Ngư Diệu Thiên tuy rằng không biết “khoản nợ sáng nay” là gì, nhưng nghe
hai người nói chuyện, giống như việc hôm qua ông sắp đặt đã thành công,
lập tức cảm thấy vui mừng. Quay sang nói với Quân Vô Nặc, “Vô Nặc, con
về phòng thay đồ trước đi, ta muốn nói với Ấu Trần vài câu.”
Chờ
Quân Vô Nặc ra khỏi phòng, Ngư Diệu Thiên nhẹ giọng thở dài, nói, “Ấu
Trần, cha rốt cuộc cũng thấy được ngày này.Thấy con có thể lấy được một
người chồng như ý, cha và mẹ của con cuối cùng cũng có thể an lòng.”
Cha cô rất ít khi nào sầu não như vậy, Ngư Ấu Trần cho dù rất tức giận Quân Vô Nặc, nhưng đối với cha, cô không có tí nào oán trách, nhưng cũng
không hẳn đồng tình với lời nói của ông, nhịn không được, cô lên tiếng
bác bỏ, “Cha, đó có phải là người chồng như ý thật không?”
“Cha
biết con không nghĩ đến chuyện lập gia đình sớm vậy.” Ngư Diệu Thiên nắm tay con gái, cảm thán nói, “Ở trong mắt cha, con rất là quan trọng. Cha làm sao nỡ để con chịu khổ chứ? Chỉ cần con vui, cha và mẹ con cũng
cũng vui.”
Nói tới đây, Ngư Diệu Thiên bùi ngùi nói, “Chọn con rể cho các con, cha chọn cẩn thận gấp trăm lần so với chọn tinh binh, nhất là con, cha tuyệt đối sẽ không để con tùy tiện lấy người nào cả. Cha
chọn Vô Nặc, cha cũng có lý do của cha, con hãy thử tiến tới với nó đi.”
“Cha, cha yên tâm đi, con sẽ sống tốt.” Cô biết, cha không muốn để cô vào
cung, bị cuốn vào chuyện cung đình tranh quyền đoạt lợi, cho nên mới vội vàng gả cô đi.
Được, nếu cha đã hy vọng cô lấy Quân Vô Nặc, cô cũng sẽ nghe theo mà lấy hắn.
Nhưng cô chỉ đáp ứng lấy hắn, cũng không nói sẽ buông tha hắn, món nợ của hai người người cô từ từ sẽ tính với hắn!
Bởi vì Ngư Ấu Trần phối hợp, mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi. Thu Nhị
nương một bên giúp cô trang điểm, một bên lau đi nước mắt, Ngư Diệu
Thiên cũng đứng ở một bên nhìn, hai người trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Ngư Ấu Trần tuy rằng khóe mắt cũng ngấn nước, nhưng lại kìm nén nước mắt
rơi xuống. Tuy rằng Quân Vô Nặc vẫn lại Kinh Châu một thời gian nữa, cô
cũng tạm thời có thể ở trong phủ tướng quân. Nhưng một khi xuất giá, mọi thứ đã không còn như trước nữa, trong lòng có cảm giác gì đó không nói nên lời.
Bái thiên địa xong, cũng dâng trà cho Ngư Diệu Thiên
cùng Thu Nhị nương, coi như lễ đã xong. Mà tân khách cũng không có nhiều người, trừ bỏ vài họ hàng gần, thì chỉ có một mình Phó Thiếu Dương. Vân Khởi cũng không tới, đương nhiên, cha cô hẳn là không có mời huynh ấy.
Còn tưởng rằng cô cuối cùng sẽ gả cho Vân Khởi, lại không ngờ mọi chuyện
lại phát sinh và thay đổi nhanh chóng như vậy. Cô rất muốn tìm Vân Khởi
nói rõ mọi chuyện, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, dù sao
chính cô đã hứa gả cho huynh ấy. Vì thế, việc này chỉ có thể tạm gác
sang một bên.
Trong bữa tiệc, Ngư Thần Sương mở miệng hỏi, “Tỷ
phu, hôm nay là ngày hai người thành thân, huynh tặng trang sức gì cho
tỷ tỷ vậy? Chắc là những thứ kỳ trân dị bảo mà muội chưa từng thấy, có
thể lấy ra cho muội xem học hỏi một chút kiến thức được không?”
Mấy người họ hàng nghe Ngư Thần Sương nói vậy cũng liền ồn ào theo.
Ngư Ấu Trần hơi hơi cứng nguồi, vội vàng thành thân, cô đã quên mất phồn
tục lễ tiết, cái gì đồ cưới, sính lễ, cô đều bỏ qua hết.
Cô
nghiêng đầu nhìn Quân Vô Nặc, trên mặt hắn có chút mất tự nhiên, xem ra, hắn cũng gặp được vấn đề nan giải. Ngư Ấu Trần tuy rằng cảm thấy mình
có chút mất mặt, nhưng cô càng mừng hơn khi thấy hắn bị mất mặt.
Không phải giả mạo ông chủ “Thương túc các” sao? Để xem hắn hiện tại sẽ giải quyết thế nào.
Ngư Diệu Thiên nghĩ nghĩ, không khỏi trừng mắt nhìn Ngư Thần Sương, sau đó
giải thích, “Hôm nay không thể coi là chính thức thành thân, bởi vì chọn ngày quá vội vàng, Vô Nặc lại ở xa kinh thành, nhà chúng ta còn chưa
kịp chuẩn bị cái gì, sính lễ bên nhà tỷ phu con đương nhiên cũng chờ đến lúc chính thức thành thân.”
“Nhạc phụ nói đúng, vội vàng thành
thân, không kịp chuẩn bị gì, thật sự là thất lễ.” Quân Vô Nặc cũng lập
tức tiếp lời, nói, “Cho nên, hôm trước ta đã kêu gia nô ở Kinh Châu tùy
tiện mua chút ít trang sức cùng vải vóc, chỉ là chút ít đồ, không muốn
làm trò cười cho mọi người, nhưng nếu mọi người đều là người một nhà,
thì cứ xem thử.”
Nói xong, hắn nói với Tiễu Mễ đang hầu hạ phía sau, phân phó vài câu, Tiểu Mễ lập tức đi ra ngoài làm theo.
Nghe câu nói đầu, Ngư Ấu Trần còn trong lòng cười hắn thay chính mình giải
thích, nhưng nghe đến câu sau, cô không thể cười nổi nữa.
Hắn khi nào cho người chuẩn bị sính lễ? Sao cô lại không biết?
Một lát sau, Tiễu Mễ trở về, cầm trên tay một hộp sính lễ, nói, “Cái này là cô gia cho người mang vào phòng tiểu thư.”
Mọi người lập tức sấn tới, Ngư Thần Sương đi đến trước tiên, cầm lấy hộp
trong tay Tiểu Mễ, xem qua xong lại thất thần, không nói gì cả. Ngư Ấu
Trần cầm cái hộp lên coi, cô đơn giản nhìn sơ qua, lập tức hai mắt mở
to.
Lúc trước nhìn thấy sính lễ của Thần Sương, bốn bộ trang sức, nghĩ đến đã thấy nhiều, nhưng cái này có tới tám bộ trang sức, toàn bộ
đều làm bằng vàng ròng, trong mắt Ngư Ấu Trần, cô toàn nhìn thấy bạc và
bạc.
Cái này đáng giá bao nhiêu ngân lương? Người hắn, hắn quả thật có tiền?
Trên mặt Quân Vô Nặc vẫn chưa có gì thay đổi, chỉ là để cô xem xong, mới
nói, “Ta đã cho người đưa tin, chờ chúng ta hồi kinh thành, ta sẽ chuẩn
bị sính lễ kỹ càng và cẩn thận hơn. Mấy thứ này, đành phải ủy khuất phu
nhân nhận trước cho.”
Ngư Ấu Trần thừa nhận mình tham tiền, nhưng không coi trọng hư vinh, giờ phút này nghe lời hắn nói, cô có chút vui
mừng, trừ bỏ hai chữ “phu nhân” nghe có chút chói tai. Nhưng nghĩ đến
hắn trong vài ngày đã chuẩn bị hết mọi thứ, cứ như là cô nhất định sẽ gả cho hắn.
Bởi vậy, cuối cùng cô vẫn là cực kỳ khó chịu.
Bởi vì không phải hôn lễ chính thức, cũng không có trình tự gì rườm rà, cho nên trời chưa tối, mọi thứ đều đã hoàn thành, vì thế, bọn họ được đưa
vào động phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT