Tâm tình Ngư Ấu Trần đang khó chịu, giờ phút này lại thấy vẻ mặt đắc ý sâu xa khó lường của Quân Vô Nặc, cô lại càng thêm khó chịu, tức giận nói, “Cười cái gì mà cười? Ngươi muốn thử xem phải không?”

“Xem ra, lời đồn quả là sự thật.” Quân Vô Nặc sờ sờ cái mũi, ý cười càng thêm sáng lạn, “Ta nghĩ, lúc này Phó Thiếu Dương hẳn sẽ không hối hận chuyện hủy hôn.”

Ngư Ấu Trần đương nhiên nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Quân Vô Nặc, bước tới gần hắn, nói, “Ngươi nói vậy có ý gì?”

“Không nhìn ra sao?” Quân Vô nặc quay đầu nhìn lướt qua 3 người kia, vốn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn sửa lại miệng, “Có một số việc, tốt nhất không nên tùy tiện nhúng tay vào, nếu không sẽ rất phiền phức.”

Ngay cả hắn cũng nghĩ cô ở không làm chuyện không đâu sao? Ngư Ấu Trần trừng mắt nhìn thẳng Quân Vô Nặc, trong lòng đang tưởng tượng, nếu khuôn mặt của hắn bị cô đá cho một cướcc, không biết hắn còn dám nghênh ngang cười như vậy nữa không.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn lựa chọn bình tĩnh. Ngư Ấu Trần hít một hơi thật sau, nhìn hắn cười nói, “Ngươi nói đúng, ta thật là quan tâm quá độ, ta đúng là không nên đem ngươi về phủ tướng quân. Như vầy đi, từ giờ trở đi, xin mời ngươi tự cầu nhiều phúc, đến ở chỗ nào thì đi ở chỗ đó.”

Hắn có lòng khuyên mà nha đầu này lại nghĩ đi đâu vậy? Quân Vô Nặc dở khóc dở cười nói, “Cô muốn đuổi tôi đi?”

“Ta vốn không nên giúp ngươi.” Cơn giận đã lên đến cực điểm, Ngư Ấu Trần chẳng quan tâm hắn là ai nữa. Mà vừa nãy nghe hắn hỏi, nhìn cặp mắt sâu của hắn, cô đột nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhẫn.

Tuy rằng cô cũng có chút hoài nghi hắn, nhưng từ lúc quen biết đến giờ, hắn coi như cũng rất thành thật. Nếu rời khỏi phủ tướng quân, hắn sẽ bị người ta truy giết, mà hắn lại đơn thân độc mã, hình như việc cô đang làm là trái với đạo nghĩa gian hồ….

Ngừng lại! Hắn nói cô thích xen vào chuyện của người khác, cô sao còn nghĩ tốt cho hắn chứ? Mặc kệ hắn tự sinh tự diệt đi !

Thấy sắc mặt cô biến đổi không ngừng, khóe môi Quân Vô Nặc đột nhiên giương lên tia cười yếu ớt, “Cô xác định?”

Nếu một giây trước Ngư Ấu Trần còn không đành lòng, nhưng giờ phút này nhìn thấy bộ dáng đắc ý hề hề của Quân Vô Nặc, cô lại không do dự, “Ta nghĩ ta đã nói rõ ràng rồi, đương nhiên, nếu ngươi muốn ta tự nói ra, thì ta cũng không ngại tiễn ngươi một đoạn, đá ngươi ra khỏi phủ!”

Quân Vô Nặc gật gật đầu, “Tốt, vậy đem ngân lương đến dây đi.”

“Ngân lượng gì?” Hắn đã ăn chùa ở chùa, còn muốn cô đưa tiền cho hắn sao?

Quân Vô Nặc hảo tâm nhắc nhở, “Ngọc bội của ta, trị gia năm trăm lượng, ta chỉ mới ở có vài ngày, trừ ra 300 lượng ta đền cho quán trọ của cô, có phải cô nên trả lại tiền dư của ta không?”

Đúng ha, cô sao lại quên mất chuyện này? Ngư Ấu Trần nhất thời đuối lý, vốn là nhất thời nóng giận nên mới đuổi hắn đi, giờ lại kêu cô bồi thường tiền cho hắn, đáng ghét, cô không cam lòng ! Nhưng mà đúng thật ngọc bội là do cô làm mất….

Bộ dạng rối rắm của cô có chút buồn cười, Quân Vô Nặc mím môi, nghiêm trang nói, “Cô chẳng lẽ muốn quịt tiền ta sao?”

“Ai nói ta muốn quịt tiền ngươi?” Ngư Ấu Trần cô là người vô lại vậy sao ? Chỉ là lúc sửa quán trọ đã dùng hết bạc, mấy ngày nay quán trọ lại làm ăn không tốt cho lắm, cô tuy rằng cũng có tích trữ tiền, nhưng mà…..

Mắt thấy Vân Khởi đang đi tới, Quân Vô Nặc cố ý trêu tức, nói, “Hai chúng ta về nhà rồi từ từ nói, làm cho người ta chê cười thì không tốt lắm.”

“Hai chúng ta ? Ngươi…..” Ngư Ấu Trần định nói tiếp, nhưng thấy Vân Khởi xuất hiện trước mặt mình, nửa câu sau cũng tự động nuốt trở về.

Hắn nói cũng đúng, chuyện này xác thực không nên nói trước mặt người khác, chờ hồi phủ cô sẽ từ từ tính với hắn.

“Có chuyện gì vậy ?” Vân Khởi theo bản năng đứng giữa chắn ngang 2 người, ánh mắt nhìn Quân Vô Nặc đầy địch ý.

“Khụ khụ, hắn không có bị gì chứ ?” Ngư Ấu Trần hắng giọng, tránh trả lời câu hỏi của Vân Khởi, liền chuyển đề tài sang Phó Thiếu Dương.

Sắc mặt Vân Khởi hơi trầm xuống, nhưng cũng không hỏi nhiều, nói, “Trật khớp thôi, đã không sao nữa rồi.”

Mọi việc rốt cuộc lại thành thế này, Ngư Ấu Trần cũng không còn hứng thú nữa, “Nếu hắn đã bị thương, muội nghĩ chúng ta cũng về đi.”

Vân Khởi thấy vậy liền nói, “Huynh đưa muội hồi phủ.”

Ngư Ấu Trần gật gật đầu, nhìn hai con mồi đang vắt trên lưng ngựa, cô đang tính làm thế nào trở về quán trọ, dù sao Vân Khởi cũng không biết chuyện cô mở quán trọ, huống chi, còn có Phó Thiếu Dương và Thần Sương ở sau.

“Hay là ta giúp ngươi tặng đồ, ngươi thu hồi lại lời lúc nãy, thế nào ?” Quân Vô Nặc đột nhiên chen vào nói.

Ngư Ấu Trần kinh ngạc nhìn phía hắn, hắn làm sao biết cô đang nghĩ gì ? Nhưng mà đề nghị của hắn cũng không tệ.

“Được, thành giao.” Sau một lúc suy nghĩ, Ngư Ấu Trần sảng khoái đáp ứng.

Nghe bọn họ nói những lời mà chỉ bọn họ mới hiểu được, Vân Khởi lơ đãng nhíu mày, nhịn không được hỏi, “Mấy thứ này không phải mang về phủ tướng quân sao ?”

“Dù sao ăn cũng không hết, cứ để hắn tặng một ít cho người khác.” Ngư Ấu Trần không muốn giải thích nhiều quá, vừa nói chuyện vừa xoay lưng lên ngựa.

Nhìn Quân Vô Nặc đem con mồi phân ra hơn phân nửa quải lên lưng ngựa, nhưng lại không cùng đường với bọn họ, lòng Vân Khởi càng thêm nghi hoặc.

Không ngờ mấy tháng không gặp, thế giới xung quanh Ấu Trần thay đổi quá nhiều, hay nói chính xác hơn, hắn cho tới giờ vốn chưa bao giờ bước vào thế giới của cô !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play