, mà cho dù cô chạy thoát thì Nam Cung đại ca còn tin tưởng ta nữa sao ? ”
Bị
Cảnh Dung nói huỵch toẹt ra kế hoạch của mình, Ngư Ấu Trần hơi xấu hổ,
nhưng cũng không che dấu cảm xúc, ngồi xích lại gần Cảnh Dung, nói, “
Trốn thoát hay không là chuyện của ta, nếu ta có thể khiến Vân Khởi
không trách tội cô, còn thương hương tiếc ngọc cô nữa, cô có giúp ta
không ? ”
Cảnh Dung kinh ngạc, cô đương nhiên không hy vọng Ngư
Ấu Trần trở về Đông Đan, suy nghĩ một lúc sau đó liếc ngang liếc dọc ở
bên ngoài, Cảnh Dung mới nói tiếp, “ Cô có cách gì, nói thử xem. ”
Ngư Ấu Trần thở phào nhẹ nhõm, cô biết kế hoạch của mình đã thành công được một nửa, nói nhỏ với Cảnh Dung, “ Chờ trời tối, cô đổi quần áo cho ta,
ta giả dạng cô đi ra ngoài, trong tình thế hỗn loạn, ta sẽ tìm cách trốn đi. Về phần cô, đương nhiên phải sử dụng khổ nhục kế. Cứ tiến hành theo kế hoạch này thì Vân Khởi nhất định sẽ không nghi ngờ cô, thấy cô bị
thương đương nhiên huynh ấy sẽ càng quan tâm cô hơn, không phải sao ? ”
“ Cô nghĩ như vậy sẽ chạy thoát hả ? Nơi này cách biên giới Hạ Thương 50, 60 dặm, cho dù là buổi tối thì một khi người ta phát hiện cô bỏ trốn,
sẽ lập tức bắt cô trở về mà thôi. ”
“ Ta có cách của ta, nếu bị
bắt trở về thì cũng không đến mức xử tử, thế thì không phải ta nên mạo
hiểm một lần sao ? ” Vân Khởi tuy rằng không phải là Vân Khởi trước kia, nhưng huynh ấy cũng sẽ không tức giận đến nỗi muốn giết cô.
Thấy Cảnh Dung có chút do dự, Ngư Ấu Trần lại nói, “ Nói thế nào thì mẹ ta
và mẹ cô đều là tỷ muội ruột thịt, việc này đối với hai chúng ta đều có
lợi, chẳng lẽ cô thấy chết mà không cứu ? ”
Cảnh Dung vò vò hai
tay, sau đó ngẩng đều nhìn cô, “ Nếu ta bị thương, Nam Cung đại ca cũng
không quan tâm ta, thì phải làm sao ? ”
Ngư Ấu Trần kinh ngạc,
trừng mắt nhìn Cảnh Dung, nói, “ Nếu ngay cả một chút thương tiếc huynh
ấy cũng không có, vậy cô còn thích huynh ấy làm gì nữa ? ” Nhưng mà Vân
Khởi chắc cũng không phải là người sắt đá chứ ? Ít nhất trước kia huynh
ấy cũng không phải là người như vậy.
“ Cô cũng biết rồi đó, ta đã thành thân rồi, dù cho ta ở lại Đông Đan thì ta cũng không thể nào tái
giá cùng nam nhân khác, lúc ấy ta chỉ còn cách đeo bám theo Vân Khởi mà
thôi, đương nhiên vì bảo vệ hạnh phúc của mình, ta sẽ không từ thủ đoạn
nào cả, đến lúc đó cô lo lắng cũng muộn rồi. ”
Cảnh Dung rốt cuộc có chút dao động, cắn chặt răng, nói, “ Được, ta giúp cô, nhưng cô cũng phải hứa với ta, cho dù trốn không thoát, cũng không được quấn quít lấy Nam Cung đại ca. ”
“ Được. ” Ngư Ấu Trần cười nói, “ Cho dù không trốn được thì ngày mai cũng sẽ có người đến cứu ta, ta vẫn còn cơ hội. ”
Kế hoạch đã định, hai người giờ nghiên cứu bố trí của quân doanh, xem thử
trốn đường nào là dễ thành công nhất. Có lẽ là do huyết mạch tương
thông, sau khi chuyện trò với nhau, hai người lại bắt đầu có chút thích
đối phương, sự ngượng ngùng lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Trời tối, Vân Khởi đến đây cùng hai người dùng bữa, theo kế hoạch, hai người cứ
tiếp tục giả vờ hợp ý nhau, thấy Ngư Ấu Trần đã không còn lạnh lùng như
trước, Vân Khởi cảm thấy rất vui mừng, cũng không hề may mảy nghi ngờ gì 2 người.
Vân Khởi để Cảnh Dung ngủ lại cùng Ngư Ấu Trần, thứ
nhất là để phòng hờ cô chạy trốn, thứ hai là để hai người có thể thân
nhau hơn, làm cô đỡ nhớ nhà. Cho nên trước khi rời khỏi, Vân Khởi dặn dò Cảnh Dung rất kỹ, kêu hai người cứ từ từ tâm sự với nhau.
Vì thế Cảnh Dung thiếu chút nữa đã mềm lòng, nhưng cô lại bị lời của Ngư Ấu
Trần thuyết phục nên hạ quyết tâm vẫn thực hiện theo kế hoạch đã định.
Vì vậy đến tối, Cảnh Dung viện cớ đau bụng nên đi nhà xí hai lần, đợi đến
lúc thích hợp hai người liền đổi quần áo cho nhau, Ngư Ấu Trần giả trang thành Cảnh Dung, cũng lấy cớ là đau bụng đi nhà xí rồi trốn đi.
Hai người đã bàn bạc sẽ dùng khổ nhục kế, quyết định dàn cảnh Cảnh Dung bị
cô đánh lén, đầu đụng vào cạnh bàn chảy máu nên ngất xỉu.
Vì Vân
Khởi nên Cảnh Dung hy sinh tất cả, cắn răng đập đầu mình vào cạnh bàn.
Ngư Ấu Trần cũng thấy xót thay cho Cảnh Dung, chỉ mong Vân Khởi có thể
hiểu rõ được tình ý sâu sắc của Cảnh Dung mà thôi.
“ Thực xin
lỗi. ” Đánh Cảnh Dung hôn mê xong, Ngư Ấu Trần thay đồ của Cảnh Dung cúi đầu ôm bụng vội vàng đi vào nhà xí, lính tuần tra bên ngoài cũng không
có nghi ngờ gì.
Trà trộn vào quân doanh nhiều năm như vậy, hôm
nay rốt cuộc xem như đại công cáo thành. Bây giờ là lúc lính canh đổi
ca, nên phòng bị cũng lỏng lẻo hơn, cơ hội trốn thoát lúc này rất cao.
Để tránh cô đi lạc, Cảnh Dung có nói sơ bố trí trong quân doanh cho cô
nghe, để cô dễ dàng lẩn tránh. Cuối cùng cô tìm được một góc khuất, đánh ngất một tên lính, rồi mặc đồ của hắn lên người.
Sau khi xử lý
tốt tên lính bất tỉnh kia, cô cũng không vội vàng chạy trốn, mà thong
dong bình tĩnh đi ra cánh rừng phía sau quân doanh.
Cô đương nhiên biết muốn thuận lợi trốn khỏi nơi này không hề dễ dàng gì cho nên ngay từ đầu cô cũng không có ý định trốn.
Đêm nay, quân doanh Đông Đan có một đêm không ngủ. Binh lính thấy Cảnh Dung đi ra ngoài lâu quá mà chưa quay lại, liền sai người bẩm báo Vân Khởi.
Đến lúc Vân Khởi vào đến bên trong lều thì đã thấy Cảnh Dung nằm bất
tỉnh trên đất, đầu lại chảy máu, toàn bộ quân doanh khẩn trương lục soát khắp nơi tìm Ngư Ấu Trần.
Lẩn vào đám đông để bỏ trốn chưa hẳn
đã thành công, một canh giờ sau, binh linh đã bắt được Ngư Ấu Trần đang
giả dạng binh lính trốn ra ngoài, Vân Khởi lúc này mới thấy nhẹ nhõm
hẳn.
Lúc đó Ngư Ấu Trần đang cùng các “ chiến hữu ” tìm kiếm
chính cô, nếu không phải tên binh lính bị cô đánh ngất đã tỉnh lại thì
Vân Khởi cũng sẽ không triệu tập toàn bộ binh lính trong quân doanh,
điểm mặt từng người thì bọn họ sẽ không thể nào tìm được cô.
Đem
cô trở về lều, Vân Khởi trực tiếp đẩy cô nằm xuống giường, Ngư Ấu Trần
đang muốn giãy dụa đứng dậy, thì đã thấy Vân Khởi vung nắm đấm về phía
mình, cô theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Nắm đấm hạ xuống ngay
bên cạnh cô, Vân Khởi chống tay đỡ thân thể mình nằm trên người cô, cố
gắng kiềm nén cơn giận của mình, Ngư Ấu Trần sợ đến mức nuốt nước miếng
vài cái.
“ Ở lại cạnh huynh khó vậy ư ? Lúc trước không phải
chính miệng muội đã nói sẽ gả cho huynh sao ? Chẳng lẽ muội không hề có
tình cảm gì với huynh ? ” Hắn nghiến răng nghiến lợi tra hỏi.
Cô
chưa bao giờ thấy vẻ mặt đau khổ này của Vân Khởi trước đây, đột nhiên
Ngư Ấu Trần cảm thấy khó xử, cô nên thành thật trả lời “ Đúng ” hay là
ứng phó nói “ Không phải ” ? Chính Vân Khởi đã tính kế bắt cô đến đây,
cô cũng không biết giữa cô và Vân Khởi còn có gì gọi là tình cảm nữa
không.
Đôi mắt sâu đen đầy lửa giận có thể thiêu đốt mọi thứ nhìn trừng trừng cô, vì sự im lặng của cô mà thái độ Vân Khởi càng lạnh lùng hơn, lúc này hắn mới chú ý đến tư thế ám muội của hai người, tầm mắt
dời xuống cái cổ trắng ngần của cô.
Ngư Ấu Trần căng thẳng, linh
tính có gì đó không ổn, tay theo bản năng nắm thật chặt, cuống quít đáp, “ Được, muội không trốn nữa, muội chỉ muốn trốn thử xem coi có thoát
được hay không, không phải hiện tại đã chạy không thoát sao ! ”
Nghe cô nói thế, vẻ mặt Vân Khởi cũng dịu xuống, nhưng không có rời khỏi
người Ngư Ấu Trần, hắn cứ ở tư thế đó chăm chú nhìn cô, bất đắc dĩ thở
dài, “ Huynh biết muội thất vọng về huynh, nhưng huynh hoàn toàn không
thể chấp nhận được việc muội đã thành thân. ”
Ngư Ấu Trần nào có
tâm tư nghe Vân Khởi nói, hơi thở Vân Khởi càng lúc càng gần làm cô cảm
thấy bất an, “ Chúng ta…có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện không ? ”
“ Muội sợ huynh sao ? ” Thấy được sự sợ hãi trong mắt cô, Vân Khởi nhíu
mày hỏi, hắn lấy tay ôm eo cô, nhỏ giọng nói, “ Huynh không thể nào quên được muội, trước kia cũng vậy, sau này cũng vậy. ”
Ngư Ấu Trần toàn thân run sợ, nắm thật chặt tấm chăn, cố gắng bình tĩnh nói, “ Nếu là như thế, huynh buông muội ra trước đi. ”
Vân Khởi ngoảnh mặt làm ngơ xem như không nghe cô nói gì, đôi mắt càng híp
lại, chậm rãi tới gần cô, đầu ngón tay khẽ vuốt má cô, “ Ấu Trần, huynh
yêu muội. ”
Vừa dứt lời, hắn liền cúi xuống hôn môi cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT