Nghe vậy, Vân Khởi không biết chính mình có nghe lầm không. Tưởng rằng cô
nhất định sẽ không đáp ứng, không thời ngờ cô lại nhanh chóng đồng ý.
Không đợi hắn nói gì, Ngư Ấu Trần lại nói tiếp, “Chúng ta thử tìm hiểu đi, ba ngày sau hãy quyết định huynh có muốn lấy muội không.”
Phía trước cũng có đao, phía sau cũng có đao, nếu như không thành thân, thì cũng phải nói rõ ràng một chút.
Tuy rằng không phải thực sự bằng lòng, như đối với Vân Khởi mà nói, điều
này rất đáng vui mừng, hắn nắm chặt tay cô, nói, “Được, huynh nhất định
sẽ quý trọng muội.”
Nhìn anh vui mừng như một đứa con nít, tâm
tình Ngư Ấu Trần cũng tốt lên phần nào, nhưng mà bị anh nắm tay cũng có
chút ngượng ngùng, vì thế cô chậm rãi rút tay về, “Vậy trong 3 ngày này, huynh đều nghe lời muội ?”
“Phải.” Yêu cầu của cô, từ đó đến giờ hắn chưa bao giờ từ chối cả.
Nghe được như thế, Ngư Ấu Trần đã lên sẵn kế hoạch, giờ phút này rốt cuộc thở dài nhẽ nhỏm, “Một lời đã định.”
Điều mà Vân Khởi không ngờ là chuyện đầu tiên Ngư Ấu Trần muốn hắn làm chính là “uống canh”.
“Đúng vậy, canh này là muội tự tay hầm.”
Tuy rằng mới vừa dùng cơm chiều, nhưng Vân Khởi vẫn uống sạch sành sanh.
Vì thế, chỉ chốc lát, hắn liền ngã xuống giường mà ngủ.
Xác định hắn đã ngủ say, Ngư Ấu Trần lúc này mới yên tâm ra khỏi phòng.
Tiếp theo, liền đi qua gõ cửa phòng Quân Vô Nặc, thấy bên trong còn sáng đèn, cô nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không có người trả lời, cô thử đẩy cửa, cửa mở.
Trong phòng lại không có người, tối thế này hắn còn đi
đâu ? Ngư Ấu Trần nhíu mày, liền đi vào trong phòng. Vừa mới đi vào,
liền bị cảnh tượng trong phòng làm hoảng sợ.
Hơi nước bốc lên,
một nam nhân khỏa thân đang ngồi dựa trong bồn tắm, nước lưng chừng vừa
đến ngực hắn, giọt nước xuôi theo ngực hắn mà chảy xuống, làm cho người
ta có cảm giác da hắn rất nhẵn mịn. Khuôn ngực rắn chắc làm cho Ngư Ấu
Trần đỏ mặt tía tai, lập tức xoay người lại.
Hắn đang tắm ! Ngư Ấu Trần hít một hơi thật sâu, lập tức lấy tay che mắt mình.
Quân Vô Nặc nhắm mắt lại, một tay xoa xoa trán, nghe thấy động tĩnh, cũng không mở mắt, liền lớn tiếng quát, “Đi ra ngoài !”
Không biết phải do ảo giác không, 3 chữ kia dù không phải nặng lời, nhưng
nghe rất có uy nghiêm, Ngư Ấu Trần thiếu chút nữa là nghe theo đi ra
ngoài. Nhưng vừa mới bước được một bước thì liền dừng lại, hắn dựa vào
cái gì mà lớn tiếng ra lệnh cô chứ ?
“Này, Quân Vô Nặc !” Giận dữ xoay người, Ngư Ấu Trần một lần nữa không tránh khỏi nhìn thấy thân thể hắn, cô không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, nói, “Ngươi quả thật có uy
phong của chủ tử.”
“Sao lại là ngươi ?” Nghe được giọng nói của
cô, Quân Vô Nặc lập tức mở mắt, đôi mắt đen trong suốt nhìn về phía cô,
lại nhìn thấy mặt cô đỏ gay, chợt nhớ mình đang ở trong bồn tắm, nhất
thời cũng hơi hơi lúng túng.
Nhưng mà, hắn rất nhanh khôi phục bình tĩnh, miễn cưỡng cười nói, “Trễ như vậy còn đến phòng ta, có gì chỉ giáo ?”
Hôm nay cô cùng Vân Khởi trốn hắn mà đi ra ngoài, lúc về phủ, hai người
cười cười nói nói rất vui vẻ. Cho nên, thấy cô xuất hiện ở phòng hắn,
hắn có chút bất ngờ.
Ngư Ấu Trần tức giận nói, “Cái gì đến phòng
ngươi ? Ngươi tắm rửa sao không khóa cửa ? Gõ cửa lại không có ai trả
lời, ta xem chắc người là cố ý, rắp tâm hãm hại !”
“Thật có lỗi,
vừa rồi nhìn gà hóa cuốc.” Quân Vô Nặc giải thích, nửa thật nửa đồ nhìn
về phía cô, nói, “Nhưng mà, ta cũng không ngại chịu trách nhiệm danh
tiết của cô đâu.”
Không biết vì sao, nghe câu nói ái muội từ
miệng hắn, lòng cô lại thoáng vui. Cô quay mặt che dấu sự khác lạ trên
mặt mình, nói, “Không nhiều lời với ngươi, nhanh mặc quần áo, ta tìm
ngươi có việc.”
Nói xong, cô xoay người đi ra bên ngoài phòng, thở hắt ra một hôi, lúc này mới cảm thấy trong phòng lúc nãy rất nóng bức.
Một lúc sau, có tiếng bước chân từ trong phòng vọng ra, Quân Vô Nặc mặc bộ
quần áo màu xanh nhạt xuất hiện trước mặt cô. Hắn rót trà cho cô, hỏi,
“Tìm ta có chuyện gì ?”
Ngư Ấu Trần nhận ly trà từ tay hắn để lại trên bàn, thẳng thắn nói, “Theo ta đi đến một chỗ.”
“Bây giờ ?” Quân Vô Nặc nhìn ra ngoài phòng, hiện giờ đã là buổi tối.
“Sợ ta đem ngươi đi bán sao ? Vậy thì chạy nhanh đi.” Không nhiều lời với hắn nữa, Ngư Ấu Trần đi trước dẫn đường.
Đáng lẽ người nên nói câu này là hắn mới phải ? Quân Vô Nặc nhấp miếng trà, sau đó đứng lên thổi tắt nến, đi theo ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng, hắn liền nhìn sang căn phòng Vân Khởi kế bên, một mảnh tối đen, thực im lặng.
Trèo thang leo tường, đối với Quân Vô Nặc đây cũng là lần đầu tiên. Nhưng
mà, điều hắn bất ngờ nhất chính là Ngư Ấu Trần đưa hắn đến “Nhuyễn Ngọc
Các”, cũng chính là —– thanh lâu.
“Chỗ này ngươi không thể vào.” Quân Vô Nặc kéo tay cô lại.
“Sợ cái gì, hiện tại ta đã cải trang thành một đại lão gia rồi mà.” Ngư Ấu Trần lấy tay chỉ vào râu trên mặt mình.
“Nhị vị gia, còn đứng đó làm gì, mau vào đi.” Vài cô nương thanh lâu thấy
hai người do dự không muốn vào, liền đi đến kéo bọn họ vào trong.
Việc đã đến nước này, Quân Vô Nặc cũng chỉ có thể tùy vào cô, vừa mói vào
trong, liền có tú bà tiếp đón. Ngư Ấu Trần thật ra trấn định, đưa cho tú bà một thỏi bạc, nói, “Kêu vài cô nương đến đây, chúng ta mượn từ từ
chọn lựa.”
“Được được.” Tú bà cất bạc, sau đó quay người gọi người.
“Ngươi muốn mời ta uống rượu hoa sao ?” Quân Vô Nặc cười nói, thật không biết cô định làm gì.
“Đúng vậy, hôm nay ta sẽ trả tiền, nhưng mà ngươi phải thay ta làm một
chuyện.” Ngư Ấu Trần kề sát hắn nói, “Một lát dùng ánh mắt đàn ông của
ngươi, thay ta chọn vài cô nương có thể lấy về nhà.”
Quân Vô Nặc thắc mắc, “Ngươi chẳng lẽ muốn ở chỗ này thay người khác tìm con dâu sao ?”
“Đương nhiên không phải.” Nghĩ đến hắn giúp mình, Ngư Ấu Trần đơn giản giải thích, “Ta là thay Vân Khởi tìm.”
Quân Vô Nặc sờ sờ cằm, nhịn cười, nói, “Ngươi định thử xem hắn đối với ngươi thật lòng hay không ?”
Ngư Ấu Trần lắc đầu, “Huynh ấy mấy năm nay đều ở trong quân doanh, quen
biết con gái chỉ có mình ta, ta cảm thấy phải cho hắn biết nhiều con gái nữa.”
Cuối cùng Quân Vô Nặc cũng đã hiểu, “Ngươi là cảm thấy, hắn sở dĩ thích ngươi, là vì hắn không có lựa chọn khác ?”
Xem ra nói chuyện với người thông minh cũng có cái lợi của nó, Ngư Ấu Trần
nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng, nói, “Huynh ấy dù sao cũng là bằng hữu của ta, ta có phải không nên lừa huynh ấy ? Lỡ sau này thành thân huynh ấy lại hối hận, ta đây chẳng phải đã hại huynh ấy rồi sao ?”
Cô
cảm thấy gả cho Vân Khởi chính là “lừa” hắn ? Nụ cười trên mặt Quân Vô
Nặc dần dần biến mất, “Nói như vậy, nếu xác định hắn thật sự thích
ngươi, ngươi sẽ gả cho hắn.”
Ngư Ấu Trần gật gật đầu.
Quân Vô Nặc nheo mắt đánh giá cô, cô thoạt nhìn rất bình tĩnh, một hồi lâu,
hắn mới nói, “Về sau đừng tự xem thường bản thân mình như vậy.”
“Ách ?” Ngư Ấu Trần ngẩn ra, lập tức hiểu được một chút, cười giải thích,
“Ta không phải tự ti, chẳng qua ta biết ta không phải một cô gái đoan
trang giống những cô gái khác, lại thích xen vào chuyện người khác. Cho
nên, ta nghĩ phải làm huynh ấy thấy rõ ta và những cô gái khác không
giống nhau…”
“Vậy thì lừa ta đi.” Giọng nói Quân Vô Nặc cắt ngang lời cô.
“A ?” Ngư Ấu Trần há hốc mồm nhìn hắn, đầu óc nhất thời rối bời.
“Không muốn lừa hắn, vậy lừa ta đi.” Quân Vô Nặc lặp lại, “Dù sao cũng không
phải lần đầu tiên.” (tác giả –không phải Elvie – : Vô Nặc, ngươi thật
đúng là coi tiền như rác mà.)
Ý hắn là gì ? Hắn điên rồi sao ?
Lại kêu cô lừa hắn ? Còn nữa, cái gì mà không phải lần đầu tiên ? Chẳng
lẽ, hắn biết cô lúc trước định “làm thịt” hắn ?
Ngư Ấu Trần có chút bối rối, nhưng mà hắn kêu lừa hắn, hình như là….
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hắn đen trong suốt, sâu không thấy đáy, cô hận
sao mình không phải như không khí biến mất tại chỗ, không khí nhất thời
trở nên yên lặng.
“Cái kia… Ha Ha, không thể ngờ ngươi cũng rất
có nghĩa khí, về sau chúng ta chắc chắn là hảo huynh đệ.” Thật vất vả
mới tìm được cách ứng phó, Ngư Ấu Trầm cảm thấy chính mình nói năng đều
lắp bắp, không xong rồi, mặt cũng nóng lên.
May mà tiền cô bỏ ra
không phí phạm, thời khắc quan trọng tú bà liền dẫn một đám cô nương trẻ tuổi đi vào, cô hắng giọng nói, “Được rồi, đừng giỡn nữa, chọn cô nương đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT