Lời đồn cứ như ngọn lửa bùng cháy, một khi cháy thì rất khó dập tắt, chỉ
trong một đêm tin tức đã truyền ra khắp thành. Nhưng mà đề tài dân chúng đang bàn tán không còn là Cẩn Vương đào hôn nữa, mà là vì sao Cẩn Vương lại đạo hôn. Ngồi trong tửu lâu nổi danh khắp thành Kinh Châu – “Túy
tiên lâu” ở ven hồ Yên Ba, Ngư Ấu Trần nghe mọi người đang bàn vô tán ra chuyện này.
“Chắc là thiên kim của Công bộ thị lang, có người
tận mắt nhìn thấy hai người dâng hương hứa nguyện, cùng ăn cơm trong
chùa, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, rồi còn ngồi cùng một chiếc xe
ngựa trở về.” Một khách nhân ngồi sau lưng khoe khoang tin tức mới nhất
của mình.
“Không đúng, là cháu gái của Ngự Sử đại nhân mới đúng,
nghe nói cô gái này là đệ nhất tài nữ ở kinh thành, đàn rất giỏi, thường xuyên bị gọi tiến cung, cũng quen biết vài vị hoàng tử, nhưng lại nhất
mực chung tình với Cẩn Vương. Có một lần, kinh thành có tuyết lớn, vài
vị hoàng tử đi săn bắn, cô gái này ruổi ngựa đuổi theo chỉ vì muốn đưa
áo khoác cho Cẩn vương chống lạnh.” Một người ngồi cùng bàn lập tức phản biện.
“Hoàn toàn sai, người đó là cháu gái của Nội các đại học
sĩ mới đúng, nghe nói nhiều năm trước vào sinh thần của Hoàng Thượng,
Hoàng thượng thấy hai người trai tài gái sắc, liền mở kim khẩu, chọn
cháu gái của Nội các đại học sĩ làm con dâu.” Người ngồi cùng bàn còn
lại cũng tranh bua, “Người thân của tôi thường xuyên vào cung, việc này
không giả được đâu.”
“Nghe ngươi nói như vậy, chẳng lẽ ba nữ
tranh một chồng, cẩn vương không chịu nổi nên mới đào hôn?” Có người sau khi nghe xong liền phân tích, nói cách khác lại mở ra một đề tài mới.
“3 nữ tranh một chồng cái gì, theo ta thấy, Cẩn Vương vừa gặp cháu gái của Nội Các đại học sĩ kia thì đã thương, cùng cháu gái Ngự Sử đại nhân là
thanh mai trúc mã, còn về thiên kim của Công bộ thị lang thì chỉ là ngẫu nhiên lưu tình mà thôi. Cẩn Vương đều muốn lấy cả 3 về nhà, nhưng 3 cô
gái này đều có gia thế hẳn hoi, rất khó định ai lớn ai nhỏ, Cẩn Vương
không biết giải quyết làm sao nên mới bỏ trốn.” Người ngồi bàn bên trong cũng chạy qua thêm thắt vào câu chuyện.
“Xem ra Cẩn Vương này
thật lưu tình khắp nơi.” Nghe đến đó, Ngư Ấu Trần nhíu mày kết luận.
Thật ra với ba cái Vương gia gì đó cô cũng rất có hứng thú, nhưng nghe
Cẩn Vương là người như thế, cô chả muốn quan tâm nữa.
Quân Vô Nặc nhìn lướt qua con đường, sắc mặt không tốt lắm, nói, “Hay là chúng ta đổi tửu lâu khác đi.”
“Sao? Ngươi không thích tám chuyện sao?” Ngư Ấu Trần tò mò nhìn hắn, vừa rồi
đi trên đường, hắn còn cùng cô bàn luận một vài chuyện mới trong thành
Kinh Châu, tâm trạng tốt vô cùng, nhưng sau khi vào tửu lâu, một câu
cũng không nói, lại còn chường bộ mặt này ra nữa chứ?
Có vấn đề!
“Chẳng lẽ ngươi…. Cái kia Cẩn Vương….?” Nhìn Quân Vô Nặc sắc mặt khẽ biến, Ngư Ấu Trần lập tức mở to hai mắt nhìn, “Không thể nào, các ngươi biết nhau sao?”
Quân Vô Nặc hắng giọng, nói, “Đó là đương nhiên, không những biết, mà còn quen thân.”
“Thật sao?” Ngư Ấu Trần lập tức tinh thần tỉnh táo, hoàn toàn quên mất một
giây trước mình còn khinh bỉ Cẩn Vương kia, phấn khích hỏi, “Vậy hắn đào hôn ngươi cũng biết ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Quân Vô Nặc nâng cằm cô lên , nói, “Vì sao muốn biết?”
“Đương nhiên là vì tò mò.” Bằng không còn vì sao nữa? Cô đâu quen biết tên Cẩn Vương kia, “Ngươi lúc trước không quen biết ta, cũng nhiều chuyện nghe
ngóng hôn sự của ta đó sao?”
Nói tới đây, cô đột nhiên nhớ một
chuyện, “Không đúng, ngươi lúc trước có phải sớm biết là ta phải không?
Hay phải nói là ngươi cố ý tiếp cận ta, đúng hay không?”
Quân Vô Nặc hơi hơi mím môi, nói, “Ở trong quán trọ của nàng, thật sự chỉ là sự trùng hợp mà thôi.”
Không để cô có thời gian làm rối rắm thêm vấn đề, Quân Vô Nặc đánh trống
lảng, “Không phải nói tò mò chuyện Cẩn Vương sao? Muốn biết cái gì?”
Nhắc tới Cẩn Vương, Ngư Ấu Trần lập tức nhớ tới chuyện mình vừa hỏi, đang
muốn mở miệng nói, lại lơ đễnh nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang
đi lên lầu.
“Thần Sương? Phó Thiếu Dương?” Bọn họ sao lại ở đây?
“Tỷ tỷ, tỷ phu, trùng hợp vậy?” Ngư Thần Sương ngạc nhiên khi thấy bọn họ,
“Thiếu Dương dẫn muội đến du ngoạn hồ, không ngờ lại gặp hai người ở
đây.”
Phó Thiếu Dương vẻ mặt nhiều lần thay đổi, cuối cùng trườn
ra bộ mặt lạnh tanh, nói, “Nếu đều là người một nhà, không ngại chúng ta ngồi chung chứ?”
Nếu đã nói là người một nhà, cô có thể nói thấy ngại sao?
Quân Vô Nặc từ đầu đã gọi sẵn thức ăn, Phó Thiếu Dương sau khi ngồi xuống
cũng kêu thêm vài món, nói, “Quân huynh là khách từ xa mới đến, nay
chúng ta có duyên trở thành người một nhà, hôm nay coi như ta mời, xem
như chủ mời khách vậy.”
Ngư Ấu Trần đang nghĩ không biết chuyện
đời sao lại khéo như vậy, nghe Phó Thiếu Dương nói xong, cô nhịn không
được nở nụ cười tươi. Còn có người coi tiền như cỏ rác sao?
Nhưng Quân Vô Nặc lại không nghĩ vậy, thản nhiên đáp, “Ta xin cảm ơn lòng tốt của Phó công tử, nhưng hôm nay ta cố ý mời phu nhân nhà ta dùng cơm,
sao lại có thể để công tử đây làm mời được.”
Nhìn như khách sáo
từ chối, nhưng vô hình trung lại như là biểu lộ phật ý trong lòng, Phó
Thiếu Dương nghe xong, mặt cứng đờ vài giây, nhưng hắn vẫn là một thương nhân, da mặt so với người thường cũng dày hơn chút đỉnh, lập tức cười
nói, “Thế thì bữa cơm này để Ấu Trần mời đi.”
Người coi tiền như
rác giờ là cô sao? Ngư Ấu Trần hoàn toàn không tiếc bữa cơm này, nhưng
lúc nãy Phó Thiếu Dương vừa mới thêm vài món ăn, bốn người ăn thì có quá lãng phí không? Bình thường nếu trong quán trọ, có mấy vị khách “hào
phóng” như thế này, cô chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng trong bụng lại
thầm mắng bọn người đó là “đồ ngốc”.
Suy cho cùng cũng là tỷ
muội, Ngư Thần Sương thấy thế, liền quay sang che miệng nói với Phó
Thiếu Dương, “Ai nha, Thiếu Dương, chúng ta có phải kêu quá nhiều đồ ăn
không? Vốn tưởng chúng ta mời, thật là ngại quá.”
“Không sao, nếu đã gọi thì cứ ăn.” Quân Vô Nặc thật ra rất nhàn nhã, lẳng lặng cầm bàn
tay Ngư Ấu Trần, kề sát tai cô mà nói, “Này coi như xem ta là người một
nhà chưa?”
Lòng bàn tay ấm áp làm cho Ngư Ấu Trần đờ người, còn
chưa kịp giãy tay, liền cảm nhận được hơi thở hắn phả tai mình, cả người cô nổi cả da gà.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, hắn dám có hành
động thân mật với cô, cô trốn cũng không được mà né cũng không xong, lại không thế mắng hắn, quả thật rất xấu hổ, cô kề sát vào hắn thấp giọng
nói, “Một phần ba sản nghiệp của nhà ngươi cũng là của ta.”
Muốn lợi dụng cô sao, phải trả giá thật đắt!
Quân Vô Nặc cười nhạt, nói, “Đây là đương nhiên.”
Nhìn hai người khe khẽ nói nhỏ, bộ dạng thân mật khắng khít, làm cho hai
người ngồi đối diện có chút không được tự nhiên. Đúng vào luc này, tiểu
nhị bưng đồ ăn lên, vì thế Ngư Ấu Trần nhân cơ hội rút tay về, bốn người bắt đầu thưởng thức món ăn.
Ăn được vài món, Phó Thiếu Dương
liền tìm đề tài nói, “Từ lần trước biết Quân huynh là một trong những
ông chủ của “Thương túc các”, ta cũng nói qua với gia phụ, nhưng theo
như gia phụ nói, người khai sáng “Thương túc các” tổng cộng có bốn vị
công tử, nhưng ông lại không nhớ vị nào có tên như Quân huynh đây, không biết Quân huynh là một trong bốn vị nào?”
Ngư Ấu Trần vừa đem
miếng thịt nhét vào miệng, bỗng nhiên nghe được lời này, thịt còn chưa
nuốt xuống, cô lập tức nhìn về phía Quân Vô Nặc.
Những năm gần
đây Phó gia mở chi nhánh liên tục, từ cử gia cho đến kinh thành, “Thương túc các” tuy là hoàng thương, nhưng nếu muốn biết một chút tin tức,
không có gì khó với Phó gia cả. Cho nên, lời nói của Phó Thiếu Dương hẳn là thật.
Người này, quả nhiên là giả mạo?
Không biết tại sao phản ứng dầu tiên của Ngư Ấu Trần không phải tức giận, mà
là lo lắng, như sợ Quân Vô Nặc bị Phó Thiếu Dương vạch trần.
Nhưng Quân Vô Nặc lại không cảm thấy bất ngờ khi nghe Phó Thiếu Dương hỏi,
vẫn thản nhiên như thường, cười nói, “Tên một chữ Tuy, tự Thanh Viễn. Vô Nặc là tên gia phụ thường gọi, người ngoài cũng không biết được.”
Phó Thiếu Dương không ngờ hắn ứng đối tự nhiên, có chút kinh ngạc, sau một
lúc lâu, mới nói, “Thì ra là nhị công tử, hân hạnh hân hạnh. Đã sớm nghe qua nhị công tự chơi cờ rất giỏi, dù sau sau khi ăn xong cũng không có
chỗ nào để đi, không biết nhị công tử có hứng thú đánh một ván cờ với ta không, tiện đây cho ta được lãnh giáo?”
Ngư Ấu Trần âm thầm thở
phào nhẹ nhõm, lại thật không ngờ Phó Thiếu Dương thế nhưng không chịu
buông tha, chuyện này đúng thật là khó hiểu. Hắn rõ ràng không phải đến
dùng cơm, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, muốn làm khó Quân Vô Nặc.
Lần này Quân Vô Nặc cũng không đồng ý, hắn nhìn Ngư Ấu Trần rồi nói, “Thật xin lỗi, sau ăn xong chúng ta muốn đi câu cá.”
“Cũng vậy thôi, không mất nhiều thời gian đâu, tỷ phu đồng ý đi, muội đây
cũng muốn học hỏi chút đỉnh.” Ngư Thần Sương một bên nói giúp.
“Vẫn là khi khác đi.” Ngư Ấu Trần rốt cuộc không nhịn được lên tiếng, “Chúng ta hôm nay muốn đi dạo nhiều nơi, phải không?” Câu sau là nói với Quân
Vô nặc.
Trước mặt hắn là đôi mắt to đen, trong trẻo, khuôn mặt
tươi cười rạng rỡ, không chờ Ngư Ấu Trần nói thêm gì, hắn quay đầu nhìn
về Phó Thiếu Dương nói, “Đúng vậy, ta đã hứa với phu nhân nhà ta rồi,
chuyện chơi cờ thì để sau hẵng nói.”
Phó Thiếu Dương mặc dù vẫn
nghi ngờ, nhưng vẫn cười nói, “Được, dù sao Quân huynh hiện giờ cũng
rãnh rỗi, chúng ta còn nhiều cơ hội nữa.”
Ăn cơm xong, Quân Vô
Nặc ra khỏi tửu quả, trực tiếp thuê một chiếc thuyền nhỏ, cùng Ngư Ấu
Trần ra hồ du ngoạn, bỏ lại Phó Thiếu Dương và Ngư Thần Sương đứng tần
ngần trên bờ.
“Này, ngươi rốt cuộc là thật hay giả?” Chờ đến khi
xác định không ai nghe được bọn họ nói chuyện, Ngư Ấu Trần mới nói ra
nghi hoặc trong lòng mình.
“Nàng cảm thấy sao?” Quân Vô Nặc nhìn thẳng cô, không đáp mà hỏi ngược lại, “Vừa sao sao lại giải vây cho ta?”
Ngư Ấu Trần không quen bị hắn nhìn thẳng như vậy, cô quay sang hướng khác
nhìn những ngọn sóng lăn tăn trên mặt hồ, giải thích, “Nếu ngươi là giả, bị hắn vạch trần, ta sẽ rất mất mặt.”
“Nói như vậy, nàng thật sự nghĩ ta là giả?” Quân Vô Nặc nhếch môi, đột nhiên ôm eo cô, ép sát cô
vào người mình, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô.
Môi của hắn
lạnh, có một chút gì đó không kiềm chế được, vốn là lướt qua, nhưng khi
hôn rồi thì lại không thể quay đầu lại, ngón tay hắn luồn vào mép tóc
cô, nâng cằm cô lên, đưa lưỡi vào miệng cô, nhấm nháp từng vị ngọt trong đó.
Ngư Ấu Trần không hiểu tại sao mình lại để cho hắn hô, chỉ
biết thật lâu sau ý thức của cô trở nên mông lung, giống như chiếc
thuyền nhỏ cứ lênh đênh trên hồ, mãi không thấy bờ.
Cô chỉ nhớ rõ một câu hỏi của hắn, “Ta không phải Quân Thanh Viễn, lại càng không
phải là ông chủ của Thương Túc Các, nhưng ta tuyệt đối không để nàng hối hận gả cho ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT