Lúc hai người trở về quán trọ thì cũng đã qua giờ cơm tối. Nhưng đám người
Vân nương lại rất cao hứng, lôi kéo hai người ngồi xuống cùng nhau, Quân Vô Nặc bị đuổi qua chỗ Lôi Nhị và Tiểu Khổng ngồi.
Những chuyện
kế tiếp đều nằm ngoài dự tính của Ngư Ấu Trần, đám người Vân Nương thay
nhau chuốc say Vân Khởi, một bên không ngừng hỏi những vấn đề cá nhân
của hắn, như là đã có hôn ước chưa, nhà ở đâu, trong nhà còn có ai, muốn tiềm người vợ thế nào.
Ngư Ấu Trần không khỏi hoảng sợ, đám
người Vân Nương và Nhị nương đều y hệt như nhau. Ở nhà, Nhị nương đã nói này nói nọ với Quân Vô Nặc thì thôi đi, giờ tới lượt bọn họ, mà đối
phương lại là Vân Khởi.
Kéo Vân Nương ngồi xuống, Ngư Ấu Trần đùa vui nói, “Vân Nương, các người uống đủ chưa ? Vân Khởi là sư phụ trên
danh nghĩa của ta đấy, các người đừng có làm bậy.”
Vân Nương cười ha ha vui vẻ, “Chưởng quầy, chúng tôi có thể làm gì hắn chứ, chúng tôi là đang giúp cô mà.”
Lôi Nhị cũng hùa theo, “Chưởng quầy cũng đã nói hắn chỉ là sư phụ trên danh nghĩa, vậy coi như là đâu có danh phận thầy trò gì đâu, còn gì mà
ngượng ngùng chứ?”
Bọn họ đều xuất thân từ giang hồ, nên ăn nói
cũng chẳng kiêng nể ai. Dù là Ngư Ấu Trần đã ở chung với bọn họ vài năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị bọn họ trêu đùa, tức giận trừng mắt
nhìn Lôi Nhị một cái, sau đó quay sang nói với Vân Khởi, “Huynh không
cần nghe bọn họ nói lung tung, bọn họ bình thường đều như vậy, chỉ cần
quen thân là sẽ nói không ngừng nghỉ.”
Vân Khởi lại chẳng ngại, trái lại còn nói với Ấu Trần, “Huynh cho tới bây giờ không có xem muội là đồ đệ.”
“Vậy ngươi nói thật đi, ngươi xem chưởng quầy chúng ta là gì ?” Vân Nướng một bên thay hắn rót rượu, tiện thể hỏi cặn kẽ.
Vân Khởi không có trả lời, chỉ nhìn về phía Ngư Ấu Trần, không biết phải do đã say hay không, mà ánh mắt hắn nhìn cô rất nồng ấm.
Tim Ngư Ấu Trần đập thình thích, tất cả đều do đám người Vân Nương nói năng lung
tung, giờ phút này lại nhìn thấy ánh mắt của Vân Khởi, cô cảm thấy không được tự nhiên. Ấu Trần ho khan vài tiếng, sau đó quay sang nhìn Vân
Nương, nói, “Vân Nương, ở doanh trại cấm uống rượu, ngươi lại cho huynh
ấy uống nhiều vậy, huynh ấy sẽ say đó.”
“Ai nha, chưởng quầy đau
lòng kìa !” Tiểu Khổng nhấp miếng rượu, nói tiếp, ”Cái này gọi là rượu
vào nói thật, chưởng quầy, chúng tôi chỉ là muốn tốt cho cô, hôm nay
chúng tôi sẽ thay cô hỏi rõ xem hắn muốn cái gì.”
“Không sai,
không sai, Vân huynh đệ, ngươi hôm nay nếu không say, thì chúng tôi thật có lỗi với chưởng quầy.” Lôi Nhị hét to, sau đó bưng ly rượu, “Đây,
uống thêm một ly đi.”
“Lôi Nhị….”Ấu Trần định ngăn lại, nhưng đã
bị Vân Nương kéo qua một bên, cô chỉ còn trơ mắt nhìn Vân Khởi bị Lôi
Nhị bắt uống ly rượu, một hơi cạn sạch.
Vân Khởi, huynh sao ngốc vậy ? Đưa là uống sao ? Ngư Ấu Trần muốn cứu nhưng lại không được, đành thở dài vài tiếng.
Mục đích đã đạt được một nửa, Vân Nương nắm bắt thời cơ, liền hỏi, “Vân
Khởi, chúng tôi đều nhìn ra ngươi rất quan tâm chưởng quầy của chúng
tôi, mau thành thật nói đi, ngươi thích chưởng quầy chúng ta phải không
?”
“Vân Nương !” Giọng nói Ngư Ấu Trần đanh lại, bọn họ đùa quá mức cũng không tốt.
Đám người Vân Nương tuy rằng một lòng lo lắng cho Ấu Trần, từ lúc cô bị từ
hôn, giờ lại có người thích hợp để kết hôn, đương nhiên lập tức phải
giúp họ thành đôi nên duyên vợ chồng. Nhưng mà bọn họ rất hiểu tính tình Ngư Ấu Trần, nghe cách cô nói chuyện, bọn họ biết không nên đùa nữa,
chỉ ngồi đó mà cười.
“Phải.” Từ nãy đến giờ không lên tiếng, Vân
Khởi đột nhiên mở miệng, ánh mắt nồng ấm nhìn Ngư Ấu Trần, nói, “Ấu
Trần, huynh thích muội.”
Nói xong, một bàn người đều hoàn toàn im lặng, Ngư Ấu Trần trợn má hốc mồm, không dám tin vào lỗ tai mình, chắc
chắn cô nghe lầm rồi.
Vân Khởi đối tốt với cô, cô biết rõ, giống như những người khác ở doanh
trại đều đối xử rất tốt với cô, đương nhiên Vân Khởi so với người khác
càng đối xử tốt với cô hơn nữa, cho nên cô cũng rất thích huynh ấy.
Nhưng mà, tình cảm này nói ra miệng thì lại không được tự nhiên, nhất là trước mắt nhiều người như vậy, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.
“Ấu Trần, huynh thật lòng.” Ánh mắt Vân Khởi nhìn cô càng thêm tha thiết,
cũng bởi vì cô không hiểu nên hắn càng thêm lo lắng, “Từ lúc gặp muội ở
doanh trại, huynh đã thích muội rồi.”
Ngư Ấu Trần choáng váng,
“thích” của Vân Khởi không phải giống như cô nghĩ. Điều này sao có thể ? Vân Khởi thích cô theo dạng tình cảm nam nữ ? Hơn nữa, từ lúc huynh ấy
vào doanh trại ?
“Ai nha, thật sự tốt quá, chưởng quầy, người ta
đã thổ lộ rồi, cô cũng mau đồng ý đi.” Vân Nương vui sướng hận không thể thay Ngư Ấu Trần đáp lại, thầy cô ngơ ngác, nên kéo cô sang bên cạnh
Vân Khởi.
Tiểu Khổng cũng nói theo, “Khó mà tìm được tình lang,
chưởng quầy, khó có ai có thâm tình như vậy, nếu là ta, ta nhất định sẽ
đáp ứng ngay.”
Lôi Nhị tuy là người thô lỗ, nhưng cũng không đến
nỗi ngu ngốc, thấy Ngư Ấu Trần không nói lời nào, cọ cọ Vân Khởi, ý bảo
hắn tiếp tục nói.
“Ấu Trần…” Do uống nhiều rượu, lúc Vân Khởi
đứng lên, hắn suýt tí nữa là đã té, bất chấp thế nào, hắn cầm tay Ấu
Trần, nói, “Ấu Trần… Gả cho huynh đi, huynh thật lòng…”
Huynh ấy cầu hôn cô ? Ngư Ấu Trần ngây người, ngay cả việc rút tay lại, cô cũng quên luôn.
Nhưng mà đám người Vân Nương vẫn tỉnh táo, nói nhỏ với Ấu Trần, “Chưởng quầy, còn thất thần làm gì, nhanh đồng ý đi.”
Đáp ứng ? Cô làm sao đáp ứng ? Cô căn bản không nghĩ tới thành thân, càng
không nghĩ tới có người cầu hôn cô. Nhìn Vân Khởi đang chờ mong cô trả
lời, đám người Vân Nương lại đứng bên thúc giục, Ngư Ấu Trần lần đầu
tiên không biết phải ứng phó thế nào.
Lo lắng suy nghĩ một hồi,
tầm mắt lơ đãng dừng lại trên một người —- Quân Vô Nặc. Từ lúc uống rượu đến giờ, hắn không hề mở miệng nói gì. Giờ phút này là ngồi đó thưởng
thức ly rượu, vừa mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu mang theo vài phần
trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng cô.
Kỳ lạ, hắn hôm nay sao nói ít vậy ? Bình thường hắn không phải ăn nói lanh lẹ lắm sao, rất hay phản bác lại lời người khác.
Như hiểu được cô đang suy nghĩ gì, Quân Vô Nặc nhìn cô vài giây, sau đó
liền buôgn ly rượu trong tay, lạnh lùng nói, “Nàng là ý trung nhân của
ta.”
Ngữ khí của hắn rất thản nhiên, nhưg mà nếu lời thổ lộ của
Vân Khởi làm mọi người vui mừng, thì lời này của hắn như sấm chớp ngang
tai.
Ngư Ấu Trần chấn động một lúc, chờ lúc hiểu rõ ý tứ trong
lời nói của hắn, cô hận không thể một chưởng đánh mình mất trí nhớ, nhất là đối mắt với ánh mắt nghi hoặc của Vân Khởi và đám người Vân Nương.
Quân Vô Nặc tựa tiếu phi tiếu tiếu nhìn cô, bộ dáng tỏ vẻ “đây là chính cô yêu cầu.”
Cô hy vọng hắn giúp, chứ không phải kêu hắn làm rối tung mọi chuyện lên.
Nhưng mà rốt cuộc Ngư Ấu Trần cũng tìm được cớ, cô liền rút tay về,
nói, “Được rồi, hôm nay mọi người uống rượu rất vui vẻ, giờ thì ai về
nhà nấy đi.”
Cảm giác cô từ chối hắn, Vân Khởi sốt ruột, cầm lấy tay cô, thành khẩn nói, “Ấu Trần, huynh không say, hãy nghe huynh nói…”
Nhưng mà chưa kịp nói ra câu sau, do thấm rượu, Vân Khởi buông tay cô ra, ngã xuống đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT